Chậm rãi rút điện thoại rồi từ từ bấm số:
– Giai Giai có phải không? Hồ Hoa Anh chết rồi, ừ, không phải do tôi
giết, cô không cần phải lo lắng, tôi phiền cô gọi cho cơ quan có liên
quan đến đây xử lý. Do ả ta còn có một cô con gái, phiền các cô xử lý
giúp, tôi đang ở đâu á?
Hắn nhìn xung quanh rồi nói địa chỉ, sau đó chậm rãi đi về phía nhà cấp bốn.
Cửa phòng lộ ra một khe hở, một chuỗi vết chân nhỏ đi từ trong nhà ra đến góc tường rồi lại quay ngược trở về.
Điều này khiến Lâm Dật Phi an tâm. Ngọc nhi có thể rất nhớ mẹ nó, nhưng nó
là đứa trẻ ngoan, nó luôn nghe lời mẹ, nhưng nó không hề biết giờ mẹ nó
đã lạnh như băng, không nói lời nào mà giã biệt cõi đời này rồi.
Nhưng nó không hề oán giận mẹ mình, trước khi mẹ nó giã biệt cõi đời điều mẹ
nó lo lắng nhất chính là nó, bà ta đã an bài cho nó một con đường, ả ta
đã nói không tin bất cứ kẻ nào, tuy nhiên ả ta lại tin tưởng Lâm Dật
Phi.
– Hắt xì.
Nghe tiếng động Lâm Dật Phi đẩy cửa vào
phòng, Ngọc nhi đang ngồi trước lò lửa, hai tay nâng cằm, sự hưởng thụ
này đối với nó mà nối còn ấm áp hơn đối với bất cứ ai, nghe tiếng động
nó nghiêng đầu kêu lên:
– Mẹ…Chú Lâm, là chú sao, mẹ cháu đâu ạ?
– Mẹ cháu, bà ấy đi có việc rồi.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói, khi nói ra những lời này hắn đã suy nghĩ rất kỹ.
– Bà ấy sợ cháu sợ hãi, nên nhờ ta đến đây trông cháu.
– À!
Ngọc nhi trầm mặc, nghiêng đầu nhìn vào hỏa lò, ánh lửa soi vào mặt khiến sắc mặt nó lúc sáng lúc tối.
Một đứa trẻ bảy tám tuổi, nhiều khi vẫn rất vô tư, nhưng đối với nó mà nói, quả thực nó đã hiểu rất nhiều chuyện, nó hiểu được sự gian khó trong
cuộc sống, nó hiểu cần phải quý trọng, và nó cũng hiểu được chuyện của
người lớn trẻ con không được xen vào, nó ngây thơ cho rằng mẹ nó đi một
lúc sẽ quay về, mẹ nó đã hứa với nó sẽ không bỏ mặc nó nữa.
Nhưng nó lại không hiểu được một điều, có đôi khi, hứa hẹn một điều gì đó
cũng mong manh như một chiếc ly thủy tinh, nếu không để ý sẽ bị vỡ tan
tành.
– Ngọc nhi, cháu không đến trường sao?
Lâm Dật Phi biết điều ình vừa hỏi là vô nhĩa nhưng hắn vẫn không thể không hỏi được.
Lúc đầu hắn cảm thấy sự việc rất khó giải quyết, và hắn cũng đã quên mục
đích ban đầu của hắn khi đến đây, hắn vẫn còn hoài nghi đối với những
lời mà Hồ Hoa Anh vừa nói, ả nói Hồ Hoa Anh sẽ đưa hắn đi gặp một người, vậy người đó là ai, có phải là người thân của Hồ Hoa Anh không? Hay là
kẻ chuyên giết người của trang web giết người kia?
Hắn thà tin rằng là lý do đầu tiên.
– Đến trường?
Ánh mắt nó chợt sáng lên rồi lại u buồn nói:
– Chú Lâm, cháu không được đi học, ngay đến mặt chữ cháu cũng không biết, cháu rất muốn đọc sách, nhưng…
Nó do dự một chút, lén nhìn Lâm Dật Phi, thấy hắn đang nhìn đăm đăm vào lò lửa nó vội nói:
– Mẹ cháu nói, bây giờ hiện không có việc, đợi tìm một nơi nào đó ổn định công việc rồi sẽ cho cháu đến trường học chữ.
– Học chữ?
Lâm Dật Phi thầm nhủ long rồi hỏi tiếp:
– Lần này hai mẹ con cháu đến thủ đô làm gì?
– Để tìm bố cháu?
Ngọc nhi thần sắc hưng phấn, cẩn thận nhìn kxung quanh rồi hạ giọng nói:
– Mẹ cháu nói, lần này ba cháu nhất định đang ở thủ đô, mẹ nói cháu chưa
từng đến thủ đô, đợi khi đến đó, tìm được ba cháu, nhất định ba cháu sẽ
cho cháu đi tầm điện ngầm và đi máy bay của trẻ con.
– Đường sắt ngầm và phi cơ?
Lâm Dật Phi thì thầm, không biết vì sao, vốn cho rằng mình cứng cỏi nhưng hắn vẫn cảm thấy xót xa:
– Thật ra không cần phải tìm được ba của cháu, chú có thể dẫn cháu đi những chỗ đó.
Chỉ có điều trong lòng hắn nghĩ, “tìm cha”, đây là lời nói dối thiện chí
của Hồ Hoa Anh, hay thật là có chuyện lạ, ả ta không ngừng thêu dệt
những lời nói dối đó, hoặc là ả ta muốn làm cho Ngọc nhi vui.
– Thật sao ạ?
Con bé đang ngồi bỗng nhảy dựng lên vui vẻ reo lên:
– Chú Lâm, chú nói thật không? Người lớn nói lời phải giữ lời đúng không ạ?
– Đương nhiên là thật rồi.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Ngọc nhi, chú còn chưa biết tên của cháu nữa đấy.
– Tên, mẹ cháu nói ba cháu họ Kế, có lúc mẹ cháu gọi cháu là Noãn Ngọc,
có lúc lại gọi cháu là Ngọc nhi, chú à, chú cũng gọi cháu là ngọc nhi
đi.
Qua những lời nói này có thể thấy Ngọc nhi đã không có chút
đề phòng nào đối với Lâm Dật Phi, trên thực tế cũng vậy, khi mọi người ở cùng hắn, bất luận hắn nghĩ gì nhưng mọi người luôn cảm thấy sự an toàn khi ở cùng hắn.
– Kế Noãn Ngọc?
Lâm Dật Phi đọc lại một
lần nữa, hắn cảm thấy hoang mang, hắn vốn muốn hỏi họ con bé có phải là
Tài Phùng, nhưng cuối cùng cũng kìm lại được, ba của nó họ Kế sao?
– Mẹ cháu có nói, làm cách nào để tìm thấy ba cháu ở thủ đô không?
Khi hỏi con bé điều này, ít nhiều hắn cũng cảm thấy mình có chút đê tiện, nhưng hắn không thể không hỏi.
– Sao ạ?
Ngọc nhi có chút sửng sốt nói:
– Đi cùng mẹ cháu có thể tìm được ba của cháu ạ.
Tâm trạng Lâm Dật Phi trùng xuống, một lúc lâu không nói gì.
Lời nói cuối cùng của Hồ Hoa Anh là nói dối, ngoài cô con gái kia ra, còn mỗi bản thân, điều này lại không thể để ý.
Ả ta tính toán rất chuẩn, ả biết răng khi mình gặp Ngọc nhi sẽ không thể
bỏ đi, ả ta dùng tính mạng của ả để đánh cược với lương tâm của Lâm Dật
Phi.
Than tổ ong đỏ rực tỏa sáng, nhưng rồi cũng đến lúc phải
tàn, điều này cũng giống thần thái muốn chết trong mắt của Hồ Hoa Anh,
Ngọc nhi thở dài nói:
– Than đá đốt nhanh quá, trời còn chưa tối.
– Tại sao lại là trời tối?
Lâm Dật Phi không kìm được hỏi.
– Trời tối có thể đi ngủ, khi ngủ rồi không cần phải đốt than nữa.
Ngọc nhi xoa xoa hai tay, đôi chân lạnh giá đã ấm lại được một chút, nhưng nó cũng biết rồi đôi chân đó sẽ lạnh cóng lại thôi.
– Ngọc nhi.
Lâm Dật Phi đột nhiên gọi.
– Dạ.
Ngọc nhi thắc mắc nhìn Lâm Dật Phi, nó thông minh thoáng thấy sự do dự của Lâm Dật Phi.
– Không có gì!
Lâm Dật Phi hít một hơi cười nói:
– Thật ra trời sáng cũng có thể ngủ.
– Cháu mới ngủ dậy.
Ngọc nhi hạ giọng nói:
– Chú Lâm, hàng ngày ở nhà không ai nói chuyện với cháu, cháu không thể ngủ được.
Lâm Dật Phi đột nhiên cảm thấy xót xa, điều này chẳng lẽ là tất cả ước vọng của đứa trẻ này sao, trong mắt mọi người điều này quả thật rất nhỏ bé
không thấm vào đâu.
– Vậy chú nói chuyện với cháu nhé, chú sẽ nói đến khi nào cháu ngủ được mới thôi.
– Thật sao ạ?
Ngọc nhi lại cao hứng, không thể nghi ngờ con bé rất dễ xúc động, lại là một cô bé biết thế nào là đầy đủ, hay là do yêu cầu của nó quá nhỏ bé, cho
nên nó dễ dàng thỏa mãn?
Hai người nói chuyện không biết đến thời gian, Lâm Dật Phi đi ra ngoài một lát sau mang về hai viên than tổ ong, điều này khiến Ngọc nhi rất ngạc nhiên, nhưng cô cũng rất sùng bái ông
chú Lâm từ trên trời rơi xuống này.
Ngọc nhi biết chú Trương nhà
đối diện không phải là người keo kiệt, nhưng vợ chú Trương lại rất keo
kiệt. Điều này cũng không thể trách cô ấy được, ngày nào cũng có người
đến xin than, dẫu là người kiên nhẫn đến đâu thì cũng không chịu được,
nhưng chsu Lâm là người tốt cho nên đi xin than cũng dễ hơn.
Lâm
Dật Phi đương nhiên không nói cho nó biết, than này là do hắn lấy trộm
về, hắn ta cũng không phải là người quá tốt như vậy đâu, nhưng có một
điều khiến hắn ngạc nhiên hắn hỏi:
– Ngọc nhi, căn phòng này là do mẹ cháu thuê à?
– Không ạ, khi mẹ cháu đến thủ đô, mẹ cháu gọi điện xong liền đưa cháu
đến chỗ này, mẹ cháu nói chú Trương là người thân của nhà cháu, chú cho
mẹ con cháu mượn chỗ này để ở, mẹ cháu không có tiền.
Lâm Dật Phi hai mắt sáng lên nói:
– Là người thân của mẹ cháu sao?
Hồ Hoa Anh có người thân sao?
Khi hắn đứng lên đột nhiên nghe tiếng bước chân vọng lại, khi hắn quay đầu nhìn lại bên ngoài có tiếng một cô gái vọng vào hỏi:
– Xin hỏi, có ai không?
Khi Đàm Giai Giai đứng ở cửa xem ra không khác những người đi qua cửa là mấy
Cô liếc mắt nhìn ngọc nhi, không lấy gì làm ngạc nhiên, có điều cô nói với Lâm Dật Phi:
– Dật Phi, anh có thể ra ngoài một chút không?
Cô không muốn Ngọc nhi nghi ngờ, và cũng không muốn gọi là huấn luyện viên Lâm như trước kia.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong cách xưng hô của cô có chút mâu thuẫn,
xưng hô như vậy trong lòng cô không rõ vì sao luôn cảm thấy mất mát
Lâm Dật Phi nhìn vẻ e ngại của Ngọc nhi, liền nhẹ nhàng giải thích:
– Đây là cô Đàm, đúng vậy cô cũng là bạn thân của mẹ cháu.
– Thật sao?
Ngọc nhi có chút nghi ngại, trong trĩ nhớ của nó, mẹ chưa từng có bạn bè,
sao chỉ trong chốc lát lại có nhiều hơn hai người vậy? hơn nữa xem ra họ đều là những người hiền lành nữa?