Những ngày
gần đây, Tây Môn Lãnh Liệt thật sự ban rất nhiều ân mưa móc, trong hoàng cung có mười hai phi tần, hắn bắt đầu cùng Như Phi và Nhu Phi, theo
thân phận cao thấp, mỗi ngày đều để Tiểu Lí Tử đi truyền lệnh. Nhưng vào ban ngày, hắn thường cùng Nguyễn Nhược Khê, giả bộ sủng ái nàng.
Lần này, các phi tần khác thật cao hứng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Vương sủng
hạnh mình. Nhưng Nhu Phi và Như Phi lại bắt đầu lo lắng, các nàng biết
Vương cố ý làm vậy. Nhưng bây giờ mỗi tháng các nàng chỉ có hai cơ hội
để hầu hạ Vương, còn có một lần, Vương vừa lên giường đã nói mệt, trực
tiếp xoay người bỏ các nàng lại phía sau, các nàng có giận cũng chẳng
dám nói gì, nhưng như vậy thì làm sao các nàng có cơ hội mang thai?
Không thể mang thai, chẳng nói đến mẫu tử bằng quý, nữa là việc ngồi
trên ngôi vị Vương hậu, chẳng qua là với tình hình bây giờ, các nàng
chẳng thể làm gì được.
Chỉ chớp mắt nửa tháng thời gian lại trôi qua.
Hôm nay,
Nguyễn Nhược Khê cùng Tây Môn Lãnh Liệt dùng xong cơm chiều, hắn vừa rời đi, nàng đã muốn nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng Tiểu Lí Tử lại đi tới.
“Nô tài tham kiến nương nương.” Tiểu Lí Tử vừa vào cửa liền hành lễ.
” Tiểu Lí Tử, có việc gì à?” Nguyễn Nhược Khê ngạc nhiên hỏi, không phải hắn ta vừa đi rồi sao?
“Nương nương, xin đi cùng nô tài.” Tiểu Lí Tử nhìn nhìn nàng, không dám thể hiện chút thương hại nào.
“Tiểu Lí Tử ngươi có lầm không, hôm trước không phải Vương vừa đến đây sao?” Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi, hôm nay người mà Vương nên sủng hạnh là Như Phi mà.
“Nương nương, hôm nay là đêm trăng tròn.” Tiểu Ngọc đột nhiên giọng nhắc nhở ở một bên nhỏ.
“Đêm trăng tròn thì sao?” Nguyễn Nhược Khê ngây ngốc một hồi, đột nhiên nhớ đến lời Tiểu Ngọc nhắc nhở
nàng, vào đêm trăng tròn, thần bảo vệ muốn uống máu, mà chính nàng lại
là huyết nô.
Trước mắt
thoáng hiện lên đôi mắt màu hổ phách đỏ rực của con sói kia, thân thể
không khỏi rùng mình một cái, nói không sợ, đó là nói dối.
“Nương nương đi thôi.” Tiểu lí tử chỉ biết thở dài trong lòng, nhưng đây là số mệnh của nàng, không ai có thể thay đổi được.
“Được rồi.” Nguyễn Nhược Khê khôi phục tinh thần lại, gật gật đầu, một khi đã không tránh
được, vậy nàng chỉ có thể đối mặt, cũng may nó chỉ có uống máu, không ăn thịt người, sinh mệnh của nàng còn có thể giữ được.
Điện Càn Khôn.
Nơi này có
hai mươi thị vệ võ công cao cường đứng canh phòng, mọi người trong cung
đều biết, thần bảo vệ sống ở đây, nhưng chưa có ai thấy qua, bởi vì
không ai được phép tiếp cận khu vực này. Vào đêm trăng tròn mỗi tháng,
có thể nghe được tiếng sói tru rất đau đớn truyền ra từ bên trong.
“Hú……………” Tiếng sau cao hơn tiếng trước, tiếng kêu mang theo đau đớn, khiến lòng người
như bị nhéo mạnh, tất cả mọi người đều biết, bảo hộ thần đã thức tỉnh,
cần phải uống máu.
Lúc Nguyễn
Nhược Khê đi đến nơi này, chợt nghe thấy tiếng kêu làm cho người ta cảm
thấy ghê rợn muốn dựng tóc gáy kia, từng sợi lông trên người đều đựng
đứng lên, đi lại gần cửa.
Tiểu Lí Tử dùng sức gõ cửa nói: “Ma ma, nương nương đã đến.”
Két một
tiếng, cửa được mở ra, một nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi
mặt không chút biến sắc đi ra từ bên trong, giọng nói cũng giống như
gương mặt đều không thấy được một tia ấm áp: “Nương nương, mời vào.”
“Nương nương, nô tài cũng không thể tiễn người vào trong, xin người tự bảo trọng.” Tiểu Lí Tử hành lễ với Nguyễn Nhược Khê, sau đó lui ra ngoài.