– Chủ nhân nhà anh?
Lâm Dật Phi hơi ngạc nhiên, nhìn Đàm Giai Giai một cái, phát hiện khuôn mặt cô có chút khiếp sợ.
– Đúng vậy.
Lúc Bách Địa Trung Thụ nói đến mấy từ chủ nhân, vẻ mặt tràn đầy sự tự
hào và tôn kính, bất cứ ai nhìn thấy, cũng đều không nghi ngờ long trung thành và sự tận tâm của anh ta với chủ nhân.
– Chủ nhân nhà anh là ai?
Lâm Dật Phi tuy biết có thể là Nhan Phi Hoa, chân thực giống như Độ Biên Chính Dã giết Đằng Thôn Xuyên Sơn vậy, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi.
– Chủ nhân chúng tôi nói từng gặp anh một lần, chính là ở tòa nhà Đế Vương.
Bách Địa Trung Thụ nhắc lại, nhưng có vẻ không dám nhắc đến đại danh của Nhan Phi Hoa.
– Nhan Phi Hoa?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Lúc nào?
– Ngay bây giờ.
Bách Địa Trung Thụ mỉm cười, Nhan Phi Hoa là do Lâm Dật Phi nói ra, anh ta cũng không có ý phản đối:
– Chủ nhân chúng tôi đã đợi anh rồi.
– Dật Phi, tôi cũng đi.
Đàm Giai Giai nói nhỏ.
– Không cần.
Lâm Dật Phi lắc đầu chậm rãi nói:
– Cô nói với cảnh sát Chương một tiếng là chiều tôi ngồi uống trà cùng ông ấy.
Đàm Giai Giai chột dạ, gật đầu nói:
– Được.
Nhìn Lâm Dật Phi ngồi lên xe, trong lòng Đàm Giai Giai có chút thấp
thỏm lo lắng. Chỉ là nghĩ trong lòng, nếu Nhan Phi Hoa biết được cảnh
sát Chương muốn uống trà với Lâm Dật Phi, chắc chắn sẽ không có động
tính gì nhiều, mình đi cũng vô dụng, chỉ them gánh nặng cho hắn. Nếu đã
như vậy không bằng tìm cảnh sát Chương thương lượng đã rồi tính sau.
Bên trong xe, Lâm Dật Phi nhắm mắt không nói, Bách Địa Trung Thụ thì
lại giống như là muốn nói gì đó, chỉ có điều thấy hắn cứ nhắm mắt như
thế, thì lời nói cứ đến khóe miệng là lại biến thành tiếng ho khan.
– Anh có chuyện gì vậy?
Lâm Dật Phi liếc nhìn anh ta một cái.
Bách Địa Trung Thụ lại tim đập dồn dập, cảm giác Lâm Dật Phi tuy chỉ
lơ đãng liếc mắt một cái, ánh mắt sắc nhọn có thể nhìn thấu tâm can của
mình.
– Bách Địa Trung Cương là anh của tôi.
Bách Địa Trung Thụ nói nhỏ, liếc nhìn người tài xế phía trước, trên trán lấm tấm mồ hôi. Người tài xế này hắn có thể xác nhận, tuyệt đối chung
một phe với mình.
– Hả?
Lâm Dật Phi cười:
– Nhìn anh trai của anh thực sự không không ngờ biểu hiện của cậu em lại thành thật đến vậy.
Bách Địa Trung Thụ sững người, không biết nên nói gì mới phải đây.
Anh ta thoạt nhìn thì thành thật, nhưng lại vô cùng thông minh. Mặc
dù anh ta là người Nhật, nhưng lại khá thông thạo tiếng trung. Từ trong
một câu nói rất đơn giản của Lâm Dật Phi, anh ta lại nghe ra ba ý nghĩa
sâu xa trong đó.
Thứ nhất, anh trai không thành thật. Thứ hai, em trai giả vờ thành
thật. Thứ ba, đối với anh trai, hắn ta không có cảm tình gì, đối với bản thân mình cũng như vậy.
Khó khăn nuốt nước miếng một cái, Bách Địa Trung Thụ cuối cùng cũng nói:
– Anh trai tôi nói nếu tôi gặp được anh Lâm thì nhất định phải gửi lời hỏi thăm anh.
– Chỉ vậy thôi sao?
Lâm Dật Phi lại nhắm mắt lại.
Bách Địa Trung Thụ cúi đầu, không muốn Lâm Dật Phi nhìn thấy ánh mắt của mình:
– Không sai, chỉ có vậy thôi.
Trước khi xuống xe, Lâm Dật Phi không hề nói them câu nào với Bách
Địa Trung Thụ nữa. Chỉ là hắn nghĩ tại sao người ra mặt tìm hắn không
phải là Bách Địa Trung Cương mà là em trai của anh ta chứ.
Lúc trước đến Giang Nguyên, có thể nói Bách Địa Trung Cương là đại
diện toàn quyền của Hoàn Nhan Phi Hoa đi theo thác tùng. Nhưng lần này
hình như có gì đó không giống.
Chiếc xe vừa đi trên đường ra khỏi vườn trường là Lâm Dật Phi đã phát hiện ra phía trước có thêm một chiếc xe máy mở đường, uy phong lẫm
liệt, người đi đường đều nhìn theo không biết đây là nhân vật nào mà có
thể phô trương như vậy.
Dọc đường Lâm Dật Phi ngồi xe đi không hề bị trở ngại gì, đèn đỏ cũng không nhìn thấy một cái. Đến lúc xe dừng trước một khách sạn sang trọng thì Lâm Dật Phi nhíu mày.
Hắn cảm thấy sự phô trương của Nhan Phi Hoa quả thực không nhỏ.
Một chiếc thảm đỏ nối thẳng đến đại sảnh. Hắn vừa mới xuống xe, tuy
bốn phía chẳng thấy ngọn đèn gì lóe ra răng rắc, nhưng phía bên ngoài xe đã có hàng chục cô gái mặc đồng phục của khách sạn tươi như hoa chào
đón.
Lâm Dật Phi nhận được không chỉ là hoa tươi mà còn có những ánh mắt hiếu kỳ của những cô gái kia nữa.
Các cô gái ấy sáng sớm đã nhận được điện thoại của giám đốc, đợi rất
lâu trong gió lạnh, đợi đến mức lúc hoa sắp tàn hết thì cuối cùng cũng
nhìn thấy chiếc xe mình phải chờ lững thững đi vào.
Các cô ấy đã có vô số suy đoán, người này chắc là ông to của thương
nghiệp nào đây, hoặc là minh tinh điện ảnh gì đó, cũng có thể là nhân
vật quan trọng nào đó trong giới chính trị. Nhưng điều mà các cô không
nghĩ tới là người bước xuống xe lại là một sinh viên nghèo ăn mặc chỉ
hơn công nhân cấp một.
Lâm Dật Phi ăn mặc rất tùy tiện đến đó, chẳng qua là lúc đấu giá thì
trịnh trọng được một lúc, từ sau khi từ cuộc thi Bách Gia Hội trở về,
chân còn đi đôi giày thể thao, vẻ mệt mỏi phòng trần. Điểm này không
khỏi khiến những cô gái đang mong đợi kia mở rộng tầm mắt.
Đợi đến khi bóng hắn biến mất vào đại sảnh thì mới có mấy cô gái xì xào bàn tán.
– Anh ta là ai vậy?
– Không biết nữa. Chắc là công tử con nhà giàu nào à?
– Tôi biết.
Một cô gái đột nhiên nói:
– Chẳng lẽ mấy cậu không xem TV à?
Cô gái có vẻ ngoài vô cùng thanh tú, lúc Lâm Dật Phi đi qua, cô đã
phát hiện ra Lâm Dật Phi liếc nhìn mình một cái, không khỏi có chút xao
động. Cô đương nhiên biết người thanh niên này.
– Biết thì nói mau đi.
Có vài người mất kiên nhẫn.
– Mình biết rồi, anh ta là Lâm Dật Phi!
Đột nhiên có một cô gái nói to:
– Bảo sao nhìn quen như vậy.
– Lâm Dật Phi là ai?
Một cô vẫn có chút mơ hồ không hiểu, thấy ánh mắt xem thường của mọi người quay lại nhìn mình, đột nheien có chút ngờ vực:
– Mình nói gì sai à?
– Lâm Dật Phi mà cậu cũng không biết sao?
Một cô gái mở to đôi mắt, nhìn về hướng Lâm Dật Phi biến mất với ánh nhìn ngưỡng mộ:
– Một kỳ tài bán một bức tranh với giá một trăm triệu, người dùng một
quyền pháp dẹp hết tất cả các cao thủ võ lâm. Một mình anh ta điều chế
ra loại dược liệu bách thảo, hiện nay cũng được người trong tỉnh đánh
giá là một trong mười xí nghiệp lớn. Anh ta mà cậu không biết sao? Cắt…
Cô gái đó cúi đầu xuống xấu hổ. Xấu hổ như người Ai Cập không biết đến Kim Tự Tháp vậy, lầm bầm một câu:
– Cậu không nói sớm.
Có vài chuyện biết sớm hay biết muộn cũng không có khác biệt gì cả. Có những lúc kết cục lại hoàn toàn khác nhau.
Lâm Dật Phi cũng không biết, hắn đã đến bước cả phụ nữ và trẻ em
thành phố Giang Nguyên đều biết. Hắn không ngờ rằng, Nhan Phi Hoa lại
dung cách này để gặp hắn.
Hắn vẫn luôn cho rằng Nhan Phi Hoa không có gì thay đổi, nhưng hắn
biết là hắn đã nhầm. Không ai là không thay đổi cả. Thời gian đã vô tình thay đổi tất cả.
Sau khi hắn bước vào khách sạn liền phát hiện lại có hai mươi cô lễ
tân xếp thành hai hàng mỉm cười nhìn hắn. Các cô lễ tân mặc sườn xám đen thêu rồng kim tuyến giống nhau. Dưới ánh sáng dịu dàng cảu khách sạn,
các cô lộ ra vẻ thướt tha yểu điệu, phía sau còn là hai nhóm lễ tân nam
mặc trang phục trắng như tuyết rất phong độ.
Lúc đi lên đến tầng hai, lại là hai hàng lễ tân nữ mặc sườn xám màu
trắng nhạt hoặc màu vàng nhạt. Đội ngũ chào đón kiểu này xếp hàng cho
đến trung tâm hội nghị quốc tế của khách sạn.
Đợi đến lúc đẩy cánh cửa phòng họp nặng nề, Lâm Dật Phi mới thấy Nhan Phi Hoa.
Theo như ý nghĩ của Lâm Dật Phi, quy mô này, quy cách tiếp đón long
trọng như vậy, vậy thì nơi gặp mặt phải nạm vàng khảm ngân mới thỏa mãn
yêu cầu của Nhan Phi Hoa.
Chỉ là điều không ngờ lại là sự đơn giản không nói được thành lời của phòng họp. Phòng họp tuy là rất lớn, sức chứa đến mấy tram người đều
không có vấn đề gì.
Nhưng ở giữa chỉ có một cái bàn dài, nếu dùng để ăn cơm, đặt cả một bộ bàn ghế Mãn Hán tuyệt đối không thành vấn đề.
Người trong phòng họp tuy là không ít, nhưng chỉ có hai chiếc ghế. Một chiếc trống không.
Nhan Phi Hoa đương nhiên là đang ngồi. Lúc cô ta đang ngồi, Lâm Dật
Phi cũng không chút khách khí mà chọn cái ghế còn lại ngồi xuống.
Người khác gọi Nhan Phi Hoa là chủ nhân, tông chủ, nhưng hắn nhìn Nhan Phi Hoa chẳng qua cũng chỉ là một đối thủ mà thôi.
Một đối thủ vẫn có thể khiến hắn tôn trọng.
Tuy khoảng cách đến Nhan Phi Hoa rất xa nhưng cũng không cản trở họ trao đổi.
Hai khuôn mặt bên cạnh Nhan Phi Hoa, Lâm Dật Phi rất quen thuộc. Một
người là Phục Bộ Ngọc Tử, người còn lại là Bách Địa Trung Cương.
Còn có một lão già, tóc hơi hoa râm, tuy lưng cũng thẳng nhưng thần
sắc lại rất tiều tụy. Lúc Lâm Dật Phi bước vào, ông ta liếc qua một cái
rất nhanh. Trong chớp mắt cúi đầu, nắm chặt nắm tay lại.
Lâm Dật Phi không hề hay biết, ông ta là một trong hững cao thủ tiếng tăm lẫy lừng của Y Hạ Lưu – Đằng Thôn Chính Bộ!
Sắc mặt Bách Địa Trung Cương có chút dị thường, ánh mắt lóe lên, Phục Bộ Ngọc Tử vẫn cứ khoanh tay cúi đầu. bên cạnh Nhan Phi Hoa những nhân
vật ngạo ạn ngông cuồng này không ai có đủ khả năng để ưỡn ngực ngẩng
cao đầu.
– Uống chút gì chứ?
Nhan Phi Hoa thản nhiên hỏi:
– Lâm Dật Phi, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lâm Dật Phi thở dài:
– Trong tình huống này, cho dù có uống rượu ủ mấy trăm năm cũng chẳng có vị gì cả, vì vậy lấy cho tôi một cốc nước lọc cũng được.