Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 16: Chương 16: Xuất phát




Tiêu Mặc Hàm theo sau Túc Lăng Uyên vào lều chủ soái. Lều trại của Túc Lăng Uyên ngay bên cạnh lều nghị sự, vẻ ngoài nhìn qua không khác gì so với những căn lều trại khác, nhưng bố trí bên trong lại rộng rãi thoải mái hơn. Trên chiếc giường rộng lớn có thêm một tấm da thú, trông rất ấm áp và mềm mại.

Hai người đang quan sát hoàn cảnh, thì có hai binh lính mang theo tháp nhỏ tiến vào.

“Vương gia, đây là giường Tả tướng quân phân phó đưa cho tiểu tư.” Binh lính nói xong thì đem tháp nhỏ đặt vào một góc trong lều trại, trải nệm chăn xong thì lui ra ngoài.

“Vương gia, tiểu nhân hầu hạ ngài thay y phục....” Tâm tư vui đùa của Tiêu Mặc Hàm bỗng nổi lên, ngữ khí mang theo tia nghịch ngợm hỏi.

“Ừ? Sau đó thì sao?” Khóe môi Túc Lăng Uyên khẽ nhếch, đem người ôm vào lòng.

“Sau đó....Tiểu nhân liền lên tháp nhỏ....Nghỉ ngơi....” Tuy là nói như vậy, nhưng vẫn vươn tay ôm chặt lưng Túc Lăng Uyên.

“Hôm nay mệt không?” Ngữ khí ôn nhu.

“Ân....” Ở trong ngực gật đầu.

Túc Lăng Uyên nghe vậy liền một tay đem người chặn ngang bế lên, ôn nhu đặt lên trên giường, cởi bỏ áo ngoài, đắp chăn ngay ngắn cho y: “Vậy thì ngủ đi....Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt xuất phát, sợ là phải chịu chút vất vả.”

Tiêu Mặc Hàm lắc đầu: “Có ngươi ở cạnh, ta sẽ không cảm thấy vất vả.... Cùng ngủ đi.....”

“Được....!” Túc Lăng Uyên cởi bỏ áo ngoài, hai người ôm nhau, nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, thời điểm Tiêu Mặc Hàm thức giấc, Túc Lăng Uyên đã sớm tỉnh, đang xem xét binh lính thao luyện. Túc Lăng Uyên cố tình chuẩn bị riêng một phần đồ ăn sáng đặt vào án kỉ cho Tiêu Mặc Hàm, tuy chỉ là cháo trắng cùng rau xào, nhưng khi ăn vào, trong lòng Tiêu Mặc Hàm tràn ngập ấm áp. Ăn xong bữa sáng, Tiêu Mặc Hàm rảnh rỗi liền đi dạo xung quanh doanh địa, nghĩ rằng ở trong quân doanh hẳn sẽ không có việc gì, nên cũng không bảo ảnh vệ đi theo.

Tiêu Mặc Hàm bất tri bất giác đi trên đường, lúc đến một con sông nhỏ, bèn nghỉ chân một lúc, vừa định xoay người trở về, thì bên tai bỗng truyền đến thanh âm: “Nha, đây là tiểu tư nhà ai, lớn lên xinh đẹp như vậy....Làm sao lại đến quân doanh a?”

Tiêu Mặc Hàm nhíu mày, nhìn thấy người đến, tuổi tác khoảng hai mươi, mang theo thùng gỗ, hẳn là lính hậu cần phụ trách trông coi bếp núc, cho nên không cần thao luyện mà đến dòng suối nhỏ này gánh nước nấu cơm, lớn lên mỏ chuột tai khỉ, một bộ sắc mặt hiếp bức kẻ yếu.

Tiêu Mặc Hàm không muốn phản ứng với loại người như vậy, bèn nghiêng người hướng về phía bên kia mà đi.

“Tiểu gia đang nói chuyện với ngươi đó! Giả vờ điếc sao?” Nói xong còn duỗi tay giữ chặt ống tay áo của Tiêu Mặc Hàm.

“Buông ra!” Tiêu Mặc Hàm tức giận, túm tay áo trở về.

“Hắc hắc, tính khí không nhỏ, cho tiểu gia sờ sờ khuôn mặt này....” Nói, một tay túm lấy tay áo Tiêu Mặc Hàm kéo người vào trong lòng ngực mình, một tay khác thì duỗi lên mặt y sờ soạng.

Tiêu Mặc Hàm thấy vậy càng thêm tức giận, dùng sức đẩy người ra, người nọ lảo đảo, cả hai lôi lôi kéo kéo mắt thấy phải rơi xuống nước. Đột nhiên, có người túm chặt lấy vạt áo Tiêu Mặc Hàm kéo người trở về, mà người kia thì rơi xuống sông.

“Mặc Hàm? Là đệ sao?”

Tiêu Mặc Hàm quay đầu nhìn thấy người đến, từ trong khủng hoảng hồi phục lại tinh thần: “Thương Hải huynh.....Đa tạ cứu giúp!” Thì ra chính là Hà Thương Hải lần trước Tiêu Mặc Hàm đề cử.

“Đệ.....Làm sao lại ở đây? Đây là có chuyện gì?”

“Đệ không quen hắn....Hắn.....” Tiêu Mặc Hàm nhìn người đang ở trong nước giãy giụa bò lên, trong mắt tràn đầy tức giận.

Hà Thương Hải thấy thế nháy mắt hiểu rõ, một chân đạp lên eo người nọ, oán hận nói: “Hừ.....Về sau còn dám khinh nhục y, sẽ cho ngươi đẹp mặt, còn không mau cút!”

“Ai u.....” Ngươi nọ vừa định phản kháng, nhìn thấy quân phục trên người Hà Thương Hải, là biết quân gia có phẩm cấp, cũng không dám lên tiếng, che eo chật vật chạy đi.

“Mặc Hàm không sao chứ?”

“Đệ không sao.....Hà huynh đã lâu không gặp.”

“Huynh còn muốn nói lời cảm ơn đệ, lần này có thể theo quân xuất chinh ít nhiều gì cũng nhờ có đệ tiến cử....” Chắp tay thi lễ.

“Chuyện lương thảo vô cùng quan trọng, Thương Hải huynh là người cương trực ghét a dua nịnh hót, nhất định sẽ không làm Vương gia thất vọng.” Đáp lễ.

“Vậy đệ.....Vì sao.....” Hà Thương Hải thấy Tiêu Mặc Hàm giả trang làm tiểu tư, vô cùng nghi hoặc.

“Đệ....Đệ theo Vương gia đến đây.....” Tiêu Mặc Hàm có chút đỏ mặt, vải thô áo ngắn không thể nào che đậy được phong thái xuất chúng của y.

Hà Thương Hải nhìn đến sửng sờ, phục hồi tinh thần, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Là Vương phi bảo Vương gia mang Mặc Hàm đi học hỏi thêm kiến thức đi? Che dấu thân phận cũng đúng.....Chỉ là, đao kiếm không có mắt, trên chiến trường đệ nhất định phải vô cùng cẩn thận mới được.”

Tiêu Mặc Hàm thấy Hà Thương Hải hiểu lầm cũng không có ý địng giải thích, bèn gật đầu đáp: “Ân, Mặc Hàm đã biết. Thương Hải huynh sau này có việc cứ đến tìm Mặc Hàm.”

“Được.”

Cùng Hà Thương Hải cáo biệt, Tiêu Mặc Hàm cũng không dám tiếp tục dừng chân, nhanh chóng quay trở về doanh trướng, lúc này Túc Lăng Uyên cũng đã quay lại, đang chuẩn bị cởi bỏ áo giáp.

Tiêu Mặc Hàm bước nhanh, đi đến giúp đỡ Túc Lăng Uyên cởi bỏ áo giáp, rồi sau đó ôm lấy đối phương từ phía sau: “Lăng Uyên....Ngươi đã về.....”

“Ừ....Làm sao vậy?”

“Không sao.....chỉ là muốn ôm ngươi.....” Kỳ thật, chuyện phát sinh lúc nãy làm Tiêu Mặc Hàm bị dọa sợ không nhẹ, trông thấy Túc Lăng Uyên y chỉ muốn gắt gao ôm lấy đối phương tìm kiếm an ủi, nhưng mà sắp phải xuất chinh, y cũng không muốn Túc Lăng Uyên thêm phiền lòng, chỉ đành đem ủy khuất lần này đè ở đáy lòng.

Chỉ là Tiêu Mặc Hàm không biết, vì y không nói ra chuyện hôm nay, không đem tên kia giải quyết nên ngày sau thiếu chút nữa đã gặp thương tổn vô pháp vãn hồi.

Ngày thứ hai, đại quân xuất pháp, xuất chinh đến Tây Bắc.

Quân nhân đều chỉnh tề trật tự thu thập vật dụng, Tiêu Mặc Hàm cũng không ngoại lệ, tỉ mỉ mang theo đồ dùng của y cùng Túc Lăng Uyên, tuy nói xuất chinh không cần chú ý quá mức, nhưng dù sao đi nữa Túc Lăng Uyên cũng là Vương gia, đồ lặt vặt có thể mang theo thì không thể để lại, sau khi đem các vật phẩm đặt lên sau xe, Tiêu Mặc Hàm vẫn luôn ngồi ngốc trên xe ngựa ít khi ra ngoài.

Dọc theo đường đi Túc Lăng Uyên hoặc cưỡi ngựa, hoặc là ngồi trên xe ngựa nghỉ ngơi, nhưng mà chung quy cũng không rời khỏi xe ngựa quá một trăm mét, dọc theo đường đi tuy rằng điều kiện gian khổ, nhưng mà hai người vẫn vô cùng thích thú, ngẫu nhiên còn trêu đùa một phen. Một chút cũng không hề phát hiện bản thân đã trở thành đề tài nóng hổi nghị luận của người trong quân.

Các tướng sĩ đối với gã tiểu tư lần này Vương gia mang theo vô cùng tò mò, có người đã từng gặp qua Tiêu Mặc Hàm, nói gã tiểu tư kia bộ dáng tuấn tú, tay không thể vác, vai không thể khiêng yếu đuối như thư sinh, khẳng định không chỉ là một tiểu tư đơn giản như vậy, có người chưa từng trông thấy Tiêu Mặc Hàm, liền luôn tìm kiếm cơ hội gặp mặt, trong lúc nhất thời bên trong đội ngũ truyền đến lời đồn Vương gia mang theo “nam sủng” xuất chinh.

Tin đồn nhảm nhí truyền đến tai Túc Lăng Uyên: “Tra cho bổn vương, rốt cuộc là kẻ nào khơi mào truyền bá lời đồn!” Thời gian nghỉ ngơi bị gián đoán, Túc Lăng Uyên đại phát tính tình.

“Vương gia bớt giận, tiểu tư kia của ngài quả thật.... Lớn lên có chút tuấn tú.....Khó trách các tướng sĩ.....” Hữu tướng quân muốn nói lại thôi.

“Lời này ngươi nói sai rồi, lớn lên tuấn tú thì không được làm tiểu tư sao? Tùy ý đồn đãi tin vịt liên quan đến Vương gia, phải chịu trọng phạt!” Tả tướng quân ý kiến bất đồng.

“Ta cũng không có nói không xử phạt người tung tin bịa chuyện a!” Hữu tướng quân nóng nảy, sợ Túc Lăng Uyên cho rằng hắn đang giải vây cho người tung tin đồn kia.

“Được rồi.....Được rồi.....Nhanh đi an bài thủ hạ làm đi, ta muốn xem là kẻ nào to gan như vậy, dám nhục mạ bổn vương!” Túc Lăng Uyên không kiên nhẫn nghe hai người bọn họ tranh chấp, xoay người lên ngựa, hướng theo xe ngựa Tiêu Mặc Hàm mà đi.

Túc Lăng Uyên lên xe ngựa, Tiêu Mặc Hàm đã chuẩn bị xong hộp thức ăn: “Lăng Uyên, mau dùng chút đi, lát nữa nghỉ ngơi một lát.....”

“Ngươi ăn nhiều một chút, ta ăn không vô.” Tức giận vẫn còn chưa lui.

“Sao vậy? Là có chuyện gì sao?”

Túc Lăng Uyên đem tin đồn kể đại khái lại cho Tiêu Mặc Hàm nghe, nắm tay nắm chặt đến run rẩy. Tiêu Mặc Hàm sợ Túc Lăng Uyên làm tổn thương chính mình, nhanh chóng nắm lấy nắm tay của hắn, nhẹ nhàng tách ra, mười ngón đan xen.

“Ta không sao..... Những lời này không khiến ta bị tổn thương....” Suy tư một lát, Tiêu Mặc Hàm nhíu mày nói: “Ta chỉ sợ.....Lời đồn không chỉ đơn giản như vậy....”

“Ngươi là nói?.... Có người cố ý rải rác lời đồn bất lợi, tổn hại hình tượng của ta trong quân doanh, làm dao động quân vị của ta?” Lúc nãy Túc Lăng Uyên tức giận đến mụ mị đầu óc, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, cảm thấy lời của Tiêu Mặc Hàm rất có lý.

“Không sai, dọc đường đi này ta rất ít khi lộ diện, biết ta, ngoại trừ vài vị tướng quân, không quá năm người, lời đồn này đó làm sao có thể nhanh chóng truyền bá ra đây? Nhất định là có người cố ý đồn thổi.”

“Vậy ngươi cho rằng là ai?”

“Chín mười phần là đám người có quan hệ với Tiêu Thanh.” Tiêu Mặc Hàm đáp chắc chắn.

“Không sai, Tả Hữu tướng quân đều là huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử, là huynh đệ tốt, nhất định sẽ không cố ý hãm hại ta, toàn bộ trong quân chỉ còn mỗi Tiêu Thanh.” Không nghĩ đến hắn cũng khó. Tiêu Thanh tuy rằng không biết quan hệ của Tiêu Mặc Hàm cùng Túc Lăng Uyên, nhưng mà nhất định hắn sẽ biết chuyện Tiêu Doanh Doanh cùng Túc Lăng Uyên thành thân, cũng quen biết Tiêu Mặc Hàm, hắn cùng Tiêu Mặc Hàm hai người tuy rằng có chung huyết thống, nhưng mà vì “chủ”, vì đạt được mục đích nhất định sẽ không nghĩ đến tình thân.

Trong lòng đã rõ, Túc Lăng Uyên cũng không gióng trống khua chiêng gọi người đến, mà ngược lại muốn nhìn xem hắn cuối cùng là muốn làm cái gì? Quả thật chỉ đơn giản là muốn hất nước bẩn như vậy thôi sao? Sợ là đám Tiêu Thanh kia còn cùng quân Hung Nô có liên hệ, vậy sự tình liền nghiêm trọng. Xem ra trọng sinh một đời, có một số chuyện không còn như trước, một đời này hắn mang theo Mặc Hàm xuất chinh, trước là chuyện phòng bị lương thảo, đám người Tiêu quý phi kia sẽ ra tay ở nơi khác nữa sao? Lẽ nào bọn họ đã biết được tử huyệt của hắn là Mặc Hàm?

Tư vị này, Túc Lăng Uyên rùng mình, phân phó ảnh vệ âm thầm điều tra lời đồn, xử lý những người đó, sau lại đem một nửa ảnh vệ còn lại đến bảo hộ an nguy cho Tiêu Mặc Hàm.

Một đường về sau, Tả Hữu tướng quân tuy rằng không tra ra được người tung tin đồn, nhưng mà không biết từ khi nào tin đồn này cũng dần dần lắng xuống.

Từ Kinh Thành đến Tây Bắc lộ trình kéo dài một tháng, nhưng vì Túc Lăng Uyên muốn sớm cùng cánh quân Tây Bắc hội hợp, vì vậy đã ra lệnh tăng tốc hành quân, nên chỉ cần hai mươi ngày là đã đến nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.