Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 47: Chương 47: Tiệc mừng thọ




Đảo mắt đã đến sinh thần của hoàng đế, để chúc mừng, Túc Viễn hạ lệnh miễn thuế toàn quốc, làm thần dân cả triều náo nhiệt vô cùng. Các đại tướng quân ở biên cương xa xôi cũng sôi nổi thỉnh chỉ hồi kinh, lấy lý do chúc thọ hoàng đế, trong đó có cả Tiêu Du. Túc Viễn trong lòng vui vẻ, lại vì biên cương gần đây thái bình không có chiến sự, cho nên đều nhất nhất đáp ứng, chấp thuận Hoắc Châu đại tướng quân trấn giữ Tây Bắc, Tiêu Du đại tướng quân trấn giữ Tây Nam, cùng với Chúc Dũng đại tướng quân trấn giữ Đông Bắc mang theo một ít thân binh hộ vệ hồi kinh năm ngày.

Tiệc mừng thọ được tổ chức tại điện Tuyên Hóa lớn nhất trong cung, hiện tại Túc Viễn cùng với Hoàng hậu đang ngồi ở chính giữa bậc thềm cao nhất, bên cạnh là Lý quý phi cùng những phi tần khác, tuy rằng Tiêu quý phi đã hết hạn cấm túc, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo nét u sầu mệt mỏi. Các triều thần ngồi hai bên, còn Hoàng tử thì ngồi ở vị trí trên các đại thần cùng với chính phi của mình.

Hôm nay, Túc Lăng Tiềm được đặc xá tiến cung, chờ sau khi bữa tiệc kết thúc lại lần nữa quay về đóng cửa ăn năn, cho nên vẫn luôn rầu rĩ không vui không nói câu nào, mà Đại hoàng tử phi cũng chỉ nở ra một nụ cười miễn cưỡng. Túc Lăng Uyên nhìn một nhà Tam hoàng huynh đang ngồi ở đối diện, suy nghĩ đã sớm trôi về Vương phủ, trong lòng toàn là thân ảnh của Tiêu Mặc Hàm cùng với Tiểu Mặc Nhi, Tiêu Doanh Doanh ngồi ở bên cạnh không rõ thần sắc, nhìn không thấy được tâm tư trong lòng nàng. Túc Lăng Giang thì tay cầm chén rượu, khóe miệng khẽ nhếch, thường xuyên hữu ý vô tình liếc về phía Túc Lăng Uyên.

Phân đoạn thứ nhất của tiệc mừng thọ là tặng lễ. Các Hoàng tử, Công chúa, cùng triều thần vô cùng sôi nổi hiến lên lễ vật quý hiếm, Túc Viễn vui đến không khép được miệng, tất nhiên món lễ vật mà hắn yêu thích nhất vẫn là linh chi ngàn năm của Túc Lăng Đào.

Phân đoạn thứ hai của bữa tiệc là ca vũ trợ hứng. Trong cung vũ cơ dẫn đầu tiến lên hiến vũ, dáng người yểu điệu duyên dáng, điệu múa làm người mê say. Chỉ thấy nữ tử múa dẫn đầu khuôn mặt đào hoa, thân hình mềm mại tựa như không xương, chọc người yêu thích.

Bài múa kết thúc, vũ cơ vừa định lui ra, thì nghe thấy Túc Lăng Giang đang ở một bên cất tiếng: “Phụ hoàng..... Hôm nay vui vẻ như vậy, nhi thần có chuyện muốn nhờ....”

“Ồ? Hoàng nhi có yêu cầu gì?” Túc Viễn nhướng mi, nhìn tiểu nhi tử của mình, vẻ mặt trêu đùa.

“Nhi thần...... thỉnh cầu Phụ hoàng...... Đem vũ cơ này tặng cho nhi thần.” Túc Lăng Giang nói, sắc mặt mang theo tia ửng đỏ.

Hoàng nhi cũng đã mười hai, xem ra đã hiểu ít “nhân sự”, có lẽ đã đến lúc nên nạp phi?

“Vâng.....Nhi thần thích.....” Túc Lăng Giang thẹn thùng cúi đầu, tỏ vẻ thiếu niên tình đầu chớm nở.

“Hahaha, được được, Phụ hoàng chuẩn.” Túc Viễn cười haha đáp.

“Ngũ hoàng tử đã trưởng thành, xem ra cũng nên đón dâu thôi.” Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh nhìn thấu tâm tư của Hoàng đế, nhỏ giọng nói.

Túc Viễn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý lời nói của Hoàng hậu.

Túc Lăng Giang quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn phụ hoàng.” Ở nơi người ngoài không thấy Túc Lăng Giang cong cong khóe môi, muốn thành công, thì ắt hẳn không thể thiếu sự trợ giúp của nhạc gia, hiện tại Phụ hoàng đã hiểu rõ ám chỉ của mình, bước tiếp theo chính là tìm một thế gia thích hợp.

Tiếp theo, Tam công chúa hiến khúc, tiếng ca thanh u lâu dài, làm người say mê. Vài tiết mục đã trôi qua, Túc Viễn vừa định tuyên bố yến tiệc chính thức bắt đầu, thì nghe thấy thanh âm An quý nhân ngồi ở một góc mở miệng: “Hoàng thượng..... Thần thiếp cũng muốn vì ngài mà dâng lên một khúc..... không biết có được không......”

An Quý nhân là thân mẫu của Túc Lăng Giang, trước khi vào cung từng là người đứng đầu bản lâu về ca hát, khi Túc Viễn nam hạ thì mang nàng về cung, ở trong hậu cung nàng là người đánh đàn tỳ bà hay nhất, cũng đã lâu rồi Túc Viễn không nghe qua đàn khúc của An thị, vì vậy liền hứng thú vô cùng: “Được, được.....”

“Thần thiếp......Nghĩ muốn hợp tấu cùng với sư đệ, thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn....”

“Chuẩn.”

Chỉ thấy một bạch y thiếu niên khoảng mười bốn tuổi cầm đàn bước vào đại điện. Thiếu niên lớn lên mặt mày thanh tú, mày mỏng mắt phượng, cánh mũi tinh xảo, làn da trắng nõn, giơ tay nhấc chân đều ần ẩn lộ ra mị hoặc.

An quý nhân bước ra khỏi hàng, tiếp nhận tỳ bà hạ nhân đưa qua, thiếu niên ngồi trên mặt đất, hai người hợp tấu một khúc, quả nhiên giống như tiếng trời, so với những tiết mục hiến nghệ trước đó khác xa một trời một vực.

Một khúc nhạc kết thúc, bên trong đại điện lặng ngắt như tờ, mọi người vẫn còn chìm trong ca khúc chưa kịp hồi thần.

Vẫn là Túc Viễn dẫn đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mới đánh vỡ được sự yên tĩnh: “Hay, rất hay!”

“Tốt, rất tốt.....” Các triều thần cũng gật đầu sôi nổi phụ họa.

“Ngươi.....Tên là gì?” Túc Viễn hỏi bạch y thiếu niên.

“Hồi hoàng thượng, thảo dân gọi là Bạch Thu.....” Thiếu niên bạch y cung kính đáp lời.

Bạch Thu!? Túc Lăng Uyên híp mắt nhìn về vị thiếu niên kia, tên này tựa hồ.....Đã nghe qua ở đâu rồi thì phải.....

“Ngươi là.....Sư đệ của An quý nhân?” Túc Viễn lại hỏi.

“Đúng vậy, năm tám tuổi thảo dân đã theo sư phụ cùng học nghệ với An sư tỷ.” Bạch Thu trả lời.

“Quả nhiên đánh ra một khúc cầm rất hay! Thưởng!” Túc Viễn vui vẻ hỏi: “Ngươi muốn trẫm ban thưởng gì? Nói nghe xem.”

Thiếu niên bạch y nhìn về phía Túc Lăng Uyên, sau đó quay đầu đáp lời Túc Viễn: “Hoàng thượng, thảo dân chỉ có một tâm nguyện.....”

“Tâm nguyện gì?”

“Thảo dân vô cùng hâm mộ Tứ hoàng tử, chỉ hi vọng có thể vào Vương phủ phụng dưỡng.....Thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn....” Lời này của Bạch Thu làm cho tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Túc Lăng Uyên, muốn xem phản ứng của hắn.

Túc Viễn có chút khó xử: “Kia....Ngươi không cần vàng bạc châu báu, chỉ cần được tiến vào Thành vương phủ?”

“Vâng.” Nói xong, Bạch Thu còn nghiêm túc hành lễ.

Lại không phải sắc phong chính Vương phi, chỉ là muốn nhập vào Vương phủ, vì vậy chuyện này cũng chẳng cần phải có sự đồng ý của Hoàng đế, Túc Viễn nhìn về phía Túc Lăng Uyên: “Vậy thì phải xem ý của Thành vương cùng với Thành vương phi....”

Mọi người ở đây đều mang biểu tình ngồi xem kịch vui. Nghe nói Thành vương phi là do Thành vương chủ động xin tứ hôn, vào ngày tết lại nạp thêm một tân nam trắc phi, bây giờ......

Túc Lăng Uyên diện vô biểu tình nhìn về phía Bạch Thu, não bộ thì đang điên cuồng xoay chuyển. Bạch Thu? An quý nhân? Túc Lăng Giang? Tống thị? Chẳng lẽ......Sớm hơn bốn năm?

Được lắm Tống thị, ta tạm thời không rảnh xử lý ngươi, ngươi vậy mà lại tự động dâng mình đến cửa.....

Nghĩ đến đây, Túc Lăng Uyên nhếch khóe môi, giả vờ làm một kẻ hoa tâm: “Có mỹ nhân tự nguyện tiến vào chẩm tịch, bổn vương làm sao lại không hiểu phong tình, vậy thì theo bổn vương hồi phủ đi!”

Tiêu Doanh Doanh cũng ngồi ở một bên không ngừng não động, người này....Là người Tống thị nói đến? Quả nhiên..... Rất xuất chúng...... Vừa thấy chính là một con hồ ly tinh! Dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn biểu tình của Túc Lăng Uyên, trong lòng cười lạnh, Tiêu Mặc Hàm.... Ngày lành của ngươi xem ra rất nhanh sẽ hết!

“Nếu Vương gia đã đồng ý, thần thiếp cũng liền không có ý kiến.....” Tiêu Doanh Doanh ngồi ở một bên đáp.

“Thành vương phi quả nhiên là một người hiền đức rộng lượng!” Hoàng hậu gật đầu khen ngợi.

Chuyện này đến đây thì hạ màn, tiếp theo Bạch Thu ngồi bên cạnh Túc Lăng Uyên, bưng trà rót nước, hầu hạ vô cùng tỉ mỉ.

Túc Lăng Giang âm thầm thu tất cả vào mắt, dùng chén rượu chặn lại khóe miệng đang nhếch lên.

Tiêu quý phi túm chặt khăn gấm, thiếu chút nữa đã tức đến nghiến răng, ả Tiêu Doanh Doanh này không chỉ không đem hậu viên thanh trừ, thế nhưng còn đồng ý cho người nhập phủ.....Xem ra quân cờ này đã không thể lưu lại nữa.....

Phong ba qua đi, yến hội cũng thuận lợi bắt đầu, trước tiên Túc Viễn dâng rượu, rồi sau đó các Hoàng tử, triều thần sôi nổi đáp lễ. Rượu quá ba tuần, không khí càng thêm náo nhiệt, sinh động.

Túc Lăng Uyên bất động thanh sắc tránh đi những va chạm hữu ý vô tình của người bên cạnh, đứng lên: “Bổn vương muốn qua uống vài chén với Đại tướng quân, các ngươi không cần đi theo.....” Nói xong, cũng không liếc mắt nhìn hai người một cái, xoay người đi về phía Hoắc Châu.

Túc Lăng Uyên đi rồi, Tiêu Doanh Doanh giơ lên chén rượu giả vờ uống, che môi nhẹ hỏi: “Ngươi.....Là người của Tống thị?”

Bạch Thu bất động thanh sắc hơi hơi gật đầu, cũng không đáp lời. Tiêu Doanh Doanh đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó dùng khăn lụa đè ép khóe môi.

Túc Lăng Uyên đi đến trước mặt Hoắc Châu, vừa định nâng chén, thì phía sau liền truyền đến thanh âm: “Thành vương....” Túc Lăng Uyên quay đầu, khẽ nhướng mày: “Bổn vương cùng tướng quân thật là có duyên, trước đó không lâu vừa mới cùng ngài bàn luận qua lại, hiện tại còn gặp mặt, Tiêu tướng quân biệt lai vô dạng.....” Thì ra là Tiêu Du.

Tiêu Du làm bộ nghe không hiểu ý ngoài lời của Túc Lăng Uyên: “Vương gia cứ đùa, mạt tướng luôn ở Tây Nam, sao có thể đến kinh thành cùng ngài luận bàn qua lại....” Nói, Tiêu Du chuyển đề tài: “Đại hoàng tử cùng Tiêu quý phi đã bị trách phạt, còn thỉnh Vương gia thủ hạ lưu tình.....”

Thủ hạ lưu tình? Trước kia đối phó với ta cùng Hàm nhi, thì sao các ngươi lại không thủ hạ lưu tình!? Không những vậy mà còn hại Hàm nhi phải sinh trên xe ngựa.....

Túc Lăng Uyên cắn răng, không nghĩ tiếp tục giả vờ trước mặt Tiêu Du: “Nếu thật tâm xin lỗi bổn vương, thì bổn vương sẽ thủ hạ lưu tình, còn nếu không thì, đừng trách bổn vương bất nhân bất nghĩa....” Nói xong, cũng không thèm để ý Tiêu Du, xoay người đến bên cạnh Hoắc Châu đang đứng chờ ở một bên.

“Vương gia....Vừa rồi.....” Vừa rồi Hoắc Châu đã đem đối thoại của hai người nghe hơn phân nửa, trong lòng cũng đã có suy đoán, tiến lên một bước thấp giọng hỏi.

“Tiêu Du lén dùng Du quân, liên tiếp đuổi giết bổn vương trên đường hồi kinh, chuyện này bổn vương nhất định sẽ cùng hắn tính toán rõ ràng.” Túc Lăng Uyên dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy, tức giận đáp.

“Tiêu Du vậy mà dám to gan như thế!” Hoắc Châu siết chặt nắm tay: “Nếu cần mạt tướng hỗ trợ, thì Vương gia cứ việc phân phó!”

Túc Lăng Uyên vỗ vỗ bả vai Hoắc Châu, gật đầu.

Gần đến giờ Dậu, yến hội mới kết thúc. Túc Lăng Uyên mang theo Tiêu Doanh Doanh cùng Bạch Thu quay về Vương phủ. Tiêu Doanh Doanh cố tình an bài cho Bạch Thu ở tại Vân viên, cách tẩm viện của Túc Lăng Uyên rất gần, hạ lệnh cho phủ nội vụ xong thì cáo lui, lưu lại hai người Túc Lăng Uyên cùng Bạch Thu.

“Ngươi đi dạo quanh tẩm viện của Vương gia, đem những câu cần nói, nói ra.” Sau khi ra ngoài viện môn, Tiêu Doanh Doanh liền phân phó nha hoàn bên cạnh.

“Vâng.”

Khí trời chậm rãi chuyển lạnh, An Sinh đi lấy than bạc, lúc quay về thì ủ rũ cúi đầu, rầu rĩ không vui.

Tiêu Mặc Hàm tính thời gian chuẩn bị một bàn thức ăn, đang chờ Túc Lăng Uyên quay về dùng bữa.

Trời dần chuyển tối nhưng vẫn không thấy người quay về, lo lắng trên yến tiệc đã xảy ra chuyện, vội hỏi: “An Sinh, Vương gia....Còn chưa quay về?”

An Sinh vừa gật đầu lại vừa lắc đầu không nói một lời.

Tiêu Mặc Hàm cảm thấy kỳ quái: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

An Sinh thoáng do dự, vừa định trả lời, thì Ánh Đường đã vội vã chạy vào cửa nói: “Công tử.... Ta vừa nghe thấy.....”

“Nghe thấy cái gì?” Tiêu Mặc Hàm không ngừng tay phân chia thức ăn.

An Sinh chưa kịp ngăn cản, thì Ánh Đường đã hoảng loạn đáp: “Vương gia ngài.... Mang về một vị công tử vô cùng thanh tú, an bài ở tại Vân viện..... Sau khi hồi phủ liền lưu lại ở nơi đó.....” Ánh Đường đi lấy y phục sạch sẽ, trên đường trở về thì gặp phải nha hoàn bên người Vương phi.

Tay Têu Mặc Hàm đang chia thức ăn dừng lại, hồi lâu mới nói: “Đem thức ăn bỏ đi.... Các ngươi đều lui xuống hết đi.....”

“Công tử....” Ánh Đường bị An Sinh trừng mắt liếc nhìn một cái, mới ý thức được bản thân mình lỡ lời. Vốn định khuyên nhủ an ủi vài câu, nhưng nhìn thấy Tiêu Mặc Hàm không chút để ý xoay người đi vào phòng trong, không còn cách nào khác, đành phải im lặng không tiếp tục khuyên nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.