Nhìn thảo nguyên từ xa xa không thấy được màu xanh của cỏ hòa cùng màu
xanh của bầu trời, trải dài ngút mắt mà chỉ có sự trống trải mênh mông
tràn ngập.
Nhiều dấu tuyết đọng điểm xuyết trên sự vô biên vô
hạn của màu ố vàng ảm đạm, khiến cho người ta vừa nhìn thì trong lòng
không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ sự cô tịch một cách kỳ lạ. Thảo
nguyên rất thê lương cô độc nhưng xem ra cũng thật mênh mông hoa lệ.
Ngô Vũ Thân đã đứng ở đay được một lúc, sắc trời dần dần ảm đạm. Tính theo
thời gian, tuy bây giờ chắc hẳn đã là đầu xuân, là mùa cuẩ vạn vật sinh
sôi nảy nở nhưng trước mắt Ngô Vũ Thân lại không có một màu xanh nào, kể cả trong lòng của cậu ta.
Cậu ta không thể không thừa nhận mình
đã thất bại một cách triệt để, không ai có thể theo dõi được Hoàn Nhan
Phi Hoa, bản thân cậu ta cũng không thể. Vốn cậu ta cho rằng bất luận
thế nào, cho dù phải liều mạng thì cũng phải làm nên một chuyện rầm rộ
nhưng khẩu súng bên hông vẫn lạnh ngắt như băng, đến cơ hội được rút ra
cũng không có.
Chân trời hiện lên một vầng cam của ánh tà dương, gió lạnh giống như có linh hồn, không biết từ lúc nào đã xuyên qua áo
lông, chạm đến da thịt, nổi cả da gà. Thảo nguyên vốn ố vàng không chút
sức sống dưới ánh sáng còn sót lại của chiều tà cũng tản ra hào quang
của màu vàng nhàn nhạt.
Vài người chăn dê xuất hiện phía chân
trời đang cưỡi ngựa, mặc những chiếc áo khoác dày cộp, nặng nề đuổi theo bầy dê, dáng vẻ thoạt nhìn rất cô độc và ảm đạm nhưng Ngô Vũ Thân lại
có chút ao ước. Cậu ta biết bọn họ thoạt nhìn tuy cô độc nhưng thứ đang
chờ đón bọn họ là sự ấm áp, khiến bọn họ hướng về gia đình.
Ngô
Vũ Thân chưa từng đến thảo nguyên, cũng không biết bản thân cậu ta lúc
này, cảnh tượng này lại khiến cậu ta nhớ lại một nơi rất lâu trước đó.
Nơi cậu ta luôn muốn đi là Lhasa, tiếp đến là muốn nhìn đại thảo nguyên một chút. Cậu ta muốn nhìn bầu trời xanh vời vợi, muốn nhìn bãi cỏ xanh
mênh mông, cậu ta muốn nhìn thấy những con người chất phác, thứ anh ta
muốn nhìn thấy có rất nhiều rất nhiều.
Thực ra bản thân cậu ta
nên được coi là một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Ngô Vũ Thân có chút
tự giễu, đối với tình yêu cậu như vậy, đối với sự nghiệp như vậy, đối
với nhân tâm cũng như vậy. Vốn cậu ta không cần phải bôn ba ngược xuôi
như vậy, vốn cậu có thể hưởng thụ một môi trường rất tốt, an phận mà làm một công việc theo đúng chức vụ của mình nhưng tính cách của cậu ta lại không cho cậu ta làm thế. Cậu vẫn có một chút áy náy với Phương Vũ
Đồng.
Cậu thở dài một hơi, vẽ ra không trung một vòng khói
trắng. Ngô Vũ Thân cảm thấy hơi mệt mỏi, cũng có chút lạnh. Cậu ta không hề cảm thấy sự lạnh lẽo như đang ăn mòn này trong xe, thậm chí Ngô Vũ
Thân còn hơi cảm thấy hành lý quá nặng làm lỡ việc theo dõi tung tích
của Nhan Phi Hoa nhưng chỉ xuống xe được mấy phút mà cậu đã cảm thấy
trên mặt có cảm giác đau như kim châm.
Cậu ta dậm chân một cái rồi hà một hơi lạnh, khi trở lại trong xe thì người lái xe cười tủm tìm nhìn Ngô Vũ Thân: - Đi đâu đây?
Thực ra anh ta cũng không hiểu được những gì trong lòng vị khách này, không
hiểu được bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi đến nhìn cái thảo nguyên này có ý
nghĩa gì. Từ trước đến nay khi anh ta lái xe thì chưa bao giờ chú ý đến
cảnh sắc hai bên đường. Cái gì cũng vậy, nhìn nhiều thì cũng cảm thấy
nhàm, đây là đạo lý anh ta không nói ra nhưng lại trải qua sự nghiệm
chứng của biết bao nhiêu người.
Ngô Vũ Thân ngồi trên ghế, cảm
giác được sự ấm áp trong lòng bắt đầu chuyển động, không lâu sau thì
toàn thân cảm thấy thoải mái nhưng trong lòng lại thấy mờ mịt: - Đi đâu
à? Cậu ta thì thào nói: - Phía trước có nơi nghỉ ngơi chứ?
- Có. Lái xe gật gật đầu:
- Nhưng có thể coi là trạm cuối vào thảo nguyên, cậu đến đó, nếu như muốn đi tiếp thì phải chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, nếu tiếp tục lái xe thì phải lái một lèo qua thảo nguyên, ở giữa không có chỗ dừng chân đâu.
- Oh. Ngô Vũ Thân có chút mờ mịt: - Vậy đến đó thì nói sau đi.
Lái xe cũng không phản đối, trên thực tế thì anh ta chỉ cần cầm được tiền
là được. Ngô Vũ Thân đã trả đủ tiền xe trước, phần còn lại đương nhiên
là tùy theo sắp xếp của Ngô Vũ Thân. Ngoài việc lái xe thì người lái xe
còn có chức năng hướng dẫn du lịch nhưng anh ta lại thấy Ngô Vũ Thân
không giống khách du lịch, hình như ánh mắt của cậu ta luôn tìm kiếm thứ gì đó.
Ngô Vũ Thân xuống xe rồi đến một thị trấn nhỏ, trấn này
không lớn. Thảo nguyên đã không còn là du mục như trước kia nữa, cũng
không phải là những nhà bạt như cậu ta tưởng tượng. Người lái xe nói với cậu ta rằng hiện giờ cái đó không còn nhiều nữa, bây giờ hiện đại hóa
rồi, rất nhiều nơi ở thảo nguyên cũng theo kịp bước tiến của hiện đại
hóa.
Nhìn những kiến trúc không khác lắm với phương Bắc, Ngô Vũ Thân có chút cười khổ, hiện đại hóa sao? - Gần đây có một quán trọ, có thể ở lại được. Người lái xe đề nghị: - Phía trước còn có quán cơm, thức ăn cũng không tệ.
- Uhm.
Ngô Vũ Thân gật gật đầu, biết thức ăn ở đó không tệ, chỉ có sữa và thịt.
Đây cũng là những thực phẩm chủ yếu của anh ta trong mấy ngày đến thảo
nguyên, rau quả ở thảo nguyên rất ít, vào mùa đông thì lại càng hiếm
hoi.
Khi bọn họ vào đến thị trấn thì sắc trời đã có chút tối mờ, đến khi xuống xe thì màn đêm đã như một tấm lưới lớn mà hạ xuống, bao
phủ lấy hai người.
Ngô Vũ Thân nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn
sớm, màn đêm đến hơi sớm, cậu ta có chút tự giễu cười cười, sóng vai đi
cùng người lái xe đến một quán cơm: - Đêm nay không say không về.
- Được. Người lái xe cười cười, vẫn ít lời như trước, ánh mắt anh ta nhìn Ngô Vũ Thân có chút thương xót, biết cậu ta tuy tiêu tiền nhưng dường
như không vui chút nào, có nhiều lúc tiền cũng không mua được niềm vui.
Mới đẩy cửa bước vào quán cơm, đập vào mắt chính là mùi vị thịt dê, trong
phòng như được bao phủ bởi một tầng hơi nóng, tiếng la lối om sòm khiến
Ngô Vũ Thân sinh ảo giác nơi cậu ta đến không phải là thảo nguyên mà cậu vẫn đang ở Bắc Kinh.
Cậu không ngờ trong một thị trấn hẻo lánh như thế này, trong một quán cơm nho nhỏ này mà lại có nhiều người như vậy.
Trong quán chỉ có bốn cái bàn, chắc hẳn bình thường cũng không có nhiều người nhưng ở đây đã ngồi chật hai bàn, bảy tám người cùng chen nhau, mặt ai
nấy thoạt nhìn cũng bóng loáng dầu, thấy Ngô Vũ Thân bước vào thì quay
đầu nhìn cậu một cái. Ánh mắt đánh giá cậu có chút trắng trợn nhưng chỉ
trong nháy mắt đã quay đầu đi nhưng âm điệu lại nhỏ đi rất nhiều.
Ngô Vũ Thân nhìn cách ăn mặc của bọn họ, thấy không giống người địa phương
thì có chút kỳ quái nhưng nghĩ lại thì thấy có chút buồn cười, bản thân
mình quan tâm nhiều thế làm gì chứ? Mình chẳng phải cũng là người từ nơi khác đến sao?
Ngô Vũ Thân và người lái xe chọn một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, cậu tùy tiện gọi chút đồ ăn và rượu, gọi cho cả người
lái xe là hai phần. Cậu cảm thấy một luồng nhiệt nóng dâng lên thì cười
cười, vùi đầu vào ăn. Cậu thầm nghĩ sau khi ăn bữa cơm này xong thì say
một trận, ngủ một giấc rồi sau đó? Trở về sao? Ngô Vũ Thân không dám
khẳng định.
Nhưng không quay lại thì còn có thể thế nào chứ? Vốn cậu ta đã phát hiện được tung tích của Nhan Phi Hoa nhưng không ngờ lại bị mất, cuối cùng Ngô Vũ Thân cũng biết con người Nhan Phi Hoa này xuất quỷ nhập thần thế nào.
Cậu ta đang mở cái bánh mì lớn ra, nhúng dê vào súp, chờ bánh mì mềm đi và thấm đẫm súp dê thì đột nhiên người
lái xe giảm thấp âm thanh như đang nói thầm bên tai cậu: - Những người
này không đơn giản đâu, họ làm đảo đấu đấy.
Ngô Vũ Thân ngây ra
một lúc nhưng không quay đầu lại, đương nhiên cậu ta biết đảo đấu là làm gì, đảo đấu chính là trộm mộ, còn gọi là tìm kim giáo úy. Những người
làm công quả chuyển núi trước khi giải phóng thì kỹ thuật đào đấu đã vô
cùng thành thạo. Một người nhờ vào một cái xeng Lạc Dương, một buổi tối
đào được một cổ vật cũng không phải là chuyện hiếm.
Nhưng điều
khiến cậu thấy hiếm có chính là nhiều người làm đảo đấu như vậy thì có
chút bất thường, lẽ nào gần đây có cổ mộ lớn gì đó sao? Ngô Vũ Thân thầm suy nghĩ, giảm thấp âm thanh hỏi: - Sao anh biết?
- Gần đây bọn họ luôn lượn lờ ở đây, có một lần tôi còn nhìn thấy dụng cụ của bọn họ
lộ ra. Người lái xe vừa nói xong câu này thì đột nhiên cảm giác một đại
hán ở bàn đối diện quay đầu lại, lạnh lùng nhìn mình một cái thì trong
lòng lạnh lẽo, có chút hối hận vì lo chuyện bao đồng. Bình thường anh ta cũng không phải là người lắm mồm như vậy, sao hôm nay lại những chuyện
này chứ?
Hai người ngồi uống rượu suông, nhai thịt dê, uống một
ngụm súp dê rồi bắt đầu trầm mặc. Bên kia dần dần bắt đầu ồn ào, hiển
nhiên là không coi hai người ra gì, chỉ có điều đề tài lại chuyển sang
hướng khác, bắt đầu thảo luận về vấn đề phụ nữ.
Trong quán cũng
có nhân viên phục vụ nữ, nhìn cũng bình thường, bột nước trát trên mặt
còn dày hơn cả vôi tường nhưng nghe thấy lời nói của bọn họ thì trên mặt cũng có chút hồng. Mọi người nói thì nói nhưng hiển nhiên cxung không
có hứng thú lắm với nữ nhân viên phục vụ. Một người đàn ông có một vết
sẹo trên mặt đạp bàn quát: - Bà chủ đâu? Bà chủ đâu rồi?