Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 102: Chương 102: Nguyên nhân




Y và thằng gầy vốn là trộm mộ chuyên nghiệp, rất có kinh nghiệm, chỉ có điều nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, nơi này chỉ là một huyệt đạo bình thường, không cần phải đưa cho người khác cả một triệu tiền đặt cọc, theo ánh mắt chuyên nghiệp của y, cho dù là cho người khác một trăm đồng đi thanh lý cũng không cần tới, nói như vậy, chẳng lẽ cái động kia rất cổ quái?

Ngài Nghiêm cười phá lên:

– Kế Béo cậu nói đùa rồi, đều đã bảo cậu tính cho kỹ, gan cũng không nhỏ, nếu như dễ dàng bị người khác dọa chết, làm sao mà có thể làm hơn mười năm trong nghề lại không hề có chuyện gì xảy ra, đúng rồi, ngài Cao Kiều, sao ngài không mang người tới? Ngài cứ hỏi rõ sự việc đi, cảm thấy ông ta chẳng có tác dụng gì?

Cao Kiều lắc đầu, sắc mặt càng thêm tái nhợt:

– Ông già kia không đơn giản, bên cạnh hình như còn có cao thủ.

Giọng điệu của gã có chút cứng nhắc, cứ như là đã lâu rồi không nói chuyện với người khác ấy.

Ngài Nghiêm biến sắc:

– Cao thủ? Rốt cuộc là như thế nào? Ngài Cao Kiều, ngài không phải cũng là một cao thủ sao?

Lúc ngài Lãnh nghe thấy hai chữ cao thủ, tay liền nắm chặt lại, thanh đao trong tay lộ rõ lãnh khí dưới ánh trăng, ngay từ lúc đó, cứ bỡn cợt tung lên, đao trong tay như ẩn như hiện, thủ pháp có chút thành thạo.

– Tôi vốn là muốn tìm ông già kia hỏi chút chuyện.

Cao Kiều chậm rãi nói:

– Thật không ngờ ông ta đột nhiên kêu lớn tiếng, tôi vốn muốn bắt ông ta đi, nhưng không ngờ không biết là do cái gì, không ngờ đầu gối mềm nhũn, khiến không thể xuất lực, nên mới nghĩ là có lẽ đã bị người khác đánh lén, chỉ có thể nhảy ra từ trên lầu, đến tận bây giờ, vẫn còn cảm giác bị đau nhức ở chân.

– Hay là do ngài không cẩn thận đã đụng phải chân bàn?

Kế Béo nghi hoặc hỏi, y cũng chẳng biết cái ông Cao Kiều này có bản lãnh gì, không ngờ lại có thể khiến ngài Nghiêm này coi trọng như vậy, chỉ có điều xem ra tuổi của gã này không lớn lắm, không khỏi có chút khinh thường.

Cao Kiều chỉ lạnh lùng liếc nhìn gã béo một cái, không nói câu nào, dường như câu hỏi này quá ngây thơ, gã ta khinh thường tới mức không thèm trả lời.

– Ngài Cao Kiều làm việc hết sức cẩn thận, sao lại không nhận ra được là có người đánh lén, có khi là do nguyên nhân khác.

Ngài Nghiêm đành giảng hòa, có chút kinh ngạc hỏi:

– Chẳng lẽ ông già kia là một cao thủ giấu tài Lúc ban ngày tôi quan sát qua, nhìn thế nào cũng không ra.

– Không phải là ông già đó.

Cao Kiều chậm rãi nói:

– Tôi căn bản không hề nhìn thấy hắn ra tay.

– Vậy là ai?

Ngài Nghiêm có vẻ khó hiểu hỏi.

– Chẳng lẽ là hắn?

Ngài Cao Kiều có chút nghi ngờ rồi lẩm bẩm, gã suy nghĩ vẫn đề này rất lâu trên đường tới, trong đầu liền xuất hiện một người thanh niên, khuôn mặt cô đơn, sao lại làm cho người ta cảm thấy một loại tang thương trăm năm.

– Cao Kiều, ngài có tin là có người bám theo tới không?

Ngài Lãnh nhếch mép cười lạnh, tay tung hứng thanh đao nhỏ, chỉ dùng có ba ngón tay để giữ lấy thanh đao, bởi dùng lực mà tóc mới bị trắng.

– Ông không tin tôi?

Giọng Cao Kiều lạnh lùng nói:

– Ông cứ tự mình đi kiểm tra đi.

Ngài Lãnh hừ một tiếng, đột nhiên vung tay, một ánh sáng chói phát ra từ tay, không vào từ hướng mà Cao Kiều tới, chỉ nghe thấy một tiếng mèo kêu rất thê lương, trong rừng cũng không phát ra thêm sinh khí.

Sắc mặt của Béo và Gầy liền biến đổi, hai người bọn họ tinh thông trộm mộ, cũng biết chút võ vẽ, nhưng phải đối phó với nhát đao này của ngài Lãnh thật sự không thể chắc chắn, hai người vốn có chút tự phụ, cho rằng bọn người ngài Nghiêm cũng chỉ là những người làm ăn bình thường, tìm người đào mộ làm chút đầu cơ trục lợi, không hề nghĩ rằng bọn họ lại có thân thủ tốt như vậy.

– Hóa ra chỉ là con mèo hoang.

Sắc mặt ngài Lãnh trở nên hồng hào, nhìn Cao Kiều nói:

– Thật ngại quá, tôi vừa nghe ngài nói, còn cho là bọn chúng thả dây dài câu cá lớn.

Cao Kiều biến sắc, lạnh lùng nói:

– Ngài Lãnh, ông không hề tín nhiệm tôi? Chắc là muốn đọ sức với tôi một chút?

Gã đã nhìn thấy ngài Lãnh ra tay, nhưng lại vẫn dám khiêu chiến, xem ra thì thân thủ cũng không hề kém.

Béo và Gầy càng lúc càng thấy kỳ quái, vốn cho rằng chỉ có hai người bọn họ là người ngoài, ba người kia chắc hẳn là một phe, vậy xem ra hai người bọn họ cũng có chút hơi lạ, như vậy thì ngài Nghiên này lai lịch như thế nào, tìm nhiều người cổ quái kỳ lạ như vậy, vậy mục đích là gì?

Lâm Dật Phi trốn trong rừng vẫn không hề nhúc nhích, theo dõi người cách đó không xa, ba người hắn đã gặp qua, chính là ba người ở bàn bên cạnh lúc ban ngày, hắn không ngờ cái tên Cao Kiều ban ngày không nói tiếng nào nhưng thân thủ lại không tệ, thật ra không chỉ Cao Kiều, cái ngài Nghiêm và ngài Lãnh đó cũng biết chút võ vẽ. Đương nhiên, đây là góc độ nhìn của Lâm Dật Phi, nếu là góc đọ mà Kế Béo nhìn thì thân thủ của ba người này quả thực không phải chỉ cao bình thường.

Vừa rồi lúc phi đao cận kề, tuy nhiên chừng khoảng ba tấc, hắn thậm chí có thể cảm giác được hàm ý được truyền tới từ mũi đao, nhưng hắn biết được mục tiêu của mũi đao kia không phải hắn, Kế Béo cho rằng tốc độ phi đao rất nhanh, có thể biết rõ đường lối, nếu ngài Lãnh phải nhặt lại phi đao sau khi phi, hắn miễn cưỡng sẽ phải ra tay, bởi vì con mèo hoang đó chết cách chỗ hắn không xa, một đao liền mất mạng.

Tuy nhiên phi đao trên người ngài Lãnh có vẻ không ít, cũng có lẽ muốn nể mặt trước mặt Cao Kiều, biết là trong rừng chỉ có con mèo chết tiệt, cũng không thèm để ý nữa.

– Ngài Nghiêm, bây giờ mọi người đã tới đông đủ, ông có thể nói mục đích đưa chúng tôi tới đây rồi chứ?

Kế Béo là kẻ nói nhiều nhất ở nơi này, chỉ bởi vì nếu y không nói, y thật sự cho rằng những người ở đây đều bị câm điếc, vài ngày không nói câu nào cũng không vấn đề.

– Nếu mọi người lần này kề tâm hợp lực, tôi cũng không ngại thẳng thắn nói đầu đuôi câu chuyện.

Ngài Lãnh mỉm cười nói:

– Không lâu trước tôi gặp phải một thương nhân đồ cổ, có chút làm tôi thấy hứng thú, sau khi tôi với ông ta làm ăn với nhau vài vụ, ông ta liền nói cho tôi nghe chút ít sự tình về đồ cổ trong tay ông ta, ông ta đều mua từ tay của những người dân trong thôn kế bên.

– Vậy thì có gì là lạ?

Kế Béo chậm rãi nói:

– Kỳ thật đồ cổ trong dân gian không ít, rất nhiều đồ cỗ đã được phát hiện một cách tự nhiên.

Ngài Nghiêm chậm rãi gật đầu:

– Cậu nói cũng không sai, tuy nhiên trong một thôn có vài người có đồ cổ thì chẳng có gì là lạ, nhưng nếu gần như là nhà nào cũng có những bình lọ đáng giá, cái này làm cho người ta có chút nghĩ ngợi.

– Nhà nào cũng có?

Kế Béo thất thanh kêu lên, nghi ngờ nhìn vào cửa động và qua tài, lúc mà gã bị đưa tới thì đã nhìn thấy như thế này, chẳng lẽ tất cả bí mật đều nằm trong cái động này sao?

Kế Béo âm thầm lắc đầu, y là một chuyên gia, biết rõ phương pháp “ Vọng, văn, vấn, thiết” của lần hành động này, tuy nhiên phương pháp này của y hoàn toàn khác với Lâm Nhất Phí, y chỉ cần ngửi một cái là có thể biết bên dưới là mộ của triều đại nào rồi, đào ba nhát thì có thể định ra được hình thái của mộ. Nhìn một cái là biết ngay dưới đó có thể đào được đồ vật nào có giá trị, mặc dù nhìn có vẻ như gã rảnh rỗi nhất ở đây, kỳ thật chỉ trong chốc lát y đã dò xét qua một lần trong phạm vi mười thước, gã cho ra kết luận chính là ở đây chẳng thể đào được đồ gì có giá trị!

Tiền công một ngày của y phải tính tới cả mười nghìn, cái này còn phải xem tâm trạng của y, nhưng mà gã và Gầy cũng rất đáng đồng tiền, hai người họ hợp tác lại, có thể đào bới cả một mộ cổ trong một ngày, giá trị trong đó tính bằng tiền triệu.

Y cũng rất tự tin vào phán đoán của mình, vừa rồi y cùng Gầy dùng ánh mắt liên kết lại, cũng đã nhận ra được nghi ngờ của y, ngài Nghiêm vung tay liền đưa ra một tờ chi phiếu cả triệu, nếu mà muốn mặc cả, thì có thể để cho hai anh em bọn họ làm việc cả tháng trời, nhưng ngài Nghiêm chỉ coi đó là tiền đặt cọc trong vài ngày, nếu thật sự có thể đào được vật mà ông ta cần, tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ.

Trong lòng Kế Béo và đồng bọn có chút hưng phấn hiếm gặp, thật ra mà nói thì ai cũng có lòng si mê nghề nghiệp. Mặc dù nghề của bọn họ là trộm mộ, nhưng cũng là hứng thú của bọn họ, nếu như bọn họ có thể nhìn thấy một ngôi mộ tốt, bọn họ cũng sẽ hưng phấn giống như một đại sư đối diện với một bức tranh thiên địa sơn thủy.

Đương nhiên đối với bên ngoài thì bọn họ được biết đến với một công việc vĩ đại như “ khám phá những di sản vĩ đại của nhân loại”, “ vạch trần sinh hoạt huyền bí của người cổ đại” hoặc là “ hé lộ lối sống cổ đại và lịch sử mà con người chưa biết” .

Đầu năm nay, mộ cổ đang giá được đào bới càng ngày càng ít, cái này khiến y có chút tò mò, thật không ngờ tới đây rồi cũng chẳng phát hiện được vật gì có giá trị, cái này làm cho y khó tránh khỏi sự buồn bực, bởi vì cho dù nhìn như thế nào đi nữa, ngài Nghiêm này cũng không giống với người làm ăn thua lỗ.

– Không tồi.

Ngài Nghiêm gật gật đầu:

– Nhưng mà các cậu cũng biết bọn họ muốn làm gì rồi, bọn họ chẳng qua là cầm những thứ đáng giá này để giả bộ một chút, thả một chút hiếu kỳ, thật sự có chút phung phí của trời, cái người thương nhân đồ cổ kia chỉ dùng rất ít tiền, đã có thể thu mua hết đồ cổ nơi này, sau đó kiếm được một đống tiền một cách ngon lành.

– Chẳng lẽ ông ấy không hề hỏi ngọn nguồn khai quật cổ vật?

Kế Béo chớp chớp cặp mắt bé tí, nước miếng gần như chảy xuống,gã đã mơ hồ đoán rằng kề bên có một đại bảo tàng, đã bị nông dân phát hiện một góc của băng sơn, chỉ có điều loại cơ hội này có khi gặp được nhưng không thể cầu được, phòng chôn mộ bình thường cũng có chút không giống nhau, nhưng có lể làm cho ngài Nghiêm đích thân xuất mã, hơn nữa cảm hứng về mộ thật sự không nhiều lắm, nếu như thật sự mình đã tự phát hiện được, thù lao có khi có thể đủ sống cả nửa đời còn lại.

– Ông ta đâu có ngu, đương nhiên là hỏi.

Ngài Nghiêm thản nhiên nói:

– Trên ngọn núi này có một thác nước, tuy nhiên bây giờ đã khô cạn, mấy đồ kia bị chìm ngay dưới chân thác nước, lâu ngày rồi, thác nước khô cạn, lại bị cát chảy lấp đi, phụ nữ và trẻ em trong thôn là những kẻ vô tri chỉ vì tiết kiệm tiền, lấy đại một vài cái làm vật dụng trong nhà, vừa loạn đào thông, lại đánh vỡ lãng phí một chút, còn lại chỉ khoảng một phần mười. Tuy nhiên ông ta không có vẻ gì là đáng tiếc, cái này làm cho Kế Béo thấy chút kỳ lạ.

Lâm Dật Phi ở trong rừng nghe thấy, thầm thở dài, xem ra thác nước bị khô đã phá hư một phần không nhỏ, cũng có thể làm cho vài đồ bên trong động chảy ra theo thác nước, lúc này mới dẫn đến việc một đám người đào bới chen chúc tới, chẳng lẽ cài này cũng là vào ngày phát sinh chuyện kỳ quái mà ông Phương nói.

Lúc này Lâm Nhất Phí thật sự có chút cảm giác muốn khóc, chủ nhân thiết kế mê cung ngầm này đúng là một thiên tài, thật không ngờ đụng phải một lũ ngu tiến hành cái gọi là khai quật, cái này có thể nói là cao tăng đang pha ấm trà, trong lúc chờ đợi người tới thưởng thức, người kia chỉ lắc đầu, nói được một câu hoang đường là trà này quá nóng.

Tuy nhiên theo Lâm Dật Phi biết, bây giờ cũng không phải là tình huống xấu nhất, bọn họ còn chưa đoạn tuyệt sức sống của mê cung ngầm, bằng không thì toàn bộ sơn đô sẽ bị sụp đổ, nơi này cũng sẽ biến thành một hộ nước, dưới ngầm và trên mặt đất đều là một mảng hỗn hợp, tất cả bí mật sẽ vĩnh viễn bị chôn dấu dưới đáy hồ, muốn khai quật thì đã là việc không thể xảy ra.

– Thác nước?

Hai mắt của Béo tỏa sáng:

– Vậy sao chúng ta không bắt tay vào làm từ ngọn nguồn của thác nước, mà lại chạy tới đây…..

Gã nhịn lại rồi cúi mặt nói, nhưng mọi người đều biết ý của hắn, bây giờ cách làm này nhìn từ góc độ nào thì là trèo cây tìm cá.

Ngài Nghiêm thở dài nói:

– Đương nhiên chúng tôi cũng đã nghĩ tới cách này, tuy nhiên cái ngọn nguồn kia hoàn toàn đã ở sai chỗ trong thân núi, chuyện chúng ta khai quật từ nơi ấy, đã hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Kế Béo không kìm nổi hỏi:

– Cho nên ngài Nghiêm chạy tới chỗ này để đào bới?

Nhìn vẻ mặt của gã, dường như muốn khó, nhưng gã không thể nói, dù sao người ta cũng là ông chủ, cho dù có ngu ngốc, ngân phiếu mà ông ta cho vẫn lưu thông được trên toàn thế giới.

Không ngờ ngài Nghiêm trang nghiêm nói:

– Không sai.

Kế Béo thở dài một tiếng:

– Ngài muốn như thế nào, tôi với anh em đều nghe theo ngài, nhưng mà trước khi làm tôi muốn nói rõ một chút, căn cứ vào hợp đồng của chúng ta, một triệu lúc trước là tiền đặt cọc, bây giờ tiền làm việc từng đêm sẽ tính từ đầu.

Gã và tên gầy họ Cổ kia tuy rằng không phải là anh em ruột, nhưng thật sự còn có tình cảm hơn cả anh em ruột, đây đương nhiên là tín nhiệm mà bọn họ tích lũy từ việc hợp tác với nhau hơn hai mươi mấy năm nay.

Ngài Nghiêm mỉm cười, ánh mắt có chút mỉa mai:

– Cậu yên tâm, cho dù chỉ tìm ra được không khí, tôi cũng không trả thiếu cho cậu một đồng đâu.

Kế Béo bị người khác nhìn thấu tâm tư, mặt hơi đỏ lên, nhưng chỉ cười nói:

– Bước tiếp theo, làm như thế nào, xin ngài Nghiêm phân phối.

Kế Béo tuy rằng có thể tính kế, nhưng có điều tốt không thể phủ nhận, gã thu tiền thì sẽ làm việc, hơn nữa tuyệt đối sẽ khiến ông chủ hài lòng, gã trộm mộ không hơn một ngàn thì cũng tới mấy trăm, gã chỉ theo ông chủ tiến vào hầm mộ, chưa bao giờ động vào một đồ vật nào trong hầm mộ, vào bảo sơn tay không quay về nói thì đơn giản, làm thì tuyệt đối không hề dễ, đây cũng là một thủ tục kỳ quái bao nhiêu năm của hắn, nhưng mà ông chủ lại rất hài lòng về điều đó.

Ngài Nghiêm chậm rãi nói:

– Việc các cậu cần làm là đưa chúng tôi từ đây vào cửa động xem xét, nếu cần các cậu giúp thì động thủ thêm cũng không muộn, đương nhiên, ngài Bao muốn các cậu làm cũng chính là việc này đó.

Kế Béo và đồng bọn có chút kinh ngạc, ngài Bao chỉ hừ một tiếng, Kế Béo đứng cách cửa động khá xa, không phải là gã không có hứng thú với cửa động, chỉ có thể nói là ngài Bao kia đứng cách cửa động quá gần, gã không muốn đứng gần người đó mà thôi.

Không biết là vì sao, gã luôn cảm thấy cái ngài Bao kia giống y như người chết, đương nhiên hơn người chết một cái là có hơi thở, nhưng lúc này gã không thể không tiến lên quan sát kỹ cửa động, gã không thể không cẩn thận, cũng vẫn rất cẩn thận, đây cũng là nguyên nhân mà khiến gã và đồng bạn có thể sống tới bây giờ.

Thật không ngờ gã chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền giống y như là một đứa trẻ âu yếm nhìn món đồ chơi, không muốn rời khỏi.

– Thế nào, Kế Béo, nhìn ra cái gì không vậy?

Ngài Nghiêm thản nhiên hỏi.

Kế Béo lại nhìn thêm một lúc lâu, rốt cục cũng quay đầu lại nói:

– Có lẽ trước đây, ngài Nghiêm đã tìm tới cao nhân dò xét qua nơi này, nhưng lại không biết tại sao, lại đưa anh em chúng tơi tới đây? Vị cao nhân ban đầu kia đâu rồi?

Ngài Nghiêm chỉ ồ một tiếng, từ chối, Cao Kiều lạnh lùn nói:

– Tại sao anh biết?

– Lúc trước tôi đứng cách khá xa, còn tưởng động này là động tự nhiên.

Kế Béo thở dài nói:

– Huống hồ còn có một cỗ quan tài ở đây, mấy đống tàn cốt, vừa nhìn đã làm cho người ta cho là lính mới, hoặc là chó hoang đào ra, thật không ngờ khi tôi nhìn kỹ một chút, mới phát hiện đây chính là do một cao thủ tỉ mỉ thiết kế, động này là do bàn tay con người làm ra, hơn nữa, người đó còn là một người lành nghề. Vì vậy động sâu không thể lường được, tuy nhiên không thể thấy được một ít đất nào được đào ra từ bên trong, điều này cho thấy cổ nhân cũng không làm được.

Gầy nghe thấy Kế Béo nói, cũng không nhịn được nữa cũng chạy lên, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ gật đầu, bỗng nhiên xoay người hỏi:

– Ngài Nghiêm, tôi muốn hỏi ngài một vấn đề, động này có phải là do người của Du Lão Thử đào lên?

Ngài Nghiêm hơi có chút kinh ngạc, nhưng không có phủ nhận, chậm rãi gật đầu nói:

– Cậu nói không sai, cửa động này chính là do Du Lão Thử đào lên.

– Ngài Nghiêm nếu mời được cả cao thủ như vậy, vẫn còn tìm tới anh em chúng tôi, không phải là đang đùa đấy chứ?

Kế Béo thẳng lưng, lạnh lùng nói.

Du Lão Thử là một cái tên khôi hài, nhưng nổi danh lừng lẫy, người khác đều nói ông ta có thể sinh hoạt trong lòng đất, đào động còn công phu hơn cả chuột, đương nhiên đây chỉ là một trong những điểm mạnh của lão, ông ta đào bới mộ cổ tuyệt đối không hề thua kém Kế Béo và Cổ Ý, cái này mới làm cho Kế Béo bất mãn, nghĩ là ngài Nghiêm cố tình trêu đùa.

Thấy ngài Nghiêm không nói một lời, Cổ Ý không nhịn được liền hỏi:

– Du Lão Thử bây giờ đang ở đâu?

Sắc mặt ngài Nghiêm liền thay đổi, một lúc sau mới nói:

– Tôi cũng không biết nữa.

– Ông không biết?

Kế Béo chớp chớp đôi mắt nhỏ tí, thoạt nhìn thì chẳng khác gì con chuột con:

– Ngài Nghiêm, tuy rằng ông là ông chủ của chúng tôi, nhưng vụ này cũng có khi bọn tôi không làm đấy, cùng lắm thì đem tiền đặt cọc trả lại cho ông.

Gã nhận định ngài Nghiêm hiển nhiên không giống như những gì ông ta vừa nói, có vẻ như đã nói ra hết tất cả, nhưng lại đang che giấu rất nhiều điều.

Sắc mặt ngài Lãnh lạnh tanh, trên tay không biết từ chỗ nào liền lấy ra một thanh phi đao, tiến lên trước một bước, ngài Lãnh phất tay một cái, nụ cười trên gương mặt như được khắc, không hề có chút thay đổi:

– Tôi thật sự không biết Du Lão Thử đi đâu rồi, tôi chỉ biết là nửa tháng trước, ông ta với một thương nhân cổ đồng, cùng với hai thủ hạ của tôi đi vào động mà ông ấy tự tay đào lên, liền mất liên lạc, không hề xuất hiện nữa.

– Bọn họ đã bị chết ở bên trong?

Kế Béo giật cả người.

Ngài Nghiêm nhìn gã ta một lúc lâu, rốt cục lắc đầu nói:

– Tôi vốn nghĩ là nơi này không hề đơn giản, nhưng một Du Háo Tử lại thêm hai thủ hạ của tôi, chắc chắn là không có vấn đề, bốn người bọn họ y như là biến mất trong hư không, đồ ăn bọn họ đem theo cũng đủ dùng cả nửa tháng, nhưng tôi còn biết Du Háo Tử còn có một bản lĩnh khác, chính là ở nơi nào cũng sẽ không bị đói chết, cho nên tôi cho rằng bọn họ khả năng vẫn còn sống.

Kế Béo gật gật đầu, Du Háo Tử là một cao thủ trong lĩnh vực của bọn họ, tiền công cũng cao bằng bản thân y cộng thêm Cổ Ý, cũng là do ông ta có tuyệt chiêu đặc biệt mà người khác khó có thể sánh bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.