Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 74: Chương 74: Địa vị nằm ngoài dự liệu




Sáng sớm, tỉnh lại trong âm thanh chói tai của cây roi xé rách không khí.

“Tỉnh dậy tỉnh dậy! Làm việc đi! Dậy, mẹ nó còn dám ngủ, ta cho ngươi lười!”

Bên phía nhân loại gần đó vang lên từng trận kêu thảm, Lâu Ánh Thần ở trong góc tỉnh lại, y theo thói quen lắc lư lỗ tai một chút lắng nghe tiếng động bên cạnh, bức bách đầu óc tỉnh táo trong một thời gian ngắn, sau đó mới mở mắt ra, bất động thanh sắc nhìn xung quanh, không có con lang nào chú ý tới hành động của y, trong lúc bất cẩn nhìn trúng con lang thủ lĩnh đang trốn trong góc đối diện, Lâu Ánh Thần nhìn gương mặt sau khi bị xé mất một miếng da trở nên đặc biệt buồn cười đó hơi ngẩng lên. Tên đó tựa hồ ngạc nhiên một chút, sau đó lỗ tai không tự giác cúp về phía sau, quay người đi không còn tiếp tục nhìn qua bên này nữa.

Không có đi tới khiêu chiến? Điều này khiến Lâu Ánh Thần có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không để cho y có thời gian nghĩ nhiều, kẻ trông chừng cầm roi đã đi tới, vẫn thành thật an phận cho người ta trói mình với xe, bắt đầu một ngày lao lực vận động thể lực khô khan nhàm chán. Mỏ núi không nhỏ, nhưng cũng không tính là đặc biệt lớn, lộ tuyến đường đi của Lâu Ánh Thần vừa đúng quay một vòng gần hơn phân nửa mỏ, y bất động thanh sắc thầm ghi nhớ địa lý hoàn cảnh mỗi một chỗ, đầu óc nhanh chóng vận chuyển tính toán con đường có thể chạy trốn, trong lúc chuyên chú lại không hề phát hiện con lang đầu lĩnh thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang, nhưng cũng tính là đã thu hoạch được rất lớn, một ngày làm việc, y đã tính ra được bốn năm phương án.

Đương nhiên, đó mới chỉ là nghĩ xem có thể an toàn tuyệt đối không, đợi đến khi mặt trời xuống núi, gông xiềng trên lưng được gỡ xuống, Lâu Ánh Thần híp mắt quyết định khi trời tối khuya sẽ đi thám thính thực địa rõ hơn. Vừa đi vào hàng rào, lại phát hiện con lang đầu lĩnh đó đã đứng ở chỗ tối qua mình nghỉ ngơi chờ đợi. Hôm nay không có tâm tình đánh nhau. Lâu Ánh Thần hiện giờ chỉ muốn nghỉ ngơi suy ngẫm nên quay đầu đi sang bên khác, chúng lang tựa hồ phát giác được sự dị thường giữa hai con lang này, nhất tề đều nhường ra một con đường.

“Này…..”

Vừa đứng cạnh hàng rào còn chưa kịp nằm xuống, con lang đầu lĩnh đã đi qua, dừng lại ở cự ly cách Lâu Ánh Thần cỡ khoảng hai mét, nhìn chăm chăm vào y.

“…….” Không nói gì chỉ liếc nhìn qua, Lâu Ánh Thần hít mũi một cái, “Có chuyện?” Với thể lực và tâm tình hiện tại mà nói tạm thời y không muốn đánh với nó.

Nhưng ngoài dự đoán là con lang đầu lĩnh đi tới trước, cái đuôi gần như dán sát vào chân sau, chóp đuôi nhỉnh lên, lỗ tai của nó ép về sau lợi hại, so với thân thể của Lâu Ánh Thần vì chân sau cố ý thấp xuống mà nhìn nó rõ ràng nhỏ bé hơn rất nhiều, mỗi một bước đi lại gần con lang đầu lĩnh này đều cẩn thận quan sát thần sắc của Lâu Ánh Thần, cuối cùng thái độ khi nó đứng lại trước mặt y chính là cung kính hửi hửi mớ lông trên cổ y.

Nó rốt cuộc là muốn làm gì?

Lâu Ánh Thần không hiểu.

Y không hiểu nhưng không đại biểu là những con lang khác không hiểu, đây là hành động mà lang chủ động biểu thị hảo ý hơn nữa là chủ động biểu thị thần phục với cường giả mà nó công nhận, hành động của con lang đầu lĩnh này hiển nhiên dẫn đến hỗn loạn cho đám lang kia, đa số lang đều ngốc lăng nhìn hai con lang này không biết phải làm sao, còn có một số ít thì bắt đầu cụp mắt thần phục với Lâu Ánh Thần, số cực ít còn lại chỉ có vài con thì đang nhe răng khè miệng gầm gè, “Đầu lĩnh của chúng ta, tại sao ngươi phải thần phục một tên phản đồ toàn thân đều là mùi vị của nhân loại?!”

Con lang đầu lĩnh không lý đến lời nói của chúng, bảo trì thái độ yếu đuối có chút đáng thương nhìn Lâu Ánh Thần, tựa hồ đang chờ mong hoặc có lẽ là đang lo lắng.

Mà Lâu Ánh Thần cũng từ trong câu nói đó tìm được đầu mối cho sự nghi hoặc trước đó: Hương vị của nhân loại. Y sớm đã quên mất dã thú đối với những khí vị không muốn nhìn và cũng gần như không muốn hửi này có bao nhiêu phản cảm

Đương nhiên, một vấn đề khác cũng đồng dạng rất quan trọng, tại sao con lang đầu lĩnh này lại làm thái độ thần phục.

“Ngươi tại sao phải làm như vậy?”

Nghĩ tới liền buột miệng nói luôn, Lâu Ánh Thần lãnh đạm nhìn con lang gần trong gang tấc, trong lòng tính toán xem nếu nó cứ như vậy bổ lên thì liệu y có thể dùng phương thức nhanh nhất giải quyết nó không.

“……. Vương của ta……”

Khẩu khí của con lang đầu lĩnh đặc biệt chân thành, “Vì chỉ có ngươi mới có thể dẫn dắt chúng ta sống mà trốn thoát khỏi chỗ này.”

Trốn thoát? Lâu Ánh Thần không tiếp lời, đám dã thú lại từng trận huyên náo. Rất lâu sau, cuối cùng có một con lang đứng ra, là một con lang già ốm đến da bọc xương nhưng tinh thần vẫn ngỗ ngược, dưới cổ có một mảng lông màu trắng xám, tựa như trăng non, nó dùng con mắt màu xám lục đánh giá Lâu Ánh Thần, rất lâu mới mở miệng hỏi: “Ý kiến của ngươi thì sao? Chúng ta có thể để ngươi làm đầu lĩnh của chúng ta, nhưng là…… ngươi có thể dẫn chúng ta ra ngoài không?”

“……..”

Bình tâm mà luận thì Lâu Ánh Thần không có ý tứ muốn làm đầu lĩnh gì đó, sống chết đi hay ở của đám lang này không có liên quan tới y, nhưng bị một đám lang yếu nhược bất kham trước mặt này nhất tề nhìn đăm đăm, mục quang mới lóe lên hy vọng và rụt rè đó khiến y có chút động tâm, đương nhiên, động tâm là một chuyện, hành động lại là một chuyện, “Ta chỉ có thể bảo đảm bản thân ta rời khỏi.” Y trả lời.

Câu nói này là nói thật, y không thể xác định một đám lang cùng hành động, mục tiêu lớn như vậy sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.

Nghe thấy trong đám lang hình như đang lan tràn một cỗ khí tức thất vọng, mà con lang đầu lĩnh vẫn bảo trì thái độ thần phục không chút động đậy, ánh mắt kiên định cúi đầu đứng trước mặt Lâu Ánh Thần.

“Ngươi không tất yếu phải như vậy.” Lâu Ánh Thần nhíu mày lên, y nhìn ra được trong đám lang này có một vài con lang đang dùng mục quang khinh bỉ nhìn con lang đầu lĩnh, mà loại mục quang này khiến y rất là…… chán ghét.

Con lang đầu lĩnh hơi ngẩng đầu lên, chú mục nhìn Lâu Ánh Thần một cái rồi lập tức lại cúi đầu xuống: “Ta thần phục sức mạnh của ngài.” Hơi ngừng một lát, nó tiếp tục nói, “Hy vọng ngài có thể cho phép ta, và chúng ta đi theo ngài.”

==============

Gió đêm không ngừng nghỉ thổi qua rừng cây, tiếng gió vù vù khiến không khí càng thêm lạnh.

Lưu Sa hít hít mũi, từ trong gió tìm được một tia vị đạo khiến nó hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nó đứng lên, đá con lang đang gác một chân lên eo nó ra, sau đó đi ra khỏi sơn động.

Trên đỉnh mỏm đá, con lang thuần hắc sắc đang nhìn ngắm về nơi thật xa, không biết đang nghĩ cái gì.

“Lẽ nào ngươi không mệt sao?” Ngáp một cái, Lưu Sa cố gắng lắc lắc cái chân sau có chút tê cứng, con lang trước mặt quay đầu lại, con ngươi kim sắc chợt lóe một chút: “Chúng ta còn cần đi bao lâu?” Nó không trả lời nghi vấn của Lưu Sa, mà hỏi ngược lại một vấn đề khác. “……” Lưu Sa nghẹn họng than thở, nó thật sự cảm giác con lang trước mặt này không thể lý giải, ‘Truy Nhật’ vốn chính là hành vi gần như tự sát, mà con lang này lại xem nó như một chuyến du lịch ngoài trời

Đương nhiên, bản thân mình đi theo cũng là tên ngốc!

“Tại sao phải đi gấp như thế?” Lưu Sa đồng dạng không trả lời vấn đề, tiếp tục hỏi thứ mà mình cảm thấy hứng thú, nó không có tiến tới, trong một phương diện nào đó mà nói, đến gần con hắc lang này khiến nó có một cảm giác áp bách quá mức, nó không thích, cho nên lý trí nó chọn lựa ngồi xuống tại chỗ, chân sau gãi gãi lỗ tai, đột nhiên nghĩ đến gì đó hỏi, “Chắc không phải là vì tình nhân đi?”

“…….Ân.”

“A?”

Sự thẳng thắn của hắc lang khiến nó ngạc nhiên, rất lâu mới co rút khóe miệng, nhìn con lang gương mặt lại trầm xuống đó thầm thì, “Không biết tình nhân của ngươi sẽ đáng sợ như thế nào……..”

“Đáng sợ?” Hắc lang lỗ tai cực thính hiển nhiên nghe được lời của nó, hiếm thấy lộ ra nụ cười nhạt, “Y không thể dùng từ đáng sợ để hình dung……. Hay có lẽ nên nói……. bất cứ từ ngữ nào cũng đều vô pháp hình dung y…… vì y là một……. gia hỏa cực kỳ đặc biệt.”

“Đặc biệt a…..” Cũng chính là dị loại rồi….. quả nhiên là cùng loại thì tụ lại mà. Tâm có chút buồn buồn nghĩ, nhưng lần này đã học khôn không nói ra, Lưu Sa lại ngáp một cái, ban ngày cùng một đám sài lang đánh giết khiến nó tiêu hao rất nhiều sức lực, “Bỏ đi, đường còn rất dài, không nói nữa.” Không có làm bộ uyển chuyển chúc ngủ ngon, vội vàng kết thúc cuộc đối thoại xong thì nó lắc miệng trở về hang động, tiếp tục giấc ngủ.

Hắc lang chuyển mục quang về phương xa, ở đó một mảng hắc ám, cho dù là mắt của nó cũng không cách nào nhìn ra cái gì.

“Vương…….”

Con lang trước đây thuyết giáo với Mộc Bàn từ đám cỏ không xa chui ra, hơi lắc đầu cho rơi hết cỏ vụn, khẩu khí bình tĩnh nói. “Xin ngài an tâm, ‘y’ không phải là lang bình thường, sẽ không có chuyện gì.”

“…….Phù Xuyên” U sầu than một tiếng, Lang Vương nhảy xuống mỏm đá, đầu cũng không quay lại đi xa, lời vốn chuẩn bị nói ra lại nghẹn trở lại, cho dù là bộ hạ tín nhiệm nhất, cũng không phải là người có thể chia sẻ tâm tình với mình, “Đi ngủ đi.”

“Vâng.”

Phù Xuyên đồng dạng hiểu rõ con lang có tư cách lắng nghe tâm tình Lang Vương là ai, nó cung kính cong cổ một chút, sau đó đi vào hang động.

=========

“Đối đầu?”

Lâu Ánh Thần nghi hoặc hỏi lại, mấy phút trước y khổ sở khó xử đành đáp ứng trước khi rời khỏi mỏ núi này sẽ làm đầu lĩnh của đám lang, nhưng mấy phút sau hiện lại y lại hối hận rồi.

“Đúng vậy, vì thú loại ở đây chủng loại hỗn tạp, trong đó có một loại quái thú là cường đại nhất, chúng ta đã có gần một phần ba đồng bạn bị chúng ăn mất rồi……” Xích Nha, cũng chính là con lang thủ lĩnh tiền nhiệm giải thích, lời vừa nói xong, con lang già tiếp lời: “Hiện tại cứ cách năm ba ngày chúng ta lại bị tập kích, cho nên chỉ có thể đánh bại đầu lĩnh của chúng, mới có thể bảo đảm sự an toàn của quần lang…..”

“……”

Cảm giác bị lừa càng lúc càng cường liệt………

Hắc tuyến nhìn gương mặt lang áp gần, Lâu Ánh Thần không nói nên lời nghẹn sặc, sớm biết thì không tự rước nhiều phiền toái như vậy làm gì, y biết cái gọi là đối đầu đó quan hệ với uy tín của mình trong đám lang, nhưng chính vì bị đẩy lên đỉnh ngọn gió khiến y rất là không vui.

“Biết đầu lĩnh bên đó của chúng tên là gì không?”

“Ách…… cái này……”

“Ân…….”

Vấn đề vừa hỏi ra, đám lang liền yên tĩnh xuống, quay mặt nhìn nhau, hiển nhiên chúng chưa từng nghĩ tới đi tìm hiểu một con quái vật sẽ uy hiếp đến sinh mạng của mình. Lâu Ánh Thần thấy tình trạng này đột nhiên nghĩ đến bản thân lại dùng cách nghĩ của nhân loại, than một hơi, quay đầu hỏi con lang già: “Vậy thì đầu lĩnh đó……. lúc nào sẽ xuất hiện? Cái này chắc là sẽ biết đi?”

“Ách, cái này tuy không dám hoàn toàn xác định, nhưng mỗi lần tiến công đám lang chúng ta họ đều đánh trận đầu.”

“…..Được thôi, vậy lần sau nó xuất hiện, ta phải đi xem thử cái con ‘quái vật’ này mới được.”

Nói là nói như thế, nhưng trong lòng Lâu Ánh Thần thật sự không chắc, nhìn sắc trời, đã đủ tối rồi, đứng lên nói với Xích Nha: “Chuyện này trước để qua một bên, Xích Nha, theo ta đi xem xét hoàn cảnh mỏ núi này một chút.” Nếu đã phải cùng cả đám dã thú này chạy trốn, một con đường hiển nhiên không đủ. Vừa đứng lên, lại không ngờ từ bên ngoài truyền tới tiếng kêu thảm của lang. Chỉ lấy con lang già đột ngột nhảy lên: “Là đám quái vật đó đến!!” Nghe vậy, trong lòng Lâu Ánh Thần ngưng trệ, không kịp nghi hoặc tại sao dưới tình huống này mà nhân loại không đến ngăn cản, chỉ thấy con lang già đã nhảy qua lan can xông đi.

Từ xa nhìn thấy hai đám dã thú không cùng chủng loại đang hội tụ lại, mà một dã thú cao lớn uy mãnh trong đó khiến y nhất thời ngạc nhiên đứng như trời trồng, mắt thấy đối phương ngẩng đầu ném một con lang vào không trung, y hét lớn một tiếng, tiếng gầm uy nghiêm vang vọng khắp mỏ núi, đối phương dừng lại, đồng dạng cũng ngoài ý muốn, sau đó chạy băng băng qua bên này, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, cho đến khi tới chỗ Lâu Ánh Thần, khi Lâu Ánh Thần cho rằng não sẽ bị chấn động, tên đó mới ha ha cười một tràn lớn: “Tiểu quỷ, ngươi sao lại ở chỗ này rồi? Không phải bị đám người bán đứng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.