Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 227: Chương 227: Quán cafe




Vị đại thiếu gia này vẫn tiếp tục nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cũng chính là hướng của Lâm Dật Phi. Tuy nhiên giới hạn thị lực không thể vượt qua hai mét cũng làm cho một số người nghi ngờ, bởi vì khi một nhân viên phục vụ đi tới, cúi người lễ độ, nho nhã nói cái gì đó thì Uông Tử Hào lại không hề có phản ứng trả lời nào.

Người nhân viên phục vụ kia đứng thẳng người, trên mặt đã có thái độ chán ghét, lẽ nào vị đại thiếu gia này hiện cũng đang đau đầu về chuyện tiền bạc? Trong lòng Lâm Dật Phi thầm nghĩ.

Anh ta nghĩ vậy cũng là có chút lý do, bởi ngày hôm qua khi Lâm Dật Phi trên đường trở về chung cư đã nhận được một lá thư của A Thủy gửi, tin tức này quả thực làm cho người ta vừa mừng vừa lo.

Tin tốt ở chỗ Lâm Dật Phi đột nhiên phát hiện ra giá trị của bản thân quả thật không nhỏ, ước chừng hơn mười triệu tệ, đương nhiên lỗ tai hắn không thể dài như Tô Tình. Tin tức lan rộng, tuy biết rằng bản thân đã được đề danh, nhưng lại không biết chuyện quỹ từ thiện Bách Thảo chuẩn bị tiền vốn, cũng không biết rằng giá trị của bản thân không chỉ dừng lại ở con số mười triệu tệ. Tin xấu chính là trang web giết người bảy ngày đã kết thúc điều tra, đã đến giai đoạn báo cáo bước ba, chính thức đưa ra cái giá giết hắn, vừa tròn mười triệu tệ !

Trong sự lo lắng của A Thủy cũng có chút ngưỡng mộ, nói Lâm Dật Phi là một báo giá cao trong một thời gian ngắn của trang web kia, khi nào, có thể đạt được vị trí số một chắc chắn là một việc đáng khoe ra.

Lâm Dật Phi không biết mình nên vui hay buồn, nhưng hắn biết nếu người đứng sau bức màn mua tính mạng của hắn là Uông Tử Hào, vậy thì vị thiên kim đại thiếu gia này chắc chắn là vô cùng vui mừng rồi. Con số không tưởng mười triệu tệ là Uông Tử Hào có thể đưa ra, vậy lẽ nào đây chính là nguyên nhân khiến y nhăn mặt chau mày sao?

Cho đến tận thời điểm này A Thủy vẫn chưa có tin tức gì mới, điều này có thể nói rõ người đứng sau bức màn kia có thể có chút do dự, nghi ngờ có phải đưa ra một cái giá cao như vậy để giết một người mà đối với mọi người mà nói là một nhân vật không có sức uy hiếp quá lớn hay không. Thiếu một Lâm Dật Phi, bản thân lại khẳng định bản thân như vậy!

Trong quán cafe, một cô gái vội vàng đi tới trước mặt Uông Tử Hào, lưng quay lại cửa sổ, lộ ra phần lưng trắng như tuyết, thu hút ánh mắt không thể tự làm chủ của mấy chàng trai, loại hành động này đương nhiên khiến các tình nhân ngồi đối diện vô cùng tức giận. Một cô hơi thái quá, trực tiếp đứng dậy kéo tai bạn trai, bắt quay đầu lại. Đương nhiên cô không biết đạo lý dưa hái xanh không ngọt. Mấu chốt là phương pháp lấy lòng người đàn ông, và đương nhiên không thể dựa vào vũ lực!

Cho dù không nhìn rõ mặt của cô gái kia, nhưng từ đằng sau lưng Lâm Dật Phi vẫn có thể nhận ra đó chính là Phong Tuyết Quân. Hôm nay cô ăn mặc quả thật có chút hở hang, giống như phần thịt heo đỏ trên bàn bán thịt vậy, khiến người khác nhìn vào liền chảy nước miếng. Tuy nhiên Uông Tử Hào đối với cô không rõ là chán ghét hay ra làm sao, sau một hồi lâu mới động đậy môi, dường như là hỏi điều gì đó. Phong Tuyết Quân gật gật đầu, ngồi xuống rồi lại nâng cổ tay xem đồng hồ.

Lâm Dật Phi thấy vậy liền thở dài một tiếng, biết rằng bản thân nên đi vào nói chuyện hiểu lầm với bọn họ. Thời gian này có thể nói là thời gian nguy hiểm của hắn. Từ lâu hắn chỉ liên hệ điện thoại với Bách Lý Băng, rất hiếm khi gặp mặt, và cũng chỉ nói tình hình đại khái cho Lưu Minh Lý nhờ ông ta giúp đỡ chăm sóc người thân. Lưu Minh Lý làm việc chậm chạp, nhưng cốt là cẩn thận. Đối với điểm này Lâm Dật Phi rất yên tâm. Hắn cũng biết một điều rằng đưa ra giá mười triệu tệ cho một sát thủ đã được coi là khá tao nhã, kiêu ngạo rồi, giống như cái giá đắt đỏ cho sát thủ Yến Thập Tam trên giang hồ 800 năm trước vậy. Có đôi khi, nếu bạn không đủ tư cách, cho dù bạn đi cầu xin y hành động, y cũng sẽ không mảy may để ý tới bạn. Nếu đã như vậy, một sát thủ yêu cầu giá mười triệu tệ, thì nhất định sẽ không lãng phí một viên đạn lên một kẻ vô tích sự!

Bách Lý Băng rất nghe lời Lâm Dật Phi, cho dù có chút chuyện không bằng lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn đợi ở chung cư. Lần này Phong Tuyết Quân mời hắn và Bách Lý Băng tới, nhưng Lâm Dật Phi lại cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, quay đầu lại suy nghĩ một chút, Lâm Dật Phi đã băng qua đường cái.

Một cô gái đang rao bán hoa tươi, thấy Lâm Dật Phi đang đi tới liền bước nhanh tới chào đón:

– Anh ơi, mua bó hoa tặng bạn gái đi anh!

Lâm Dật Phi dừng lại, xem xét thiếu nữ trước mặt, khóe miệng liện nở nụ cười. Vị cô nương này đột nhiên chỉ vào Lâm Dật Phi, kinh ngạc nói:

– Tiên sinh, là anh sao?

– Có thể không phải là tôi…

Sớm đã nhận ra cô ta chính là cô gái bán hoa gặp ở chỗ lão đại Thiết Phục Đinh, Lâm Dật Phi cười nói:

– Cô đã đổi chỗ bán hoa rồi sao?

Cô gái ngượng ngùng cười nói:

– Đúng vậy, chỗ kia vốn đã rất hẻo lánh, lại không an toàn, vì thế em mới đến chỗ này, so với trước kia tốt hơn rất nhiểu.

Lâm Dật Phi gật đầu chào hỏi, đang định quay người đẩy cửa đi vào, cô gái kia đột nhiên chọn một bông hoa hồng từ trong giỏ hoa nói:

– Tiên sinh, tặng anh đó, hy vọng anh và bạn gái sẽ hạnh phúc.

Những người qua lại trong quán cafe này đều là tình nhân, vì thế cô gái này đương nhiên vẫn nhớ việc Lâm Dật Phi lúc trước đã chi một trăm tệ mua một bó hoa tươi, bông hoa đem tặng này là thành tâm thành ý. Lâm Dật Phi ngơ ngác một hồi rồi chậm rãi nói:

– Kỳ thực tôi thích hoa bách hợp hơn.

Cô gái trẻ không nói một lời, nhanh chóng đổi lại một bông hoa bách hợp đưa cho Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi nhận lấy, đang định rút tiền trả thì cô gái trẻ đã vội xua tay, lùi lại rất xa. Lâm Dật Phi cũng không đuổi theo, ngắt cành hoa rồi đem cài lên ngực, đẩy cửa đi vào!

Dưới ánh đèn màu phớt hồng, mọi vật đều trở lên mông lung, hoa hồng cũng không ngoại lệ.

Một nhân viên phục vụ đi tới, nhiệt tình hỏi:

– Tiên sinh, anh đi mấy người ạ?

– Tôi tìm người, là Uông Tử Hào.

Lâm Dật Phi liếc mắt đến vị trí cửa sổ, Uông Tử Hào vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên không để ý đến người đi từ cửa vào. Thái độ này của y không giống với biểu hiện đang đợi người. Phong Tuyết Quân hiện không còn bên cạnh y, nhưng túi xách của cô ta vẫn đang đặt trên bàn, chắc hẳn là đang trong nhà vệ sinh.

Trong trường hợp này, phụ nữ rất ít khi đi vệ sinh, phần lớn đều là đi trang điểm lại, Phong Tuyết Quân đương nhiên không phải ngoại lệ. Bất luận là thế nào, dưới con mắt chăm chú của hai người đang yêu, cô ta nên ít thể hiện hoàn mỹ một chút, như vậy mới khiến đối phương cảm thấy vật có giá trị.

Nhân viên phục vụ đương nhiên đã nhận được lời dặn dò của Uông Tử Hào:

– Tiên sinh, xin đi theo lối này.

Người nhân viên phục vụ lễ phép dẫn Lâm Dật Phi tới trước bàn Uông Tử Hào nói:

– Uông tiên sinh, đây là vị khách mà anh đang đợi.

Uông Tử Hào đang thất thần, nghe thấy tiếng động liền giật mình kinh hãi, khẽ vươn tay ra khiến chiếc cốc trên bàn rơi xuống sàn nhà. Lâm Dật Phi lạnh lùng, thờ ơ nhìn chiếc cốc rơi trên sàn, phát ra âm thanh vỡ vụn lanh lảnh.

Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy Uông Tử Hào nhìn giống như một xác chết cứngđơ, nhưng vẫn còn hai phần người. Tuy nhiên khi mặt đối mặt quan sát, Lâm Dật Phi cảm thấy Uông Tử Hào và cái xác không hồn không có điểm gì khác biệt, hai mắt đã hõm sâu vào, chóp mũi nhô ra, trông vô cùng dữ tợn!

Khi hai mắt nhìn về hướng Lâm Dật Phi, cuối cùng cũng đã phát ra một chút hào quang, y nhanh chóng đứng dậy nói:

– Lâm tiên sinh, mời ngồi, mời ngồi!

Đôi tay vung vẩy một cách vô hồn, giống như xua ruồi muỗi xung quanh vậy.

Lâm Dật Phi có chút nghi ngờ. Nói thế nào đây, người này không giống với kẻ đứng sau bức màn không tiếc bỏ ra mười vạn tệ để mua tính mạng mình. Hắn đã gặp Uông Tử Hào vài lần, cũng đã để lại ấn tượng cho y. Uông Tử Hào chắc hẳn thuộc dạng khá nham hiểm, lần gặp mặt này chỉ có thể dùng tám chữ “ nhan sắc tiều tụy, bóng hình héo khô” trong Khuất lão phu tử lạc phách để hình dung!

Uông Tử Hào đương nhiên không phải là lần đầu gặp Lâm Dật Phi. Sau khi trải qua sự hoảng loạn tạm thời, cuối cùng y đã trấn tĩnh trở lại, nhìn khắp bốn phía xung quanh, trong mắt dường như hiện lên một tia tức giận, lớn tiếng nói:

– Người bạn của tôi đâu?

Câu hỏi này là nói với người nhân viên phục vụ, và đương nhiên dưới tâm trạng hồn bay phách lạc. Phong Tuyết Quân đã làm gì thì y cũng không biết, chỉ có điều hành động này trong trường hợp này có vẻ vô cùng bất thường.

– Có lẽ cô ấy đi toilet.

Người nhân viên phục vụ tuy có chút bực mình, nhưng vẫn chỉ vào chiếc túi xách của Phong Tuyết Quân nói:

– Túi của cô ấy vẫn ở đây.

Lâm Dật Phi có chút ngạc nhiên, chứng kiến tình trạnh của Uông Tử Hào, quả thật không phải đang giả vờ. Giải thích một cách hợp lý chút chính là y đã bị quấy rối hoặc làm phiền, mà chắc chắn không phải ngày một ngày hai! Tuy nhiên, Đinh lão đại đã chết rồi, bản thân lại ẩn dật giấu mình, vậy điều y lo là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.