Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 116: Chương 116: Huynh đệ




Vì thái độ khi Lang Vương nói đến tử huyết thật sự không mấy trọng yếu, cho nên Lâu Ánh Thần đối với cái này cũng chỉ có ấn tượng là ‘một thứ không quan trọng’, dù sao đối phương cũng không dự định tiếp tục nghiên cứu sâu về chuyện này, y mới dò hỏi: “Trước đó ta muốn sau khi tìm được ngươi thì lại đi tìm ngân lang một lần nữa, hiện tại, chúng ta nên đi tìm hắn, hay là hội họp với đội ngũ?”

Lang Vương nhíu mày, màu vàng trong mắt lưu chuyển, hết nửa ngày mới đứng lên: “Ta nghĩ, đi tìm hắn. Ít nhất hỏi cho rõ ràng thái độ của hắn …….”

Dù sao là huynh đệ, đối với ngân lang, Lang Vương có hổ thẹn và bất mãn, tích lũy bao nhiêu năm, cũng đã đến lúc kết thúc. Nghĩ lại bản thân trước đây tựa hồ chưa từng nghĩ tới việc này, bất giác chuyển mục quang lên Lâu Ánh Thần, “Ngươi……. thấy thế nào?” Vốn dĩ Lang Vương muốn nói cảm ơn, nhưng lại cảm thấy như vậy rất xa cách, hơn nữa nó biết đối phương sẽ không thích nghe.

Lâu Ánh Thần hơi phân tích một chút “Đây chắc là chuyện đơn giản nhất, cũng là chuyện nên làm nhất. Các ngươi là huynh đệ, dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã.”

Một giọt máu đào hơn ao nước lã? Lang Vương thầm đọc lại vài lần, gật gật đầu, nhìn quanh về mảng rừng cây, “Chúng ta đi thôi.”

Thời tiết tựa hồ càng lúc càng ấm áp, mặt đất sau khi tuyết tan tạo cảm giác như đang bước đi trên tấm thảm, Lâu Ánh Thần và Lang Vương trước sau đi tới, cũng không vội vàng gì, tìm kiếm một con lang trong rừng rất khó, càng huống hồ phải tìm một con lang một lòng muốn trốn tránh mình, cho nên họ cũng coi như nhàn tản chuyện phiếm.

“Ngươi cứ như vậy…… đem vị trí Vương đẩy đi?”

Nghe Lang Vương giản lược nói một chút về tình hình sau khi mình rơi xuống sông, Lâu Ánh Thần cảm thấy trong lòng cuộn trào, dùng đầu chạm chạm vào lưng Lang Vương, hiếm khi làm ra động tác có chút yêu kiều, nhưng không đợi Lang Vương kịp phản ứng, y đã nghĩ tới chuyện khác: “Xích Nha đâu? Nó chắc……. sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Còn về đám Phù Xuyên kia, có điều kiện ưu tiên tốt như thế, Lâu Ánh Thần không mấy lo lắng, huống hồ y biết con lang cà lơ phất phơ năm đó đã có thể độc hành rồi, nhưng Xích Nha thì rất nguy hiểm, nó không hợp đàn, hơn nữa, còn có thanh lang ở đó. “Con thanh lang đó sẽ không đối với nó làm ra hành động gì đi……” Mài răng, lỗ tai Lâu Ánh Thần dán sát vào hai bên đầu, Lang Vương cực phiền muộn trừng mắt nhìn bạn đời vĩnh viễn không chịu đem hết tâm tư đặt lên người mình kia, có chút không nói nên lời: “Cái này ta không biết, nhưng cặp đôi đó có xảy ra chuyện gì, cũng là vấn đề của chúng, con thanh lang đó tuy có chút táo bạo, nhưng, ta có thể nhìn ra nó đối với tiểu tử kia của ngươi là thật tâm……. Con đường sau này còn rất dài, nhưng mà, không có ai có thể thay thế chúng đi tiếp được.” Tính ra họ cũng đã đi qua một quãng đường rất dài, Lang Vương hoài niệm mở miệng, “Ta cũng thật tưởng niệm bộ dáng ngốc nghếch trước kia của ngươi, hắc hắc……”

“Ta lúc nào thì từng ngốc nghếch chứ?” Lâu Ánh Thần mặt đầy hắc tuyến, đột nhiên nhớ tới chuyện xấu hổ khi bản thân vẫn còn chưa thích ứng với cuộc sống của lang, liền đỏ bừng mặt, “Tựa hồ, là có một chút xíu……..”

“Ngươi lúc đó cũng rất chăm chỉ muốn moi con thỏ sớm đã chạy mất dạng ra khỏi bụi rậm. Ha ha ha…..”

Loại chuyện này nhớ kỹ như vậy để làm gì Khi Lâu Ánh Thần muốn phản bác vài câu, lại thấy nụ cười gian của Lang Vương cứng lại, ngẩng đầu hít hửi trong không khí, thần thái trên mặt cũng dần dần trở nên thâm trầm.

“Thế nào rồi?” Bị không khí đó ảnh hưởng Lâu Ánh Thần cũng trở nên cảnh giác, cẩn thận hỏi.

Lang Vương nhìn chỗ tảng đá bên phải: “Hắn ở gần đây, chắc không lâu trước đó từng đi ngang qua.” Nói rồi đã nhảy lên gò đất nổi, Lâu Ánh Thần tự nhiên theo sát phía sau, bước qua đám đá lồi lõm, nhạy bén như mèo núi xuyên qua từng đám gò đất, đối mặt như cũ vẫn là mỏm đá dựng thẳng, không thấy bóng dáng của sinh vật nào, hai con lang không có ngừng nghỉ gì, không chút do dự nhảy xuống dưới, trước sau tiến vào trong trận thạch đá đó.

Lâu Ánh Thần một mặt chạy một mặt dùng dư quang đảo qua hai bên, trừ thông lộ nhỏ hẹp nghiêng nghiêng quẹo quẹo, y không tìm ra được một con đường thẳng tắp nào, ở đây giống như mê cung, đây là ấn tượng đầu tiên, tiếp theo chính là rất hoang vu, nơi thế này, khiến người ta nghĩ đến những phế tích hẻo lánh bị lãng quên của lịch sử. Nếu như tảng đá vẫn như bình thường không hề có dấu tích của bất cứ ai dụng công phu điêu tạc, y sẽ cho rằng bản thân phát hiện một di tích cổ.

Sau khi kỳ quái tìm đường chừng một khắc, Lang Vương đột nhiên dừng bước, trong ánh mắt nghi hoặc của Lâu Ánh Thần, gầm lên: “Triệp! Đi ra đây ta biết ngươi ở đây!”

Hồi âm vang vọng dữ dội, nhưng không có bất cứ tiếng đáp nào.

“Ta biết ngươi đang ở đây, ngươi ra đây cho ta!”

Loại khẩu khí này……. Lâu Ánh Thần thật sự nhịn không được thầm muốn phản bác, phàm là hài tử có chút tâm nghịch ý thì sẽ không chịu nghe đâu……. Xem ra Lang Vương này làm ca ca thật là rất thất bại.

Lại gọi mấy tiếng mà không có hồi đáp, Lang Vương cũng không gọi nữa, quay đầu liếc nhìn Lâu Ánh Thần, Lâu Ánh Thần bị ánh mắt tựa như đang ủy khuất đó của nó khiến cho kinh ngạc, có chút không nói nên lời hỏi: “Hắn có phải là đã rời khỏi đây không?” “Sẽ không.” Khẩu khí Lang Vương rất khẳng định, “Ta có thể ngửi được vị đạo của hắn, là ở đây, nhưng mà…… hắn không chịu xuất hiện.”

Đó chắc là bình thường thôi mà…….

Lâu Ánh Thần giãn ra mớ hắc tuyến trên đầu, quay người nói: “Có lẽ hắn không muốn nói gì khi ta cũng ở đây, ta tránh đi trước, ngươi”

“Không được!” Lang Vương lập tức dựng lông, nghiêm túc trừng mắt nói: “Ta không dễ dàng gì mới tìm được ngươi Ở đây lại không biết là có nguy hiểm gì không, ngươi không được rời khỏi ta!” Nó sợ nhất là ‘vạn nhất’, vạn nhất Lâu Ánh Thần hơi rời khỏi nó một chút thì gặp phải chuyện ngoài ý muốn như bị ai đó bắt cóc thì phải làm sao? Vạn nhất gặp phải độc xà độc trùng gì đó thì làm sao? Vạn nhất nguy cơ không thể phòng bị ở đâu cũng có, nó đã chịu đủ khi nhìn thấy ái nhân bị thương rồi, lại thêm nó từ rất sớm đã quyết định, sẽ không để Lâu Ánh Thần lại vì rời khỏi đường nhìn của nó mà bị tổn thương gì nữa.

Lâu Ánh Thần vì gương mặt khẩn trương dị thường của đối phương mà nghĩ tới cái gì, nghẹn mất vài phút, cười nói: “Vậy được, ta không đi, nhưng mà, làm sao mà kêu được hài tử làm mình làm mẩy đó ra? Ngươi có biện pháp sao?”

Cách xưng hô hài tử làm mình làm mẩy này khiến giữa hai chân mày Lang Vương nhăn chặt lại, cúi đầu suy tư hết nửa ngày, mới nói: “Bỏ đi, chỉ cần biết hắn ở đây, ta cứ như vậy hỏi hắn cũng không sao cả……” Nó nhẹ giọng ho một tiếng, sau đó nhảy lên một mỏm đá cũng coi như là cao, dùng thanh âm khá lớn hỏi, “Triệp, đi ra đi, ta muốn nói chuyện với ngươi……”

“Ngày đó phụ thân rời đi, nói….. nếu như ta có thể tìm được ngươi phải thay ông nói xin lỗi. Năm đó, là sai lầm của ông.”

Vì ông không phát hiện bản thân mình là lang có tử huyết, sau đó mới sinh ra dị chủng.

Vì sự kì thị của ông, mới tạo nên sự cô độc của ngân lang, và cả tự tôn bị bóp méo.

Vì ông bỏ mặt và cả sự sủng ái dành cho Chiến, tạo thành khiêu chiến vương vị của ngân lang, sau đó rời khỏi

“Ông rất hối hận, sau khi mẫu thân bị giết, ông liền ly khai, một mặt là muốn báo thù, còn một mặt khác là vì ngươi……”

“Nhưng ông ta muốn giết ta.”

Thanh âm đột nhiên xuất hiện, khoảng cách khá gần, Lâu Ánh Thần kinh ngạc nhảy dựng, sau đó phát hiện, ngân lang quả nhiên cách đó rất gần, chỉ cách mấy tảng đá, chỉ là bộ dáng khi ngân lang xuất hiện, khiến Lâu Ánh Thần, bao gồm luôn cả Lang Vương, đều ngây ra.

Lỗ tai trái của ngân lang bị khuyết mất hơn phân nửa, lông trên đỉnh đầu hỗn loạn lởm chởm, chỗ mí mắt phải bị rạch một vết sẹo sâu hoắm, nhìn kiểu này, lúc đó chắc là sâu đến thấy xương, lông trên người nó so với lần gặp đầu tiên thì dài hơn một chút, có chút giống với Lâu Ánh Thần, nhưng vì bỏ bê không chăm sóc, loạn cào cào rối nùi.

Đây là…… ngân lang? Là con ngân lang dưới ánh trăng sáng ngạo mạn chú mục nhìn mình sao?

Lâu Ánh Thần cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, cũng đồng thời nghĩ ra tại sao trước đó một cái liếc mắt vội vàng khiến y cho rằng bản thân nhận lầm người. Lang Vương đã nhảy xuống “Ngươi ngươi đây là…….”

Ngân lang khinh thường hừ một tiếng, quay sang Lâu Ánh Thần, vẫn mang theo nụ cười lưu manh đó: “Mắt của ngươi khỏi rồi? Hắc hắc, vị trí vết sẹo của chúng ta rất xứng đôi a, có muốn đi theo ta không?”

Bỗng nhiên một trận đau lòng, Lâu Ánh Thần trầm mặc, không đáp lời, khi y đang muốn tìm chủ đề để nói, ngân lang lại đột nhiên chuyển thành chế giễu cười lạnh: “Không cần nói cái gì còn có, thu mục quang hiện tại của ngươi lại, ta trước giờ không cần sự thương hại của ngươi.”

“Ta không có.” Lâu Ánh Thần bình tĩnh nói, y xác thực không có thương hại, vì sớm đã biết đối phương không cần, con lang bất luận lúc nào cũng đều ngạo mạn như hùng ưng này, sao có thể tiếp nhận sự thương hại của người khác?

Hơi ngoài ý muốn nhìn Lâu Ánh Thần, ngân lang cuối cùng vẫn làm ra động tác nhíu mi: “Lâu Ánh Thần, là cái tên này đi, ha ha, ta không nhớ sai chứ. Không hổ là tình nhân mà gia hỏa đó xem trọng….”

“Ngươi tại sao không gọi hắn……. ca ca?”

“Ta tại sao phải gọi hắn là ca ca?”

“……..”

Ngân lang quay sang Lang Vương, biểu tình bắt đầu trở nên âm tàng: “Thật ra ta căn bản không muốn đi ra, nhưng ta biết ngươi rất phiền, nếu như những đạo lý này không nói cho rõ ràng, vậy thì cút đi.” Nó nói rồi quay người, không nhìn Lang Vương thêm nữa, phía sau rất lâu mới truyền tới thanh âm trầm thấp của Lang Vương: “Phụ thân nói, ông không làm Vương, về sau sinh mạng này chỉ làm hai chuyện, một là báo thù cho mẫu thân, một là tìm được ngươi, chuộc tội.”

“ Hừ…….” Ngân lang hừ lạnh, nhưng vẫn ngừng bước lại, “Sau đó thì sao? Khẩn cầu ta tha thứ? Ông ta không có làm sai cái gì, thắng làm vua thua làm giặc là tôn chí của lang chúng ta trước giờ.”

“……. Vậy thì, Triệp, có muốn theo ta trở về không?”

Tựa hồ ngây ngẩn ra, ngân lang hết nửa ngày mới quay đầu, nhưng biểu tình trên mặt tuyệt đối không phải là vui vẻ, “Trở về? Hừ, trở về đâu?”

“Về nhà.” Lang Vương bình tĩnh trả lời.

Ngân lang tiếp tục trừng nó, tựa hồ là đang xem xét độ dáng tin cậy của lời đó, rất lâu, quay người: “Ở đây mới là nhà của ta, là nơi ta dùng sinh mạng để đổi lấy, nơi ngươi tồn tại, thì ta sẽ không đi ta cảm thấy buồn nôn!” Nói rồi đã xông đi, cũng không quản Lang Vương gọi lại, mấy lần nhảy lên rồi tiêu thất trong đám đá.

“Hắn đi rồi.” Lâu Ánh Thần dựa gần vào Lang Vương vẫn đang bảo trì động tác nhìn ra xa, “Ngươi muốn đuổi theo không?”

“Bỏ đi…… ta sẽ để hắn tự chọn lựa, cho dù không phải…… tốt nhất.” Có lẽ ngân lang như thế này coi như là được sống lại, Lang Vương nghĩ, nó thật sự không biết làm sao ở chung với đối phương, giống như trước đây cái lần gặp phải thiên tai đó, trước khi quyết đấu nó nghĩ muốn đem căn bản của chuyện này nói với ngân lang, nhưng mà cứ thế cắn xé nhau, sau đó đều rơi vào nước…… hiện tại nguyên nhân có thể nói ra được, đại khái là vì con lang ở bên cạnh này đi, Lang Vương ngẩng đầu, đem thứ vốn không nên xuất hiện trong mắt xóa sạch, “Chúng ta đi thôi….. đi tìm”

Lời chưa nói xong, đã thấy từ bên cạnh xông ra một cái bóng, sượt qua trước mắt Lang Vương, sau đó từ trong bụi rậm lại thêm một con lang đang thắng gấp lại, bị hai con lang đột ngột xuất hiện trước mặt này dọa dựng đứng, rất lâu, mới kinh hỉ reo lên: “Lão đại!” Thì ra là cái cặp mà họ vừa định nhắc tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.