Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 4: Chương 4: Lang vương




Dấu chân nhỏ bé đi xuyên qua rừng cây, Lâu Ánh Thần hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, cảnh quan thực vật trước giờ chưa từng được thấy thu hút con mắt của y, trong mắt thứ quan tâm nhất vẫn là thức ăn sau khi đến thế giới này y vẫn không có chính thức ăn qua thứ gì, trong bụng vẫn luôn phát ra kháng cự. Trên đường tuy rằng có thấy vết chân sinh vật, cũng có đụng đầu vài con động vật tướng nhỏ giống như con sơn dương, nhưng y còn chưa kịp tiến gần thì đã phải mở mắt trân trân nhìn đối phương chạy mất, nghĩ đến bản thân trước đây khi hoàn thành nhiệm vụ có bao nhiêu dễ dàng nhẹ nhàng, đột nhiên có một ảo giác “anh hùng mạc lộ”.

Xuyên qua một mảnh bụi rậm, ngẩng đầu lên phát hiện phía trước có một con sông, Lâu Ánh Thần trước mắt phát sáng, bắt mồi tạm thời không được, vậy mò trong nước gặp vận may chụp được cá cũng có thể mà, cứ làm như đã từng thấy trong truyền hình. Khi bắt cá nhắm lấy cá……. Hơi tiến tới trước mặt di, là phía trước hay là phía sau đây…….

Quên rồi…… hắc tuyến.

Bỏ đi, dù sao trước cứ nhìn rồi nói.

Thế là y giống như một đứa nhỏ mới chập chững vào đời, hứng trí bừng bừng chạy qua. Lúc này y như đứa trẻ hứng khởi, hoàn toàn không chú ý đến việc y đã bước vào địa bàn của người khác.

Trên một cành cây um tùm, một bóng đen co cụm đột nhiên cử động một chút, ngẩng đầu lên, quay về hướng bờ sông. Thoáng chốc, con ngươi kim sắc (màu vàng) phát ra tia sáng kinh người.

Kẻ xâm nhập!

Bóng đen chậm rãi đứng lên, không mang theo chút âm thanh, xuyên qua kẽ hở của lá cây ánh sáng chiếu vào rọi rõ bản thể của nó một con hắc lang thể hình cực lớn, chỉ thấy nó kiêu ngạo nhảy xuống gốc cây, mượn lùm cây che phủ tiếp cận bờ sông để một mình chơi đùa con lang tạp chủng (==), nhưng trong lòng cũng có nghi hoặc, gia hỏa đó không có lòng cảnh giới Sao lại xông vào địa bàn của Lang Vương nó gây sự mà còn mang một bộ mặt không biết gì? Là đang khiêu khích với quyền uy của nó, hay chỉ là đơn thuần đi lầm vào cấm địa? Một chút hứng khởi, nó dứt khoát hiện thân, quyết định nhìn thử xem con lang gan lớn bằng trời này là ai. Có lẽ, thưởng thức sự giãy dụa và kinh hoảng trước lúc chết của kẻ khác cũng là một chuyện không tồi.

Nó có tự tin cho dù không ẩn nấp cũng có thể thần không biết quỷ không hay tiếp cận con mồi, nhưng là, con mồi lần này lại khiến nó lần nữa ngoài ý muốn, không đợi nó đi được mấy bước, con lang đó đã cảnh giác quay người lại, trên một gương mặt cũng coi như là bình thường, là một con ngươi thâm đen tử sắc (tím thẫm) xa lạ trước giờ chưa từng thấy qua.

Khu vực gần đây, có loại con ngươi này sao?

Lâu Ánh Thần không ngờ sẽ xuất hiện con lang trong ấn tượng đã giết chết thân thể hiện tại của y Nếu như cái loại gia hỏa lớn ngang ngửa một con trâu này có thể coi như là thuộc chủng loại lang. Cho dù hiện tại trời rất tối, nhưng y xác định là nó, vì hai con mắt dị thường đó.

Có lẽ là vì kí ức cuối cùng của thân thể, y đột nhiên cảm giác được nỗi sợ bị hủy diệt, tứ chi không kiềm được phát run, thậm chí hai hàm răng còn va vào nhau, phát ra âm thanh lập cập quái dị. Hiện tại y còn không biết đây là phản ứng bản năng của lang loại trong thế giới này. Đối diện với gia hỏa đẳng cấp quá cao, hoàn toàn không phải loại y có thể ứng phó. Nhưng nhờ vào sự điều khiển trong tiềm thức của linh hồn, y còn miễn cưỡng làm được động tác chuẩn bị tiến công, một mặt không tự giác phát ra âm thanh gừ gừ uy hiếp đối phương không được lại gần, một mặt chậm rãi lùi về sau. Khi y lùi đến chạm vào mặt nước, Lang Vương bắt đầu từng bước từng bước bức gần, ưu nhã nhưng lại ẩn chứa áp bức, chậm rãi dồn con mồi vào tuyệt lộ……..

Tiểu tử này rất thú vị……

Lang Vương nghĩ, thế nhưng khi đối mặt với nó vẫn còn có thể làm ra phản kháng hành vi mạo phạm như vậy.

Xem ra tên này là từ khu khác đến rồi, nếu không sẽ không không hiểu quy củ như thế. Tuy da lông rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng hai con mắt đó, nó lại rất thích Không chỉ vì màu sắc, mà còn vì phong vận bên trong: cơ linh, trí tuệ, lãnh tĩnh, nhẫn nại, và có cô độc.

Có lẽ, tạm thời lưu tên này lại cũng là lựa chọn không tồi…….

Thấy Lang Vương không nhanh không chậm đi đến, Lâu Ánh Thần lại không biết biến hóa tâm lý của nó, nước đã ngập lên đến đùi y, nếu như còn không tìm ra cách chạy thoát, y cho dù không bị đối phương cắn chết, cũng bị dòng nước phía sau dìm chết! Có lẽ đây chính là chủ ý của con lang cực đại này

Ta nên làm sao đây? Làm sao mới có thể thoát được kiếp nạn này

Y chỉ suy nghĩ làm thế nào sống sót, tri giác toàn thân đều bị ý thức điều động đến trạng thái mở rộng, chân sau chìm trong nước ẩn ẩn cảm thấy dòng nước lưu chuyển, chỗ nào đó trong lòng phát ra cảnh báo nguy hiểm, nhưng không đợi y kịp đưa ra phán đoán xác đáng, chân trái đột nhiên truyền đến một cơn đau bị cắn xé, y vô thức quay đầu lại nhìn, chính trong một thoáng tinh lực phân tán này, dư quang khóe mắt nhìn thấy phía trước thân thể đột nhiên xông đến một bóng đen cực lớn, nhất thời thầm nghĩ: Chết tiệt! Lập tức quay cổ về, đánh cược một tia phản kháng cuối, cắn về phía công kích đang nhào tới, nhưng không đợi y đụng đến đối phương, một lỗ huyết bự đã rơi trên cổ.

Nhân lúc y vừa lộ ra sự sao lãng chí mạng, Lang Vương không đánh mất thời cơ cắn tới, thấy con lang trẻ tuổi đó thế nhưng không nhận mệnh còn quay đầu lại cắn, không kiềm được cười lạnh, thế là nhanh chóng nghiến chặt răng, cắn xuyên qua da thịt trên cổ Lâu Ánh Thần

Đương nhiên không có chân chính dùng lực, ý đồ của nó chỉ là áp dụng chút luật lệ trừng phạt, cũng không để ý con mồi giãy dụa trong miệng, quay đầu vứt y lên trên bờ, sau đó bung móng vuốt to lớn ra, giống như lợi đao sắt thép chém xuống nước, chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh tùm tùm kịch liệt, trong thoáng chốc mặt nước đã nhiễm lên một màu đỏ.

Không bao lâu, tiếng động dừng lại, Lang Vương thỏa mãn nhận lấy cái nhìn kinh ngạc của gia hỏa trên bờ, lúc này mới thu vuốt lại, quay người rời khỏi nước, lần nữa nhàn nhả bước lại gần con mồi nó để tâm, sau lưng, nổi lên một thi thể đầu bị móc nát không rõ là sinh vật gì.

“Gừ gừ”

Lâu Ánh Thần toàn thân chìm vào trạng thái phòng bị, y biết con lang này vừa rồi là đang phô trương lực lượng trước mặt y, cũng biết bản thân gần như không có cơ hội thoát chết, nhưng là, vì tôn nghiêm của một nhân loại, hay nên nói, vì chấp niệm của một mình Lâu Ánh Thần y, cho dù là dưới tình thế tuyệt đối thua kém “người là dao thớt, ta là con cá”, thì thể hiện yếu đuối, cũng là việc không thể tha thứ.

Vì đó là hành vi của kẻ yếu. Mà y, tuyệt đối không làm kẻ yếu cho dù có chết!

Lang Vương có chút kinh dị nhìn con lang đã lâm vào thế bị săn đó, trong lúc này không phải là nên cầu xin sự khoan thứ của nó hoặc là liều mạng ca ngợi nó sao, ngược lại Cảnh cáo? Cảnh cáo nó không được lại gần?

Hắc hắc, gia hỏa này…… nó không có nhìn lầm, quả nhiên vô cùng thú vị

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.