Lâm Dật Phi thôi cười, nghiêm mặt nhìn Nhan Phi Hoa:
– Hoàn Nhan Phi Hoa, tôi là Tiêu Biệt Ly, nhưng ngàn vạn lần đừng hỏi
vì sao tôi biến thành thế này, bởi tôi cũng không biết giải thích thế
nào.
– Đương nhiên tôi không hỏi chuyện này.
Nhan Phi Hoa mỉm cười:
– Nhưng anh có thể nói tôi biết Tiêu Sở rốt cuộc là ai?
– Tiêu Sở?
Lâm Dật Phi ngẩn ra, lẩm nhẩm một hồi rồi cảm thán:
– Xem ra cô biết cũng không ít!
– Tiêu Sở, Tiêu Biệt Ly.
Ánh mắt của Nhan Phi Hoa cũng mông lung tựa như sương khói đêm ấy:
– Một là cao thủ ẩn thế như cơn mê, một là đệ nhất dũng tướng dưới
trướng Nhạc Phi. Ai ngờ được danh tiếng của hai người lại là của cùng
một người. Hay cho Tiêu Biệt Ly, anh lấy sức một người mà diễn thành hai người, vai nào cũng có danh tiếng tuyệt thế, đúng là tính toán chu đáo!
Nhan Phi Hoa đã lảo đảo sắp ngã. Tuy đã chém đôi tay của Ninja trồi lên
từ đất, nhưng mai phục bất ngờ khiến cô trở tay không kịp. Cổ chân từ từ tê dại, cô thấy mình không đứng vững được nữa.
Trên tay Ninja có độc, khi Hoàn Nhan Phi Hoa nghĩ đến điều này, cô không còn sức đi chứ đừng nói đến chạy.
Trong chốc lát, cô ít nhất cũng trúng hai mũi ám khí, một ở đầu vai và một ở đùi.
Trước mắt cô chỉ có thể tựa người vào thân cây, khoanh chân ngồi xuống,
đưa tay chắn ám luồng ám khí dày đặc. Cô biết mình không chống cự được
bao lâu nữa, hiện giờ cô biết như giống như một tấm bia sống. Đột nhiên
một tiếng thét chói tai truyền tới, vài người tướng mạo kỳ quái chậm rãi bước tới!
Hoàn Nhan Phi Hoa căng thẳng, thất thanh:
– Ninja tứ tuyệt?
Từ khi Y Hạ Lưu ở Bắc Tống, học trộm võ công tâm pháp của phái Võ Đang
thì dần dần đủ lông đủ cánh. Về sau xuất hiện vài Ninja cao thủ đã hoàn
thiện Ninja ngũ đạo. “Tứ tự chân ngôn”, Hoàn Nhan Phi Hoa cũng biết đôi
chút. Nhìn hình dạng của bốn người này, chính là Phong, Lâm, Hỏa, Sơn,
là các cao thủ Ninja mỗi người một vẻ!
Nhưng nhìn thấy ánh mắt bỉ ổi của bốn người này, Nhan Phi Hoa liền biến sắc.
Bốn kẻ đó không nhiều lời, chỉ cười lạnh suốt. Họ tiến đến, xuất thủ
quái dị, có người khinh công bay vùn vụt, có người thì động tác như cây
rừng, người thứ ba bắn ra một viên đạn lửa. Nhan Phi Hoa đưa tay đánh
bay đạn ra, khi thoát được thì mặt đất đã thành biển lửa. Đến khi cô rơi xuống mặt đất, đột nhiên có bức tường đất dựng lên trực tiếp đánh tới.
Hoàn Nhan Phi Hoa hoảng loạn, thực sự không hiểu. Những kẻ này sao có
thể sống trong đất, vừa nãy bị tập kính vẫn còn sợ, lần này muốn lui thì không còn sức nữa. Cố gắng tung thêm một chưởng, những tưởng có thể phá được tường đất rồi mượn sức thối lui, nhưng không đợi cô tung chưởng
đến, tường đất đột ngột rạn nứt, ở giữa xuất hiện khuôn mặt một người.
Gã buông một tiếng cười độc, một luồng khói xanh bỗng nhiên tỏa ra.
Hoàn Nhan Phi Hoa biết không ổn, nhưng đã hít phải một hơi. Tức thì đầu
óc choáng váng, ngã rạp ra đất, muốn rút dao găm giấu trên người cũng
không còn sức!
Kẻ đó cười dâm, đưa tay xé rách một góc áo của cô, để lộ bờ vai trắng ngần.
Hoàn Nhan Phi Hoa liền lăn một vòng, trong lòng cực kỳ bi phẫn. Đầu cô
chỉ có một ý nghĩ, nếu hôm nay có thể chạy thoát, sau này nhất định sẽ
tiêu diệt Y Hạ Lưu!
Kẻ đó vừa định tiến đến, đột nhiên nghe thấy bên tai có tiếng hừ lạnh.
Gã liền chột dạ, với thính lực của mình, gã lại không nghe ra người đó
đang ở đâu!
Hoàn Nhan Phi Hoa ngoái đầu nhìn. Một người thong thả bước ra từ sau cây lớn, tư thái nhàn nhã như đi dạo trong hoa viên đình viện của mình.
Nhưng trong màn đêm, khuôn mặt người này lại phủ một lớp vải đen, người khác không thể nhìn ra tướng mạo thật sự.
Cảm giác đầu tiên khi gặp người này của Hoàn Nhan Phi Hoa chính là hắn
rất khôi ngô, thoạt nhìn bước đi không giống người trần, tựa như con báo vậy. Một nam tử có thể thi triển khinh công cao minh đến thế, rõ ràng
võ công không tồi.
Cô thấy ánh mắt người này nhìn mình cũng có phần kì lạ. Tuy không giống
như bốn Ninja kia, ánh mắt không những dâm tặc còn có chút tà ác, nhưng
cho dù cô tinh tế đến đâu, cũng không đoán ra người này nhìn cô là có ý
gì.
– Giết người chẳng qua chỉ cần chặt đầu là được. Ta tưởng rằng trong đám Ninja ở Đông Doanh, Đằng Thôn cầu thắng có thể xem là nam tử, nhưng
không ngờ Ninja môn hạ của Y Hạ Lưu lại bất kham như vậy. Với võ công
của người mà sử dụng thủ đoạn hạ lưu như thế, dù đi đến đâu cũng làm
người học võ hổ thẹn.
Hoàn Nhan Phi Hoa sửng sốt, không biết lời người này có ý gì. Dường như ý sâu xa là dù cô có bị giết cũng không sao, nếu thế thì ra mặt cứu mình
làm gì, không lẽ do thủ pháp giết người của bọn Ninja bỉ ổi?
Người nọ bước ra, không nhìn lấy cô một lần, chìa tay ra:
– Thuốc giải.
Ninja đất sượng trân, thoáng chốc nghi ngờ, trong lòng lại thấy khó
hiểu. Đằng Thôn cầu thắng là một dị số trong Ninja, nghe nói y mười ba
tuổi đã bước vào hàng ngũ của Y Hạ Lưu, tưởng rằng là nhân tài mới, có
điều mười lăm năm sau đó thì không thấy tin tức nữa. Có kẻ nói y đã đến
Đại Tống làm hòa thượng, không hiểu người này làm sao quen biết được.
Nhìn biểu tình khinh thường, ngữ khí thản nhiên của người này, Ninja đất thấy phẫn uất, người này rõ ràng không để gã vào mắt. Tiếng loạt xoạt
xung quanh đã biến mất, ba Ninja còn lại đang đứng đằng xa mà không đến
gần. Ninja đất mừng thầm, thấp giọng nói:
– Muốn thuốc giải cũng được, dùng bản lĩnh lấy đi!
Gã vừa dứt lời thì đã biến mất tăm!
Nhan Phi Hoa dùng nội lực khống chế tâm mạch, không để độc khí công tâm, nhưng ánh mắt không còn lanh lợi như thường. Cô chỉ thấy bóng người
thoáng qua, Ninja đất hình như đã chui xuống đất, cô thất thanh:
– Cẩn thận.
Nhìn bóng lưng của người đó, cô chỉ thấy hắn lưng dài vai rộng, trong đời thường tuyệt đối chưa từng gặp!
Người đó không quay lại, đột nhiên cười một tràng dài, đánh động bốn bề. Hắn bước xéo qua, rồi giẫm mạnh xuống!
Hoàn Nhan Phi Hoa không hiểu hắn định làm gì, chỉ thấy trong đất phát ra tiếng kêu thảm thiết, chốc lát suối máu phun lên. Cô không khỏi chấn
kinh, chợt hiểu ra Ninja đất dùng độn thổ công để tấn công người kia,
song lại bị hắn trực tiếp đạp chết trong đất!
Nhưng người này là ai, sao lại hiểu rõ công kích của Ninja đất như thế, còn đoán được gã đang nấp ở đâu nữa?
Sau khi hắn đạp chết Ninja đất, dưới chân dùng lực, thân hình quay ngược lại.
Hoàn Nhan Phi Hoa không hiểu ý đồ của hắn, đột ngột bị hắn bắt lấy cánh tay rồi quẳng lên!
Cô vừa hoảng vừa giận, không biết người này tại sao vì cô mà không tiếc
gây sự với Ninja Đông Doanh, vậy tại sao lại ra tay với mình.
Có điều trong lúc bay thẳng lên không trung, cô mới bàng hoàng nhận ra hắn không phải xem cô là địch, mà là muốn cứu cô.
Trong tức khắc, gió gào cuồn cuộn, chỉ nghe thấy một âm thanh sắc bén,
ám khí đến từ tứ phía tựa như châu chấu sau thu bay rợp trời phóng về
phía người đó. Cô vẫn bay lên, khi thấy ám khí phóng ra thì toàn bộ đã ở dưới chân!
Hoàn Nhan Phi Hoa cố gắng nắm lấy một cành cây đại thụ, chỉ thấy chân
tay mềm nhũn, song không dám buông lơi. Lúc này mà rơi xuống thì chẳng
khác nào thành con nhím. Song thấy người đó không hề tránh né, cô lấy
làm kinh ngạc, bụng thầm lo lắng.
Nhưng chỉ lát sau, Hoàn Nhan Phi Hoa kinh ngạc đến độ muốn rơi xuống.
Cảnh tượng dưới chân khiến cô cảm thấy thời gian như chậm lại, ám khí
bay chậm, cho dù là cuồng phong cũng trở nên hòa hoãn hơn!
Người đó hừ một tiếng, song chưởng vẽ một vòng, ám khí từ tứ phía không
ngờ đều dừng lại, cuộn xoáy vào một chỗ. Người đó đột nhiên lại hét to,
tất cả ám khí bung tỏa công kích ngược lại!
Bốn bề khi đó như trở thành địa ngục nhân gian, tiếng gào thảm thiết
liên hồi. Tuy Hoàn Nhan Phi Hoa to gan nhưng trông thấy cũng choáng cả
đầu, không biết có bao nhieu Ninja thoát ra được. Trong lùm cây bụi cỏ,
tên nào bước ra chân cũng khập khiễng, mặt xanh lè. Tất cả đống ám khí
độc môn của Ninja đều bôi độc dược mật chế của chúng, vì thế mới có chỗ
đứng trong giới Ninja.
Chẳng qua ám khí mà người đó phản kích tuy không có mắt, cũng không phân loại, nhưng ai đánh ra lại trả về người khác. Cứ thế, trên người đám
Ninja cắm nhiều loại ám khí khác nhau, nhất thời muốn chết cũng không dễ gì.
Hoàn Nhan Phi Hoa ở trên cây trông thấy, đột nhiên kinh hô:
– Vạn lưu quy tông, ngươi là Kiếm tiên Tiêu Sở?
Tiêu Biệt Ly là đại hiệp giang hồ, nức tiếng thiên hạ. Tiêu Sở lại là
nhân vật bí hiểm trong giang hồ, hắn xuất đạo sớm hơn Tiêu Biệt Ly, ít
nhất là hai mươi năm trước. Khi đó Cao Tông qua sông đã được hắn giúp
đỡ, nghe nói chỉ với trường kiếm dài ba xích thì đã có thể đánh bại địch thủ trong thiên hạ. Có điều nội công có tiếng của hắn là Vạn lưu quy
tông, chuyên phá ám khí. Mọi người đều hoang mang về quan hệ của hai
nhân vật này, nhưng cũng không rõ ai cao cường hơn ai.
Hoàn Nhan Phi Hoa điều tra tường tận nhưng cũng không biết rõ về người này, không ngờ hôm nay gặp nguy thì vô ý thấy được.
Nhưng cô vừa mừng rỡ, tức thì liền run sợ. Một người bay nhanh lên không trung hướng về phía cô, cô nhận ra đó chính là Ninja gió.
Chỉ với một chiêu, người đó đã đánh vô số Ninja hoặc chết hoặc bị
thương. Đột nhiên hỏa quang bùng nổ trên không trung, vài quả cầu lửa
biến ảo công kích, phương hướng quỷ dị.
Người đó hừ lạnh một tiếng, không tiếp chiêu nữa. Hét một tiếng dài, thân hình đã phóng lên mấy trượng!
Ninja gió dùng phong lưu chi pháp, chốc lát đã tiếp cận Hoàn Nhan Phi
Hoa. Gã mừng thầm, tưởng cô đã hết sức phản kháng, không ngờ đột nhiên
trước mắt một sáng một tối!
Sáng là vì ánh lửa, tối là vì một người xuất hiện ở trước mặt.
Khi gã bận nghĩ khinh công của ai còn mạnh hơn cả phong lưu, đầu đã bị
đánh một kích thật mạnh. Kêu thảm một tiếng, gã như diều đứt dây rơi
xuống đất.
Hoàn Nhan Phi Hoa bám trụ không nổi nữa, buông tay rơi xuống. Người đó
vươn nhẹ cánh tay ôm lấy eo cô, rồi chầm chậm rơi xuống đất. Trong lúc
mơ hồ cô quay đầu nhìn, chỉ nhớ trong ánh lửa sáng rực, có một đôi mắt
sáng như sao trên trời.
Lâm Dật Phi không hiểu Nhan Phi Hoa vì sao hôm ấy lại buông tay, gióng
trống khua chiên vì hắn mà đến, rồi lại lặng lẽ rời đi. Bản thân Hoàn
Nhan Phi Hoa lại biết, bởi vì đêm đó, khi cô đứng từ xa trông thấy Lâm
Dật Phi ôm Đàm Giai Giai nhảy xuống từ trong ánh lửa, tình cảm vốn dĩ đã lạnh như băng, đột nhiên lại bồi hồi rung động!