Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 225: Chương 225: Thi giải




Chỉ là trong lòng có chút mờ mịt. Nếu thật sự có kiếp sau, vậy Tiêu Biệt Ly đâu? Bây giờ tính là gì? Trong tám trăm năm nay, có phải kiếp trước, kiếp này của Tiêu Biệt Ly là một mảng trống rỗng? Nếu có luân hồi, vậy Ngân Bình đâu? Có phải cô ấy một lần lại một lần thất vọng hay không? Thiếu niên nắm chặt tay, trong ánh mắt hiện lên nét thống khổ.

Tô Yên Nhiên không chú ý tới điều đó, cô chỉ cực lực ngăn sự hưng phấn của mình.

– Rất rõ ràng, Dương Hộ chính là con trai nhà họ Lý chuyển thế. Bằng không anh căn bản không thể giải thích nổi, cậu bé nhỏ tuổi như vậy, sao có thể có hành động như vậy.

Lâm Dật Phi đờ đẫn một lát mới nói:

– Có thể cô nói đúng.

– Thật ra không chỉ có Dương Hộ.

Nghe thấy Lâm Dật Phi tán đồng quan điểm của mình, Tô Yên Nhiên thay đổi thái độ điềm đạm lúc trước, thậm chí còn có chút sốt ruột nói:

– Thời cổ đại thật ra có rất nhiều ghi chép về việc chuyển thế, nhưng văn tự lưu lại vô cùng ít, nhưng tôi biết ít nhất còn có Bảo Tịnh.

– Bảo Tịnh?

Lâm Dật Phi rùng mình.

– Cô nói là Thái Thú thần tiên kia?

– Đúng vậy.

Tô Yên Nhiên vui mừng, không khỏi đem ghế chuyển đến trước người Lâm Dật Phi. Nhìn thấy hắn hơi tựa về sau, cô không khỏi mất tự nhiên, cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

– Tôi không cố ý.

– Không có gì.

Thiếu nữ vừa nói, Lâm Dật Phi ngược lại thấy rất hổ thẹn, thấy mình quá mức cứng nhắc. Hắn ho khan một tiếng rồi mới nói:

– Bảo Tịnh từng đảm nhận làm Thái Thú quận Nam Hải Quảng Đông, là nhạc phụ của Cát Hồng. Đều nói ông ấy thông minh hiếu học từ nhỏ, đọc nhiều sách vở, giỏi Đạo học.” t.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n” Còn nói ông tinh thông tiên đạo nên còn được dân chúng gọi là Thái Thú thần tiên. Dã sử ghi lại, ông ấy thời còn trẻ từng gặp tiên nhân Âm Trường Sinh trên Long sơn, tập được cách luyện đơn và thi giải đạo pháp. Ông với Cát Tiên Ông tuy là cha vợ con rể nhưng thường xuyên luận đạo với nhau. Người cô nói chính là ông ấy sao?

Tô Yên Nhiên cười nói:

– Đều nói anh biết rộng nhớ nhiều, tôi còn không tin. Hôm nay vừa thấy, hóa ra là thật. Tiểu nữ thật là phục sát đất.

Lâm Dật Phi cười cười:

– Tôi cũng chỉ là tò mò, tiện thì ghi nhớ thôi, thật là hổ thẹn với bốn chữ biết rộng nhớ nhiều.

– Nhưng anh nói chỉ là cuộc đời của Bảo Tịnh trên sách sử.

Tô Yên Nhiên thấp giọng nói:

– Tôi không tin anh không biết những chuyện khác của ông ấy.

Lâm Dật Phi vội ho một tiếng:

– Cô muốn biết gì nữa?

Tô Yên Nhiên nhìn thoáng ra ngoài cửa, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên.

– Lúc Bảo Tịch năm tuổi, từng nói với cha mẹ ông “Con vốn là con của Khúc Dương Lý Thị, chín tuổi bị rơi chết”. Cha mẹ ông đi điều tra theo thì đúng là như vậy. Tôi không tin anh không biết chút gì về điều này!

Lâm Dật Phi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới nói:

– Cô nói không sai! Trên sách đúng là có ghi lại.

– Còn có một chuyện kỳ lạ, tôi nghĩ anh cũng nên biết.

Sắc mạt Tô Yên Nhiên có chút khác thường nói:

– Trong sách ghi lại, Bảo Tịnh sống đến hơn một trăm tuổi và được chôn cất trên đồi đá ở Đan Dương. Sau đó có người trộm mộ lại chỉ phát hiện một cây đao lớn. Anh nghĩ thế nào về chuyện này?

Lâm Dật Phi lần này không lùi bước:

– Mộ của cổ nhân hầu như đều làm như vậy. Năm đó Doanh Chính, Tào Tháo đều làm cách này. Bảo Tịnh làm một ngôi mộ trống không cũng chẳng lấy gì làm lạ.

– Tôi không nghĩ vậy.

Hai mắt Tô Yên Nhiên chăm chú, từng chữ nói:

– Tôi cho rằng ông ấy đã học thi hành đạo pháp, đã có đại thành, thành tiên mà đi. Anh thấy có lý không?

Lâm Dật Phi không biết trong đầu Tô Yên Nhiên ở đâu ra nhiều ý nghĩ cổ quái như vậy, chỉ có điều nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của cô, hắn chậm rãi hỏi:

– Cô cũng thảo luận mấy vấn đề này với những người khác?

Tô Yên Nhiên hơi sửng sốt, khuôn mặt nhiệt tình đột nhiên biến mất, ánh mắt chuyển tới, giọng điệu trở nên có chút lãnh đạm:

– Anh cho là lời nói của tôi vô căn cứ?

– Vậy cô cho rằng thi giải nên giải thích như thế nào?

Lâm Dật Phi cười hỏi.

– Tôi nghĩ hẳn là đạo sĩ sau khi đắc đạo có thể vứt bỏ xác thịt mà thành tiên, hoặc là bất lưu di thể, chỉ mượn cớ quần áo, như y, trượng, kiếm vvv.

Tô Yên Nhiên nghiêm túc nói, hiển nhiên hiểu biết không hề hời hợt về phương diện này. Đột nhiên nhìn thấy nét mặt của Lâm Dật Phi có chút khác thường, không kìm nổi hỏi:

– Dật Phi, Lâm Dật Phi?!

Lâm Dật Phi phục hồi lại tinh thần, cười khổ một tiếng,

– Cô nói đến đâu rồi hả?

Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng, phất tay:

– Không nói nữa.

Cô có vẻ có chút hứng thú rã rời, hiển nhiên cảm thấy Lâm Dật Phi không tin cô.

Lâm Dật Phi vừa rồi xác thực có chút thất thần, chỉ có điều trong đầu chợt nghĩ đến một vấn đề, nếu như dựa theo như lời Tô Yên Nhiên nói, thi giải là thoát xác, như vậy trường hợp của mình này có được coi là thi giải hay không? Hắn đột nhiên phát hiện mình vẫn quên suy xét một vấn đề mấu chốt, Tiêu Biệt Ly cho dù thi giải, đương nhiên vẫn còn chờ khảo cứu, bởi vì mình đâu có thành tiên, cũng không có thể xem như luân hồi, mà chỉ có thể nói Nguyên Thần hoặc là ý thức nhập vào thân thể của một người khác, hơn nữa đã vượt qua tám trăm năm, nhưng thanh “Vấn Thiên kiếm” kia thì sao?

Còn nữa, cho dù Hoàn Nhan Liệt đã hủ hóa thành xương trắng, nhưng thanh ‘Ma viêm đao’ kia của Hoàn Nhan Liệt thì ở đâu? Binh khí trên chiến trường mục nát vô số, nhưng hai thanh binh khí mấu chốt lại không có ở hiện trường! Binh khí bình thường như đao kiếm thương búa rất nhiều đã rỉ sét loang lổ, nếu nói là hai thanh thần khí kia tám trăm năm sau bị hư nát, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào!

“Biệt hồn lý phách” trong “Biệt ly đại pháp” là một tầng nguy hiểm nhất, nhưng đều không phải là một tầng cảnh giới cao. Chẳng qua theo trong sách sử ghi lại, khi thi triển pháp này, bản thân mình có nguy hiểm rất lớn, về phần nguy hiểm gì, trong sách vẫn chưa nói rõ. Cho dù tính toán xấu nhất, thời gian thi triển loại công phu này, hồn phách đều sẽ tự do ra khỏi cơ thể. Điều này cũng có thể là nguyên nhân mình xuyên qua thời không, nhưng “Thập Tam Vô Cực Công” của Hoàn Nhan Liệt hình như không tồn tại loại hiện tượng này, Hoàn Nhan Phi Hoa nội công kém, bọn họ có khả năng xuyên qua?

Đương nhiên bọn họ cũng có khả năng còn sống, chẳng qua những binh sĩ kia, bất kể là Nhạc Gia Quân hay là Phi Hổ Thiết Giáp Binh, đều mất mạng tại chỗ, bọn họ dưới tình trạng bị trọng thương, còn có lý do gì sống sót?

Nếu giả thiết bọn họ xuyên qua, nhưng có phải cũng giống như mình, đi tới tám trăm năm về sau, hoặc tới niên đại khác hay không?

Còn cả quầng sáng kia nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người vẽ ra bức tranh đó có dụng ý gì? Lâm Dật Phi càng nghĩ càng hồ đồ, không kìm nổi lắc đầu, mắt thấy Tô Yên Nhiên mặt có ý giận, áy náy cười nói:

– Thực ngại quá, vừa rồi tôi nghĩ đến một vấn đề cổ quái, nhất thời thất thần, những gì cô nói nói tôi chỉ có thể nói là chưa từng gặp qua, về phần thật giả.

Lâm Dật Phi có chút cười khổ.

– Vậy có khả năng chỉ có người đương sự mới có thể biết được.

Chút tức giận trên khuôn mặt Tô Yên Nhiên tan dần, cũng có chút áy náy:

– Kỳ thật người nên xin lỗi phải là tôi mới đúng. Vô duyên vô cớ lôi kéo anh nói chuyện này ra, tôi thật sự rất ít khi cùng người khác đề cập đến loại chuyện này, không biết vì sao, tôi cảm thấy anh như tri kỷ vậy nên lúc này mới nhắc lại lần hai.

– Người thứ nhất của cô là ai?

Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi một câu:

– Sau khi nghe xong, không biết người đó có ý kiến gì không?

– Là Tô Tình.

Tô Yên Nhiên lạnh lùng nói:

– Tôi và cô ấy là thân thích, cũng là bạn tốt từ khi còn nhỏ. Cô ấy nghe xong không có ý kiến gì, chỉ có điều muốn giúp tôi.

– Giúp cô. Vì sao giúp cô?

Lâm Dật Phi có chút khó hiểu:

– Suy nghĩ của cô đối với người hiện đại nghe ra rất cổ quái, nhưng dù sao cũng không là gì cả, không có gì làm trở ngại họ.

– Cô ấy muốn giúp tôi tìm một chuyên gia bệnh tinh thần.

Tô Yên Nhiên vốn có chút tức giận, đột nhiên thở dài nói:

– Kỳ thật tôi nghĩ chẳng những là cô ấy, chỉ sợ anh nghe được, hơn phân nửa cũng muốn tìm cho tôi một bác sĩ để khám bệnh.

Lâm Dật Phi quan sát cô từ trên xuống dưới một lúc lâu:

– Dương Hộ hay Bảo Tịnh cũng thế, bọn họ cho dù chuyển thế thi giải, tái sinh luân hồi, nhưng đó chẳng qua chỉ là phỏng đoán của cô. Nếu chỉ là bởi vì nghĩ những thứ này, mà đều cần phải đi khám bác sĩ, như vậy trên đời này, người cần khám bác sĩ liệu là có quá nhiều hay không?

Tô Yên Nhiên sắc mặt có chút ảm đạm, gục đầu xuống:

– Không phải như thế, cô ấy có ý tốt.

Đột nhiên nghĩ đến sự khác thường của Tô Yên Nhiên vào cái đêm mưa hôm đó, trong lòng Lâm Dật Phi có chút giật mình:

– Ý cô là?

– Đúng vậy.

Tô Yên Nhiên khẽ cắn môi, cuối cùng nói:

– Tôi lưu tâm chuyện gì mà Dương Hộ với Bảo Tịnh, chỉ là bởi vì, tôi cảm thấy mình, mình cũng là chuyển thế của một người.

Lâm Dật Phi ngơ ngẩn ở đó, trong mắt hào quang chớp động, như thoáng chút suy nghĩ:

– Cô cho rằng mình là chuyển thế của ai?

– Anh tin?

Tô Yên Nhiên ngược lại có chút kỳ quái, ý nghĩ này đã tra tấn cô rất lâu, nếu không nói ra với một ai đó, cô thật sự sẽ hoài nghi, bản thân mình một ngày kia sẽ nghiêm trọng đến mức thật sự phải đi khác bác sĩ.

– Trên đời này thực sự có quá nhiều thứ không thể biết.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Nói thí dụ như, một cái đèn pin hoặc là một cái bật lửa, nếu ở một ngàn năm trước, hẳn là sẽ bị người ta cho là thần vật, còn nữa tôi nhớ rõ khi xem qua cái gì mà lịch sử Âu Châu, cái người đầu tiên nói địa cầu là hình tròn cũng bị người ta cho là vớ vẩn, tà thuyết mê hoặc người khác và bị thiêu chết. Đương nhiên, điều này đối với bây giờ mà nói, đám người kia là lũ ngu không ai bằng, nhưng đối với người lúc ấy, thực sự là hành động quá chính xác. Cho nên tôi thấy ý nghĩ của cô đối với người hiện đại mà nói cũng giống như vậy.

– Anh không phải muốn nói nếu tôi không buông bỏ ý nghĩ này, cũng sẽ bị thiêu sống sao?

Tô Yên Nhiên ra vẻ giật mình nói.

– Cũng không phải vậy.

Lâm Dật Phi trịnh trọng lắc đầu nói:

– Tôi chỉ là muốn nói, cái gọi là khoa học đương đại, cũng là trong phạm vi nhận thức của con người, đem những thứ mà nhân loại không rõ ràng toàn bộ bác bỏ thành mê tín hoang đường, đó thực sự quá mức võ đoán. Trên thực tế, có rất nhiều lĩnh vực chưa biết nhân loại không thể giải thích vì sao, cái lớn thì từ vũ trụ, cái nhỏ thì ngay chính bản thân mình.t.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n Mượn trung y để nói, cũng là làm cho thân thể con người tuần hoàn thiên thời, nằm trong một trạng thái tự nhiên hài hòa. Nếu như cô thật muốn tôi nhất định phải nói ra đạo lý một cộng một gì trong đó, tôi đây là bất lực. Lão Tử không phải cũng đã nói, đạo khả đạo, phi thường đạo, nói qua nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên hay sao. (Người bắt chước đất, đất bắt chước trời, trời bắt chước đạo, đạo bắt chước tự nhiên.)

Nhìn bộ dáng giương mắt ra nhìn của Tô Yên Nhiên, Lâm Dật Phi cười nói:

– Kỳ thật ý nghĩ của cô hiện tại tuy rằng không thể chứng minh, nhưng cũng không cần nóng lòng nhất thời, khả năng tôi nghĩ một ngày kia, sẽ được nhân loại lý giải một cách khắc sâu.

Nói tới đây, thiếu niên trong lòng lại thở dài, thầm nghĩ lúc tôi thuyết phục cô, có phải cũng đang giải thích với chính bản thân mình hay không. Tô Yên Nhiên chỉ là hoài nghi, còn mình lại lĩnh hội một cách rất rõ ràng. Chỉ có điều, nếu cô ấy nói là chuyển thế của ai đó, vậy thì người đó có thể là ai? Nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, trong lòng cười khổ, chẳng lẽ Tô Yên Nhiên thật sự là cô ấy?

Tô Yên Nhiên thở dài nói:

– Nếu đều suy nghĩ như anh thì tốt rồi, nhưng cho dù là Tô Tình thân như chị em, cũng cho là tôi có bệnh, nhưng tôi lại nhớ rất rõ ràng, không thể quên được.

Lâm Dật Phi do dự sau một lúc lâu mới hỏi:

– Có thể nói một chút người mà cô cho rằng là kiếp trước của cô là ai không?

– Tôi cũng không biết.

Tô Yên Nhiên chăm chú nhìn hắn:

– Tôi chỉ có mấy cảnh tượng cảm thấy đặc biệt rõ ràng, mỗi lần trong mộng, những cuộc nói chuyện của mấy người đó tôi thấy mình như ngay kề bên, nhưng tôi hết lần này tới lần khác không biết mình đang ở chỗ nào, thật giống như, ví dụ như, khi tôi xem một bộ phim thì tôi chỉ là một khán giả, nhưng tôi luôn hiểu được rất sâu rất sâu tâm tư của cô gái trong đó…

– Yên Nhiên.

Theo tiếng gọi lớn, từ ngoài phòng đánh đàn có một cô gái chạy vào:

– Mình tìm cậu khắp nơi, gọi điện tới ký túc thì bên đó nói cậu đã đi luyện đàn, mình. Ấy, là anh sao?

Tô Tình lạnh lùng nhìn Lâm Dật Phi:

– Tôi thực sự hoài nghi không biết nơi nào anh không có mặt đấy.

Lâm Dật Phi đứng lên, lắc đầu,

– Tôi cũng hy vọng tìm được một nơi không có cô để thở một chút.

– Nhìn hai người kìa, giống như là oan gia kiếp trước vậy.

Tô Yên Nhiên mỉm cười:

– Vừa thấy mặt đã không có sắc mặt tốt rồi, Tô Tình, tìm mình có chuyện gì?

Nhìn bộ dạng do do dự dự của Tô Tình, Lâm Dật Phi đành phải nói:

– Yên Nhiên, vậy ngày khác gặp lại, sau này còn nhiều cơ hội.

Tô Yên Nhiên có chút mất mát, liếc mắt nhìn Tô Tình một cái, biết tâm tình giờ phút này của Lâm Dật Phi:

– Vậy cũng được, nếu anh rảnh đừng ngại đến đây tìm tôi nhé, bình thường sau ba giờ chiều tôi đều đều ở đây luyện đàn.

Lâm Dật Phi nhìn Tô Tình, vốn muốn nói cái gì mà sau này còn gặp lại, nghĩ lại, vẫn là sau này sẽ không gặp lại là tốt hơn, liền chỉ cười cười rồi nghênh ngang rời đi.

– Yên Nhiên, cậu xem con người này lịch sự cỡ nào, không một câu chào.

Tô Tình ngược lại có chút bất mãn nói.

Tô Yên Nhiên hơi dở khóc dở cười:

– Cậu hình như cũng không chào anh ấy, dựa vào cái gì muốn người ta chủ động.

– Mình làm sao giống anh ta được, anh ta là nam, mình là nữ, anh ta phải biết nhường nhịn chứ, một chút phong độ thân sĩ cũng không có.

Tô Tình có chút bất mãn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.