Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 124: Chương 124: Thất thường




– Phía trước còn bao xa nữa mới đến khu mồ chôn người chết.

Yên lặng một lát Lâm Dật Phi đột nhiên hỏi.

– Nhiều nhất mười mét, rồi rẽ một cái là đến.

Du Lão Thử tuy hai năm trước đã đến đây, ngày tháng đã không còn ngắn, nhưng không hề xa lạ với địa đạo mà mình tự tay đào. Đột nhiên phát hiện Lâm Dật Phi dừng bước chân, chỉ có điều vào lúc này lại thấy Lâm Dật Phi ở trước mặt kia không ngờ toàn thân run rẩy, Du Lão Thử có chút kinh hãi, thấp giọng hỏi:

– Cậu Lâm?

Trong lúc đó bóng người khẽ nhoáng lên một cái, Lâm Dật Phi đã biến mất không thấy. Du Lão Thử hoảng sợ, nhưng biết hắn hơn phân nửa đã vào trong mồ chôn, không khỏi chạy theo sau gọi tới:

– Cậu Lâm cẩn thận.

Lâm Dật Phi trong mắt ông ta luôn trầm ổn cẩn thận, nhưng không biết tại sao, sau khi đến đây lại biểu hiện ra cử chỉ thất thố như vậy!

Tuy rằng lúc trước khi ở dưới mê cung ngầm, Lâm Dật Phi cũng đến đi thất thường, cử chỉ mơ hồ, làm cho người ta nghĩ như một âm hồn. Nhưng lần này ông ta phát hiện cử chỉ của hắn khắc hẳn với khi ở mê cung.

Trong lúc cuống quít Du Lão Thử đã lao ra khỏi địa đạo, tiến vào một mồ chôn rất lớn. Thứ nhìn thấy đầu tiên chính là xương trắng ngổn ngang đông một đống tây một đống, chiến giáp đao thương đã rỉ sét loang lổ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra. Du Lão Thử thầm mắng một tiếng, tình cảnh hiện tại dường như cách biệt một trời với thời gian hai năm trước. Nếu hai năm trước nơi này vẫn được coi là một phát hiện trọng đại của giới khảo cổ, thi hai năm sau ở đây chỉ có thể nói là một sự bi ai của giới khảo cổ mà thôi!

Du Lão Thử nhìn thấy Lâm Dật Phi nắm trong tay một cây trường thương, khi hắn nhìn chăm chú cả người run rẩy, rồi bỗng nhiên hắn nhìn bốn xung quanh, trong mắt chất đầy sự khó tin và kinh hãi, đột nhiên hắn lên tiếng quát lớn:

– Tại sao lại có thể như vậy? Là các người? Các người ở đâu?

Trong mồ chôn vốn đều là đống xương trắng, cộng thêm tiếng kêu thê lương của Lâm Dật Phi, toàn bộ mồ chôn lập tức tràn ngập quỷ khí, lạnh đến rợn người.

Giờ khắc này nét mặt của Lâm Dật Phi thậm chí có vẻ điên cuồng, Du Lão Thử thấy mà kinh hãi, không biết tại sao hắn lại biến thành ra như vậy! Tại sao lại có thể như vậy? Các người ở đâu? Các người là ai, lẽ nào Lâm Dật Phi nói chuyện với xác chết. Du Lão Thử nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi phát run!

Bốn phía đều là xương trắng ngổn ngang, rõ ràng là sau khi các ngành có liên quan khai quật thì bị hủ hóa, mấy bộ xương trắng còn trong trạng thái đứng thẳng, trên người còn treo bộ áo giáp cổ đại. Xung quanh vô cùng hỗn độn, không có bất kỳ quy hoạch trật tự nào, rõ ràng là chính quyền địa phương đã khai quật mồ chôn. Sau khi phát hiện những biến đổi kinh người này, lập tức làm qua loa kết thúc chuyện, cứ như vậy, những tổn hại mà bọn họ tạo nên cho mồ chôn cổ đại này còn hơn cả dân trộm mộ.

Trong số áo giáp kia, “Bộ nhân giáp” rõ ràng cũng nằm trong nhóm đó!

Nói là treo, chỉ là bởi vì tất cả những xác ướp mà hai năm trước Du Lão Thử nhìn thấy đã biến thành bộ xương khô, những bộ áo giáp bên trên đã trở nên rất rộng. Hiện giờ trơ trọi treo trên đó, hiện ra sự quỷ dị khó nói thành lời.

Lâm Dật Phi chỉ gọi một tiếng, rồi lập tức yên tĩnh trở lại, hai hàm răng cắn chặt, hai nắm đấm xiết chặt kêu rắc rắc. Không biết qua bao lâu, Du Lão Thử vẫn không dám tiến lên, trong lúc đó ánh mắt của Lâm Dật Phi hiện lên hàn quang, cúi người nhặt một thanh sắt không bắt mắt đen nhánh từ dưới đất lên, hắn nhìn hồi lâu, đột nhiên hét lên một tiếng. Tay trái vung lên, một chưởng đột nhiên đánh về phía trước.

Hố chôn tuy tối tăm, nhưng Du Lão Thử có khả năng nhìn về đêm, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng mà năm đó sư phụ của ông ta thu ông ta làm đồ đệ, mọi thứ trong hố chôn ông ta nhìn thấy rất rõ ràng, tất nhiên là vẫn mờ hơn một chút dưới ánh nắng rồi. Chính bởi vì như vậy, ông ta có thể biết rất rõ ràng, phía trước Lâm Dật Phi tuyệt đối không có bất kỳ vật gì.

Chỉ có điều, lúc này, tuy không có bất kỳ vật gì, nhưng lại làm cho Du Lão Thử có cảm giác giật mình hơn cả lúc trước khi xuất hiện con quái vật ba đầu tám tay, bởi vì Lâm Dật Phi đang ra tay với không khí.

– Cậu Lâm.

Du Lão Thử rốt cục kêu một tiếng:

– Cậu sau vậy? Thất tâm phong?

Lâm Dật Phi dường như không nghe thấy tiếng hô quát của ông ta, đột nhiên quay người. Tay phải của hắn vung lên đánh một kích về phía trước.

Tất cả những điều đó của hắn giống như đang biểu diễn kịch câm trên sân khấu vậy. Nếu bình thường nhìn thấy chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười, nhưng lúc này Du Lão Thử lại cảm thấy nổi da gà khắp người.

Lâm Dật Phi buồn bực khoa tay múa chân, lúc nhanh lúc chậm đánh ra mấy chiêu. Du Lão Thử cho dù không hiểu võ công, nhưng thấy hắn xuất thủ pháp độ sâm nghiêm, cũng biết tuyệt đối không phải là kẻ điên làm. Đột nhiên nghe thấy Lâm Dật Phi hét lớn một tiếng, rồi cả người bay ra ngoài, một tay che ngực, trong mắt ngập đầy thống khổ. Du Lão Thử sớm đã né ra xa, nên lúc này mới không bị hắn đụng phải. Thân hình của Lâm Dật Phi đang trên không đột nhiên khựng lại, rồi từ từ rơi xuống, giống như đang lo lắng gì đó, sau đó lùi lại sau mấy bước, lúc này mới đứng yên bất động.

Ánh mắt của hắn quét nhìn mọi nơi, chỉ dừng lại trên người Du Lão Thử một lát rồi lại chuyển sang nơi khác. Vẻ mặt giống như nghi hoặc, phần lớn là mang sự mờ mịt, rồi đột nhiên hắn vẫy tay, một thanh đơn đao đã rỉ sét loang lổ trên mặt đất dường như mọc cánh, lăng mình lên không. Lâm Dật Phi một đao trong tay, cả người như đã thay đổi bộ dáng.

Một khắc đó Lâm Dật Phi đã không còn là cậu học sinh trẻ tuổi ôn tồn lễ độ, toàn thân đã tràn ngập sát khí khôn cùng lạnh đến thấu xương.

Du Lão Thử hoảng sợ, sợ hắn một đao bổ tới phía mình. Ông ta đã biết Lâm Dật Phi võ công cao cường, nếu thật sự động thủ với mình, thì mình cho dù có ba đầu sáu tay cũng bị hắn chém thành hơn mười mảnh.

May mắn chính là hắn chỉ ra sức cắm trường đao xuống dưới, cổ tay khẽ rung lên, gẩy lên vô số bùn đất. Không bao lâu, xung quanh hắn khoảng mấy trượng đã đào xuống một cái hố lớn sâu hơn khoảng nửa mét.

Du Lão Thử kinh nghi bất định, gần như nhận định Lâm Dật Phi đã hoàn toàn bị điên, lại không biết hắn có được khí lực lớn như vậy từ đâu. Du Lão Thử biết móc đất, đào động, nếu luận về kỹ thuật mặt này, không kém một con chuột thực sự là bao nhiêu. Nhưng cho dù là ông ta đào, cũng không thể đào được một cái hố lớn trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Huống hồ việc ông ta đào hố cần có công cụ và kỹ xảo, chứ không thể cậy mạnh giống như Lâm Dật Phi được.

Mắt thấy Lâm Dật Phi giống như điên cuồng, từ lúc hắn vào hố chôn đến bây giờ, nhất cử nhất động chỉ có thể dùng bốn chữ không thể hiểu nổi để hình dung. Du Lão Thử đứng cách xa, không biết như thế nào mới tốt.

Một tiếng rắc rắc vang lên, đơn đao trong tay Lâm Dật Phi không chịu nổi gánh nặng, đã gãy thành hai đoạn. Giữa lúc này, Du Lão Thử cuối cùng cũng chạy tới bên cạnh hắn, đột nhiên hét lớn lên một tiếng:

– Cậu Lâm!

Ông ta nhận định Lâm Dật Phi nhất thời tâm trí mất phương hướng, hi vọng mượn tiếng kêu bất thình lình này giúp hắn khôi phục lại lý trí. Nhưng không ngờ Lâm Dật Phi chỉ chấn động toàn thân, đảo tay tóm tới, nhấc gọn Du Lão Thử lên.

Lâm Dật Phi ra tay vừa không nhanh, cũng không kỳ lạ. Chỉ có điều Du Lão Thử đợi đến khi bị hắn tóm lấy, không ngờ vẫn không có bất kỳ suy nghĩ né tránh nào.

Trong lòng Du Lão Thử phát lạnh, lúc này mới nhìn thẳng mặt Lâm Dật Phi, phát hiện sắc mặt hắn phát xanh, trên trán mồ hôi đầm đìa, hai hàng lông mày dựng đứng lên, đôi mắt trống rỗng dị thường, nhìn mình giống như nhìn một người lạ vậy. Khóe miệng hắn hơi động, nhưng với thính lực của Du Lão Thử, vẫn nghe rõ hắn không ngừng nói “Sao có thể như vậy? sao có thể như vậy?”

Cảm giác bàn tay lớn trên cổ càng bóp càng chặt, làm cho sắc mặt Du Lão Thử tím lại, thở không nổi. Du Lão Thử biết mình không thể làm Lâm Dật Phi tỉnh lại, thì mình sẽ bị bóp chết tươi. Đột nhiên ông ta nghĩ tới một chuyện, cổ tay run lên, một con dao nhỏ dài đã trượt ra khỏi ống tay áo của ông ta. Cánh tay ông ta vung lên, vạch một đường về phía cánh tay của Lâm Dật Phi.

Du Lão Thử hiện tại không phải muốn làm thương tổn Lâm Dật Phi, mà chỉ muốn hắn bị đau một chút, để buông mình ra. Nhưng không ngờ con dao nhỏ cách Lâm Dật Phi chỉ còn ba tấc, thì một luồng nhiệt lực truyền đến từ tay Lâm Dật Phi tới gần cổ tay của Du Lão Thử, kế tiếp cổ tay của ông ta nhức mỏi không chịu nổi, keng một tiếng, con dao nhỏ đã rơi xuống đất, trong mồ chôn tịch liêu này vang lên vô cùng rõ ràng.

Lâm Dật Phi sau khi nghe tiếng vang đó thì ngẩn người ra. Bàn tay tóm lấy Du Lão Thử buông lỏng, lúc này Du Lão Thử mới thở gấp một hơi rồi quát to:

– Cậu Lâm, là tôi! Chuyện ở đây không liên quan đến tôi!

Ông ta từ đầu chí cuối không tin Lâm Dật Phi sẽ giết mình, chỉ có điều mồ chôn này rốt cuộc có tà môn gì, mới khiến cho hắn đột nhiên trúng tà, dẫn đến phát rồ như vậy. Nhưng tại sao mình không hề có chút dị thường nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.