Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 115: Chương 115: Ngọc cổ




Kéo kéo sợi dây, Lâm Dật Phi mỉm cười:

– Sợi dây này của ông quả nhiên là dẻo dai, vẫn buộc trên người con chuột. Tuy nhiên…

Nhìn nhìn sợi dây nhỏ trong tay:

– Vừa rồi sợi dây mà ông kết dài hơn mười mét. Mà đầu dây tôi đang cầm chỉ dài có một mét. Xem ra cái hang chuột này rất sâu.

Thấy lúc này Lâm Dật Phi còn có tâm tư bật cười, Du Lão Thử không khỏi khâm phục:

– Người anh em, bây giờ chúng ta nên làm gì? Hình như chúng ta càng đi càng lên cao, không giống là dưới mặt đất.

– Đúng vậy.

Lâm Dật Phi gật đầu nói:

– Tôi đoán chừng chúng ta đã vào lòng núi. Nếu con chuột có thể từ chỗ này đi ra ngoài, nói không chừng đằng kia có lối ra.

– Cậu nắm chắc mấy phần?

Du Lão Thử không khỏi hỏi.

– Một phần cũng không có.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Kỳ thực, trong mắt của tôi, mười phần và một phần không có gì khác nhau. Nhưng nếu ông không thử, thì nửa phần hy vọng cũng không có.

Du Lão Thử giơ ngón tay cái lên nói:

– Người anh em nói rất đúng. Tôi sống hơn nửa đời người rồi, rất ít phục ai, mà cậu là trong số ít đó. Tôi nghe theo lời cậu, bắt đầu đào từ đây.

– Có công cụ gì không, hai người đào chả phải nhanh hơn.

Lâm Dật Phi thấy tuổi của ông ta đã lớn, không đành lòng để cho ông ta hành động một mình.

– Để tôi thử trước.

Du Lão Thử mỉm cười:

– Cậu bày mưu tính kế, tìm lối ra, lại tìm thực vật, nếu tôi không góp một chút sức lực, không khỏi bất cập nhân tình.

– Xẻng của ông đâu?

Lâm Dật Phi có chút kỳ quái hỏi. Nhớ rõ ông ta đã nói có một cái xẻng Lạc Dương giống với cái của Kế Béo. Lúc này chỉ thấy ông ta ôm hai cây Lão Hổ Khương, lại nhìn không thấy xẻng ở đâu.

– Đương nhiên là ở trên người. Chính là cái này.

Du Lão Thử cười có chút tự hào, lấy ra một cái ống cỡ đèn pin. Không biết ấn vào nút nào, đoạn trước xuất hiện một cái côn nhỏ hình trụ, có vân xung quanh.

– Cái này là do ông làm à?

Lâm Dật Phi nhìn kiểu gì cũng không thấy giống cái xẻng, càng không giống xẻng Lạc Dương.

– Đúng vậy. Thứ này là do tôi thiết kế, rồi tìm người làm. Những lúc nhàn rỗi không có việc gì, tôi thường suy nghĩ các công cụ có tính thực dụng. Cậu đừng nhìn cái này nhỏ, ít nhất có thể lắp ráp thành bảy công cụ mà tôi cần.

Du Lão Thử quơ quơ cái ống trước mặt Lâm Dật Phi:

– Đương nhiên, xẻng Lạc Dương thuộc một trong bảy loại. Cậu không chê cười đồ chơi này chứ?

– Có gì mà chê cười.

Lâm Dật Phi thở dài nói:

– Mỗi nghề mỗi nghiệp đều có trạng nguyên. Chẳng qua…Thôi ông bắt đầu đi.

Hành vi trộm mộ hắn không bao giờ đồng ý, nhưng vào lúc này lại không đành lòng phá tan sự nhiệt tình làm việc của Du Lão Thử.

Du Lão Thử ngồi chồm hỗm, dùng cái chuôi côn thăm dò, vo vo miếng đất, đặt lên mũi ngửi rồi ngẩng đầu nói:

– Người anh em, vách đá này dày chừng hơn hai thước. Mặt sau là đất xốp. Địa thế của nơi này tương đối cao, chất đất khá khô ráo. Xem ra nước ngầm không lên được chỗ này, chúng ta đỡ phải lo lắng bị dìm chết.

Lâm Dật Phi thầm nghĩ, ai nói địa thế cao thì nước không lên nổi? Lúc trước nước của dòng thác là vọt ngược lên từ trong lòng đất. Tuy nhiên thấy vẻ tự tin của Du Lão Thử, biết rằng nơi này hẳn là không có nước. Với tính cách cẩn thận của ông ta, nếu quả thật gặp nguy hiểm, chỉ sợ đã nói ra rồi.

– Chỗ vách đá này để tôi xử lý?

– Không cần, cứ giao cho tôi.

Du Lão Thử mỉm cười, không biết lấy đâu ra hai khối hình tứ phương màu đen có gắn kíp nổ, rồi gắn lên vách động.

– Đây là cái gì?

Lâm Dật Phi tò mò hỏi.

– Thuốc nổ.

Du Lão Thử trả lời ngắn gọn:

– Người anh em, cậu lùi về phía sau một chút.

Cái ống kia đột nhiên té ra lửa, đốt lên kíp nổ. Du Lão Thử lui về phía sau vài bước. Qua mấy giấy, chỗ vách núi vang lên một tiếng khá trầm, đất đá không văng ra bốn phía như vụ nổ bình thường, mà ở trước vách núi đã xuất hiện một cái động cao chừng nửa thước.

Du Lão Thử giật giật vài cái, công cụ kia không ngờ biến thành một cái xẻng có đầu hơi tròn. Ông ta rất nhanh loại bỏ mấy tảng đá vụn, phát hiện cái khe nứt kia ban đầu chỉ lớn bằng ngón tay cái, nhưng bây giờ đã lớn bằng khoảng năm đầu ngón tay. Du Lão Thử trong lòng mừng rỡ, xem ra có cửa rồi!

Sau khi nào nổ tung cửa động, Du Lão Thử quay đầu nhìn Lâm Dật Phi, thấy hắn đang nhìn mình với vẻ hứng thú, không khỏi đề cao tinh thần. Du Lão Thử lại lấy ra hai cái ống tuýp, chỉ mất vài giây đã ghép thành một công cụ đào đất tinh xảo. Quen việc dễ làm, Du Lão Thử chỉ mất một thời gian ngắn đã thông sang bên.

– Bên đấy thế nào?

Lâm Dật Phi nhìn ông ta đào đất mà không giúp gì được, chỉ có thể lên tiếng hỏi.

– Cái khe càng lúc càng lớn, đoán chừng không cần dùng thuốc nổ nữa.

Ở trong động, Du Lão Thử hưng phấn nói:

– Đây đúng là lối ra rồi! Người anh em, cậu cũng chui vào đi, phía trước rất rộng rãi.

Lâm Dật Phi ném sợi dây đi, chỉ trong chốc lạt đã đi tới bên cạnh Du Lão Thử. Cái khe này không thể coi như là một cái khe, mà giống một hang động hơn. Ở phía trước có ánh sáng chiếu vào kèm theo gió lạnh thổi từng đợt, làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hưng phấn trong ánh mắt của nhau. Du Lão Thử hớn hở vỗ vai của Lâm Dật Phi:

– Người anh em đoán đúng là chuẩn.

Đã có ánh sáng thì chứng tỏ có lối ra. Du Lão Thử đã sớm quên mấy củ Lão Hổ Khương còn thừa, vội vàng đi về phía trước.

Ánh sáng phía trước càng ngày nhiều. Du Lão Thử đi tới cửa động, đột nhiên hét to một tiếng, muốn lùi về phía sau, không ngờ trượt chân, lại bị lăn xuống dưới. Ông ta chỉ cho rằng nơi này là lòng núi, đi ra ngoài nhiều nhất là tới sườn núi gì đó. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ, bên ngoài hang động này lại là vách núi.

Lúc phát giác ra tình huống không ổn, ông ta đã lui về phía sau một bước. Du Lão Thử không sợ thấp, nhưng lại sợ cao. Lúc nhìn thấy sơn cốc sâu không thấy đáy, hai chân cường tráng như nhũn ra. Mặc dù không bị trượt về phía trước, nhưng trong lòng kinh hãi không cần nói cũng biết. Thật không ngờ không chết ở trong mê cung, lại suýt nữa bị chết vì ngã.

Tay chân luống cuống bắt loạn. Nơi này là hang núi trụi lủi, một cành cây ngọn cỏ cũng không có, Du Lão Thử gần như đã hồn bay phách lạc. Bỗng nhiên bàn tay bị kéo một cái, cả người bay lên. Du Lão Thử bị dọa đến mức kêu lớn, nhưng lại phát hiện hai chân đã dẫm lên đất. Chỉ có điều lúc này hai chân như nhũn ra, chân vừa chạm đất liền ngồi bệt ngay xuống. Nhìn nhìn Lâm Dật Phi đứng ở trước mặt, Du Lão Thử thở hổn hển, cảm kích nói:

– Người anh em, cảm ơn cậu đã cứu tôi một mạng.

Lâm Dật Phi cười cười, quan sát lối ra này. Cửa hang này ở trên một vách núi dựng đứng, thuộc loại trên không chạm trời, dưới không chạm đất. Hắn lắc lắc đầu, xoay người nói với Du Lão Thử:

– Ông có thể trèo lên hay trèo xuống?

Du Lão Thử run rẩy nhìn xuống dưới. Vách núi này có độ dốc chừng mười độ. Nếu trèo lên, khả năng rơi xuống rất cao, cho dù có đầy đủ công cụ đi chăng nữa. Còn xuống dưới thì cũng không khá hơn là mấy. Núi đá chằng chịt, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Du Lão Thử buồn bực gần như chỉ muốn quay trở về mê cung:

– Người anh em, cậu quyết định đi.

– Trèo xuống dưới.

Lâm Dật Phi nhìn nhìn Du Lão Thử:

– Có dây không?

– Có, để làm gì?

Du Lão Thử lấy ra một đoạn dây bằng ni lông đưa cho Lâm Dật Phi. Sợi dây này là một trong những công cụ để trộm mộ, cho nên nhấc tay là có.

– Ông cột sợi dây này vào người, tôi sẽ mang ông xuống.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Bộ quần áo này của ông khá là trơn, tôi sợ nắm không được.

Du Lão Thử mừng rỡ, lại có chút không tin hắn có thể mang mình đi xuống.

– Người anh em, buộc như vậy được chưa?

Lâm Dật Phi nói:

– Tay nghề của ông thì không cần phải hoài nghi rồi.

– Nhưng tôi lại không tự tin lắm.

Du Lão Thử đau khổ nói, chờ đợi Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi đànnh phải kiểm tra lại một lần. Kéo kéo sợi dây cho chặt hơn:

– Đi thôi.

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, hắn đã nắm sợi dây trong tay, rồi dẫn Du Lão Thử xuống dưới.

Trái tim của Du Lão Thử đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Cảm giác này không khác gì ngồi trên cáp treo. Hô hấp chẳng những khó khăn, ngay cả việc nói chuyện cũng không được.

Lâm Dật Phi đã sớm xác định vị trí đặt chân. Lợi dụng những tảng đá lồi ra để giảm tốc độ rơi. Thân hình của hắn cứ thoăn thoắt rơi xuống. Du Lão Thử thì mồm há hốc, mắt trợn ngược nhìn cảnh vật xung quanh lao nhanh. Thời gian trôi qua như đang nằm mơ, cảm giác dường như rất lâu, lại như trong khoảnh khắc, hai người đã rơi xuống thực địa của thung lũng.

Hiện tại Phương Vũ Đồng rất bất mãn với Lâm Dật Phi. Mọi người đã đứng ở bên ngoài khách sạn cả một đêm. Mặc cho nhân viên phục vụ không ngừng khuyên can, không có người nào chịu trở về. Chỉ tới khi hừng đông, thấy không có động tĩnh gì mới, không chịu được mệt mỏi, bọn họ mới đồng ý quay vào nghỉ ngơi.

Mọi người đều có tâm lý kỳ quái như vậy. Những việc xảy ra vào đêm tối thường sợ hãi hơn ban ngày rất là nhiều. Nhìn thấy ánh ban mai vừa xuất hiện phía chân trời, liền cho rằng chấn động sẽ không tiếp tục xảy ra nữa, an tâm quay về ngủ. Phương Vũ Đồng thì không có lòng dạ nào đi ngủ. Bố trí ổn thỏa xong cho ông nội và Vũ Hi, cô liền gọi điện về nhà. Chú của cô bảo rằng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có viên ngọc nào tên là Bàn Long Như Ý!

Điều này làm cho Phương Vũ Đồng nghi hoặc không thôi. Trông bộ dạng của Lâm Dật Phi không giống như là nói dối. Nhưng đến chú mình cũng không biết, vậy thì hắn nghe tên viên ngọc đó từ đâu. Huống chi qua lời hắn nói, có vẻ như hắn đã tận mắt nhìn thấy viên ngọc đó.

Hắn biến mất cả đêm không thấy quay trở về, điều này làm cho Phương Vũ Đồng không thể không suy đoán Lâm Dật Phi đi nơi nào. Nhưng ngoại trừ những chỗ ăn chơi ra, cô thực sự nghĩ không ra còn nơi nào có thể qua đêm. Đang lúc cô không kiên nhẫn, gần như muốn báo cảnh sát nói Lâm Dật Phi bị mất tích, thì Lâm Dật Phi lại quay về với mái tốc rồi bù.

Nhìn bộ dạng của Lâm Dật Phi, Phương Vũ Đồng không biết nên khóc hay nên cười. Tuy bùn đất bám trên người hắn không tính là dày, nhưng trên tóc, trong lỗ tai, khắp nơi đều là bùn đất. Cả người giống như một con zombie vừa chui ra từ lòng đất vậy.

– Có phòng để ngủ, vì sao phải khổ sở ra ngoài tìm hang núi để ngủ?

Phương Vũ Đồng không kìm nổi hỏi.

– Tôi phải đi đây.

Lâm Dật Phi chỉ đáp như vậy, trong lòng Phương Vũ Đồng run lên, thất thanh hỏi:

– Vì sao?

Đột nhiên cảm thấy hơi đường đột. Người ta tới đây để du lịch, đương nhiên là muốn đi thì đi. Chỉ có điều nhìn bộ dáng này của Lâm Dật Phi, không giống như đi du lịch. Mộng du nghe có vẻ hợp lý hơn.

Vừa nghĩ tới mộng du, Phương Vũ Đồng trong lòng khẽ động, không khỏi nhìn kỹ Lâm Dật Phi vài lần. Trên đời này đích thực là có không ít người bị căn bệnh đó. Phương Vũ Đồng chỉ mới thấy qua một lần. Người bị bệnh mộng du, ban ngày sinh hoạt vẫn như người thường. Nhưng đến tối sẽ vô duyên vô cớ đi lang thang khắp nơi. Chẳng lẽ hắn thực sự bị bệnh?

Lâm Dật Phi không chú ý tới vẻ khác thường trên mặt Phương Vũ Đồng:

– Cô chờ tôi một chút, để tôi đi thay quần áo.

Thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, Lâm Dật Phi cũng hiểu được có chút thất lễ. Hắn trở về phòng tắm rửa một lát, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, rồi mới đi tìm Phương Vũ Đồng.

Phương Vũ Đồng đang suy nghĩ vẩn vơ, nhìn thấy Lâm Dật Phi sạch sẽ đi tới, không khỏi nhảy dựng lên. Hiện tại nhìn kiểu gì cũng thấy Lâm Dật Phi còn tỉnh táo hơn mọi người rất nhiều. Nếu nói hắn mới mộng du, dường như có chút không phải.

– Thứ này cho cô.

Lâm Dật Phi xòe bàn tay ra, trên tay là một khối ngọc hình vuông, thuần một màu trắng ngần, mang theo phong cách cổ xưa. Khối ngọc của chiều dười 10cm, chiều rộng 8cm, độ dầy cũng phải 2cm!

– Cho tôi?

Khuôn mặt của Phương Vũ Đồng đột nhiên đỏ lên:

– Vô duyên vô cớ cho tôi làm gì?

Bỗng tỉnh ngộ, không kìm nổi kêu lên:

– Chẳng lẽ khối ngọc này chính là Bàn Long Như Ý?

Khối ngọc trắng trên tay của Lâm Dật Phi, tính chất trông rất tốt, không có một chút tạp chất nào. Đặc biệt nó còn có một hơi ấm, bề mặt trơn bóng, bên trong dường như ẩn chứa sinh mạng. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào khối ngọc, một hào quang màu xanh chạy bên trong, giống như là đang sống vậy. Phương Vũ Đồng cẩn thận nhìn kỹ, mới phát hiện tia sáng kia hình như là một con rồng!

– Đúng vậy, đây chính là Bàn Lòng Như Ý!

Lâm Dật Phi gật đầu, thản nhiên nói:

– Cô đưa nó cho ông nội của cô, bảo ông ấy tùy thân mang theo. Nó rất có tác dụng trong việc trị bệnh của ông cô.

– Cảm ơn anh, bao nhiêu tiền?

Phương Vũ Đồng vui vô cùng. Không chút hoài nghi lời này của Lâm Dật Phi có thật hay không. Nhìn thấy Lâm Dật Phi xoay người rời đi, không kìm nổi kêu lên:

– Anh muốn đi đâu?

– Tôi phải về rồi.

Lâm Dật Phi cũng không quay đầu, chậm rãi nói:

– Khối ngọc này nhớ đưa cho ông nội cô.

– Đợi một chút, ngọc này quý giá như vậy, chúng tôi sao có thể vô duyên vô cớ cầm nó.

Phương Vũ Đồng bước nhanh tới, kéo áo Lâm Dật Phi:

– Anh phải nói giá của nó chứ, tôi, tôi…

Cô nói liên tiếp chữ tôi, nhưng không nói là không cần. Nếu chẳng may Lâm Dật Phi thực sự thu khối ngọc lại, thì cô sẽ hối hận không kịp!

– Vậy cô trả tôi một trăm đồng là được.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói.

– Một trăm đồng?

Phương Vũ Đồng tràn đầy kinh ngạc. Tuy cô không biết nhìn hàng, nhưng cho dù là hàng nhái, được làm tinh tế như vậy, giá cả cũng rất đắt đỏ.

– Anh chờ một chút, tôi đi lấy tiền.

Cô vội vàng chạy về phòng của ông nội, muốn lập tức nói cho ông nội tin tức này.

Ông cụ Phương đang ngồi trong phòng ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ. Thấy cháu gái hưng phấn chạy vào, không khỏi có chút kỳ quái. Cháu gái xưa này trầm ổn, hôm nay thất thố như vậy đúng là hiếm thấy:

– Vũ Đồng, có chuyện gì vậy?

– Ông nội, ông xem đây là cái gì?

Phương Vũ Đồng để khối ngọc tới trước mặt ông nội. Đột nhiên nhớ tới, ông nội cũng là chuyên gia về ngọc thạch. Mình gọi điện hỏi chú, lại quên mất còn có một người trong nghề ngay ở bên. Ông nội sau khi về hưu, vẫn thích sưu tầm và giám định cổ ngọc, đá quý gì đó. Trước nay cô chưa từng hỏi ông nội về lĩnh vực này. Nhưng hiện tại viên ngọc có liên quan tới bệnh của ông, cô cũng bất chấp rụt rè.

Ông cụ Phương đột nhiên rùng mình, chộp lấy khối ngọc, gấp giọng hỏi:

– Cháu lấy đâu ra khối ngọc này?

– Là Lâm Dật Phi cho, ông nội, làm sao vậy?

Phương Vũ Đồng thấy ông nội có vẻ rất kích động, tò mò hỏi:

– Ông nội, ông biết khối ngọc này à?

– Vì sao Dật Phi lại cho chúng ta khối ngọc quý hiếm như vậy? Vũ Đồng, sao cháu có thể dễ dàng thu đại lễ của người ta chứ?

Ông cụ Phương bất mãn nói:

– Mau, mang trả cho người ta.

– Ngọc này rất quý?

Phương Vũ Đồng cả kinh, nhìn Lâm Dật Phi giống như dân hai lúa, người đầy bùn, sao có thể vừa ra tay liền có một khối ngọc mà ông nội nói là quý hiếm chứ.

– Loại ngọc này có một cái tên riêng là ‘Lặc’. Mà xem qua tính chất, hoa văn của khối ngọc này, chắc phải từ thời Chiến Quốc gì đó. Có thể nói giá trị của nó không thể tính toán!

Mặc dù Phương lão gia nói cháu gái mang trả lại ngọc. Nhưng không ngừng lật đi lật lại khối ngọc, hiển nhiên là thích nó vô cùng:

– Chỉ có một điều kỳ quái.

– Kỳ quái gì?

Phương Vũ Đồng hỏi.

– Khối ngọc này nếu là từ thời Chiến Quốc, chắc hẳn phải vừa mới khai quật. Một khi ngọc đã nằm dưới đất thời gian lâu, sẽ rất dễ sinh ra màu sắc khác. Vậy mà khối ngọc này vẫn trắng tinh như chưa từng bị chôn xuống vậy. Vì sao vậy nhỉ?

Ánh mắt của ông cụ Phương lộ vẻ nghi hoặc.

– Ông nội, nếu ông thích thì chúng ta giữ lại.

Phương Vũ Đồng nhìn ra ý của ông nội, cũng không quan tâm là chôn ở dưới đất lâu hay không lâu, liên tục khuyên:

– Cũng không phải Lâm Dật Phi cho không, mà là bán cho cháu.

– Bán cho cháu?

Ông cụ Phương kinh ngạc hỏi:

– Loại ngọc này sao có thể dùng tiền mua nổi? Vì sao hắn lại muốn bán? Cháu mua với giá bao nhiêu?

– Mười nghìn tệ.

Phương Vũ Đồng sợ ông nội kiên quyết trả lại, nên mới nói dối con số. Trong mắt của cô, khối ngọc này hiển nhiên là không đáng giá bằng một viên kim cương. Huống chi cô thấy Lâm Dật Phi tùy ý cho mình, thì chắc là không đắt lắm.

– Mười nghìn? Nói đùa gì vậy?

Ông cụ Phương lắc đầu:

– Anh chàng Lâm Dật Phi này thật là, không biết nhìn hàng. Khối ngọc này cho dù bán một triệu cũng là thấp!

– Một triệu?

Phương Vũ Đồng thiếu chút nữa kêu lên:

– Khối ngọc cổ lỗ đó cũng đáng giá một triệu? Không phải ông nội nói đùa đấy chứ?

– Một triệu là cái giá thấp nhất mà ta phỏng chừng.

Ông cụ Phương lắc đầu nói:

– Trên thực tế, cổ ngọc là thứ đắt tiền nhất. Mà ngọc này chỉ có gia đình đế vương mới sở hữu. Nói ví dụ như nếu trên ngọc có điêu khắc hình rồng hay là hình con quỳ, thì đó chính là vật chỉ có Hoàng Thượng mới có thể đeo.

– Ông nội, con quỳ là con gì?

Phương Vũ Đồng khó hiểu hỏi.

– Đó là một con quái vật có một chân trong truyền thuyết. Nó đặc biệt xuất hiện nhiều trên công cụ bằng đồng thời Thương Chu.

Ông cụ Phương giải thích:

– Đương nhiên, ngoại trừ hình rồng hay hình quỳ ra, còn có hình hổ. Nhưng chỉ có các vị quan mới xứng được đeo. Bất đồng hoa văn, bất đồng tượng trưng. Khối ngọc này mặc dù không có hình long hổ, nhưng cũng tính là cực kỳ hiếm thấy. Nếu mà có được ngọc khắc hình rồng, thì đúng là vật vô giá, vạn kim khó cầu!

– Đợi một chút, ông nội, ông nói hình rồng, vừa nãy cháu rõ ràng nhìn thấy một con rồng trên khối ngọc mà.

Phương Vũ Đồng gấp giọng nói:

– Vừa rồi có ánh sáng chiếu vào, cháu phát hiện…

Ông cụ Phương mặt biến sắc, bàn tay không kìm nổi mà run lên. Vội vàng giơ khối ngọc về hướng mặt trời, chỉ thấy một Kỳ Long như ẩn như hiện, bay múa xung quanh, như muốn phá ngọc mà ra, ông ta liền thất thanh kêu lên:

– Ngọc Bàn Long!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.