Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 121: Chương 121: Trấn chu tiên




Lần này có được danh thiếp của Lưu Thứ, cô tiếp viên gần như tưởng rằng mình đang nằm mơ. Kỳ thật cô chỉ là mượn cô hội này để biểu đạt sự cảm kích với Lâm Dật Phi mà thôi. Đương nhiên ngoại trừ cảm kích, cũng không ngoại trừ việc cô có hảo cảm với hành động vừa rồi của hắn.

Mới tốt nghiệp chưa tới một năm, mặc dù là sinh viên tài cao của Bắc Tinh, nhưng kiếm được công việc này quả thật không dễ dàng. Bắc Tinh thì tính là cái gì, khối người không tìm được việc phải về nhà bán thịt, thậm chí là bán hoa quả!

Thật vất vả mới nhận được công việc này, đãi ngộ có thể nói là rất tốt. Chẳng qua làm cho dịch vụ đều như nhau, đều thuộc ngành hầu hạ cho người khác. Làm hai ba ngày thì lại phải chịu uất ức một ngày. Biểu hiện của vị công tử ca kia coi như là bình thường. Thậm chí cho dù là người thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng chửi mắng còn vô lại hơn dân phố phường. Dù khó chịu nhưng vẫn phải mỉm cười đón chào, không dám tranh luận!

Không lâu trước, có một cô bạn chửi nhau với hành khách vài câu, kết quả là bị trừ tiền thưởng. Phạt tới khu hậu cần làm việc. Tiền lương chỉ còn lại một phần ba. Điều này làm cho cô không khỏi cảm thấy công việc này thật là áp lực. Cô muốn đổi một công việc có lý tưởng hơn. Tay cầm tấm danh thiếp, trong lòng hưng phấn không hiểu. Lúc đầu chỉ có ý cảm ơn, giờ bắt đầu suy nghĩ sách lược khác.

Nhân sinh, đôi khi giống như con thuyền nhỏ mất lái trên biển rộng, một con sóng vỗ tới, sẽ khiến bạn vô ý chuyển sang một hướng khác.

– Tôi tên là Liễu Phi Phi. Mong rằng về sau ông Lưu chiếu cố nhiều hơn.

Cô tiếp viên cầm danh thiếp trong tay, quyết định nhân lúc còn nóng nắm bắt cơ hội này. Nếu để nó trôi qua, hối hận cũng muộn.

Liễu Phi Phi hiển nhiên hiểu được đạo lý này. Cơ hội, chỉ dành cho người có chuẩn bị!

Du Lão Thử gật đầu. Thấy cô ta nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, mà Lâm Dật Phi không có tỏ vè gì là phiền nhiễu, thì biết rằng ít nhất hắn không ghét cô ta. Kỳ thực, người khiến cho Lâm Dật Phi phải ghét là rất ít. Phần lớn là Lâm Dật Phi coi họ như không tồn tại. Tên công tử ca kia chỉ có thể coi là xui xẻo, gặp đúng lúc tâm tình của Lâm Dật Phi không tốt.

– Vị này có phải là đệ tử ruột của ông Lưu không?

Thấy Du Lão Thử thân thiết ân cần với Lâm Dật Phi như vậy, giống như cấp dưới báo cáo công tác cho cấp trên, tất cung tất kính, Liễu Phi Phi cảm thấy rất kỳ quái. Trong ấn tượng của cô ta, Du Lão Thử là một người có thân phận và khá kiêu ngạo. Tuy nhiên bọn họ cùng xem tư liệu về đồ cổ, mà Lâm Dật Phi lại còn trẻ như vậy, khó tránh cô ta cho rằng hắn là đệ tử.

– Không phải, không phải.

Du Lão Thử mỉm cười, vỗ vai của Lâm Dật Phi:

– Kiến thức của cậu Lâm còn uyên bác hơn tôi nhiều lắm. Cậu ta mà làm đệ tử của tôi, thì tôi sợ tôi chịu không nổi. Tôi vừa mời cậu ta vào công ty tôi làm chức phó tổng giám đốc. Cậu ta nói cần phải suy nghĩ.

Lâm Dật Phi ngẩn người, mình nói cần suy nghĩ khi nào vậy? Tuy nhiên người ta phóng khuôn mặt tươi cười, hắn cũng không thể làm mất mặt được, đành phải mỉm cười nói:

– Ông Lưu quá lời rồi. Chút năng lực này của tôi không phải là ông không biết, chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt mà thôi. Làm sao làm được chức phó tổng giám đốc. Ý tốt chỉ có thể tâm lĩnh.

Liễu Phi Phi trợn tròn mắt, khó có thể tin. Người thiếu niên này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Tình nguyện đi làm việc lặt vặt, cũng không tới công ty của Lưu lão làm việc? Lại liếc mắt nhìn hắn một cái, mà hắn đối đãi với mình như không khí, không khỏi có chút thất vọng:

– Hai người cứ làm việc tiếp đi, tôi đi trước có việc.

Đợi cho Liễu Phi Phi đi xa, Du Lão Thử mới nhìn Lâm Dật Phi, mỉm cười nói:

– Cậu Lâm, cô gái này thế nào, tôi cảm thấy không tồi. Cậu không ngại suy xét….

– Ông cảm thấy không tồi thì đừng có phụ lòng người ta.

Lâm Dật Phi ngắt lời Du Lão Thử, rồi tập trung nhìn màn hình.

Du Lão Thử ngẩn người, dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu. Thật không biết anh chàng Lâm Dật Phi này nghĩ gì.

Xe lửa mất một ngày để đi hết lộ trình, thì máy bay chỉ mất có hai giờ. Lúc hai người xuống máy bay, thì trời vẫn còn sớm. Nghĩ tới buổi sáng còn đang ở dưới núi, hiện tại đã ở cách đó hàng nghìn dặm, Lâm Dật Phi chỉ có thể cảm thán giao thông của thời đại này đúng là nhanh chóng.

Cô tiếp viên Liễu Phi Phi kia đối với ông Lưu đúng là lưu luyến không rời. Tự mình đưa tiễn hai người ra sân bay, lại vụng trộm đưa cho Du Lão Thử một chai rượu đỏ. Mặc dù là lễ nhẹ, nhưng ý nặng. Du Lão Thử không cự tuyệt, khiến cho cô gái vui sướng vô cùng, càng thêm kiên định trở về phải liên hệ ngay mới được. Chỉ có điều không hoàn mỹ chính là anh chàng Lâm Dật Phi kia vẫn không thèm liếc nhìn mình một cái. Chẳng lẽ hắn có bệnh tật gì?

Liễu Phi Phi rất tự tin với dung mạo của mình. Mà cô quả thực đúng là có vẻ đẹp tự nhiên. Thật không ngờ Lâm Dật Phi lại giống như Liễu Hạ Huệ. Liễu Phi Phi liền kết luận, trên đời này chỉ có một Liễu Hạ Huệ, nhưng đã chết từ lâu rồi. Điều này khiến cho cô khó tránh khỏi suy nghĩ lan man. Tuy nhiên, bởi vì Du Lão Thử rất cung kính với hắn, cho nên cô vẫn nở nụ cười đối đãi, không dám đắc tội.

Hai người đi ra sân bay, đón một chiếc xe taxi. Đương nhiên Lâm Dật Phi không cần phải quan tâm tới việc này. Ngồi ở bên trong chiếc xe taxi, nhìn cảnh sắc bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy một tấm biển báo giao thông, ánh mắt Lâm Dật Phi ngưng tụ lại:

– Chúng ta sẽ đi đâu?

– Nơi mà chúng ta sẽ tới không có sân bay. Cho nên phải xuống sân bay Trịnh Châu trước.

Du Lão Thử ngồi ở phía sau xe taxi, ưu nhã uống chai rượu đỏ mà Liễu Phi Phi tặng. Tuy không phải là rượu đắt tiền, nhưng hương vị có thể chấp nhận được.

– Phải ngồi taxi đi về hướng nam ba tiếng đồng hồ. Nơi đó có một thị trấn tên là trấn Chu Tiên. Là một trong bốn thị trấn nổi tiếng của quốc gia!

– Bốn thị trấn nổi tiếng?

Lâm Dật Phi lắc đầu:

– Ba thị trấn còn lại là nơi nào?

– Một là trấn Cảnh Đức ở Giang Tây, nơi ấy nổi tiếng với đồ gốm sứ. Hai là trấn Hán Khẩu ở Hồ Bắc, nổi tiếng là trung tâm buôn bán. Ba là trấn Phật Sơn ở Quảng Đông, nơi đó có nền thủ công nghiệp tương đối phát đạt. Còn trấn Chu Tiên thì nổi tiếng sản xuất tranh khắc bản.

Du Lão Thử là một người biết thì mới nói, một khi nói ra thì hết lòng giải thích.

– Ra là vậy.

Lâm Dật Phi có chút giật mình. Đây là bốn thị trấn nổi tiếng thời hiện đại. Khó trách mình không biết ba nơi còn lại.

– Trấn Chu Tiên?

Lâm Dật Phi nhắc lại, không còn kích động như tưởng tượng. Có lẽ cảnh còn người mất tuy khiến cho hắn đau buồn, nhưng vật không phải, người cũng không. Đây là cảm giác gì? Chẳng lẽ là vận mệnh đang trêu đùa hắn, trong lúc lơ đãng lại trở về chốn cũ?

Sau khi hắn đi tới thời đại này, tuy rằng theo bản đồ biết rằng thị trấn này vẫn tồn tại, nhưng lại không có ý niệm quay về đây. Có lẽ chỉ là không muốn xúc cảnh sinh tình mà thôi. Hơn nữa, hiện tại vấn đề thành thị hóa vô cùng nhanh chóng, những gì của tám trăm năm trước khẳng định không còn tồn tại.

Mặc dù hắn biết máy bay sẽ tới Trịnh Châu, Du Lão Thử cũng nói là khu mộ đó ở phương bắc. Nhưng nếu không phải vừa nãy nhìn thấy ba chữ trấn Chu Tiên trên biển báo giao thông, thì nằm mơ hắn cũng không ngờ, nơi này chính là nơi mà năm đó hắn ngăn cản quân Kim xâm lược!

– Khu mộ ở trấn Chu Tiên?

Lâm Dật Phi lẩm nhẩm. Đột nhiên trong đầu dâng lên một suy nghĩ đáng sợ. Suy nghĩ kia giống như sét đánh đêm tối, làm cho người ta nhìn thấy ánh sáng cùng sự kinh hãi. Hắn chậm rãi hít một hơi, lại hỏi:

– Ông nói khu mộ ở trấn Chu Tiên?

– Khu mộ không ở trấn Chu Tiên.

Chưa đợi Du Lão Thử trả lời, lái xe đã đáp trước:

– Hai người muốn xem khu mộ đúng không? Đáng tiếc là đã tới chậm. Gần đây chính phủ đã đóng cửa khu đó rồi, còn cấm du khách đi vào.

– Vì sao?

Lâm Dật Phi ngẩn ra, lại thật không ngờ chính phủ nhanh tay như vậy, đã biến khu mộ thành nơi du lịch rồi. Chỉ có điều nghe lái xe nói, khu mộ không ở trấn Chu Tiên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nói không ra nguyên nhân vì sao mình phải khẩn trương như vậy.

– Khu mộ đúng là không ở trấn Chu Tiên.

Du Lão Thử giải thích:

– Chúng ta tới trấn Chu Tiên chẳng qua là tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút mà thôi. Khu mộ cách trấn Chu Tiên mười mấy cây số cơ mà. Về phần chính phủ đóng cửa nơi đó, không ngờ chúng ta lại tới chậm, thật là đáng tiếc!

Du Lão Thử nói tiếc nuối, nhưng lại mỉm cười nháy mắt ra hiệu cho Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi hiểu ý của ông ta. Không thể đường đường chính chính đi vào, thì có thể đi bằng lối khác. Với bản lĩnh của Du Lão Thử, chắc không phải là khó.

– Nghe nói nơi đó khai quật được toàn là người sống.

Lái xe đột nhiên giảm thấp thanh âm, mang bộ dáng thần bí, giống như chuyện này chỉ nói cho hai người. Lâm Dật Phi và Du Lão Thử hiểu rằng từng vị hành khách trên xe của y chắc đã từng nghe qua một lần, nhưng vẫn làm bộ như có hứng thú.

– Khai quật người sống? Đúng là chuyện lạ.

Du Lão Thử tiếp lời.

– Kỳ thực không tính là người sống, người đã chết rồi.

Lái xe bổ sung một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.