Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 111: Chương 111: Cơ biến




Binh một tiếng rơi xuống đất, Mộc Bàn đau đến nghiến răng nghiến lợi, còn chưa kịp hít thở, trước chân đã có một bóng đen, ngẩng đầu, là gương mặt bạo nộ của Lưu Sa.

“Ngươi không có óc cũng phải biết nhìn chỗ chứ! Ngươi TMD rốt cuộc có biết chỗ này rất nguy hiểm hay không!!”

Mộc Bàn thần kinh thô, nhưng không đại biểu nó sẽ tùy ý cho người khác đến mắng chửi mình, đặc biệt là giờ phút này, trong đầu nóng lên, không chịu yếu thế gầm lại: “Mặt băng mỏng như thế thì liên quan gì tới ta! Ta làm sao biết nó lại có thể nứt ra nhanh như thế!” Gầm xong mới nhớ tới tính khí của Lưu Sa không mấy tốt đẹp, vừa cho rằng bản thân sẽ bị tẩn một trận, nhưng lại thấy đối phương sầm mặt quay đi, thế nhưng…… ngay cả phản bác cũng không có.

“Hả?” Mộc Bàn đứng lên, xương cốt toàn thân đều đau đến đòi mạng, nó co giật khóe môi nói với Lâu Ánh Thần đang nhảy tới bên cạnh: “Cảm ơn.” Lâu Ánh Thần lắc đầu, trầm mặc một giây rồi nói, “Ngươi tốt nhất nên đi xin lỗi…… Gia hỏa đó thật ra là lo lắng cho ngươi.” Lâu Ánh Thần có chút ngoài ý muốn vì sự kích động mà vừa rồi Lưu Sa biểu hiện ra, có chút hoài nghi cảm tình của nó đối với gia hỏa đang tía lia trước mặt này, nhưng mà….. chuyện đó cũng không liên quan tới y, trước mắt y cần đối phó là Lang Vương đồng dạng cũng đang tràn đầy tức giận.

Đi qua động băng bị nứt, Lâu Ánh Thần cẩn thận đi lên bờ, lớp băng không ổn định khiến y không dám đi quá liều lĩnh, động tác nào chỉ hơi có biên độ lớn một chút thì có thể dẫn đến nứt toàn mặt băng, chỉ là vừa mới đi được ba bước, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Nếu như, vừa rồi là mình gặp nạn, Lang Vương sẽ thế nào. Chỉ là nghĩ vậy, dưới chân đột nhiên phát ra một tiếng rắc kỳ quái, trong lòng run rẩy, dẫn đến cơ thịt toàn thân thoáng chốc căng cứng, còn không kịp làm ra động tác gì, liền cảm thấy thế giới đột nhiên chìm xuống, sau đó, băng hàn khắc cốt đột nhiên càn quét, còn có khí tức tử vong.

Thủy lưu dưới băng không có ngừng nghỉ.

Lực chìm khi rơi vào nước khiến thân thể Lâu Ánh Thần tạm thời không cách quá xa lỗ băng, y nhanh chóng phản ứng được với hoàn cảnh của mình, sau đó nhịn thở muốn bơi lên, nhưng nước đang nhanh chóng đoạt đi nhiệt độ thân thể của y, rất nhanh, phía dưới lớp lông dựng đứng cảm giác được nỗi đau như kim châm, loại đau đớn này không chỉ dừng ở mức độ này, giống như là sự xâm nhập có ý thức, chậm rãi ngay cả xương cốt cũng tựa hồ đóng thành băng. Lâu Ánh Thần cố gắng vẫy đạp tứ chi, không dám trông mong vào vận may có thể tìm được một lỗ băng khác không xa trên đỉnh đầu, nhưng thủy lưu vô tình xung kích vào thân thể y, mắt trân trân nhìn bản thân dần xa nơi rớt xuống, cũng dần xa hy vọng sinh tồn

“A a a a” Nếu như có thể chọn lựa, Lang Vương tuyệt đối sẽ không để cho Lâu Ánh Thần đến gần sông băng, mắt thấy đối phương cứ như vậy thình lình rơi vào trong nước, Lang Vương thậm chí trong tình trạng ý thức còn chưa kịp phản ứng đã bổ tới, nó muốn xông vào cứu y, hoặc là, cùng y chết Không có ai kịp đến ngăn cản, tất cả lang đều bị tình trạng đột phát này dọa ngây ngẩn, chúng trân trân nhìn Lang Vương thò đầu xuống nước, sau đó tựa như truy mạng mà lao sang một bên sông.

Đó đích thật là truy mạng.

Dưới nước không nhìn thấy bóng dáng Lâu Ánh Thần, cái gì cũng không có.

Cái gì cũng không có

Thoáng chốc, tình tự hối hận bạo phát từ từng tế bào, Lang Vương gầm rú từng cơn, nó thậm chí không gọi nổi tên của Lâu Ánh Thần, thanh âm thảm liệt chấn động cho đám lang hồi thần, nhưng không biết phải làm gì tiếp theo. Có trời biết Lang Vương có bao nhiêu mong muốn cứ như vậy nhảy vào lòng sông mặc ý cho rồi, nhưng lại dụng tất cả sức lực bức bách khiến mình thu cái chân đã đặt xuống lên. Lý trí còn sót lại nói cho nó biết nên nghĩ biện pháp, không để ý đến vết nứt trên băng, Lang Vương bắt đầu điên cuồng chạy trên tầng băng, trọng lượng của nó không ngừng dẫn đến vứt nứt càng dài trên mặt băng, nhưng tốc độ phi như bay nên nó không bị rơi xuống. Trong đầu một mảng trắng xóa, nó cúi đầu nhìn đăm đăm mặt băng thỉnh thoảng xuất hiện một mảng bán trong suốt, có lẽ là thật sự có sự cảm động của thần, nó thế nhưng thật sự nhìn thấy thân ảnh đó, “ngao ngao” nghẹn ngào gầm lên, Lang Vương nhìn chăm chăm thân ảnh giãy dụa dưới nước, đối phương không có nhìn thấy nó, vẫn đang bị thủy lưu đẩy trôi, dập dờn tới trước. Gần như không có trải qua suy nghĩ kỹ càng, Lang Vương cụng đầu vào mặt nước, dùng đầu, dùng móng vuốt, dùng bất cứ chỗ nào cứng cáp trên cơ thể để đập, nhưng thân ảnh đó vẫn ngay trước mắt nó, từ từ, tàn nhẫn cứ như vậy biến mất……..

“A a a a a a a”

Gầm thét, nỗi đau dâng trào trong huyết dịch khiến nó liên tiếp từng lần từng lần lập lại động tác va đập, cho đến khi Phù Xuyên và Lưu Sa đuổi tới, mặt nước đã nhiễm thành màu diễm đỏ.

“……. Vương……..”

Phù Xuyên nghĩ muốn an ủi vài câu, nhưng bản thân cũng không thể nào thuyết phục được chính mình tin tưởng rằng Lâu Ánh Thần sẽ gặp hung hóa cát, nó ngây ngây nhìn từng giọt từng giọt máu kéo dài trên mặt băng, còn thêm một mảng tuyết bắt đầu trộn lẫn máu trước mặt, trong nhất thời nhịn không được ô ô khóc lên nó biết tình cảm của Lang Vương và Lâu Ánh Thần, trước giờ nó luôn biết rõ, nhưng mắt nhìn thấy tình trạng thảm liệt này, vẫn là nhịn không được sản sinh một tâm tình không biết là cảm động hay và bi thương.

“Y sẽ không chết…….”

Không đợi hai con lang nói cái gì, đã nghe thấy tiếng lầm bầm thấp giọng gần như là điên cuồng của Lang Vương.

“Y sẽ không chết…..”

“Y sẽ không chết”

Giống như đang thuyết phục chính mình, Lang Vương lặp đi lặp lại câu nói này, Lưu Sa không nhẫn tâm đi tới, nghĩ muốn xử lý một chút vết thương bị rách trên người Lang Vương, nhưng Lang Vương đột nhiên quay đầu, nhìn đăm đăm vào đám lang vừa mới đuổi tới, giây tiếp theo, xác khí bừng bừng nhảy chồm tới Mộc Bàn.

“Nếu như không phải là ngươi y sẽ không chết…….”

Không có ai dám có dị nghị đối với hành động của Lang Vương, nhưng Lưu Sa rất kiên quyết xông tới đẩy Lang Vương ra, nhìn Lang Vương nhãn thần điên cuồng, nghe ngôn ngữ của Lang Vương, Lưu Sa hoang mang mất một chút, tựa hồ……. nhìn thấy được bản thân rất lâu về trước

Nó hiểu rõ cảm giác tê tâm liệt phế này, dường như thiên địa sụp đổ, hy vọng hoàn toàn tuyệt diệt, chắn Mộc Bàn bị sát khí xung kích của Vương dọa cho run run rẩy rẩy ra sau lưng, Lưu Sa cắn răng mới khiến cho chân của mình không run rẩy: “Ngươi nói như vậy, không phải chính là thừa nhận y……. đã chết rồi sao?”

“Ngươi câm miệng tránh ra……. tốt nhất đừng cho ta cơ hội giết sạch các ngươi”

“Ngươi như vậy…… còn là Vương sao!!”

“Vương?” Lang Vương đột nhiên bắt đầu cười lớn, giống như muốn đem tất cả tình tự đều phát tiết ra, nó tựa như điên cuồng phát ra thanh âm chói tai, cuối cùng, tiếng cười dừng lại, ánh mắt của Lang Vương cũng lạnh đi, nhưng, lại không phải là màu sắc lãnh tĩnh: “Ngươi nói đúng, ta không phải là Vương không còn nữa, không phải nữa”

“Nếu như không phải muốn Truy Nhật y sẽ không xảy ra chuyện”

“Nếu như ta không phải là Vương, thì sẽ không cần Truy Nhật…….”

Nếu như…..

Không có y nữa ta cũng không muốn làm Vương nữa…….

Không bao giờ muốn nữa

Tử tịch một mảng, đám lang hoàn toàn tĩnh mịch.

“Ngươi vừa rồi……. nói cái gì?” Lưu Sa gần như không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, sở dĩ nó đi theo đàn, chính là vì lời mời của gia hỏa trước mắt này, tư thế ngạo mạn đó, ánh mắt thách thức thiên hạ đó….. nhưng mà hiện tại, nó nghe được cái gì, con lang đó, cứ như vậy từ bỏ rồi? “Ngươi đang đùa sao”

“Ta trước giờ chưa từng đùa giỡn.” Lang Vương, hay nên gọi là Chiến, lãnh đạm liếc nhìn đám lang đã đi theo suốt quãng đường kia, “Ta sẽ không tiếp tục nữa, không có y, ta cũng không có lý do trở về bên đó nữa……”

“Ngươi tin rằng y đã chết rồi?”

Một thanh âm xen vào, Chiến quay đầu, nhìn thấy thanh lang thần sắc thản nhiên: “Ngươi có ý gì.”

“Trong lòng ngươi, căn bản không tin y đã chết, đúng không Vậy tại sao còn ở chỗ này lãng phí thời gian? Mà không đi tìm kiếm?” Thanh lang cười đến cực kỳ quái dị, “Huống hồ” Nó từ từ đi đến bên cạnh Chiến, cúi đầu nhìn cặp vuốt đã thấm đẫm máu tươi đó, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy nói: “Ngay cả ta cũng đều phát hiện ‘bí mật’ của con lang đó, ngươi ở cùng y lâu như thế có thể không phát hiện sao?”

“…….” Trong lòng Chiến lóe lên, trong mắt thoáng chốc hồi phục thần sắc, nhưng nó lập tức lại trở nên cảnh giác, sát ý không thể che giấu bắt đầu tản phát ra: “Ngươi tại sao lại biết?”

“Ta cảm thấy, ngươi không có thời gian để truy vấn nữa đâu nhỉ? Nói không chừng để lỡ lâu như vậy, thật sự sẽ” Lời nói chưa dứt, đối phương đã xông ra xa.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Đám lang hoàn toàn không theo kịp sự phát triển của câu chuyện bắt đầu xao động, Lưu Sa nhíu mày đi qua: “Ngươi rốt cuộc nói gì với Vương?”

“Cái này” Thanh lang lãnh đạm liếc nhìn một cái rồi không nói gì cả, nhưng lại thản nhiên đi tới chỗ Xích Nha, cố ý dùng thân thể sượt qua lớp lông của đối phương: “Nếu như ngươi cầu ta, ta có lẽ sẽ suy nghĩ tới chuyện giúp đỡ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.