Vừa đến
Huyết viên, thái giám muốn đi thông báo, đã bị Tây Môn Lãnh liệt ngăn
cản, phất tay ý bảo hắn lui ra, thái giám vội vàng đi xuống.
Chi nha một tiếng, cửa đã bị đẩy ra.
” Nô tì bái kiến vương.” Tiểu Ngọc thấy Vương đi vào, bị dọa một chút liền quỳ trên mặt đất, thân thể nhịn không được run rẩy, xong rồi, cô nương đắc tội Vương, Vương đến để khởi binh hỏi tội, mình có trốn cũng không thoát.
” Đi xuống.” Tây Môn Lãnh Liệt chỉ liếc nhìn nàng một cái phân phó nói.
Tiểu Ngọc sửng sốt, không dám tin nhìn hắn, vương không phải tới hỏi tội sao?
” Thất thần cái gì? Còn không đi xuống.” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng, cung nữ này làm sao vậy?
” Vâng, vương.” Tiểu Ngọc lúc này mới phản ứng lại, cuống quít thối lui, cũng lo lắng thay
cho cô nương, thế nhưng nàng cũng chỉ có thể ngoảnh đầu lại nhìn một
cái.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới đi đến trước giường, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, thấy đôi mắt khẽ động, vừa thấy đã biết là giả vờ ngủ, biết hắn đến, lại
không chịu dậy, vừa muốn lấy tay kéo nàng, rồi lại lập tức thay đổi chủ
ý, chỉ đứng ở nơi đó.
Nguyễn Nhược Khê chỉ cảm thấy có hai ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mình, làm cả
người nàng không thoải mái, rốt cục nhịn không được lập tức ngồi dậy
nhìn hắn nói:
” Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
” Sao không giả vờ ngủ nữa?” Tây Môn Lãnh Liệt nhếch môi mang theo nụ cười châm biếm.
” Ngươi nói là giả vờ, nhưng bổn tiểu thư không nghĩ là giả vờ, có chuyện nói mau, có rắm thì đánh mau, ta sẽ không để ý ngươi.” Nguyễn Nhược Khê trừng mắt hắn, không cười nói.
Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra hào quang nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng:
” Ngươi có biết không? Chỉ bằng những lời ngươi vừa nói ta có thể giết ngươi.”
” Nếu ngươi muốn giết, sẽ không sẽ ở nơi này phí nói.” Nguyễn Nhược Khê cũng nhìn chằm chằm hắn.
Đôi môi Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên nhếch lên một nụ cười, trong đôi mắt là hàn ý thúc bách người khác, nói:
” Vũ Khuynh Thành ngươi quả nhiên đủ thông minh, chẳng qua, ta thích nói chuyện với người thông minh.”
” Bị ngươi thích, ta thật đau lòng.” Nguyễn Nhược Khê dường như cố ý muốn chọc giận hắn.
” Ha ha, ha ha, Vũ Khuynh Thành ngươi quả nhiên không giống người thường.”Tây Môn Lãnh Liệt cũng không giận ngược lại cười nói, nữ nhân như vậy mới là người hắn cần.
” Kẻ điên, chẳng lẽ ngươi cố ý đến để khen tặng ta sao?” Nguyễn Nhược Khê nhịn không được mắng một tiếng.
” Đương nhiên không phải.” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên lấy tay nắm lấy cằm của nàng, khiến cho nàng ngẩng đầu lên.
” Ngươi làm gì vậy?” Nguyễn Nhược Khê muốn giãy ra, nhưng lại giãy không nổi.
” Vũ Khuynh Thành, nếu ta nói với ngươi ta yêu thương ngươi, ngươi thấy sao?”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên nhìn nàng, trong đôi mắt một nửa là sự thật một nửa là vui đùa.
” Ha ha ha ha ha.” Nguyễn Nhược Khê sửng sốt ước chừng một phút rồi đột nhiên cười nói:
” Chuyện đó trừ phi ta không phải Vũ Khuynh Thành.”
” Ngươi rất biết mình biết người đó.” Tây Môn Lãnh Liệt có chút thưởng thức nàng, tay buông nàng ra.
” Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi nói đi, đến tìm ta làm gì?” Nguyễn Nhược Khê không kiên nhẫn nói, không muốn dính dáng tới hắn.
” Được, vậy, ta đây nói thẳng, ta muốn làm một giao dịch với ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt nói thẳng.