Nhưng ai lại nhàn rỗi
không có chuyện gì là, đi tìm một nơi như thế này để ở lại
chứ? Bách Lý Băng thấy có chút kỳ quái, vừa thấy kinh ngạc
vì thạch thất này rất cao, vừa thấy may mắn vì thạch thất
này có độ cao vừa phải. Cái động đá mà Lâm Dật Phi khai thông
này, không phải là tường của thạch thất, mà gần như là đỉnh
của cái thạch thất này. Nếu không, nước chảy vào thì không có nước cũng đổ cho đầy nước. Chỉ là ngoài sự vui mừng ra thì
cũng có chút lo lắng, từ đỉnh thạch thất nhảy vào bên trong,
có lẽ là việc mà cô không thể làm được.
Lâm Dật Phi cười cười, cảm thấy độ cao không phải là vấn đề
thách thức, tuy rằng câu trước mình đã nói, nhưng nhìn thấy
các thạch thất to như vậy, cũng có chút ngạc nhiên. Vách đá
nơi đây quả thật rất cứng, không phải lão nông nào cũng tùy
tiện dựng lên được. Nếu như nói là tám trăm năm trước thì còn
có khả năng. Lúc đó có vô số cao nhân ẩn cư tại những nơi như
thế này không có gì là lạ. Mà phải nói là người hiện đại
cũng có thể làm ra những thứ như vậy, ly kỳ giống như gà mẹ
đẻ ra một quả trứng khủng long vậy.
– Anh xuống trước xem tình hình thế nào, sau đấy hai em mới nhảy xuống.
Lâm Dật Phi quay đầu nói:
– Băng Nhi, thể lực của Yên nhiên không tốt, đến lúc đó em giúp cô ấy một tay.
– Không thành vấn đề.
Bách Lý Băng đã kéo Tô Yên Nhiên lại bên cạnh mình:
– Nhưng Dật Phi, anh có chắc là sẽ đỡ được em không? Em thấy hình như mình nặng thêm mấy cân rồi.
– Con trâu lớn nhảy xuống cũng không có vấn đề gì, nói gì là em.
Lâm Dật Phi bật cười, nhảy nhẹ một cái, đã bay xuống nhẹ như
bông rơi xuống vậy. Lúc đặt chân xuống mặt đất, một chút bụi
cũng không bám theo.
Khi Lâm Dật Phi đặt chân xuống đất, không những Bách Lý Băng kinh hãi mãi không nói nên lời, chính hắn cũng có chút kinh ngạc.
Hiện giờ nội công của hắn tiến triển một cách thần tốc, như
thế này sẽ lại đến cảnh giới “nhất ti lưỡng khí”. Nội công
của hắn quái dị, nhất ti lưỡng khí không phải là hơi thở mong
manh mà mọi người vẫn tưởng tượng, mà có nghĩa là nội công
của hắn đã đạt đến cảnh giới từ cương nhập nhu rồi!
Tuy rằng giờ hắn đạt đến tầng cảnh giới này mất khoảng hơn
bốn tháng, năm đó lúc hắn đạt được cảnh giới này, không quá
mười bốn tuổi, nhưng hắn lúc đó đã luyện khí quên ăn quên ngủ
năm năm rồi!
Hắn biết rằng thần tốc tiến bộ hiện giờ, một mặt hắn đã
quen thuộc quá trình. Giống như qua cửa trong trò chơi điện tử
vậy, nếu là lần đầu tiên qua cửa, thì thắng lợi cuối cùng
đối với bạn mà nói là rất gian khổ. Nhưng nếu bạn qua được
một lần, thì khi chơi lại đương nhiên sẽ điêu luyện hơn nhiều,
thậm chí có thể rút ngắn được những bước không cần thiết.
Nhưng giờ nội lực đã giống như nồi áp suất đang sôi trào, muốn chặn cũng không chặn nổi. Đương nhiên là tại chính hắn trong
họa có phúc, lấy được thạch nhũ Kỳ Long mà người trong võ lâm thiết tha mơ ước!
Nếu không phải hiện giờ có Bách Lý Băng với Tô Yên Nhiên ở đây, phải nghĩ cách để ra khỏi đây thì việc đầu tiên mà Lâm Dật
Phi làm đương nhiên là luyện khí, hắn muốn biết sau khi uống
hết thạch nhũ Kỳ Long sẽ có hiệu quả như thế nào, chỉ là
nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm ra lối thoát rồi mới nói
chuyện này.
Lúc nhảy xuống Tô Yên Nhiên không hề lưỡng lự. Không phải là tin tưởng Lâm Dật Phi, mà là tin tưởng Tiêu đại hiệp. Trên thực
tế, cô cũng không hề sai lầm khi tin tưởng Tiêu đại hiệp. Lâm
Dật Phi chỉ nhẹ đẩy hông cô bằng một tay, cái cảm giác vù vù
rơi xuống đã không còn nữa. Lúc Tô Yên Nhiên đặt chân xuống mặt
đất, dường như chỉ là bước một bước bình thường. Tự nhiên
thoát khỏi chốn tù nước để vào nơi đây, bốn phía tuy rất đơn
giản, nhưng vẫn có thể được coi là thiên đường.
Tô Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy mình cũng có thể nhìn rõ mọi
vật thì thấy có chút kì quái. Ngẩng đầu nhìn bốn phía, nghĩ rằng giống như thạch thất trong truyền thuyết, bốn bức tường
sẽ có mấy dạ minh châu, phát ra ánh sáng dịu dàng nơi tăm tối, hoặc có một nơi chất một đống vàng, kiểm chứng đạo lý vàng
ở đâu cũng sẽ phát ra ánh sáng.
Nhưng cô tìm hồi lâu, thạch thất vẫn là thạch thất. Bốn bề
đương nhiên đều là đá, sẽ không thể có kim cương châu báu được.
Cô chỉ nhìn thấy mấy cánh cửa, nhìn thấy chiếc giường đá đó, có chỗ bị nhô lên một chút, giống như một cái gối đá. Không
biết tại sao, cô đột nhiên có cảm giác buồn bã. Cô cảm thấy
nếu nơi đây có người sinh sống, nhất định là người vô cùng cô
đơn!
Lúc này Bách Lý Băng cũng đã bay xuống nhẹ như hoa bông 20 cân vậy, còn dùng sức nhảy nhảy lên.
– Không cần khoa trương như vậy chứ?
Tô Yên Nhiên bụm miệng cười nói. Tuy là từ nước lên đến mặt
đất, khó tránh có chút chưa thích ứng được. Nhưng kiểu như
Bách Lý Băng này thì cũng hiếm thấy.
– Trên người nhiều nước quá.
Bách Lý Băng giơ tay vắt vạt áo, ướt sũng.
– Nếu có lửa để hong thì tốt quá.
– Cậu đúng là được voi đòi tiên.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– So với lúc nãy thì chỗ này vẫn có thể coi là thiên đường rồi.
– Trời sáng rồi sao?
Bách Lý Băng đột nhiên kêu lên.
– Làm sao cậu biết?
Tô Yên Nhiên thấy có chút kỳ lạ
– Ngẩng đầu nhìn đi!
Bách Lý Băng giơ tay chỉ, Tô Yên Nhiên ngẩng đầu lên nhìn phấn
khích. Thạch thất rất cao, nhưng có vài lỗ hổng, lộ ra tia
nắng, không sai, hẳn phải là ánh nắng.
– Không ngờ đã qua một đêm rồi.
Tô Yên Nhiên than thở, vừa quay đầu lại cảm thấy nếu như lúc
này có thể nhìn ánh nắng ban mai một lần. Đó là việc đẹp
nhất trong đời người. Con người đều như vậy, có thì không biết
trân trọng, ất đi rồi mới cảm thấy quý báu. Tô Yên Nhiên không
phải là lười biếng. Mỗi ngày, lúc tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng là sẽ dậy ngay lập tức. Chỉ là cửa sổ phòng cô không
phải hướng về phía đông, mà hướng về phía bắc.
Nhưng giờ cô thực sự cảm thấy, bình mình thật đẹp, có thể
nhìn thấy mặt trời nhô ra quả thật thú vị. So với yêu cấu đốt lửa của Bách Lý Băng, cô cảm thấy mình rất muốn giống với
những người lãng mạn, ngồi trên đỉnh núi ngắm bình minh, mình
thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Lâm Dật Phi hơi nhíu mày, thở dài một tiếng. Tuy ánh nắng bên
ngoài đã có tia chiếu vào trong đây, nhưng hắn muốn lao ra ngoài dựa vào đôi tay mình thì là khó khăn lớn. Đột nhiên hắn nhớ
đến thanh trọng kiếm kia. Nếu có thanh trọng kiếm Huyền Thiết
đó trong tay, hắn cảm thấy muốn ra ngoài là việc quá dễ dàng.
– Không biết trong ba cánh cửa này có gì nữa?
Bách Lý Băng tò mò hỏi. Thật ra không chỉ có cô, Tô Yên Nhiên
cũng rất tò mò, nhưng hơi sợ, sợ rằng sau khi mở cửa, đột
nhiên sẽ có một đống xương khô ở đó.
– Không cần xem nữa, chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây một lát.
Tô Yên Nhiên kiến nghị nói.
– Nói không chừng lại là đường ra.
Câu nói của Bách Lý Băng làm cho Tô Yên Nhiên tim đập thình
thịch. Cô nhìn Lâm Dật Phi, hy vọng hắn đưa ý kiến. Lâm Dật Phi
cười cười chỉ vào một cánh cửa:
– Cánh cửa ở giữa này đóng không chặt, em có thể mở ra xem.
Bụi bặm ở đây có thể chứng minh ít cũng chục năm nay không có
ai tới đây rồi.
Lúc này hai cô gái mới
cúi đầu xuống nhìn, phát hiện dưới đất ngoài nước đọng ra,
thì còn một tầng bụi dày, phía trên còn in dấu chân người.
Nhưng nếu phân biệt kỹ lưỡng là biết là dấu chân của ba người
bọn họ. Bách Lý Băng không thuyết phục không được:
– Dật Phi, có phải đi đến đâu anh cũng cẩn thận như vậy không?
Lâm Dật Phi thầm nghĩ, nếu cứ thế xông vào như hai người, thì
dự là đánh một người cũng không chết. Lúc hắn xuống đến mặt
đất sớm đã kiểm tra tất cả mọi thứ trong thạch thất rồi. Cảm thấy ngoài sự giản dị khiêm tốn ra thì không có huyền cơ nào
khác, chỉ có ba cái cửa là kỳ lạ.
– Anh chỉ nghĩ được sống lâu thêm chút.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Anh quý trọng sinh mạng của mình hơn bất kỳ ai khác.
– Vậy anh nói ba cánh cửa này có cần mở ra không?
Bách Lý Băng vẫn tò mò, nói thêm một câu:
– Nói không chừng một trong số mấy cánh cửa này là lối thông ra bên ngoài.
– Cho dù mở lối đi nào, thì cái lối đi mà bên trái là vách đá thì tốt nhất là đừng mở.
– Tại sao?
Bách Lý Băng tiến lên trước hai bước, nhìn kỹ một chút, thấy
Lâm Dật Phi không có ý trả lời, biết rằng chắc chắn là không
có bẫy gì, nếu không thì hắn sớm đã là người đầu tiên xông
đến rồi:
– Cánh cửa này có vẻ rất nặng, cũng rất chắc chắn.
Bách Lý Băng than thở:
– Đằng sau những cánh cửa kiểu này thường là cất giấu kho báu gì đó, Dật Phi, anh nói có đúng không?
Lâm Dật Phi nhìn cô một hồi lâu, nghiêm túc hỏi:
– Em nghĩ là sẽ có kho báu gì?
– Cái đó thì phải mở ra mới biết được chứ.
Bách Lý Băng nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng lại không dám.
Tuy nhiên thì cảm giác lo lắng ủ rũ vừa nãy tạm thời bị sự
tò mò đuổi mất.
– Anh hy vọng em mở cánh cửa này ra rồi đừng có trận nước lớn nào ào ra.
Lâm Dật Phi cười khổ nói.
– Anh dọa em?
Bách Lý Băng cười nói:
– Bổn cô nương không sợ đâu.
Lâm Dật Phi than vãn:
– Một căn phòng có thể không có cửa sổ, nhưng bắt buộc phải
có cửa, nếu không thì đi ra đi vào thế nào đây? Vì vậy trong
số ba cánh cửa này, nhất định phải có một cánh cửa để đi ra
ngoài. Cánh cửa này làm rất khéo, cũng rất kín đáo, cho dù
là nước thì cũng không thể lọt vào được. Nhưng em đừng quên là bên ngoài đang ngập nước là nước, em mở cánh cửa này, thì
rất có khả năng nước sẽ ập vào đây. Tuy chắc sẽ không mất
mạng, nhưng tội thì chắc chắn sẽ không tránh được đâu.
Bách Lý Băng nghĩ một hồi, chỉ có thể thấy những lời Lâm Dật Phi nói cũng có chút hợp lý:
– Thế cánh cửa ở giữa thì sao? Chắc là không có huyền cơ gì
chứ, em thấy dường như chỉ đẩy nhẹ cái là mở ra vậy.
Lâm Dật Phi chậm chậm gật đầu:
– Anh nghĩ nếu một người sống ở đây, gian phòng này sẽ thả
một ít thức ăn hoặc vật lẫn lộn gì đó, hơn nữa em nói có
lý. Cánh cửa này quả thật là đẩy nhẹ cái là mở, chắc là
lúc chủ nhân của nơi này rời đi đã không đóng chặt.
– Chủ à, hiện giờ chúng ta chính là chủ của nơi này rồi.
Hai mắt Bách Lý Băng đột nhiên sáng lên:
– Có đồ ăn? Nhưng cho dù là có đồ ăn, chắc chắn cũng là mấy
thứ ôi thiu rồi. Nhưng vẫn cứ đi xem sao, nói không chừng có
thịt cá gì gì đó, mười mấy năm cũng không hỏng.
Thấy Lâm Dật Phi không phản đối, Bách Lý Băng cẩn thận đi đến
chỗ cửa, muốn giơ tay đẩy, nhưng lại dừng lại, quay đầu nhìn,
thấy hai mắt Lâm Dật Phi có ý cười, thì cắn răng lấy sức đẩy
cửa. Chỉ nghe “kẽo kẹt” một tiếng vang nhỏ, cánh cửa đá nhìn
có vẻ rất nặng, lúc đẩy thì lại không tốn quá nhiều sức.
Lâm Dật Phi và Tô Yên Nhiên cũng đi tới thoáng liếc nhìn, chỉ
thấy bên trong lại sạch sẽ ngăn nắp, còn có cả mười mấy bình
rượu để ở đó. Phía trên lại có sáp phong, Bách Lý Băng có
chút tò mò:
– Thì ra sống ở căn phòng này là con sâu rượu.
Lâm Dật Phi cũng có chút tò mò, chậm chậm đi đến, nhưng vẫn
rất cẩn thận nhìn xung quanh, đưa tay chọn một bình ước lượng:
– Bên trong đúng là có rượu thật, bình này chắc cũng khoảng
năm lít rượu. Nhưng dường như là từ lâu lắm rồi, trọng lượng
gia tăng, nhưng cũng chỉ khoảng năm lít.
– Có rượu là tốt
Bách Lý Băng hào hứng nói:
– Nghe nói rượu có thể lót dạ đấy, mười mấy bình rượu này có thể cho chúng ta trụ được mấy ngày.
Lâm Dật Phi không phủ nhận điều này, đưa tay phủi bỏ sáp phong
phía trên mặt bình, có một mùi nồng đậm tỏa ra, cả gian thạch thất nồng nặc mùi rượu!
Lâm Dật Phi vẫn cẩn thận ngửi ngửi, chắc chắn không có độc,
ngửa cổ uống hết nửa vò, lúc này mới lau bỏ rượu đọng trên
miệng, trong phút chốc vẻ mặt hung phấn:
– Không ngờ lại là loại rượu Nữ nhi hồng hảo hạng.
Bách Lý Băng và Tô Yên Nhiên nhìn dáng hắn uống rượu đều bật cười:
– Sao lần này anh không khiêm nhường một chút, thì ra anh với
con sâu rượu trong cái thạch thất này có chút duyên.
Lâm Dật Phi cười cười chỉ vào một bình rượu trên đất:
– Sáp phong ở đây đều nguyên vẹn đấy, có thể đủ cho chúng ta
trụ được hơn ba ngày. Hôm nay lại có ánh nắng chiếu qua, chứng
tỏ là trời sáng. Anh nghĩ hai ngày nước sẽ rút hết, mà cho
dù nước không rút, thì phía trên thạch thất đã hiện ra bầu
trời, chúng ta muốn ra ngoài thì cũng không phải chuyện khó.
Nghĩ như vậy, anh thấy không cần quá tiết kiệm.
Hắn phấn chấn, đưa tay mở một bình nữ nhi hồng, vứt qua cho Bách Lý Băng:
– Băng nhi, đón lấy.
Bách Lý Băng hoảng sợ nghĩ như thế này thì làm sao bắt được
đây, đành liều giơ tay ra đón, bình rượu năm trong tay rồi thì
không ngờ nó lại nặng như thế. Cô không biết rằng, nội công mà
Lâm Dật Phi dạy cho cô tuy không phải là loại cửu biệt thập bát lí, nhưng đã là loại thượng thừa rồi. Mấy ngày gần đây tuy cô không rat ay, nhưng chỉ cần tập luyện chăm chỉ nghiêm túc, đánh
bại Tỉnh Điền Thứ Lang hay Cổ Chính Hùng gì gì đó tuyệt đối
sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là chính cô vẫn chưa biết mà thôi.
– Em và Yên Nhiên cùng uống đi, làm ấm người một chút, đuổi hàn khí đi.
Lâm Dật Phi dặn dò:
– Nhưng rượu này cũng đã nhiều năm rồi, trong năm lít vốn chỉ
có phân lượng ba bốn lít, nhưng độ mạnh đủ, đừng uống quá
nhiều.
– Em thấy anh uống hết cả nửa vò ý.
Bách Lý Băng cười khanh khách đưa vò rượu đến trước mặt Tô Yên Nhiên:
– Sâu rượu luôn có tật phải không, sợ người khác uống nhiều phận của mình.
Lâm Dật Phi đã khoanh chân ngồi xuống, khóe miệng cười nhạt:
– Nếu em không sợ say, thì cứ thử xem. Ở đây cũng yên tĩnh, anh nghỉ một chút, hai em cũng nghỉ đi, đừng quấy rầy anh đó.
Hắn nói hai ngày đưa hai cô ra ngoài, giờ chưa có gì chắc chắn, chỉ uống nửa vò nữ nhi hồng, dường như lại trở về năm đó,
Hoàn Nhiên Phi Hoa, ở giữa lòng núi cũng không thoát được mối
quan hệ. Lâm Dật Phi than thở trong lòng, nếu ngươi nhất định
muốn tìm ta, vậy được, đợi sau khi ta thoát ra ngoài, cứ chờ
xem, mấy năm nay, người đã luyện được bản lĩnh gì lợi hại
rồi.
– Yên Nhiên, cô nói Dật Phi có chuyện gì không?
Khi hỏi, trong lòng Bách Lý Băng cảm thấy hơi hoang mang lo sợ. Cô vốn
nghĩ Đường Tăng cho dù là cao thủ tĩnh tọa thiền định, có điều đột nhiên phát hiện, so với Lâm Dật Phi dường như vẫn không bì kịp. Đường Tăng
vẫn cần đến Tôn Hầu Tử đi lấy chút cơm bố thí mang về, còn Lâm Dật Phi
ngồi một ngày một đêm vậy mà vẫn không nhúc nhích tí nào.