Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 286: Chương 286: Phái Thi




- Tiểu tử tốt, cuối cùng cũng tóm được cậu rồi.

Đại Ngưu vừa nghe thấy thì cũng xông đến:

- Mấy ngày nay diễn đàn đều nói về chuyện thất tình, người dám cười Dương Quá không si tình rồi bị mọi người gọi là hoàng tử ngu ngốc chính là cậu à? Cậu không biết rằng cậu đã thu hút được bao nhiêu sự đồng cảm và nước mắt của những thiếu nữ ngây thơ không biết gì đâu. Văn chương của tiểu tử cậu không tồi chút nào, viết mấy bài thơ phá cách đã được khoa văn bình là bằng trắc, trắc bằng bất phân, lại được các khoa khác bình là rất có chân tình, khai sáng ra một loại thơ mới, nhưng cũng có nhiều người nói phương pháp làm thơ này của cậu, học sinh tiểu học trong một phút cũng có thể làm được vài đoạn.

Đại Ngưu nói xong, không nhịn được bật cười, A Thủy cũng bật cười, hiển nhiên là tâm trạng cũng đã khá hơn. Bách Lý Băng có chút khó hiểu:

- A Thủy còn biết làm thơ sao? Thơ gì vậy? Đọc tôi nghe thử đi.

- Những ngôi sao/ Trăng sáng/ Đã/ Biến mất/ Bầu trời/ Tối đen.

Đại Ngưu đọc một cách truyền cảm và cuốn hút.

- Đây là phái thi sao?

Bách Lý Băng không nhịn được bật cười:

- Hình như đây là kiểu người nói lắp nói mà.

Trong phòng cười ầm lên, A Thủy gần như cười chảy ra nước mắt:

- Đây cũng không phải là phát minh của tôi, tôi chỉ được xem như một đệ tử của các nhà thơ, nhưng loại thơ này rất dễ học, nếu như mọi người muốn học thì tôi có thể dạy miễn phí.

Cậu ta tuy nói nhưng cũng không làm chậm trễ việc đại sự, đã post xong bài lên diễn đàn, hơn nữa còn rất nhanh đã được đưa lên là tiêu điểm.

- Bình thường đều do nhiều người biểu quyết sau đó quyết định xem có chính thức thực hiện hay không, nhưng việc thực hiện này cũng có chút khó khăn. Địa điểm thu thập đồ thì không khó vì hiện giờ bọn tôi đã có rất nhiều đại diện tình nguyện ở nhiều nơi nhưng điều quan trọng chính là mặt hậu cần.

Mặc dù cậu ta nói là vấn đề nan giải nhưng ánh mắt đã nhìn về phía Bách Lý Băng, hiển nhiên là đã có câu trả lời. Bách Lý Băng cười:

- Nếu tôi đã đề xuất ra thì đương nhiên không chỉ là nói suông, A Thủy anh quên rằng bố tôi lập nghiệp từ nghề vận chuyển sao? Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.

- Đương nhiên chúng tôi cũng phải lo nghĩ đến việc dự toán chi phí nữa.

A Thủy chậm rãi nói:

- Đây là một cuộc làm ăn lâu dài, hơn nữa cũng có thể nói là lỗ vốn, liệu bác trai có bằng lòng không?

- Chắc là có thể được.

Bách Lý Băng nghĩ một chút:

- Chúng ta có thể tuyên truyền, đóng gói việc vận chuyển và làm quảng cáo trên mạng. Nếu cứ như vậy thì tập đoàn Bách Lý có thể coi là làm quảng cáo ở đây, chúng ta cũng có thể tiết kiệm chi phí vận chuyển.

- Vậy được.

A Thủy đập bàn một cái:

- Cứ quyết định vậy đi, Tiểu Phi, cậu phụ trách để mắt tới chuyện này nhé.

- A Thủy đúng là kẻ xảo quyệt.

Bách Lý Băng cười nói:

- Anh sợ tôi quỵt nợ nên mới để Dật Phi làm việc này.

A Thủy chỉ cười ha hả, từ chối cho ý kiến.

- Thực ra chúng ta còn có thể bảo mọi người ở các khu phát triển quyên tặng máy tính hoặc là các linh kiện.

Bách Lý Băng lại đưa ra một ý kiến nữa:

- Bởi vì hiện nay máy tính cải tiến rất nhanh nhưng những vùng núi nghèo khó thì lại có nhu cầu cấp bách về học tập, chỉ có nâng cao trình độ giáo dục của bọn họ thì mới có thể coi là phương pháp giải quyết triệt để, những khoản cứu trợ khác chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được tận gốc.

A Thủy gật gật đầu:

- Thực ra ý kiến này của Băng Nhi cũng không tệ nhưng hiện giờ nếu để mỗi đứa trẻ ở vùng núi dùng một cái máy tính thì vẫn không được, chúng ta có quá ít.

A Thủy có chút cười khổ:

- Tôi nghĩ theo quy mô phát triển của phần cứng hiện nay thì vẫn phải đợi vài năm nữa. Nhưng đây cũng có thể coi là một ý kiến, hiện giờ chúng ta cứ ghi lại, sau này lại nói.

Cậu ta lại gõ bàn phím lách cách, quay đầu nhìn Đại Ngưu:

- Đại Ngưu, cậu có ý kiến gì hay không?

- Nhiệt tình làm từ thiện không tệ.

Đại Ngưu trưng ra khuôn mặt tươi cười, sợ bị mọi người mắng là không có tình yêu thương gì cả.

- Nhưng đây là gánh nặng đường xa, đầu tiên chúng ta cứ đăng ký đã, hai giờ chiều nay là hết hạn đăng ký đấy.

A Thủy cười, nhấn mở trang web đăng ký của trường Chiết Thanh:

- Sáu đến mười người một nhóm, đây là quy định sao?

- Đúng vậy, vì lý do an toàn nên có sáu người mới được phân nhóm.

Giọng nói của Thúy Hoa vang lên từ phía sau, A Thủy quay lại, trong lòng run lên, người đứng bên cạnh Thúy Hoa không phải ai khác mà chính là Tô Yên Nhiên.

- Dật Phi, Băng Nhi, tôi, Đại Ngưu, Yên Nhiên.

Thúy Hoa bấm đốt ngón tay đếm:

- A Thủy, còn thiếu một người là anh, anh đừng khiến mọi người mất hứng đấy chứ?

- Đúng vậy, A Thủy, đi cùng đi, anh giống tôi, hai người chúng ta quá thiếu sự rèn luyện.

Tô Yên Nhiên cười nói:

- Chúng ta sáu người một nhóm, đúng là tốt quá còn gì.

Tốt cái gì chứ? Đại Ngưu thầm nghĩ, lại nghe cô kể chuyện ma nữa thì tôi điên mất. A Thủy cười nói:

- Rèn luyện không thể chỉ có lần này là được, phải kiên trì bền bỉ mới được, tôi thấy mấy loại hoạt động này chính là để mọi người vui đùa một chút, nhưng tôi cũng khó nói được, cho dù tất cả cùng đi thì cũng đông quá nhưng cũng đừng có oán giận đấy.

- Nói lắm thế!

Đại Ngưu không kiên nhẫn nói:

- Mau đăng ký đi, tổng cộng sáu người, sau đó chúng ta cùng đi mua những thứ cần thiết.

- Cũng không cần mua đâu, thuê cũng được.

Thực ra A Thủy rất có đầu óc kinh tế:

- Trong trường và bên ngoài đều có thể thuê được, có lợi hơn là đi mua. Mỗi người nộp trước hai trăm tệ, còn thừa nhiều thì đỡ phải đóng thêm. Tôi phụ trách mua đồ, thế nào?

- Hai trăm? Sao nhiều thế?

Đại Ngưu giật mình, thầm kêu khổ, phần của Thúy Hoa cũng tính vào cùng mình, nếu thế thì tiền sinh hoạt tháng này chẳng phải đã toi một nửa rồi sao?

“Ánh trăng soi sáng Cửu Châu – Mấy nhà vui vẻ, mấy nhà sầu.” Khi Đại Ngưu bắt đầu hành trình, trên lưng đã đeo hành lý, khuôn mặt vẫn tươi cười nhưng đau khổ thì chỉ tự mình thấu hiểu.

Sáu người hòa vào đoàn người cuồn cuộn mênh mông, sau khi nghe một bài diễn thuyết về kỷ luật của Hội sinh viên thì lại nghe tiếp một bài diễn thuyết về ý chí của Chi Đoàn, từng mệnh lệnh truyền xuống, từ trường xuống khoa, sau đó lại đến từng nhóm rồi từng người. Ai cũng để lại phương thức liên lạc, mọi người nhất trí để cử A Thủy làm nhóm trưởng. Kiểu phân phối liên lạc này cũng hợp lý, ít nhất thì có thể bảo chứng an toàn cá nhân của mỗi người một cách hiệu quả.

Lời vừa nói xong thì mọi người đã trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía núi Lão Đầu, đó là trạm thứ nhất sau khi ra khỏi trường, đến chỗ đó thì mọi người sẽ phân ra. Trên đường đi qua vùng núi có những nơi như Bắc Cao Phong, Núi Vọng Phu, Lộc Hồi Đầu, Cửu Trượng Nguyên, Thất Khúc Giarn, Hổ Khiêu Tuyền, sau khi đi một vòng lớn thì lại có thể quay lại trường.

Trong đó thì có thể suy nghĩ đến việc cắm trại ở nơi bằng phẳng như Cửu Trượng Nguyên, đương nhiên nếu như ai không thích thì cũng có thể trở về ngay trong ngày hôm đó, nhưng hành trình hơi vội một chút. Mấy người nhóm Lâm Dật Phi đã nghĩ đến việc cắm trại nên đi cũng không nhanh không chậm, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách với đội dẫn đầu.

Nhưng trên đường đi không ngừng gặp được bạn bè, mọi người chào hỏi lẫn nhau, ai cũng vui vẻ. Giang minh chủ và Chủ tịch Phó rất thân thiết với nhau, lại thêm Dương Tu Vũ và vài người của Đại hội võ lâm đi như bay, mấy cái ba lô được vác theo có thể coi là thịnh soạn nhưng sáu người này đều độc thân nên không khỏi có chút kém hoàn mỹ.

Mấy nhóm đi qua nhóm nào cũng cực kì hâm mộ nhóm của Lâm Dật Phi, người ta đăng ký thế nào mà được ba nam ba nữ, nam thì đều không tệ mà nữ cũng đều rất xinh đẹp. Ai cũng nói là nam nữ kết hợp thì làm việc không biết mệt, người ta như thế mới được coi là đi du lịch chứ. Đương nhiên cũng có nhóm có nam nữ kết hợp nhưng so với nhóm này thì vẫn còn kém xa.

Mới qua một ngọn núi mà Đại Ngưu đã kêu lên:

- Không được, không được, thế này thì quá bất công rồi, toàn bộ đồ nặng đều do một mình tôi vác, các cậu coi tôi là trâu bò thật à?

Vùng núi ở thành phố Giang Nguyên không giống với những vùng khác, từng ngọn núi cao chót vót. Có thể nói những dãy núi ở đây liên miên trập trùng, nhìn vô cùng tận, Đại Ngưu vác theo đồ nặng, không ngừng kêu khổ trong lòng.

- Lúc đầu bảo phân ra ba người bằng nhau để đem nhưng cậu lại cứ muốn để cùng nhau, nói là cho tiện.

A Thủy cười nói:

- Lúc xuất phát cậu còn nằng nặc muốn giảm bớt cho bọn tôi, sao hiện giờ mới chưa được nửa tiếng đã không chịu được nữa thế?

- Đây đúng là không phải việc cho người làm.

Đại Ngưu giơ tay ném hành lý xuống đất, ở đó có ba cái lều trại, ba cái ô, mấy cái đèn pin. Quả thực đồ ăn cũng không nhẹ nhưng để cho ba cô gái chia nhau đem, cứ như vậy lại thêm mấy đồ linh tinh lặt vặt nữa thì cũng khoảng chục cân, chẳng khác mấy so với sức nặng mà bộ đội đặc chủng phải vác.

- A Thủy, hai người cậu và Tiểu Phi vác một lúc đi, dù sao cũng phải để tôi nghỉ một lúc chứ.

Đại Ngưu thở hổn hển, ánh mắt mang theo tin cầu xin chẳng khác gì một con bò khi bị kéo đến lò giết mổ.

- Còn cần hai người cơ à?

A Thủy bước qua, mỉm cười nói.

Đại Ngưu trợn trắng mắt:

- Cậu đúng là có mới nới cũ, đồ vô lương tâm, nếu không cậu thử vác một mình xem sao.

A Thủy cũng trợn trắng mắt, giơ tay ra cầm, nhẹ nhàng nhấc lên, nháy mắt đã vắt lên đầu vai, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Đại Ngưu kinh ngạc mở to hai mắt:

- A Thủy, tiểu tử nhà cậu đúng là thâm tàng bất lộ nhá.

Mặc dù lúc đầu cầm mấy thứ này không tốn sức nhưng đường sá thì xa xôi, sau khi trèo qua một ngọn núi thì đã thở phì phò, những thứ này cũng hơi nặng, vốn cậu tưởng rằng A Thủy chân tay lèo khèo, cầm lên rất vất vả nhưng không ngờ rằng cậu ta lại vác lên một cách nhẹ nhàng như vậy.

Đại Ngưu không biết rằng sau này A Thủy đã học được Thái Tổ Trường Quyền mà cậu luôn thấy chướng mắt. Hai tháng này hầu như hôm nào A Thủy cũng lén tập luyện, cuối cùng cậu cũng phát hiện được lợi ích của việc luyện võ. Trước kia cậu luôn ngồi thâu đêm trước máy tính, ban ngày thì mệt mỏi, mấy tháng này luyện võ, không những tinh thần càng ngày càng tốt mà khí lực cũng tăng lên rất nhiều.

- Anh Lâm, vui thật, lại gặp anh rồi. Anh cũng có hứng tham gia chuyến đi lần này à?

Phía sau mấy người truyền đến một giọng nói dịu dàng trầm thấp.

Mấy người quay lại nhìn, có người nhận ra, có người không quen nhưng Lâm Dật Phi lại cười nói:

- Chào cô Ngọc Tử.

Lời hỏi thăm ân cần này khiến cho ánh mắt của mấy người đều tập trung nhìn vào Lâm Dật Phi, đương nhiên mọi người đều nghĩ hình như cái tên Lâm Dật Phi này ai cũng quen thì phải, cô gái nào cũng có ấn tượng không tệ về hắn.

- Đây là mấy người trong Ảnh Phong Hội Quán của chúng tôi, hầu hết đều là người anh quen biết.

Khóe miệng Phục Bộ Ngọc Tử cười yếu ớt:

- Lần này họ cũng đến góp vui.

Wanatabe Chính Dã không xuất hiện nhưng ba người Tỉnh Điền Thứ Lang, Cổ Chính Hùng và Đằng Thôn Xuyên Sơn thì đều có quen biết. Lâm Dật Phi cười cười, chào hỏi câu nhưng ba người kia đều quay mặt đi, chủ yếu là do ba người bọn họ đều bị Lâm Dật Phi dạy dỗ cho một trận, lần này bất ngờ gặp nhau, ít nhiều cũng có chút không tự nhiên.

- Chúc mừng Bách Gia Hội của anh Lâm chiến tích hiển hách.

Hiển nhiên Phục Bộ Ngọc Tử cũng rất quan tâm đến Bách Gia Hội:

- Nghe nói trận cuối của cuộc thi Ngũ Đại sắp bắt đầu rồi, vốn tưởng anh Lâm sẽ chuẩn bị kĩ càng, không ngờ anh vẫn đến tham gia hoạt động này như mấy người rảnh rỗi chúng tôi.

Đằng Thôn Xuyên Sơn đi thẳng về phía trước, hiển nhiên mấy chữ Lâm Dật Phi và Bách Gia Hội có đả kích không nhỏ đối với anh ta, mấy người còn lại nhìn Phục Bộ Ngọc Tử một cái rồi đi theo sau Đằng Thôn Xuyên Sơn. Phục Bộ Ngọc Tử thấy thế thì cười:

- Hiển nhiên bọn họ vẫn còn xa cách với anh Lâm, vốn muốn hẹn mời anh một lần nhưng xem ra đành thôi vậy.

Cô áy náy cười, rất có phong độ rồi bước theo mấy người Đằng Thôn đi xa.

Đại Ngưu hỏi:

- Tiểu Phi, đừng để ý đến bọn họ.

- Trong mắt cậu, chỉ tưởng rằng không đếm xỉa gì đã là yêu nước rồi.

A Thủy thở dài một tiếng:

- Cho dù chúng ta căm thù bọn họ nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải làm như phát triển khoa học kỹ thuật, phát triển công nghiệp, cho dù có đánh nhau thì cũng phải làm vũ khí cao minh một chút chứ không phải cứ lơ đi là được. Như vậy thì có khác gì con đà điểu luôn vùi đầu vào cát đâu, cậu không đếm xỉa đến người khác nhưng họ lại đè đầu cưỡi cổ các cậu.

Lâm Dật Phi ít nhiều cũng biết lý do bọn họ căm thù người Nhật Bản.

- A Thủy nói không sai, điều này cũng giống như cậu muốn đánh bại một người nào đó thì đầu tiên phải hiểu rõ nhược điểm của anh ta đã. Nếu như ngay cả nhược điểm của anh ta là gì mà cậu cũng không biết thì cậu động thủ kiểu gì đây?

A Thủy mỉm cười:

- Vẫn là Tiểu Phi hiểu chuyện.

Mấy người nhấc ba lô lên, vừa đi vừa nói chuyện, lần này A Thủy chủ động vác hành lý nặng.

- Không biết A Thủy cậu có cao kiến gì?

Đại Ngưu châm chọc nói:

- Hay là cậu lại nhìn trúng cô gái Nhật Bản vừa nãy, muốn nói chuyện với người ta rồi tìm hiểu xem rốt cuộc người Nhật Bản có nhược điểm gì sao? Tôi nói cho cậu biết, A Thủy, căn bản điều này là không thể nào.

A Thủy im lặng một lúc lâu, lần đầu tiên không phản bác lại Đại Ngưu mà có chút đau lòng nói:

- Quan hệ giữa Nhật Bản và Trung Quốc rất phức tạp rắc rối, phụ thuộc rất nhiều vào nhau, nếu như cậu muốn khống chế người khác thì đầu tiên không được để người ta khống chế mình. Hiển nhiên về phương diện này do Nhật Bản có khoa học kỹ thuật rất phát triển nên họ đã hiểu rõ điều này từ lâu. Kỹ thuật mà họ chuyển giao cho chúng ta trước đây đều là kỹ thuật từ hai mươi năm trước, như vậy mới duy trì được khoa học kỹ thuật tiên tiến của bọn họ, hơn nữa còn có thể được lời từ những kỹ thuật đã lỗi thời.

Tất cả mọi người đều im lặng, biết đây là một sự thật không thể chối cãi.

- Trên thực tế thì Trung Quốc có rất nhiều khu vực đạt được trình độ khoa học kỹ thuật dẫn đầu nhưng vẫn còn quá ít so với tổng thể khoa học kỹ thuật quốc dân.

Bách Lý Băng nói một câu:

- Nhưng rất nhiều người đều thích những thành tựu to lớn, đương nhiên việc tuyên dương lòng tự hào dân tộc là rất cần thiết vì điều đó có thể tăng cường lòng tự tin của nhân dân cả nước nhưng điều này lại chín quá hóa nẫu.

- Nhưng xem ra thì những ngày này vẫn còn gánh nặng đường xa lắm.

A Thủy nói xong thì tâm tình mọi người đều trầm xuống, yên lặng đi về phía trước, ba cô gái vốn ríu ra ríu rít nhưng cũng lặng yên nghe. Tô Yên Nhiên nói:

- A Thủy, nghe anh nói vậy, tôi cảm thấy thật xấu hổ.

Mấy người lại leo qua một ngọn núi, đoàn người hơn ngàn người đang dần kéo dài khoảng cách. Mọi người đều cười nói vui vẻ, hiển nhiên coi như là đi du sơn ngoạn thủy, ở giữa lại có đám Vương Tường, Ninh Chí Viễn, Trương Dương hò hét đi qua. Mọi người ai cũng chào nhau câu rồi lại tiếp tục hành trình. Lâm Dật Phi lơ đãng nhìn thấy Tiếu Nguyệt Như, thấy cô và mấy cô gái cười vui vẻ đi qua nhưng lại không chú ý đến mình thì thở phào nhẹ nhõm. Sau chuyện của Lý Sẹo thì Tiếu Nguyệt Như gần như có khuynh hướng tự kỷ, mặc dù ngày nào cô cũng khổ sở, lại trải qua máu tanh khủng khiếp của xã hội đen nhưng một thời gian dài trôi qua, xem ra nỗi ám ảnh đó cũng từ từ biến mất.

Tô Yên Nhiên và Thúy Hoa đều hơi mệt, đi càng chậm thêm, cứ như vậy A Thủy lại có nỗi khổ khó nói, đường sá xa xôi đúng là không sai chút nào. Cậu đi chậm rãi, sức lực cậu dùng để qua ngọn núi này nhiều hơn Đại Ngưu nhiều, Lâm Dật Phi thấy cậu hơi vất vả thì mỉm cười rồi nhận lấy ba lô đồ đạc của cậu, đặt nhẹ nhàng lên vai:

- Đến lượt tôi rồi.

A Thủy lau mồ hôi, cười nói:

- Xem ra cơ thể vẫn thiếu rèn luyện rồi.

Ở đây chỉ còn Bách Lý Băng là vẫn hăng hái tràn trề, leo núi xuống núi một cách ung dung, trong lòng tự nhiên thấy đắc ý, cũng biết ngày thường Lâm Dật Phi dạy cũng có tác dụng. Cô thầm nghĩ võ công của cổ nhân đúng là thứ tốt, ít nhất thì bản thân mình cũng không bị mệt nhưng cô không biết rằng công phu hít thở mà Lâm Dật Phi dạy cô tuy đơn giản nhưng có thể coi là tinh túy.

Mọi người lại leo qua Bắc Cao Phong, lúc đến Hòn Vọng Phu, ngoại trừ Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng ra thì ai cũng mệt rũ. Thấy rất nhiều người mang theo máy ánh, lần lượt chụp ảnh kỷ niệm bên Hòn Vọng Phu thì mấy người cũng ngồi xuống mấy phiến đá sạch sẽ, uống ngụm nước, ngắm nhìn cỏ cây một chút. Gió mát nước chảy, tuy không nhìn được cảnh trăng sáng chiếu giữa trời nhưng thưởng thức cảnh nước chảy trên những phiến đá xanh cũng không tệ.

Đại Ngưu đến những nơi như thế này thì đương nhiên không thể bỏ qua, lôi người này, kéo người kia phải chụp cùng ảnh kỷ niệm. Mọi người ai cũng lắc đầu, đến Thúy Hoa cũng lắc đầu nguầy nguậy, Đại Ngưu không khỏi buồn bực:

- Một năm không đến đây được một lần, tại sao ai cũng không có nhã hứng này chứ?

- Chụp ảnh thì được.

Thúy Hoa che mặt, khóe miệng mỉm cười:

- Nhưng anh phải tìm một Hòn Vọng Thê, chúng ta sẽ chụp ảnh chung ở đó. Hòn Vọng Phu, hừ, anh có ý gì hả?

Lúc này Đại Ngưu mới hiểu được ý của Thúy Hoa, không khỏi có chút ngượng ngùng:

- Tôi không có ý gì khác, đây cũng chỉ là cảnh thôi mà, cái gì mà Hòn Vọng Thê chứ? Sao tôi chưa nghe thấy loại đá này bao giờ vậy?

- Hòn Vọng Phu, Hòn Vọng Phu.

Thúy Hoa lẩm bẩm:

- Hôm qua tôi có lên mạng tra một chút những thắng cảnh trên đường chúng ta đi thì có Hòn Vọng Phu, hòn đá đó che trời phủ đất, cả nước chỗ nào mà chẳng có, mấy trăm ngàn kết quả mà cũng chẳng có gì lạ, tôi thấy tò mò là nam nữ bình đẳng rồi nhưng Hòn Vọng Thê hay Hòn Vọng Vợ gì đó thì không có mấy, gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay. Điều này cho thấy cái gì?

- Cho thấy gì vậy?

Đại Ngưu gãi gãi đầu:

- Điều này cho thấy người cổ đại rất kiên trinh với tình yêu chứ sao.

- Oh, cho mấy người ra ngoài lăng nhăng, một đi không trở lại, còn những người con gái như chúng tôi thì hóa thành đá chờ các anh về.

Thúy Hoa nhìn Đại Ngưu chằm chằm, dường như cậu ta đã biến thành một kẻ háo sắc:

- Nhưng nếu như chúng tôi có điều bất trắc, các anh thì sao? Các anh biến thành làn khói xanh rồi thì có tìm chúng tôi không?

- Thúy Hoa, cũng không thể nói như vậy được.

Tô Yên Nhiên cười nói:

- Một truyền thuyết vốn đẹp như vậy mà vào miệng cậu cũng bị thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.