Tiểu tử này không có điểm nào tốt, nhưng hắn vãn là người có lương tâm.
Tiền lão đầu thở dài nói:
– Nếu không như vậy, ta cũng không liều bán cái mạng già này cho hắn, ta
chỉ hy vọng khi hắn phát đạt hắn không quên đã hứa với ta điều gì.
Ông lão đột nhiên thấp giọng nói:
– Có thể ta đã quá già, chỉ có thể làm đến như vậy thôi, không thể theo
kịp trào lưu, nhưng nói thế nào đi chăng nữa, trong mắt ta thấy được sự
hồi sinh của Đông Y đã là điều không gì tốt hơn rồi.
Lâm Dật Phi
lần này chạy không thoát, hai lần đấu võ trước sau khi thắng xong hắn
đều lặng lẽ đi xuống đài, đương nhiên hai lần đó cũng không có ai đến
phỏng vấn hết, lần này mười mấy máy quay chĩa vào Lâm Dật Phi, Ôn Hùng
trông cảnh tượng này vô cùng ngưỡng mộ hắn không ngừng nhìn Triển Kiệt ở dưới đài, xoa một ít rượu thuốc tận hết sức để quảng cáo cho rượu thuốc Bách Thảo cường tráng cốt, nhằm thu hút sự quan tâm của các đại lý tiêu thụ, họ đều muốn phân nhau chén canh đó hoặc muốn tổng kết một chút mô
hình của chế dược Bách Thảo. Còn các phóng viên không quên nhân vật
chính của cuộc đấu võ.
– Lâm Dật Phi, xin hỏi mục tiêu làn này của anh là gì?
Một phóng viên giơ cao microphone không đợi Lâm Dật Phi xuống đài đã vội hỏi.
– Đương nhiên là đẩy mạnh phát huy võ học Trung Hoa.
Lâm Dật Phi nói mà cũng như chưa nói.
– Vậy xin hỏi, ai đã dạy anh võ thuật.
Một phóng viên lập tức nói.
– Có người nói là Đại Si hòa thượng Thiếu lâm Tự ẩn cư lâu năm, còn có
người nói là Tam Thanh chân nhân quy ẩn tiên tung của phái Võ Đang
truyền thụ võ công cho anh, không biết cách nói nào là đúng?
–
Đối với các tiền bối võ học, tôi luôn cảm phục sâu sắc, cũng giống như
tối hôm qua Cao tiền bối và Hạ tiền bối đã thảo luận rất lâu với chúng
tôi, họ đều nói rượu Bách Thảo cường tráng cốt có thể tốt ngang với rượu thuốc tổ truyền của Bố gia thời kiến quốc, chỉ có điều phương thuốc đó
đã thất truyền, điều này khiến mọi người cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Bây giờ dưới sự nỗ lực không ngừng của bác sĩ Tiền, ông đã tái hiện được
phương thuốc thất truyền năm đó, đây thật là một điều đáng mừng.
Lâm Dật Phi nói đi nói lại cũng chính là nói đến chính mình, Ôn Hùng và mọi người đã giúp hắn thổi phồng bản thân, thì chẳng có lý do gì để hắn
không tận dụng cơ hội để tán dương sản phẩm.
– Theo nguồn tin chúng tôi có,
Một phóng viên đột nhiên hỏi:
– Rượu Bách Thảo cường tráng cốt là do xưởng Bách Thảo chế dược sản xuất
ra, mà đại diện pháp lý của Bách Thảo chế dược cũng tên là Lâm Dật Phi.
Không biết người có tên Lâm Dật Phi kia và anh có quan hệ gì không? Hoặc hai người này chính là một người?
Dưới đài bỗng yên lặng trở
lại, có người biết, có người lại không biết. Nhưng mọi người đều muốn
nghe xem Lâm Dật Phi trả lời như thế nào về vấn đề này.
– Không sai, tin tức của vị phóng viên này thật nhanh nhậy.
Lâm Dật Phi thản nhiên cười nói:
– Đại diện pháp lý của ngành dược Bách Thảo chính là tôi.
Tất cả mọi người cùng ồ lên. Người phóng viên đưa ra câu hỏi quả thật không ngờ hắn lại trả lời thẳng thắn như vậy.
– Theo tôi được biết, Lâm tiên sinh ngài còn giữ chức vụ giám đốc điều
hành của quỹ từ thiện Bách Thảo, không biết nguồn tài chính của ngành
dược Bách Thảo là từ đâu mà có vậy.
Vị phóng viên này không hề có ý tốt, Lâm Dật Phi bình tĩnh trả lời:
– Mỗi khoản thu chi của quỹ từ thiện đều được ghi chép rất rõ ràng và có
niêm yết công khai ở trên mạng, ngày nay là thời đại internet, một người vũ phu như tôi cũng có thể lên mạng, chẳng lẽ vị phóng viên này lại
không lên mạng xem sao?
Tất cả mọi người cùng cười, vị phóng viên kia có chút xấu hổ, một người khác bèn đưa ra câu hỏi:
– Xin hỏi Lâm tiên sinh, ngài dựa vào Bách Gia Hội hết sức tuyên truyền
cho Bách Thảo chế dược, hơn nữa thoạt nhìn có thể thấy việc tuyên truyền này rất thành công, ngài có cho rằng đây là điều may mắn không?
Lâm Dật Phi nhìn người đó và trả lời:
– Cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị, Bách Gia tổ chức cho
đến nay đã được 4 mùa. Mỗi lần đều dành cơ hội cho mọi người làm chủ,
nhưng theo ôi được biết, không ai có thể thành công được. Đây nếu được
coi là một cơ hội, thì tôi nghĩ là do tôi đã có sự chuẩn bị đủ tốt mới
có thể nắm bắt được cơ hội mà mọi người đều có thể nắm bắt.
Dưới đài vang lên một tràng pháo tay, Tiếu Nguyệt Dung không nhịn được cười nói:
– Bác sĩ Tiền, ông nói xem Lâm Dật Phi có đúng là có tố chất của một
chính trị gia hay không? Tôi phát hiện hắn ta làm bất cứ việc gì cũng
tốt hơn người khác một chút.
Bác sĩ Tiền thở dài nói:
–
Đúng vậy, cho dù công việc xảo trá đầy máu và mồ hôi này, hắn cũng làm
tốt hơn người khác, đến bây giờ, ông già ta đây một đồng lương cũng chưa nhận được mà còn ném vào đấy mấy nghìn đồng nữa, bây giờ ta còn hứng
trí tưng bừng vì hắn mà phất cờ reo hò, cô nói ta có đáng bị coi thường
hay không?
Tiếu Nguyệt Dung cười cười nói:
– Không đâu,
nếu ông nói như vậy, Dật Phi chẳng phải cũng giống như ông sao, ông xem
anh ta đi một đôi giày chẳng phải vẫn là đôi vẫn đi hôm xuất viện đó
sao, vì hai người đều là một hạng người, làm một việc mà không cần đến
sự báo đáp.
Bác sĩ Tiền vuốt vuốt vài cọng râu, trong lòng có chút suy tư.
– Tôi hỏi thêm một vấn đề, xin hỏi mục tiêu cao nhất của anh trong lần thí võ này là gì?
Một phóng viên tiếp tục hỏi.
– Hiện trong Tỉnh, các hạ đã thắng liền ba trận, ngoài Thẩm Bá Phi của
Viện Thể Thao cũng thắng liền ba trận ra, người này có thể nói là người
đứng đầu, anh có cho là mình có thể thắng được anh ta hay không, hoặc
giả có thể thi đấu hết tài năng tại khu thi đấu Hoa Nam để tiến đến trận trung kết Kinh Sư.
– Tôi chỉ tin tưởng.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Một ngày nào đó rượu Bách Thảo cường tráng cốt chẳng những nổi tiếng ở
thủ đô, hơn nữa cũng cùng Đông Y của Trung Quốc tiến ra Châu Á, hướng
tới khắp thế giới, cảm ơn các vị đã phỏng vấn, tôi còn việc khác đang
chờ tôi giải quyết.
Đám phóng viên đều cảm thấy trong câu trả lời hàm hồ của tên tiểu tử này có một thâm ý nào đó, theo như lời hắn nói,
dường như hắn chưa hài lòng với chức quán quân tại kinh sư, chẳng nhẽ
hắn muốn giành chức quyền vương trên toàn thế giới sao?
Lâm Dật
Phi rất phong độ đi xuống đài, theo sau hắn là những tiếng reo hò ầm ĩ,
Lâm Dật Phi thắng liên tiếp ba trận, rất nhiều người mê võ đã thay đổi
trở thành người hâm mộ của hắn, có vài người xông lên xin chữ kí của
hắn, Lâm Dật Phi lắc đầu, không khỏi nghĩ đến những lời của Tô Tình hắn
thở dài thầm nghĩ, phải khéo léo xử lý cho tốt những việc như thế này
mới được, cần phải có sự chỉ đạo chính xác đối với những người nhiệt
tình này, không thể nghi ngờ hắn cần phải làm những việc cần làm.
Đến khi đi đến trước mặt Tiếu Nguyệt Dung, Lâm Dật Phi chỉ biết cười khổ,
hai người sóng vai đi ra ngoài, tự nhiên lại gây ra không ít điều dị
nghị.
– Bác sĩ Tiền nói anh về nhà nghiên cứu cân nhắc xem hiệu quả của hai loại hạt sen và Thủ Ô.
Tiếu Nguyệt Dung cười nhìn về phía trước hạ giọng nói:
– Ông ấy nhờ tôi nói với anh, ông ấy về Giang Nguyên trước!
Lâm Dật Phi gật gật đầu, một lúc sau mới hỏi:
– Nguyệt Như thế nào, đã đỡ chưa?
– Nó đỡ nhiều rồi.
Tiếu Nguyệt Dung nghiêng đầu nói.
– Dật Phi, cảm ơn anh đã khiến bác sĩ Tiền kê ra phương thuốc đó, nó bị
trận sợ hãi đó quả thật rất khó để chuyên tâm vào bài vở, tôi thật sự
rất sốt ruột. Bác sĩ Tiền kê thuốc an thần cho nó, nó đã uống mấy lần,
bây giờ chỉ hơi trầm mặc một chút ngoài ra không có gì đáng ngại, bác sĩ Tiền đã nói với tôi, cảm ơn anh.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Có lẽ lúc đầu tôi đã sai, Tuy rằng cô ấy muốn đi, nhưng tôi không đưa cô ấy đi sẽ tốt hơn.
– Việc gì đáng xảy ra nó sẽ xảy ra mà thôi.
Tiếu Nguyệt Dung cắn môi nói:
– Nhưng nếu tôi không ngây thơ như vậy, sẽ không hại anh phải bị thương như vậy, anh gần như đã mất mạng!
– Việc này cũng không thể trách cô được.
Lâm Dật Phi lắc đầu.
– Không có cô, tôi vẫn muốn gặp mặt bọn họ, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi, việc gì cô cứ canh cánh chuyện đó trong lòng vậy?
Tiếu Nguyệt Dung cúi đầu một lúc sau mới nói:
– Nguyệt Như trải qua kiếp nạn này, có thể nói là chuyển kiếp, việc này đối với nó mà nói không chừng lại là một việc tốt.
– Lý mặt sẹo ta đã gặp qua một lần, còn khỉ ốm.
Lâm Dật Phi nhỏ giọng nói:
– Bọn họ mở một cửa hàng rửa xe, hiện kinh doanh cũng tạm ổn, chúng chiêu nạp bọn người kia đều là đám thuộc hạ dưới chướng của hắn, cũng đói
đấy. tôi phế đi một bàn tay của hắn, hắn ngược lại còn nói cảm ơn cô,
nếu không có việc đó xảy ra, hắn sẽ không hạ quyết tâm thoái ẩn, chẳng
qua hắn vẫn rất áy náy về việc đã xảy ra cho hai chị em cô.
Tiếu Nguyệt Dung không nói chỉ im lặng cúi đầu.
Hai người lặng im đi cùng nhau suốt quãng đường, Tiếu Nguyệt Dung ngẩng đầu lên nói:
– Dật Phi, tôi muốn quay về Giang Nguyên, trận thi đấu sau của anh tôi e sẽ không thể đến được, mong anh bỏ qua cho tôi nhé!
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Đương nhiên là không rồi.