Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 45: Chương 45: Dã thú




Nhà Lão Tam Nhi gặp phải lang, chuyện này rất nhanh đã truyền tới góc lớn ngõ nhỏ trong thôn.

“Thôn chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp thứ này rồi…… ai, nhớ lại lúc ta còn trẻ đã từng một thời a……” Người già trong thôn vốn thích nói nhiều, lần này lại tìm được vấn đề, người trẻ tuổi thì vội vàng cùng trưởng thôn nghiên cứu làm sao để lắp đặt hàng rào phòng ngừa lang, nữ nhân tiểu hài tử thì lo sợ bất an, ra khỏi cửa đều tìm người đi cùng.

Tương phản với sự náo nhiệt bên ngoài, chính chủ là nhà Lão Tam Nhi hiển nhiên an tĩnh một chút.

Đem đám rau dại dùng cho gà ăn đặt vào máng bằng đá, Thúy Nhi nghe được động tĩnh trong nhà, bất giác có chút lo lắng nhíu chân mày ưu nhã lại, tiện tay đem gáo gỗ đặt lên trên nắp đậy thùng nước bên trên tổ gà, chùi chùi tay trên cái tạp dề, quay người đến trước nhà. Không ngoài dự liệu, Lão Tam Nhi đang thu xếp đồ chuẩn bị lên núi.

“Tam Nhi….. hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, vết thương của ngươi…… lang trung không phải đã nói cần phải tĩnh dưỡng sao?” Cho dù biết đối phương là một người không chịu nổi chuyện ngồi không, Thúy Nhi cũng vẫn thử khuyên vài câu. “Không sao, không phải chỉ để con lang đó dẫm cho một vuốt sao, mệnh ta cứng lắm, hắc hắc Hôm nay đến hậu sơn xem thử, mấy cái bẫy thỏ đã đặt mấy ngày rồi, không thể để cho người khác chiếm mất được.”

Lão Tam Nhi từ một số phương diện nào đó mà nói thì là một người thần kinh thô, không phát giác được lo lắng của vợ, khoát khoát tay với vợ, cầm theo dao phay và cung tên đi lên núi.

Trời vừa mông lung sáng, trong rừng vẫn còn hơi tĩnh mịch, ngẫu nhiên sẽ cho chim thú xẹt qua, một chút tiếng vang khiến cho sự tĩnh mịch càng thêm phần âm u.

Kéo chặt hai chiếc áo đơn trên người, Lão Tam Nhi lúc này mới bắt đầu tự lẩm bẩm, hắn thỉnh thoảng lại quay ra quan sát phía sau, cứ luôn cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm Không rét mà run, chính là cảm giác thế này. “Sao lại cảm thấy lạnh a…… đã vào thu rồi mà…..” Nhấc đám cung tiễn trên vai ra cầm trên tay, cầm giữ một lực nặng nề, khiến hắn cảm thấy an tâm một chút, lại nhìn xung quanh một lần, rồi chui đầu vào rừng cây. Những nhành cây nhỏ thỉnh thoảng lại sượt lên mặt, nhưng hắn không để ý, cánh tay có một tầng vết chai thật dày kéo đai quần lên một chút, đánh chết mấy con tiểu trùng muốn lại gần, tiếp tục đi tới. Mục đích của hắn muốn đi là những nơi đã đi rất nhiều năm nay. Cũng chính vì đã đi bao nhiêu năm, cho nên mới có thể an tâm như thế, cho dù vừa mới đụng phải công kích của lang, cũng không chút để ý con lang đang du lãng đó có thể xuất hiện ở đây hay không. Thời khắc mùa hạ và mùa thu thay nhau, khí hậu biến hóa rất lớn. Buổi sáng vẫn còn mang theo khí lạnh bức người, đến khi mặt trời lên cao lại nóng đến mức người ta không thể mặc nổi quần dài. Lão Tam Nhi tìm tòi trong đám lùm cây khá lâu, kéo một con thỏ rõ ràng đã chịu đói nhiều ngày ra, vui ha ha kéo khóe miệng, tùy tiện cột cái lỗ tai con thỏ mắc ra sau lưng. “Cầu gai trúc bắc ngang khoảng không, hai kẻ thương nhau vượt qua gió. Chim yến nhả bọt hòa bùn làm tổ, con nhện giăng tơ đứng giữa trời……..” Tâm tình lên cao chót vót, bất giác cười ha hả hát vang khúc sơn ca. Chỉ là hắn không chú ý tới, chính tại chỗ không xa, một đôi mắt âm tàng trực chỉ……..

Lâu Ánh Thần đã men theo rìa sông đi vòng mấy lượt rồi.

Y đã có thể gần như xác định, không có đường quay về. Y chạy lên đỉnh núi cao nhất để đón gió tìm kiếm, nhưng khí vị trong gió đều là xa lạ. Tuy không đến nỗi có cảm giác bị vứt bỏ, nhưng vẫn là có chút lạc lõng.

Chỉ có một mình ta……

Tiếng hít thở có chút nghẹt của mũi, y từ trên đỉnh đá nhảy xuống, dẫm bước trên đám cỏ mọc um tùm nhanh chóng chạy vào rừng, lá cỏ và mớ lông ma sát phát ra âm thanh xào xạt, bỏ đi, nếu đã đến thì phải trú lại, nếu trong nhất thời không thể tìm được những con lang khác, vậy thì y chỉ đành trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt của bản thân thôi.

Ăn uống, săn bắt, ngủ nghỉ.

Ba điểm khó khăn và cơ bản nhất.

Tuy đi loanh quanh khá lâu, nhưng y không phát hiện ra có dấu vết của bất cứ dã thú thể hình lớn nào, nhưng lại luôn cảm thấy có gì đó……. tính cảnh giác tự phát ra, mà loại cảm giác chính xác này chỉ khi bên cạnh y có dã thú ẩn mình mới xuất hiện.

“Ai….. rõ ràng là có nhân loại a……. tại sao ta lúc đầu lại đầu thai sai vậy a……” Hơi mang theo chút sầu muộn nghĩ, Lâu Ánh Thần tạm thời thả chậm tốc độ, lăn người vào trong đám cỏ mềm, hàm răng cố gắng cắn cắn trên phần lưng của mình.

Ngứa quá…… khi vết thương kết sẹo là khó chịu nhất

Đặc biệt là sau lưng…… hàm răng của y căn bản không đủ gãi, phương pháp giải quyết duy nhất chính là giống như sâu róm nằm trên đất phơi bụng cuộn tới cuộn lui. Rất là…… động tác phiền phức khổ sở…..

Gió, nổi lên rồi…..

Thổi đám cỏ tản mác bốn phía khiến Lâu Ánh Thần vội vàng híp mắt lại, lỗ mũi hơi động một chút, đột nhiên từ trong làn gió nhỏ nhặt phân biệt được khí tức của dã thú

Cơm trưa? Vẫn là……. vì một khí tức khác rõ ràng là của nhân loại mà do dự một chút, lưỡng lự khá lâu, y vẫn quyết định đi xem thử vận may, tuy tối qua bản thân mới ăn được một nửa con nai hoang.

Con dao phay trong tay đã vứt tới chỗ khá xa, Lão Tam Nhi mắt mở trân trân nhìn cây cung của mình bị một dã thú không biết tên cắn nát gãy thành từng đoạn gỗ vụn, bắt đầu hoài nghi đôi mắt của mình có phải đang nhìn thấy ảo giác không. Đó là một động vật lớn cỡ khoảng một con trâu đực trưởng thành, bề ngoài phủ lên một lớp da màu phiếm tử sắc, có lớp lông ngắn mà cứng cáp, tứ chi rõ ràng thô tráng, nó lay động con mắt màu hổ phách, cắn nát mớ đồ dùng săn bắt thành bột cám trong miệng, sau đó quay người, trừng mắt nhìn Lão Tam Nhi, gần như chớp mắt, hai con mắt đó tựa hồ bắt đầu sung huyết.

Dấu hiệu của sự điên cuồng.

Lão Tam Nhi nghĩ muốn chạy, nhưng một chân của hắn bị thương, lại thêm sợ hãi, nên không động được chút gì. Một người một thú cứ thế nhìn đăm đăm đối phương, cho đến khi một bên cường hãn hơn bắt đầu hành động, kẻ yếu liền biết, giờ chết của bản thân sắp tới rồi.

Nhưng con dã thú đó lại không công kích, nó dừng lại tại cự lý cách Lão Tam Nhi hai bước, đột nhiên bộ mặt cảnh giác nhìn chăm chú vào trong đám rừng, không lâu sau, trong đó có một cái bóng lay động, rồi một con lang có màu lông xám chui ra.

“A……” Lão Tam Nhi bất giác nhỏ tiếng kinh hô một cái, con lang đó, tuy tối hôm đó hắn không nhìn rõ ràng được màu lông của nó, nhưng đối với con mắt màu tím của nó thì ấn tượng rất sâu.

Lâu Ánh Thần tự nhiên cũng chú ý tới cái người từng bị mình dẫm cho một cước đó, y nhàn tản đảo mắt, sau đó mười hai phần tinh lực đều tập trung trên người con dã thú kia.

“Á hạc”

Y cho rằng đối phương không hiểu ý của mình, nhưng lại thấy con Á hạc đó quay người, tự hào ngẩng đầu lên: “Một con….. lang tạp chủng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.