Lãng Tử Xinh Đẹp

Chương 33: Chương 33




Anh đứng trong một căn phòng màu trắng có hoa nhỏ màu hồng phấn trôi bồng bềnh.

A Lãng cho rằng cần tốn một ít thời gian, nhưng anh vừa nhắm mắt vào, sân điền kinh đã biết mất, mà cô thì ở trong lòng anh, đỏ mặt, ngượng ngùng xua đám hoa nhỏ màu hồng phấn đi.

A, đáng ghét, xin lỗi.

Cô luống cuống tay chân rời khỏi lòng anh.

Anh không sao chứ? Em không ngờ sẽ nhanh như vậy. Em chưa thử làm thế này bao giờ.

Cô thẹn thùng gạt mấy bông hoa nhỏ ra, làm khóe miệng anh hơi nhếch lên. Phòng của cô thật đáng yêu, giống phòng trong truyện cổ tích. Mấy bông hoa nhỏ màu hồng phấn bị cô xua biến mất đi một ít, nhưng vẫn còn rất nhiều bồng bềnh giữa không trung. Khi cô khẩn trương nói chuyện, lại không ngừng nở ra thêm một ít.

Sau đó anh cảm giác được một âm thanh kỳ lạ. Rất xa, đang ầm vang rung động, gần như là tiếng kêu.

Tiếng gì vậy?

Anh tò mò hỏi.

Nghe được câu hỏi của anh, cô mới đột nhiên nhớ ra. Gần như ngay lập tức tất cả hoa nhỏ đều biến mất.

Đó là anh ta, anh chờ một chút.

Cô nắm tay anh, quay đầu mở miệng nói với một mặt tường.

Đủ rồi, đừng làm như vậy, đừng dùng án mạng làm tôi sợ, tôi sẽ nghe anh nói chuyện, đừng làm bừa.

Gió tanh mưa máu ngoài phòng ngừng lại.

Nháy mắt, không còn tiếng động.

Cô thở hổn hển, vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng A Lãng cầm tay cô.

Như Nhân quay đầu nhìn A Lãng.

Có lẽ em không nên đưa anh tới.

Phòng của cô hơi biến thành màu xanh, biểu hiện tâm trạng của cô.

Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn cô một cái. Cùng lúc đó một điểm sáng lóe lên, một đóa hoa nở ở bên cạnh cô.

Anh ngẩng đầu, cong khóe miệng, cười hỏi.

Mỗi lần anh hôn em, em đều sẽ nở hoa sao?

Cô đỏ mặt, càng nhiều hoa xuất hiện trong phòng, khiến nụ cười của anh càng lớn hơn nữa.

Đừng náo loạn, anh ở đây đừng quấy nhiễu em.

Mặt cô đỏ ửng tim đập thình thịch giận dữ liếc anh một cái, nhưng vẫn nắm tay anh. Sau đó xoay người đi đến cạnh tường.

Khóe môi A Lãng mỉm cười, để cô nắm tay đi về phía trước. Một giây sau, anh thấy tường trắng trước mặt hiện lên một cánh cửa.

Cô đứng ở cạnh cửa, sau đó nhìn anh.

Anh có thể đi cùng em, nhìn và nghe được giọng nói và suy nghĩ của anh ta, nhưng anh ta không nhìn thấy anh. Anh ta sẽ chỉ cảm nhận được em. Em không biết tình huống phía sau cánh cửa kia như thế nào, anh chỉ cần mở mắt là có thể lập tức rời đi.

Anh nhìn cô, vẫn duy trì im lặng.

Như Nhân nhìn anh, bỗng nhiên biết anh sẽ không bỏ lại cô mà đi. Cô không biết nên vui mừng hay nên phiền não, phòng của cô đủ màu đủ dạng, đột nhiên muốn rút lui giữa chừng.

Nhưng anh nhận ra ý định của cô.

Mở cửa đi, em cần làm chuyện này.

Anh nhìn cô, cổ vũ cô.

Trong lòng Như Nhân ấm áp. Dưới sự cổ vũ của anh, cô lấy dũng khí mở cửa.

Bên ngoài phòng nhỏ là bóng đêm.

Cô đợi một giây, mới phát hiện không đúng. Đó không phải bên ngoài, cô không nghe được âm thanh nào khác, không nhìn thấy cảnh tượng nào khác, chỉ có một màu đen đặc, không có ai khác, không có âm thanh hoặc suy nghĩ khác.

Cô cho rằng sau khi mở cửa sẽ phải chịu đựng rất nhiều tạp âm và suy nghĩ, nhưng không có. Ngoài cửa của cô không có thế giới, chỉ có bóng tối.

Sau đó, cô mới phát hiện ra đó là một căn phòng khác.

Phòng của cô là màu trắng, nhưng căn phòng này là màu đen. Tối đen không có chút ánh sáng, không gian vô cùng nhỏ hẹp, nhưng cô có thể cảm nhận được trong căn phòng tối đen kia có một bóng hình cuộn mình trong góc.

Rất xin lỗi, tôi rất xin lỗi. . . . . .

Một giọng nói khàn khàn vang lên, lượn lờ trong bóng tối.

Nhưng nếu tôi không làm vậy sẽ không thể đi xa như vậy, cũng không thể đột phá tường của cô. Tôi rất xin lỗi, tôi cũng không muốn làm tổn thương cô.

Không có vách tường và hình ảnh án mạng quấy nhiễu, giọng người này nghe rất rõ ràng.

Cô vẫn có chút sợ hãi, nhưng A Lãng nắm tay cô, ở bên cô, cho cô sức mạnh. Cô không nhịn được tiến lên một bước, hỏi.

Anh có biết hung thủ là ai không? Người phụ nữ vừa rồi là ai?

Anh ta không trả lời. Đối với việc cô vào phòng, người nọ cũng có chút khẩn trương. Cô cảm thấy được anh ta ôm lấy mình, càng rụt vào trong góc khuất.

Anh ta đang run rẩy, Như Nhân cảm giác được sự sợ hãi của anh ta. Anh ta sợ cô làm tổn thương anh ta. Có người từng ở căn phòng màu đen này làm tổn thương anh ta.

Cô nhìn thấy dấu vết đã từng sụp đổ trong căn phòng này, giống như cô. Nhưng phòng của cô đã được tình yêu sửa chữa không để lại dấu vết, nhưng người này thì không. Tường của anh ta loang lổ, có chút vỡ nát.

Người này rất sợ hãi, nhưng anh ta vẫn vì người phụ nữ kia đến tìm cô.

Anh muốn cứu cô ấy, đúng không?

Cô tiến lên một bước, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta.

Rain vô tội, cô ấy chỉ muốn giúp tôi. Cô ấy ngốc nghếch làm chuyện không nên làm, xin cô cứu cô ấy. . . . . .

Anh ta ngẩng đầu lên, ở trong bóng tối khàn khàn khẩn cầu .

Cô còn chưa mở miệng, anh ta lại như cảm nhận được cái gì, bỗng nhiên trở nên vô cùng khẩn trương.

Sau đó cô cũng cảm giác được, phòng của anh ta đang chấn động, vách tường bắt đầu bong ra từng mảng, mặt đất bắt đầu vỡ ra, trời rung đất sụp.

Anh ta hoảng sợ, cô cũng không khác gì.

Sao lại thế này?

Cô kinh hoàng hỏi.

Nhân Nhân, anh nghĩ chúng ta cần phải đi!

A Lãng luôn im lặng ở bên cạnh cô nắm chặt tay cô, cảnh cáo cô.

Một giây sau, người nọ nhảy dựng lên, bất ngờ bắt lấy cánh tay cô. Vô số hình ảnh tán loạn trào vào, bóng tối mạnh mẽ gần như kéo sụp cô xuống, nhưng A Lãng vẫn nắm tay cô. Sự tồn tại của anh giống như mặt trời, giống như bến cảng, trong lốc xoáy cuồng bạo vẫn vững vàng giữ chặt lấy cô.

Đi mau! Rain ở Frankfort. . . . . .

Anh ta đẩy cô ra cửa, đẩy hai người về căn phòng yên tĩnh bình thản lại ấm áp của cô.

Như Nhân quay đầu lại, tại một giây kia, cô nhìn thấy gương mặt của người đàn ông giấu trong bóng tối. Cô không khỏi phát hoảng, cô từng gặp anh ta, tuy màu tóc và mắt không giống, nhưng quả thật là người kia, không thể nhần được.

Xin cô, tìm được cô ấy, hãy bảo cô ấy đừng quan tâm đến tôi nữa. . . . . .

Anh ta đau đớn nói, sau đó đóng cửa lại.

A Lãng mở mắt ra, ánh mặt trời xán lạn, thảm cỏ xanh biếc, trời xanh mây trắng ngay tại trước mắt. Cách đó không xa, ca-nô trên biển chậm rãi chuẩn bị vào cảng.

Mấy đứa nhỏ còn ở trước cầu môn tranh luận phân chia đội viên công bằng, nhưng Phượng Lực Cương đã phát hiện có điều không ổn, đi về phía anh.

Thời gian dường như mới qua mấy chục giây, anh lại cảm giác như đã qua mấy chục phút.

Thế giới nhìn hòa bình như thế, không giống căn phòng tối đen, rách nát kia.

Đó là gian phòng xa lạ nhưng lại quen thuộc dọa người.

Cảm giác trống vắng, u ám, cùng sợ hãi vô chừng mực, cũng từng chiếm cứ trong lòng anh.

Mềm nhẹ ấm áp từ trong ngực trào ra.

Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, thấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên ngực anh, một đôi mắt đen láy sầu lo nhìn anh.

“Anh có sao không?” Như Nhân hỏi.

Nhẹ nhàng nắm tay cô, anh hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Ừ, anh không sao.”

Cô nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa ngả đầu lên vai anh, “Cám ơn anh đã ở bên cạnh em.”

Anh hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt.

“Anh có thấy không? Khuôn mặt người kia.” Cô nhỏ giọng hỏi, có chút hoang mang.

“Ừ.” Anh gật đầu, trong lòng cô, anh có thể thấy những gì cô thấy, nghe thấy những gì cô nghe được.

“Đó. . . . . . Là Đồ Chấn sao?” Vài năm trước, cô đã gặp cậu ba nhà họ Đồ vài lần, nhưng không chắc chắn.

“Không phải.” A Lãng lắc đầu.

“Nhưng rất giống.” Cô nghi hoặc nói: “Anh ta giống Đồ Chấn, nhưng trẻ hơn một chút, Đồ Chấn tóc vàng mắt xanh.”

“Đúng là rất giống.” A Lãng đồng ý, nhìn cô. Khi cô bị cảm xúc của người nọ cuốn vào, cô không biết cô nhìn thấy cái gì, nhưng anh biết. Anh thấy hình ảnh cô nhìn thấy, biết rõ lý do.

Như Nhân có thể cảm giác được trong lòng anh dâng lên lá chắn, anh không muốn cô biết chuyện đó càng làm cô bất an.

“A Lãng, Mak là ai?” Cô hỏi ra cái tên mình đã từng nghe thấy trước khi cô bị anh ôm vào lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.