- Cái này chỉ là sự tưởng tượng của em.
Bách Lý Băng lắng lại tâm sự, thấp giọng nói:
- Em cũng cảm thấy không có khả năng.
- Nhưng em lại có một giả thiết…
Cô gái che miệng cười nói:
- Có phải là giả thiết của ưmhơi nhiều quá không?
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
- Nếu không có giả thiết, nhân loại làm sao tiên tiến được, đương nhiên
em cũng không vĩ đại như vậy, nhưng ít ra cũng cung cấp được một giả
thiết.
Bách Lý Băng gật đầu nói:
- Em giả thiết nội công của anh cổ quái, lại thêm vào đó là sức mạnh của Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Phi Hoa, còn cả cái gì mà thần khí phụ trợ
anh đã nói, trong lúc vô ý đã mở ra đường hầm thời gian, anh đi vào,
đồng thời mang theo cả Nhan Phi Hoa đang trong phạm vi của vầng sáng đi
tới đây. Đương nhiên, hình thức xuyên qua của anh và Nhan Phi Hoa không
giống nhau, cô ta rõ ràng một thân một mình đi vào đường hầm thời gian,
nhưng không biết do nguyên tố gì lại sớm hơn anh tới ba năm. Có khả năng cô ta đi vào đường hầm thời gian muộn hơn anh một chút, hoặc là cô ta
nặng cân hơn chút?
Cô gái lắc đầu, có lẽ không đồng tình với ý kiến của mình, nói:
- Nhưng mà cô ta chắc chắn là nhìn thấy vầng sáng kia, bằng không khi
mới nhìn thấy bức họa kia sẽ không kinh ngạc như vậy. Tuy nhiên, cô ta
là bị hút tới mà không tự chủ được, vô phương kháng cự, điều này cũng có thể giải thích tại sao cô ta lại tự xưng là Tất Lặc Hãn. Bởi, cô ta
luôn cho rằng bản thân hiện nay là một kiểu được gọi là chuyển thế,
nhưng lại rõ ràng không dám khẳng định chắc chắn.
Lâm Dật Phi gật đầu rất từ từ, biết rằng tuy Bách Lý Băng không đếm xỉa
tới, nhưng trải qua những gì mình đã nói thì lại suy nghĩ nhiều hơn một
chút.
Thiếu Niên mỉm cười hỏi, ý khích lệ:
- Sau đó thì sao?
- Em chỉ phân tích tâm tình của Nhan Phi Hoa.
Bách Lý Băng chỉnh lý lại dòng suy nghĩ rồi nói:
- Ban nãy anh nói bức họa thứ hai miêu tả hình ảnh thân thể Bạch giáo
bay tới cõi Niết bàn, tuy đó là một điển cố, nhưng nếu suy đoán từ bức
họa thứ nhất, rất có khả năng Nhan Phi Hoa vẽ ra những loại tranh này.
Thứ nhất, cô ta có thể nhìn thấy vầng sáng, cũng có thể trước khi đi vào đường hầm không gian và thời gian, nhìn thấy thần thái các binh sĩ. Vậy cô ta đương nhiên cũng có thể đi tới cái hố chôn người chết tập thể
kia, tất cả điều này có thể giải thích cô ta có thể vẽ bức họa thứ nhất.
Lâm Dật Phi chỉ im lặng lắng nghe, không đưa ra ý kiến gì.
- Bức họa thứ hai là thân thể Bạch giáo bay tới cõi Niết bàn, điều này cũng na ná với hoàn cảnh của Nhan Phi Hoa.
Bách Lý Băng nhẹ nhàng nói:
- Hiện giờ tuy cô ta chưa tới được cõi Niết bàn, nhưng vốn lại trái ngược với điều tương tự của điển cố này.
- Nhưng bức họa rõ ràng không phải do cô ta vẽ.
Lâm Dật Phi cười nói:
- Bởi vì hiện tại cô ta mới hơn hai mươi tuổi, cho dù có tu luyện nội
công cũng không thể chạy tới thời dân quốc mấy chục năm trước để vẽ mấy
bức họa này.
- Ban nãy em đã nói qua, đi vào đường hầm thời gian do nguyên nhân rất
khó kiểm soát, thời gian và địa điểm tới có thể không giống nhau…
Bách Lý Băng nhìn chằm chằm vào Thiếu Niên, nói từng từ từng chữ:
- Quả thực từ sớm anh khẳng định đã nghĩ ra bức họa không phải do cô ta
vẽ, cũng không phải là Hoàn Nhan Phi Hoa, nhưng lại có sự đồng dạng với
Hoàn Nhan Phi Hoa, hơn thế, người có thể vẽ ra hai bức họa kiểu này còn
có một người…
Cô dừng lại một chút, rồi mới đưa ra một kết luận xem như ý nghĩ viển vông:
- Người đó chính là Hoàn Nhan Liệt!
Lâm Dật Phi im lặng một hồi lâu, cũng không hề phát biểu ý kiến gì. Bách Lý Băng nhìn thấy tình hình không nhịn nổi nói:
- Anh không thừa nhận?
Lúc này Thiếu Niên mới ngẩng đầu lên nói:
- Những điều em nói rất có đạo lý, anh nghĩ em chắc chắn vì vô cùng
khẳng định ý tưởng này cho nên ban nãy anh mới nói, việc anh quyết chiến với Hoàn Nhan Liệt là chuyện không thể nào. Bởi vì, nếu Hoàn Nhan Liệt
đến đây mấy chục năm trước, cho dù bây giờ chưa chết, thì cũng đã là một ông già họm hẹm bảy, tám mươi tuổi, ước chừng cũng chẳng có hứng thú
đấu võ với anh, lại còn muốn quay về triều Tống sao?
Bách Lý Băng tự nhiên cười nói:
- Em đã nói rồi anh không hề ngốc chút nào, chỉ liếc mắt một cái anh đã
hiểu ý nghĩa của hai bức tranh này, vậy tại sao lại không nghĩ ra điểm
này chứ?
Lâm Dật Phi trầm tư một lát rồi nói:
- Nếu em đã nghĩ như vậy, sự việc đã qua ba năm rồi, không biết Hoàn Nhan Phi Hoa sẽ nghĩ thế nào?
- Không chừng cô ta cũng nghĩ tới điều này.
Bách Lý Băng nhẹ giọng nói:
- Cô ta không ngốc chút nào, có điều cái gì đã qua thì qua đi, cho dù
hiện tại cô ta có hô mưa gọi gió, thì cũng không thể quay ngược thời
gian được, vì thế có thể làm được gì đây?
Lâm Dật Phi gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Không sai, cái gì đã qua thì cho qua đi. Nếu như Hoàn Nhan Phi Hoa
nghĩ như vậy thật, thì cũng là việc tốt. Có điều nếu cô ta nghĩ như vậy
thật thì hà cớ phải tích lũy nhiều của cải như vậy, cô ta cũng không
phải là một kẻ tham lam…
- Dật Phi, anh nói cái gì vậy?
Mấy lời này của Thiếu Niên rất nhỏ, Bách Lý Băng nghe không rõ liền hỏi lại ngay.
Lâm Dật Phi nhoẻn miệng cười nói:
- Không có gì, chỉ là chúng ta suy đoán như vậy tuy có đạo lý, nhưng lại không có bằng chứng gì.
Hắn thò tay lấy tấm thẻ mà Dương tiên sinh đã đưa cho, thoáng chút dao động:
- Anh đã có một cách rất đơn giản.
- Không sai, gọi điện thoại hỏi thăm một chút nội dung của bức học thứ ba, như vậy chúng ta cũng không cần mua nó nữa,
Bách Lý Băng cười nói:
- Nếu như hai bức họa kia đã mang lại cho chúng ta nhiều manh mối như
vậy, vậy thì bức họa thứ ba kia nhất định sẽ có thể vạch trần bí ẩn!
Thấy Lâm Dật Phi lại bắt đầu trầm lặng suy nghĩ, cô liền nói:
- Anh không muốn biết đáp án sao?
Lâm Dật Phi nhìn tấm thẻ kia có phần đờ người ra.
- Anh chỉ là nghĩ người nào có thể mua bức họa thứ ba kia. Bởi trong mắt Kim Xương Tự bức họa kia không đáng tiền.
Bách Lý Băng cũng hơi sững sờ:
- Có lẽ người mua bức họa không phức tạp như chúng ta nghĩ, có khả năng hắn vô tình mua mà thôi.
- Hy vọng là vậy.
Lâm Dật Phi không do dự nữa, móc điện thoại ra, trực tiếp gọi theo số
điện thoại ghi trên tấm thẻ. Lâm Dật Phi không có biểu hiện gì, nhưng
Bách Lý Băng lại có tâm trạng vô cùng khẩn trương. Thấy hắn đợi chuông
một hồi lâu, sốt ruột hỏi:
- Số không đúng hay là không có người nào nhận điện thoại vậy?
Thần sắc Lâm Dật Phi hơi dao động, đột nhiên khoát khoát tay ra hiệu rồi nói:
- Xin chào, xin cho hỏi…
Bách Lý Băng cũng bu đầu lại, bộ dạng vô cùng nghịch ngợm nhưng hiển nhiên cũng muốn nghe nội dung cuộc điện thoại.
Lâm Dật Phi nhấn chế độ rảnh tay, đầu dây điện thoại bên kia truyền tới một giọng trẻ con:
- Cháu là Hy Hy.
Đứa bé nói một hồi lâu, sau đó mới thấy giọng nói một bà chị đến nhận điện thoại:
- Cậu tìm ai vậy?
- Xin cho hỏi có phải chị đã từng mua một bức họa không?
Lâm Dật Phi không nói ra là tìm ai, bởi trên tấm thẻ mà Dương Hồng Vĩ đưa chỉ có một số điện thoại.
- Không có.
Ngay sau đó là tiếng “tút tút”, đầu dây bên kia đã tắt máy, Lâm Dật Phi quay đầu cười khổ một tiếng nói:
- Như vậy chẳng có phép lịch sự tẹo nào, lẽ nào người nhận điện thoại là cô bảo mẫu?
- Có thể.
Bách Lý Băng gật đầu nói:
- Nếu không em thử gọi lại xem sao?
Lâm Dật Phi gật đầu đồng ý, Bách Lý Băng nhấn nút gọi lại, lần này không có ai bắt máy, hai người đều lắc đầu, Lâm Dật Phi lại cười cười nói:
- Anh cũng không cần gấp, không bằng chuyển hôm khác rồi nói chuyện sau.
Bách Lý Băng cắn môi, nghĩ một lúc lâu mới nói:
- Vậy cũng được! Mấy ngày nay quy trình vận hành sản xuất thuốc Bách
Thảo hơi quá tải, việc gì cũng đều ở tình trạng bão hòa. Dật Phi, anh
nên cẩn thận, hăng quá hóa dở. Việc phát triển nhanh tuy tốt, nhưng có
thể sẽ có nhiều sự việc ngoài ý muốn phát sinh.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, gượng cười nói:
- May mà có em, bác sĩ Tiền, Nguyệt Dung, còn có người của cha em phái tới, bằng không anh đã điên đầu mất rồi.
Bách Lý Băng cười nói:
- Bọn em cũng chỉ là góp sức vì anh thôi. Bởi vì có anh Lâm Dật Phi nên
mọi người mới hăng say làm việc. Nếu không có người tâm phúc thì bọn em
cũng chống đỡ không nổi rồi. Tuy nhiên, trước mắt công ty đang đi đến
bước phát triển cuối cùng, song anh lại bận với Bách Gia Hội của anh, có thể tăng thêm mức độ tuyên truyền rất tốt. Về phía công ty, bọn em vẫn
có thể ứng phó. Em đến công ty cha học hỏi một chút mới phát hiện ra học là một chuyện nhưng đến khi vận dụng lại là một chuyện khác.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, đột nhiên nói:
- Vậy cũng tốt. Cuộc thi tuyển chọn trong tỉnh của Bách Gia Hội cũng đã
kết thúc rồi, cuộc tuyển chọn khu thi đấu Ngũ Đại cũng sẽ bắt đầu. Tuy
nhiên, cái kiểu tuyên truyền vớ vẩn trước kia đều có giới hạn cả, cần
nghĩ ra một ý kiến hay mới được.
- Hiện tại anh chính là chiêu bài tốt.
Bách Lý Băng cười nói:
- Khu thi đấu Ngũ Đại đều ngưỡng mộ Hoa Nam có Lâm Dật Phi, đánh có khí
thế, nhìn rất đẹp mắt. Hiện nay anh chính là tâm điểm, chỉ cần anh xuất
hiện thì đó đã là thu nhập quảng cáo, bảo đảm phí phát sóng trực tiếp.
Quả thật anh cứ thuận theo tự nhiên cũng tốt, chỉ có điều em nghĩ sau
này anh sẽ không thanh nhàn như vậy.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
- Thật ra nói thực lòng, xuất phát điểm của anh tuy là bác sĩ Đông y,
nhưng cho đến hôm nay lại có chút không làm chủ được bản thân. Anh nghĩ
chế dược Bách Thảo nếu phát triển đến một quy mô nhất định có thể đó
chính là lúc anh phải rút lui.
Bách Lý Băng thấp giọng hỏi:
- Giống như quỹ từ thiện Bách Thảo?
Lâm Dật Phi gật đầu nói:
- Anh chẳng qua chỉ là tiên phong đi trước, nếu để trấn giữ chắc còn
phải có nguyên soái nắm chắc đại cục, ví như cha của em vậy.
Bách Lý Băng “phụt” cười nói:
- Hóa ra trước giờ anh luôn không xem trọng em, vậy em cần phải cố gắng
học tập cha em mới được, không thể để người tiên phong như anh xem
thường được!
Khi Lâm Dật Phi trở lại khuôn viên khu chung cư, đẩy cửa vào liền sửng
sốt. Mới có một khoảng thời gian hắn không về nhà mà phát hiện ra trong
phòng đã có thêm rất nhiều máy tính. Đại Ngưu đang ung dung ngồi trước
mặt, luyện tập đánh chữ, vẫn dùng phương pháp đánh chữ phiên âm.
Vừa nhìn thấy Lâm Dật Phi trở về, Đại Ngưu phấn khích quay đầu lại nói:
- Dật Phi, so tài đánh chữ tốc độ không?
Lâm Dật Phi cười cười nói:
- Tôi chỉ dùng chuột click vào còn được, đánh chữ thì không được. Gần
đây sao không đi chơi cùng bạn gái mà lại bắt đầu học máy tính à?
Đại Ngưu đứng dậy, thở dài một tiếng nói:
- Cậu không biết đâu, mấy ngày nay tôi nghe ngóng rồi, tuy chúng ta vẫn
còn hơn một năm, nhưng năm nay hình thức tuyển dụng việc làm không hề
lạc quan chút nào. Cho dù tìm công việc bảo vệ hay việc gì đó cũng đều
phải biết ngoại ngữ, máy tính. Hiện trình độ ngoại ngữ của tôi vẫn chưa
đạt cấp bốn, nếu máy vi tính còn không biết vậy thật không biết thế nào
mới tốt, hơn nữa nếu không đạt được cấp bốn vậy đến bằng tốt nghiệp cũng không lấy đượcm Thúy Hoa vẫn luôn nhắc tới.
Lâm Dật Phi sửng sốt nói:
- Tôi đã đạt được cấp bốn chưa?
- Đạt lâu rồi.
A Thủy cười nói:
- Kỳ thực theo tôi thấy, tốc độ sụt giảm giá trị của sinh viên cũng gần
tương đương với cổ phiếu. Mở rộng quy mô tuyển sinh như vậy, mà lại
không chú trọng bồi dưỡng các kỹ năng thực dụng, vài năm sau sẽ có rất
nhiều người tốt nghiệp sẽ phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp.
- Cậu đừng dọa tôi.
Đại Ngưu lẩm bẩm nói:
- Sự kỳ vọng của cha mẹ đối với tôi rất lớn, còn trông cậy vào triển vọng của tôi nữa.
Lâm Dật Phi gật gật đầu nói:
- Mất bò mới lo làm chuồng. Vẫn chưa phải là muộn, Đại Ngưu, nỗ lực kiên trì sẽ có một ngày cậu thành công.
- Này tên tiểu tử, cậu toàn làm mấy thứ vô dụng này…
Đại Ngưu đột nhiên lớn tiếng hét lên:
- Nói mau, có phải cậu đã thành lập ngành thuốc Bách Thảo, tự thành lập
công ty mà ngay cả huynh đệ cũng không thông báo một tiếng không?
Lâm Dật Phi ngẩn người ra, nhìn thấy một đống báo bên cạnh, về cơ bản đã hiểu rõ, hắn nói:
- Vậy thì làm sao?
- Vậy có phải cậu nên suy nghĩ nếu người anh em tôi thất nghiệp…
Đại Ngưu lại cười đùa tí tửng nói:
- Sẽ sắp xếp cho tôi một vị trí thích hợp? Hiện nay cậu là ông chủ lớn, quyền phát ngôn chút ít chắc chắn là có rồi!
Lâm Dật Phi cười cười, tiện tay cầm lấy tờ báo, chẳng ừ hử gì, không ngờ Đại Ngưu lại nghĩ được xa như vậy, chắc hẳn là Thúy Hoa đã phân tích
cho nghe. Xem một hồi lâu cũng không phát hiện được tin tức nào hữu
dụng, A Thủy lại thì thào trước màn hình vi tính nói:
- Mười một nhà khoa học mất tích.
- Cái gì mà mười một nhà khoa học?
Bệnh đãng trí của Đại Ngưu xem ra khá nặng rồi, việc Thúy Hoa giao cho vừa đó đã quên mất ra sau đầu rồi.
Ánh mắt nghi hoặc của Lâm Dật Phi cũng nhìn về phía A Thủy, A Thủy do dự một chút rồi nói:
- Đây là một cách nói trong giới khoa học lưu truyền trong và ngoài
nước. Có một số nhà khoa học rất có tiềm năng đã mất tích một cách khó
hiểu, có sáu người ngoài nước và năm người trong nước,
Lâm Dật Phi hỏi:
- Là chuyện xảy ra khi nào?
- Ước chừng khoảng hai năm.
A Thủy hồi tưởng lại nói:
- Ban đầu, khi mới có mấy người mất tích thì không có gây ra sự liên
tưởng gì hết. Nhưng về sau lại có liên tiếp các nhà khoa học có tiềm
chất, lại làm kinh động thói đời, ừm…. có thể dùng giả thiết kinh động
thói đời để hình dung bọn họ. Vốn là chỉ có giới khoa học gây nên chấn
động, hoặc là cười nhạo chế giễu, cho rằng bọn họ vượt mức quy định,
hoặc là nói tố chất thần kinh tốt hơn chút, nhưng sau đó không lâu thì
bọn họ đột nhiên bốc hơi biến mất.
Lâm Dật Phi khẽ chau mày hỏi:
- Lý luận gì mà kinh động thói đời?
- Chủ yếu là liên quan đến phương diện vật lý và não bộ con người.
A Thủy hồi tưởng lại nói:
- Dật Phi, cậu xem, trong đó có một nhà khoa học tuyên bố rằng có thể
tìm thấy nơi lưu giữ trí nhớ của đại não, hơn thế trí nhớ có thể cấy
ghép.
Đại Ngưu khinh thường nói:
- Vớ vẩn.
- Còn có một tin liên quan đến vấn đề thần kinh.
A Thủy lại giải thích nói:
- Ông ta nói nhận thức trí nhớ của con người vỗn là một loại sóng điện
từ, có thể tự do tách ta bên ngoài cơ thể, đó cũng chính là nguyên nhân
chính gây ra bệnh mất trí hoặc hiện tượng ký ức của kiếp trước.
Lâm Dật Phi suy nghĩ một hồi lấy rồi nói:
- Nhà khoa học này rất có sáng ý. Đúng rồi, gần đây có liên lạc với Tô Yên Nhiên không?
Mặt A Thủy bỗng nhiên đỏ ửng lên, Đại Ngưu tủm tỉm cười nói:
- Sao hắn lại không liên lạc được chứ. Bây giờ, đi nghe đàn dường như là môn học thiết yếu của A Thủy hàng ngày.
- Vậy thì hôm nay chúng ta cùng đi nghe một chút xem thế nào?
Bộ dạng của Lâm Dật Phi có phần hứng thú, Đại Ngưu thì đương nhiên hưởng ứng rầm rộ.
- Các cậu đi, tôi đương nhiên không thể cản các cậu.
A Thủy trở mặt nói:
- Tôi không lo Yên Nhiên đàn gảy tai trâu, nhưng tôi chỉ e là khi đàn gảy tai trâu thì trâu sẽ không có kiên nhẫn!
A Thủy nói không sai, khi Tô Yên Nhiên vẫn chưa đàn được một nửa thì Đại Ngưu đã có chút không kiên nhẫn, giống như khi nghe “Bản giao hưởng
đồng quê”, rất nhiều người cảm thấy yên tĩnh, phong cảnh mênh mang nhưng nhiều người lại thấy tâm phiền ý loạn, phần lớn là bực bội nhưng trong
lòng lại không hiểu tại sao.
Khi Tô Yên Nhiên ngừng đàn một chút thì Đại Ngưu giống như một MC đài
truyền hình nổi tiếng, không đợi ca sĩ hát xong đã bắt đầu báo trước bài tiếp theo. Cậu ta vỗ tay, hơn nữa còn vỗ rất nhiệt tình cho đến khi A
Thủy trợn mắt lên trừng một cái thì Đại Ngưu mới phát hiện ra vẫn chưa
đàn xong bài này, cậu không khỏi ngượng ngùng ngồi xuống.
Tô Yên Nhiên mỉm cười, sau khi đàn xong, đầu tiên là cảm ơn tràng pháo
tay của Đại Ngưu, khiến cho mặt cậu ta càng đỏ như mặt Quan Công.
- Thật ra khi A Thủy mới nghe cũng như vậy, chưa đợi tôi đàn xong đã khen hay rồi.
Tô Yên Nhiên cười nói:
- Nhưng gần đây đỡ hơn nhiều rồi.
Cuối cùng Đại Ngưu cũng tìm được một người chịu tội thay, lớn tiếng kêu lên:
- Thì ra là thế, chủ yếu là do nhạc của Tô Yên Nhiên cao siêu quá ít
người hiểu, cậu không thấy hiện nay những khúc nhạc như thế này không
phổ biến à?
Tô Yên Nhiên khẽ cười một tiếng, lại nhìn về phía Lâm Dật Phi:
- Nhưng Lâm Dật Phi nghe có thể hiểu được, những người bận rộn như chúng ta thì hầu như là rất ít gặp. Bách Gia Hội kết thúc rồi à?
Tất cả mọi người đều cười, Thúy Hoa cũng không nhịn được nói:
- Yên Nhiên, tớ đề nghị cậu ra ngoài một chút đi, những tin tức như vậy
mà không biết là không tốt đâu, từ sau bữa tiệc từ thiện lần trước tớ
chưa hề gặp cậu ở trường lúc nào đâu.
- Qua mấy ngày nữa là lễ Giáng Sinh, đêm giáng sinh chúng ta đi leo núi nhé, thế nào?
Đại Ngưu nhiệt tình đề nghị.
A Thủy sửng sốt, liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái:
- Ngày lễ của nước ngoài, cậu nhiệt tình như thế làm gì? Trong trường có liên hoan Tết dương lịch, mỗi khoa phải có mấy tiết mục, Yên Nhiên có
bài diễn tấu, hay là chúng ta đi cổ vũ đi. Tiểu Phi, cậu thấy thế nào?
Lâm Dật Phi có chút áy náy nói:
- Ngại quá, cuộc thi đấu Ngũ Đại của Bách Gia Hội cũng vừa lúc vào khoảng thời gian này, tôi sợ không đi được.
- Sự nghiệp quan trọng mà.
Tô Yên Nhiên cười nói:
- So với bọn tôi thì cuộc sống của anh có thể nói là đầy đủ hơn nhiều.
Lâm Dật Phi chỉ lắc đầu:
- Tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi.
- Tiểu Phi không chịu từ bỏ việc tuyên truyền cho công ty anh ấy.
Thúy Hoa phun ra một câu:
- Tôi nghe nói lần tuyển chọn trong tỉnh này, công ty của anh ấy được
tâng bốc, tiếng tăm đồn xa, có thể nói là thành phố Giang Nguyên từ
trước đến nay chưa bao giờ nổi tiếng nhanh như vậy. Một công ty được mọi người chú ý như vậy, bây giờ anh ấy thân là nhân vật đứng đầu của cuộc
đấu Hoa Nam, đương nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội tuyên truyền thay
công ty rồi.