Trong Tử Uyển
“Nương nương, người không đợi vương sao?”Tiểu Ngọc thấy nàng cởi áo khoác chuẩn bị ngủ, kỳ quái hỏi.
“Ừ, không đợi, đêm nay vương sẽ không tới.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.
“Nương nương sao biết, vương nói sao?”Tiểu Ngọc nghi hoặc hỏi, sao mình lại không biết.
“Tiểu Ngọc, chuyện này không cần người nói, người là vương, dù sao người cũng biết cân bằng hậu cung thế nào, các nàng cũng là nữ nhân của vương, cho dù là vương thích hay không thích, đây cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm
của người.”Nguyễn Nhược Khê cười nhạt giải thích nói. Kỳ thật lòng của nàng so với ai cũng đau hơn, nhưng chỉ có thể phớt lờ đi.
“Nương nương, trên đời này, chỉ sợ không nữ nhân nào thấu tình đạt lí như
nương nương, trách không được vương thích nương nương như vậy.”Tiểu Ngọc xúc động nói.
“Tiểu Ngọc, ta không phải rộng lượng, ta là không muốn vương khó xử, có thể
người còn thống khổ hơn ta, đối với người không thương tiếp tục kéo dài
cũng không phai chuyện vui vẻ gì.”Nguyễn Nhược Khê ra vẻ thoải mái nói.
“Nương nương, lời như vậy sợ chỉ có mình người nói ra thôi.”Tiểu Ngọc sao lại không biết nàng đang gạt chính bản thân mình.
“Tiểu ngọc, yêu một người, là phải suy nghĩ cho hắn, chứ không phải cho hắn
thêm phiền toái, vui sướng của hắn, cũng vui sướng của ta.”(sao ta thấy câu này chuối qúa thể, với ta, hạnh phúc của người mình yêu
phải do mình mang lại mới là hạnh phúc, nếu do người khác mang lại thì
cũng chỉ có thể nói là mình bình yên thôi) Nguyễn Nhược Khê nói, tuy lời kia có chút giả dối, nàng không muốn nói như vậy, nhưng không thể không làm như vậy.
“Nương nương, vậy người nghỉ ngơi đi, nô tì lui xuống trước.”Tiểu Ngọc trực tiếp cảm thán nói, nương nương tâm tính thiện lương.
“Ừ, đi đi.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu.
Tiểu Ngọc xoay người đi ra ngoài, nhưng không thấy ở ngoài cửa có một thân ảnh tránh sang một bên rất nhanh.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới đứng dậy, ngồi ở trước gương, chải tóc, khoé môi mang
theo nụ cười khổ, nàng không muốn độ lượng như vậy, một nữ nhân nguyện ý để nam nhân của mình đi tới chỗ nữ nhân khác, huống chi nàng đến từ
hiện đại, trong xã hội một vợ một chồng, nhưng nàng hiểu được, nàng phải làm như vậy.
Một khi đã yêu người không nên yêu, thì phải chấp nhận thống khổ đáng ra không phải chịu.
Nhưng vì sao tâm đau như vậy, khó chịu như vậy.
Tây Môn Lãnh Liệt không hề tiếng động đi vào, nhìn chằm chằm bóng dáng cô đơn của
nàng, hắn biết tâm nàng không độ lượng như nàng nói, nhưng chính vì bộ
dạng này, mới khiến hắn cảm động.
Không tự chủ được từ phía sau đưa tay ra ôm lấy nàng.
Cảm thấy hơi thở của hắn, Nguyễn Nhược Khê lập tức quay đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi:
“Sao chàng lại tới đây?”
“Nhớ nàng.”Hắn chỉ đơn giản nói một câu.
“Gạt người.”Nguyễn Nhược Khê hạnh phúc cười, lại đem thân mình dựa vào lồng ngực hắn.
“Có gạt người thì cũng chỉ gạt nàng thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm chặt nàng, lại nghĩ xem mở miệng nói với nàng như thế nào.
“Vậy gạt ta cả đời.”Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Được, vậy ta liền gạt nàng cả đời.”Hắn lấy tay điểm nhẹ một chút trên mũi của nàng, trong mắt đều là sủng ái vô tận.
“Ta nguyện ý.”Nguyễn Nhược Khê ôm chặt hắn.
“Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên khẽ gọi.
“Ừ?”Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi:
“Có việc gì sao?”
“Nếu có một việc, khiến nàng hy sinh tính mạng để thực hiện, nàng có làm không?”Hắn do dự một chút mới hỏi.
Trong lòng Nguyễn Nhược Khê hồi hộp một chút, trên mặt mang theo lo lắng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, nàng chỉ cần nói cho ta, nàng có nguyện ý không?”Tây Môn Lãnh Liệt lắc lắc đầu, đôi mắt lại nhìn nàng hy vọng tìm được đáp án.
“Vậy phải xem nó có đáng giá hay không? Nếu là vì chàng, ta nguyện ý, nếu là vì người khác, thì ta phải suy nghĩ lại.”Nguyễn Nhược Khê không hề nghĩ ngợi phải trả lời, lại hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì?”Vì sao nàng đột nhiên cảm giác được một loại bất an.
“Không có gì? Ta tùy tiện hỏi thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt hôn nàng một cái, khoé môi mỉm cười nói, vì những lời này của nàng, hắn quyết định buông tha cho kế hoạch đêm nay.
“Chàng có đi đâu không? Không đi thì theo giúp ta ngủ.”Một khi đã hắn không muốn nói, Nguyễn Nhược Khê cũng không muốn hỏi.
“Sao? Không đuổi ta đi sao? Nhược Khê rộng lượng kia đâu rồi?”Tây Môn Lãnh Liệt trêu đùa nhìn nàng.
Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, mới hỏi nói:
“Chàng nghe thấy sao?”
“Nghe thấy, không nghĩ tới Nhược Khê của ta lại rộng lượng như vậy, sẽ vì ta suy nghĩ như vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt cười nói.
“Có phải là phát hiện ta tốt lắm không?”Nguyễn Nhược Khê cũng nghịch ngợm cười, lập tức ôm cổ hắn nói:
“Chẳng qua, đây là chàng tự mình đưa đến cửa, ta cũng sẽ không buông tha cho chàng.”
“Ta đang chờ những lời này của nàng đó.”Tây Môn Lãnh Liệt thuận thế đẩy nàng xuống………….
Chỉ chớp
mắt, lại đã đến đêm trăng tròn, Nguyễn Nhược Khê biết đêm nay phải đi
gặp thần bảo vệ, trong lòng phản ngược lại cũng không sợ hãi, dường như
đã thành thói quen, huống chi nàng tin hắn sẽ ở bên người của nàng.
Dùng xong bữa tối, nàng vốn chờ Tiểu Lí Tử, lại không nghĩ rằng là Phượng Minh đến.
“Phượng Minh, ngươi có việc gì sao?”Nàng kinh ngạc nhìn hắn, không phải hắn quên hôm nay là ngày gì chứ.
“Đi theo ta.”Phượng Minh không nói hai lời, kéo nàng đi.
“Đi nơi nào?”Nguyễn Nhược Khê liền bị hắn cường kéo đi như vậy.
“Đi, ngươi đi sẽ biết.”Phượng Minh không có giải thích cho nàng.
Nguyễn Nhược Khê chỉ có đi theo hắn, bởi vì nàng biết, Phượng Minh nhất định có đạo
lý của mình, sẽ không làm chuyện xúc phạm đến nàng và vương.
Phượng Minh kéo nàng tới Tuyên Hoà cung, mới buông nàng ra.
“Phượng Minh, ngươi mang ta đến tẩm cung của vương làm gì?”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới kỳ quái hỏi.
Phượng Minh
không có trả lời nàng, ngược lại chỉ dùng tay chạm đến một cơ quan trên
tường. Tường lập tức dịch ra bên cạnh, lộ ra một lối nhỏ, đủ để một
người có thể ra vào.
Nguyễn Nhược Khê trừng lớn ánh mắt nhìn, mật đạo sao? Không đợi nàng phản ứng lại, đã bị hắn kéo tay nói:
“Cùng ta đi vào.”
Đường hầm u
ám, lóe ra ánh sáng của nến, Nguyễn Nhược Khê lúc này mới phát hiện
đường này rất dài, nhưng bên trong lại dần dần rộng mở ra, biết là đã đi đến một phòng khác, mới ngừng lại, liền thấy hắn lấy một viên to như
viên dạ minh châu đặt vào bên trong góc tối khiếnchiếu sáng như ban
ngày.
“Phượng Minh, đây là làm sao? Ngươi……………”Nàng vừa định hỏi, đôi mắt liền thấy, Tây Môn Lãnh Liệt cư nhiên cả người bị thiết liên (dây xích sắt) buộc chặt ở một bên cột sắt, hoảng sợ chạy
qua hô:
“Sao lại thế này? Ai làm, Phượng Minh, ngươi mau giúp ta………….”
“Đứng lại, Phượng Minh, ngươi làm gì? Mang nàng đi.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng phát hiện bọn họ, phẫn nộ hô to, không muốn nàng tiến tới gần mình.
Nguyễn Nhược Khê bị dọa sửng sờ đứng ở đó.
“Vương, người chớ có trách ta, một khi người không đủ cứng rắn làm chuyện này, như vậy để ta làm.”Phượng Minh thản nhiên cố ý nói.
“Phượng Minh, mang nàng rời đi, đây là mệnh lệnh.”Tây Môn Lãnh Liệt rống to, hắn không thể để nàng thấy bộ dáng doạ người của mình.
“Vương, ta một khi đã mang nàng đến đây, người nên biết, ta sẽ không mang nàng rời đi.”Phượng Minh trả lời nói.
“Phượng Minh, đừng quên, ta là vương.”Hắn tiếp tục rống to.
Nguyễn Nhược Khê ở một bên hoàn toàn sợ ngây người, nàng không biết bọn họ đang làm
cái gì? Hơn nữa lời bọn họ nói có ý tứ gì? Vì sao hắn bị trói? Không đủ
cứng rắn gì? Chạy qua vài bước, lấy tay vuốt thiết liên, liền hô:
“Phượng Minh, mau giúp ta thả chàng ra.”
“Dừng tay, nàng đi đi, ta không muốn gặp nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt lại rống giận với nàng.
“Vương, ta cố ý mang nàng đến xem người, nếu nàng yêu người, thấy người thống khổ như vậy, nàng nên biết làm như thế nào?”Phượng Minh ở một bên còn nói.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nghe ra điểm mấu chốt, có liên quan tới nàng, thoáng cái xông đến, giữ chặt quần áo hắn liền hỏi:
“Rốt cuộc sao lại thế này? Nói cho ta?”
“Không cần ta nói cho ngươi, ngươi lập tức sẽ biết.”Phượng Minh đẩy tay nàng ra nói, hắn mang nàng đến, chính là muốn nói cho nàng biết tất cả.
“Phượng Minh, mau, mang nàng rời đi, đừng để nàng thấy hình dáng này, nàng
không phải Vũ Khuynh Thành, chờ ta xong sẽ giải thích với ngươi…………..”. Tây Môn Lãnh Liệt dùng hết sức lực quát.
Phượng Minh
lại rõ ràng không nói, không để ý tới hắn, chỉ đứng ở một bên, hắn biết
khi trăng lên cao nhất, vương lập tức biến đổi.
“A…………………….”Một tiếng thê thảm kêu lên, Nguyễn Nhược Khê khiếp sợ, hoảng sợ không dám
tin tưởng chuyện xảy ra trước mặt mình, đầu ngón tay lạnh, thân thể đang run rẩy……….
Tây Môn Lãnh Liệt trước mắt hai tay đột nhiên dài ra, móng tay cũng rất dài, từ từ
lông mọc ra thật dài sau đó là răng nanh thật dài, mặt cũng từ từ biến
đổi, biến thành khuôn mặt quen thuộc mỗi tháng nàng gặp, còn có ánh mắt, giờ phút này biến thành màu hổ phách sắc tản ra tia hào quang đỏ, trên
cổ từ từ…………