Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 316: Chương 316: Phản Gian (1)




Triệu Mộng Điềm đã đứng lên, khoác lên một chiếc áo gió màu trắng tuyết, lại chỉ có thể tôn thêm vẻ yểu điệu cho cơ thể. Phương Chính thầm nghĩ bản thân đạo diễn Triệu cũng là một người diễn kịch, bất kể mặc cái gì cũng đều thấy đẹp!

– Theo tôi được biết phòng trọ của hắn sẽ được trả vào trưa ngày mai.

Triệu Mộng Điềm đã đi ra ngoài cửa:

– Nói như vậy thì tối nay hắn vẫn còn đó. Phương Chính, cùng theo tôi đi tìm hắn.

– Đạo diễn Triệu, hôm nay có vẻ đã muộn rồi.

Phương Chính nhắc nhở một câu:

– Hay là ngày mai chúng ta lại đi?

– Muộn?

Triệu Mộng Điềm không kìm nổi cười bật lên:

– Nghe nói bên cạnh hắn có người đẹp làm bạn, lại nói chuyện về đàn cổ, tôi nghĩ giờ này đối với một gn đàn ông mà nói có lẽ còn là quá sớm mới đúng.

Phương Chính hoảng sợ, thầm nghĩ trong lòng đạo diễn Triệu này cái gì cũng dám nói, có điều nhìn dáng vẻ của Lâm Dật Phi và cô gái kia chắc hẳn chỉ là bạn bè, vẫn không thể coi là bạn tình được. Trong giới giải trí, nhìn thấy biết bao người được gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ, cái gọi là một đôi trời sinh, cũng nhìn thấu tình chàng ý thiếp giả tạo, gian phu dâm phụ, ông ta quả thực không tin trong cái vòng tròn này còn có tình cảm.

Tình cảm là gì, tình cảm đơn giản là con bài để giao dịch trong cái vòng tròn này mà thôi. Tuy Thiên Đạo từ trước tới giờ vẫn giữ mình trong sạch, nhưng dụng ý của Thiên Đạo lại có ai có thể nghiền ngẫm?

ông ta đã quyết định chủ kiến, bạn gái tuyệt đối sẽ không là nhân vật trong cái vòng tròn này, mặc dù cô gái tìm hắn tiến cử xinh đẹp, dung mạo xuất chúng như thần tiên.

Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đạo diễn Triệu có bạn trai, có phải cô ấy cũng có ý niệm giống mình không?

– Dật Phi, điện ảnh Thiên Đạo hóa ra rất nổi tiếng nha.

Khi vừa vào đến nhà, câu nói đầu tiên của Tô Yên Nhiên chính là câu này.

Lần này Bách Gia Hội kiếm được rất nhiều tiến, cho nên cũng phá lệ hào phóng một trận. Mỗi người tham gia tuyển thủ đều được ban tổ chức cung cấp chỗ ăn ngủ, Tô Yên Nhiên thuộc hạng khách quý được ban tổ chức mời riêng nên nhận được sự tiếp đãi giống như tuyển thủ dự thi, thậm chí còn tốt hơn.

Rốt cuộc là đi đâu, mỹ nhân được chiếu cố vẫn khá nhiều.

Khi cô tiến vào, Lâm Dật Phi đang buông điện thoại xuống, thần sắc có chút khác thường, thấy thế Tô Yên Nhiên trêu ghẹo nói:

– Có phải là lại gọi điện thoại cho Băng Nhi. Anh yên tâm đi, cô ấy biết tôi ở đây, cũng sẽ có ý kiến, anh đừng quên cô ấy bắt anh chăm sóc tôi.

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Ban nãy là một người bạn gọi điện thoại tới, tôi nhờ cậu ta giúp tôi điều tra chút việc.

– Việc gì?

Tô Yên Nhiên có chút hiếu kỳ:

– Có phải là liên quan đến việc công ty anh lên sàn chứng khoán? Tôi thấy anh hiện giờ gần như rơi vào tầm mắt của người có tiền, thật sự không hiểu tại sao anh lại thoái thác lời mời của điện ảnh Thiên Đạo.

Lâm Dật Phi thấp giọng nói:

– Không phải là việc của công ty tôi, là Đằng Thôn Xuyên Sơn chết rồi.

Đằng Thôn Xuyên Sơn chết rồi? Nghe tới đây, Tô Yên Nhiên hơi sửng sốt, cẩn thận từng ly từng tý hỏi:

– Dật phi, Đằng Thôn Xuyên Sơn là ai, là bạn người Nhật Bản của anh sao?

Lúc này Lâm Dật Phi mới nghĩ ra, Tô Yên Nhiên chắc hẳn không quen biết người này.

– Hắn không phải là bạn của tôi, hắn gần đây tới Chiết Thanh, xem như là một sinh viên của Chiết Thanh, cũng chính là người của hội quán Ảnh Phong.

Tô Yên Nhiên hơi nhíu mày, nhưng không hiểu liền hỏi:

– Anh và hắn có quan hệ gì, tại sao anh lại quan tâm đến tin hắn chết?

Mặc dù người chết là một sinh viên Nhật Bản, hẳn là một chuyện lớn, nhưng suy cho cùng cũng chẳng có liên quan đến các học sinh, nên quan tâm ắt là những cảnh sát kia, hoặc là quan chức chính phủ thành phố Giang Nguyên chứ không phải là Lâm Dật Phi.

– Không có gì.

Lâm Dật Phi lắc đầu cười nói:

– Bạn bè gọi điện thoại tới, tiện thể đề cập một chút, cô có việc gì không?

Hắn đã quyết định không giải thích việc này với Tô Yên Nhiên, mối quan hệ bên trong rất phức tạp, cũng không cần thiết phải giải thích cho Tô Yên Nhiên. Trực giác của hắn cho rằng Nhan Phi Hoa không phải là kẻ sau bức màn, y cố ý giữ lại Đằng Thôn Xuyên Sơn chẳng qua muốn chứng minh suy đoán của mình.

Y ở đây chỉ đóng vai trò người đứng ngoài quan sát, có tác dụng mật báo tin tức. Điều kỳ diệu là Nhan Phi Hoa biết sự việc này. Như hắn thấy, nếu Nhan Phi Hoa là người đứng sau bức màn thì Đằng Thôn Xuyên Sơn sẽ không chết. Nếu Nhan Phi Hoa không phải là kẻ đứng đằng sau thì cô ta nhất định sẽ giết kẻ chủ mưu thực sự, dùng để chứng minh với Tiêu Ly Biệt một điều rằng cô ta không hề có ác ý với Tiêu Ly Biệt.

Nhan Phi Hoa có thể coi thường muôn dân trăm họ, nhưng cô ta không thể không coi trọng Tiêu Ly Biệt!

Mối quan hệ trong chuyện này rất phức tạp, nhưng lại cũng rất đơn giản.

Nhưng hắn không ngờ Đằng Thôn Xuyên Sơn lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hơn thế nghe nói chết rất thảm. Đằng Thôn Xuyên Sơn không hề khởi động thực lực và phách lực như lần trước, điều này chỉ có thể giải thích một cách khác là người đứng sau bức màn kia còn có người khác, hơn thế còn biết được Nhan Phi Hoa đã bắt đầu hành động. Không ao có thể ép hỏi Nhan Phi Hoa không nói thật. Nếu Đằng Thôn Xuyên Sơn trở về Nhật Bản, cũng chính là tất cả chân tướng được rõ ràng. Nhan Phi Hoa nếu muốn đối địch với ai thì người đó rất khó có thể chống đỡ được!

Vì thế người đứng sau bức màn kia không những biết được hành động của Nhan Phi Hoa, mà còn hạ thủ trước diệt trừ Đằng Thôn Xuyên Sơn, mà Độ Biên Chính Dã lại không rõ tung tích, manh mối này đã bị cắt đứt, rất có có thể điều tra ra cái gì.

Lâm Dật Phi thầm thở dài, giết một người Nhật Bản không có gì, nhưng người hạ thủ đương nhiên cũng suy tính rất nhiều. Mục đích của người này bản thân đã đoán ra được gì sao. Còn Hoàn Nhan Phi Hoa thì sao? Có lẽ cô ta cũng sẽ biết ngay thôi, Hoàn Nhan Phi Hoa nếu biết kẻ đứng sau bức màn là vì cái gì, cô ta sẽ có hành động gì?

Có điều đáng tiếc cho Đằng Thôn Xuyên Sơn, y tự cho rằng mình cái gì cũng biết, nhưng quả thực y chỉ là một tên hồ đồ ở nơi này.

Nhưng đáng thương lại là bên phía nhà trường Chiết Thanh, bởi vì bọn họ vì chuyện này mà phải bôn ba đi giải thích với quan tòa.

– Không có chuyện gì không thể tìm con người của công việcủa là anh rồi?

Tô Yên Nhiên bật cười, cắt ngang suy nghĩ của Lâm Dật Phi.

– Dật phi, tôi nghe nói điện ảnh Thiên Đạo cho dù là người dọn dẹp vệ sinh cũng có lương cao gấp mười lần so với công ty của chúng ta.

– Vậy chẳng phải là tám nghìn sao?

Lâm Dật Phi hơi kinh ngạc, láng phí nhiều như vậy, thật sự chưa thấy công ty nào lãng phí như thế.

Có điều nếu Tề Lạc Danh mà nghe thấy vậy, ước chừng sẽ té ngất xỉu. Bởi vì mối tháng lương tác dụng chỉ trả cho anh ta khoảng mười nghìn.

– Đúng vậy.

Tô Yên Nhiên nhiệt tình gật đầu:

– Tôi tìm được ở trên mạng đó.

– Trên mạng?

Lâm Dật Phi liếc nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên cười nói:

– Nếu nói là trên mạng thì tôi cảm thấy hình như tôi còn thông minh hơn cô.

Tô Yên Nhiên đỏ mặt, không ngờ lại không có phản bác gì.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, sau đó bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Dật Phi nhìn Tô Yên Nhiên một cái rồi thấp giọng nói:

– Cô đoán là ai?

– Tôi làm sao đoán được?

Tô Yên Nhiên ngạc nhiên nói:

– Là bạn của anh?

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Tôi đoán là Phương Chính, song là hai người, người kia là phụ nữ.

– Làm sao anh biết được?

Tô Yên Nhiên kinh ngạc, nhưng lại cất bước đi về phía cửa. Mở cửa phòng, nhìn thấy đầu tiên chính là người đã gặp lúc ban ngày, Phương Chính. Không khỏi âm thầm thán phục, không biết Lâm Dật Phi còn cái gì là không biết, có điều khi nhìn thấy biểu hiện của Phương Chính, Tô Yên Nhiên cũng phán đoán ra người phụ nữ kia không phải tầm thường!

– Vị này chẳng phải là tiểu thư Tô Yên Nhiên sao?

Thái độ của Phương Chính thân mật nói:

– Chúng ta đã gặp nhau vào buổi sáng nay.

Nhìn thấy Tô Yên Nhiên ở trong phòng của Lâm Dật Phi, trong lòng ông ta chỉ có thể nói một câu, đạo diễn Triệu thật có thần cơ diệu toán!

– Ông là Phương Chính người của điện ảnh Thiên Đạo?

Tô Yên Nhiên đành nói:

– Mời vào ngồi.

Liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, hơi giật mình, chỉ nghĩ tới người phụ nữ này khiến người ta có cảm giác vô cùng tuyệt đẹp, lẽ nào thực sự là cô ấy? Có điều cô ta không hề hỏi han gì, đương nhiên cô ta biết nếu đây chỉ xem là một vở kịch, vậy diễn viên chính nhất định không phải là mình!

Triệu Mộng Điềm đi thẳng tới trước mặt Lâm Dật Phi, đưa tay phải ra chào:

– Lâm tiên sinh, xin chào, tôi là Triệu Mộng Điềm, là tổng đạo diễn, kiêm tổng giám đốc của điện ảnh Thiên Đạo.

Cách giới thiệu của cô ta rất kỳ lạ, bất luận nói thế nào thì chức vụ tổng giám đốc đương nhiên cao hơn rất nhiều so với chức tổng đạo diễn. Rất nhiều người thích đem chức vụ quan trọng đặt lên trước thể hiện địa vị của bản thân, rồi đem các chức vị thấp hơn để phía sau, lộ rõ toàn bộ khả năng của bản thân. Triệu Mộng Điềm giới thiệu như vậy thật khiến người khác cảm thấy cô đối với vị trí tổng đạo diễn còn quan trọng hơn vị trí tổng giám đốc.

Lâm Dật Phi chỉ đứng lên nói:

– Xin chào, mời ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.