Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 36: Chương 36: Dung túng




Nếu như có thể chọn lựa, ta muốn có thân hình của con hổ

======================

Mắt thấy Lang Vương lại bức tới gần, Lâu Ánh Thần vốn đầy *** trong thoáng chốc liền bay lên chín tầng mây, chỉ cảm giác phần lông trên đầu đều dựng đứng lên, thân thể một trận run rẩy, thần sắc trên mặt tự nhiên cũng không tốt đẹp gì mấy.

“Đừng mang biểu tình chỉ muốn cắn chết ta như vậy.”

Lang Vương có chút trêu ghẹo cười gian, “Vừa rồi ngươi không phải rất cao hứng sao?” Cao hứng con mẹ nhà ngươi! Lâu Ánh Thần sắp tức đến hun phổi, hung ác nghiến nghiến răng: “Ngươi giỏi lắm ……” Dám dùng thủ đoạn này để câu y, cũng chỉ có tên hỗn đàn này thôi. Lang Vương lại cười: “Có giỏi hay không, ngươi chắc rất rõ ràng.” Nó tiếp tục hành động trước đó, dùng vuốt lật “thức ăn” quay mặt lại rồi cố định chặt, sau đó cẩn thận liếm liếm trên con mắt của y.

Mấy mụt chóp thô ráp trên đầu lưỡi lướt qua bộ phận đã kết thành sẹo, dẫn tới từng trận ngứa ngáy kỳ dị, cảm giác được hạ thân lại bắt đầu có động tĩnh, Lâu Ánh Thần rất muốn coi rẻ chính mình tại sao vào lúc này ngay cả một chút định lực cũng không có……

Nhớ lại năm đó khi y đi xem múa lửa tận mắt cũng không có phản ứng tâm lý như thế này a nhưng……

“Ta rất kỳ quái, tại sao ngươi luôn thích xuất thần ngay tại lúc này?” Lang Vương tựa hồ đang tự lẩm bẩm, nhưng một mạt tinh quang trong đáy mắt lại khiến Lâu Ánh Thần run rẩy một chút. Sợ, y thật sự cảm giác được sợ hãi. Chỉ là cảm giác đó không có kéo dài, đã bị một trận kích thích khác hấp dẫn mất. Lang Vương học lại cách làm vừa rồi của y, liếm hút phân thân của y.

Chỉ một khắc đó, một viên đạn nguyên tử nổ ra trong đầu Lâu Ánh Thần, tiếng rên rỉ không kịp áp chế trở về liền buột miệng thoát ra. Lang Vương giống như đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới lạ, vui không biết mệt liếm lộng khối thịt đã trương phồng thành màu đỏ sậm. Đầu lưỡi thi thoảng lại lướt qua phần đỉnh, mút hút bạch dịch bị rỉ ra, hơn nữa còn liếm qua phần thịt mềm màu hồng trên bụng, đem những nhũ đầu ẩn trong đám lông màu xám tại nơi đó đều cắn hết một lượt. Sau đó ngẩng đầu nhìn con mắt gần như đã muốn xung huyết của Lâu Ánh Thần, tránh người ra, để y thuận thế lăn úp xuống, rồi lại cắn lên lớp da sau cổ y, nhấc lên đặt trên một phiến đá gần nhất.

Nó sớm đã đợi không kịp rồi

Phân thân trương thẳng ngay tại cửa vào động khẩu nhỏ hẹp lấy thế dừng lại, nhàn nhạt trừu sáp mấy cái, tiết ra một chút dịch thể cũng ít nhiều có tác dụng bôi trơn, chỉ là một giây sau, hung hăng trùng kích thẳng vào.

Đau……..

Một chút khoái cảm cũng không có……..

Tiếng rên rỉ ô ô từ sâu trong cổ họng phát ra, Lâu Ánh Thần lại lần nữa cương cứng thân thể. Nhưng lần này Lang Vương không có như trước không chút cố kỵ chỉ lo phát tiết, nó dán lên sau lưng y, tỉ mỉ ma sát trong mật đạo đó, không ngừng bắn ra dịch thể xung kích nóng bỏng bên trong bề mặt non mềm, cửa vào bị xé mở lại lần nữa nhiễm đỏ nơi mà thân thể của hai lang liên kết với nhau.

“Ta….. giết ngươi…..”

Không phục và không cam lòng gầm lên, Lâu Ánh Thần nghiến răng nghiến lợi, y không thể lớn tiếng hô hoán, hít thở nhẹ nhàng cũng đã động chạm tới vết thương. Lang Vương thương tiếc liếm liếm sau tai y, đẩy khí tức nộ vào bên trong, dùng thân thể áp sát căn bộ phần đuôi của đối phương, hơn nữa không nặng không nhẹ dùng đuôi của chính mình đảo đảo qua khí quan chỗ hạ phúc của Lâu Ánh Thần.

Nó rất muốn lập tức trùng kích tại mật đạo nhỏ hẹp tiêu hồn đó, muốn khiến cho con lang dưới thân này khóc thút thít khổ sở lớn tiếng cầu tha, nó muốn nhìn thấy biểu tình khi y đau đớn cực độ ẩn nhẫn cực độ nhưng nó không muốn đánh mất y.

“Giết ta? Ân…… có tiến bộ……” Biểu tình Lang Vương tựa hồ rất chăm chú, lại đâm phân thân vào mấy phần, cố nhẫn nhịn dục vọng đợi “vợ” của nó thích ứng. Đáng tiếc Lâu Ánh Thần lại không chịu nhận tình, y cũng vô pháp nhận tình, vốn phải dung nạp một cự vật như thế đã phải cố sức lắm rồi, dù có chờ đợi thêm bao lâu thật ra cũng như vậy. Dục vọng phía trước bị đuôi của đối phương lúc có lúc không đảo qua, phía sau lại giống như bị đâm vào hung khí hành hình, đối lập cường liệt khiến lòng muốn chết của Lâu Ánh Thần cũng đều có.

Đây có chỗ nào là mẹ nó giống làm tình đâu, đây quả thật chính là con bà nó khổ hình mà!

Phát hiện thời gian hoàn toàn không khiến cho Lâu Ánh Thần có biểu tình thả lỏng, Lang Vương bất đắc dĩ mấy phần, nhẹ nhàng trừu sáp vài cái, rồi lùi ra ngoài, đặt “vợ” đã tê liệt an trí tại chỗ thảm cỏ dày nhất, than thở: “Bỏ đi….. đợi sau này….. không trễ” Mấy từ này nói ra tương đối không tình nguyện. Tuy nói mùa xuân là mùa phát tình, nhưng bình thường cũng không phải không có dục vọng a…… mùa kéo dài, bảo nó làm sao mà chịu nổi……..

Lâu Ánh Thần bất ngờ khi Lang Vương không có dùng cường (thật ra cũng mém rồi), trong lòng nhất thời không biết có bao nhiêu phức tạp, quay đầu lại nhìn vào đôi mắt màu vàng đó, rồi nặng nề ngã lên mặt cỏ.

Có hơi mệt rồi…..

Cái vuốt bị thương đó mềm mềm có chút ẩm ướt, đại khái là…….Lang Vương…….

Có chuyện gì thì…… ngủ xong lại nói đi…….

================

Ngửi được vị ẩm ướt thanh mát trong nước, Phù Xuyên không nhịn được hơi run rẩy.

“Nước cũng quá nhiều rồi đi……” Nhìn dòng thủy lưu ám sắc ngập qua chân trước, một con hùng lang cẩn thận lùi về phần đất kiên cứng, quay đầu nhìn Phù Xuyên, thử hỏi: “Làm sao đây? Không có cách nào đến đối diện.”

Thật ra bọn chúng muốn quan sát mảnh đất gần địa giới, nhưng chỉ mới là một khu đất trũng, đã tích lũy nước thành một cái đầm rồi. Thần sắc của Phù Xuyên càng thêm trầm trọng, mục quang của nó, chăm chăm nhìn mấy khối màu đen nằm trên đám bùn trước mặt.

“Có chuyện lớn…… không tốt rồi……”

Vòng trời ẩn ẩn đang ánh lên tia lôi điện màu đỏ, mưa lớn liên tục nhiều ngày, tựa như đang đến càn quét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.