Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 124: Chương 124: Nhu phi điêu nan




Khoé môi Nguyễn Nhược Khê nhếch lên một nụ cười chua sót, không do dự một hơi liền đưa lên uống hết.

Hai người lẳng lặng bình tĩnh đối diện nhau, khuôn mặt hạ xuống, sâu trong ánh mắt đều che dấu đau đớn, khổ sở.

Khoảng một giây sau, Nguyễn Nhược Khê nhíu mày một chút, bởi vì trong bụng đã truyền đến từng trận từng trận đau đớn, nhưng nàng cố kìm nén lại, vẫn đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích.

Biến hóa rất nhỏ nhưng không thoát được ánh mắt của Tây Môn Lãnh Liệt, hắn muốn đưa tay ra đỡ lấy nàng, lại chỉ có thể động đậy một chút.

Đau đớn càng ngày càng kịch liệt, Nguyễn Nhược Khê tay không khỏi nắm chặt quần áo của mình, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi, trắng bệch, toàn tâm đau đớn khiến cho nàng không đứng vững được nữa, thân thể nhịn không được khẽ lay động một chút.

“Nhược Khê………..”Tây Môn Lãnh Liệt đỡ lấy nàng, liền nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi chảy ra ướt đẫm quần áo nàng, chảy dài xuống đất, sắc mặt biến đổi rõ ràng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt lên trên giường, hướng về phía bên ngoài liền hô to:

“Truyền thái y.”

“Nhược Khê, nàng thấy thế nào?”Hắn bối rối không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ biết gắt gao cầm lấy tay nàng.

Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê tuy tái nhợt, đau đớn làm trên trán của nàng toát ra những giọt mồ hôi nho nhỏ, nhưng nàng lại cắn chặt môi không nói được một lời, sắc mặt bình tĩnh thần kỳ đáng sợ, môi rất nhanh đã bị nàng cắn đến chảy máu.

“Nhược Khê, buông ra, không cần trừng phạt chính mình, muốn trừng phạt cứ trừng phạt ta đây.”Tây Môn Lãnh Liệt dùng sức mở miệng của nàng ra, đem cánh tay của mình đưa vào.

Nguyễn Nhược Khê không hề lưu tình, hung hăng nắm chặt lấy hắn. Được, hắn muốn đau, nàng muốn hắn cùng mình cùng nhau đau.

“Thần tham kiến Vương.”Thái y cấp tôc vội vàng chạy tới, rồi hành lễ.

“Đứng lên đi, không cần nói lời vô nghĩa, nhanh nhìn xem nàng.”Tây Môn Lãnh Kiệt hét lớn.

“Dạ.”Thái y hoảng sợ, lập tức chạy đến, đưa tay bắt mạch xong, liền đứng dậy hồi bẩm:

“Vương, nương nương đã sảy thai, chờ hạ thần kê chút dược cấp nương nương điều hoà một chút là được rồi.”

“Còn không mau đi chuẩn bị.”Tây Môn Lãnh Liệt lại quát.

“Dạ.”Thái y sợ hãi lập tức lui xuống chuẩn bị.

Hài tử không còn? Thực sự không còn nữa? Nước mắt Nguyễn Nhược Khê rơi như mưa, tuy đây là quyết định của nàng, nhưng khi thực sự mất đi, tim nàng thật rất đau, đau lắm, loại cảm giác đau đớn này không có cái đau nào có thể so sánh đi.

“Nhược Khê.”Tây Môn Lãnh Liệt không biết mình nên an ủi nàng như thế nào nữa, hắn cũng biết, hắn cũng rất đau lòng, hắn chỉ có thể lẳng lặng gánh chịu ở trong lòng.

“Thiếp không có việc gì.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên mở to mắt, lộ ra một nụ cười khó coi, nàng không nên trách hắn.

Nhưng nàng lại không biết rằng trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt cái nụ cười cười có bao nhiêu châm chọc.

“Bảo Tiểu Ngọc tiến vào giúp thiếp một chút.”Nguyễn Nhược Khê nhắm mắt lại nói.

“Được, nàng chờ một chút.”Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng cần Tiểu Ngọc đến hỗ trợ thu thập một chút, nhìn nàng liếc mắt một cái, xoay người rời đi.

Tiểu Ngọc đẩy cửa ra, bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ ngây người, trên giường đều là máu tươi, nhìn thấy ghê người.

“Nương nương.”Vừa khóc vừa đi đến.

“Tiểu Ngọc, khóc cái gì mà khóc? Giúp ta chuẩn bị quần áo sạch sẽ để thay.”Nguyễn Nhược Khê làm bộ như không thèm để ý phân phó.

“Nô tì đi chuẩn bị ngay.”Tiểu Ngọc khóc đáp, nàng biết sau này cái gì đều không nên nói.

Thay quần áo sạch sẽ, Tiểu Ngọc đã dọn dẹp giường sạch sẽ, Nguyễn Nhược Khê mới nằm trở lại trên giường, uống qua chén thuốc bổ, nàng mới nhắm mắt lại, mệt mỏi đi vào giấc ngủ.

Tây Môn Lãnh Liệt nhẹ nhàng đi vào trong phòng, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của nàng, trên khóe mắt còn có một giọt nước mắt chưa khô, trong mắt tràn đầy yêu thương, lại không hề nề hà, nhẹ nhàng đưa tay ra giúp nàng lau đi nước mắt.

Hắn biết, trong lòng hắn cũng rất yêu thương hài tử này, hắn cũng biết nàng xoá bỏ hài tử này cũng là vì hắn, nhưng nàng có từng nghĩ đến, hắn đang cố ý làm cho nàng bị tổn thương hay không.

Sau khi không còn đứa nhỏ, Nguyễn Nhược Khê trầm mặc rất nhiều, cũng ít mở miệng nói chuyện, đa số thời gian là nằm ở trên giường hoặc là ngồi ngẩn ngơ bên cạnh cửa sổ.

“Nương nương, hoa sen trong ngự hoa viên vừa nở rộ, nô tì cùng người đi ngắm nha.”Tiểu Ngọc muốn tìm biện pháp làm nàng vui vẻ.

“Ta mệt, không muốn đi, ngươi tự mình hãy đi đi.”Nguyễn Nhược Khê đầu cũng chưa ngẩn lên nói.

“Nương nương, người đừng quá thương tâm, nương nương không phải đã nói đứa nhỏ về sau sẽ có nữa sao?”Tiểu Ngọc rốt cục nhịn không được khuyên nhủ.

Nguyễn Nhược Khê không có trả lời, đứa nhỏ sẽ có nữa, nhưng sẽ không phải là nó, nhưng không còn quan hệ nữa, nàng lập tức có thể cùng đứa nhỏ gặp mặt.

“Nương nương, để nô tì cùng người đi ra ngoài dạo, được không?”Tiểu Ngọc còn nói, nàng sợ nương nương buồn bực mà xảy ra chuyện.

“Được, đi thôi.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy, thật sự là bởi vì lòng tốt của Tiểu Ngọc.

“Được.”Tiểu Ngọc thực vui vẻ, lập tức nâng nàng lên.

Ngồi ở trong đình nghỉ mát của ngự hoa viên, Nguyễn Nhược Khê lẳng lặng ngắm nhìn một mảnh hoa sen màu đỏ ngát hương đang nở rộ trong nước.

“Nương nương có muốn nô tì hái một ít về đặt trong phòng ngươi hay không?”Tiểu Ngọc hỏi nàng.

“Không cần.”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu, nàng không muốn làm cho bông hoa xinh đẹp kia mất đi.

Cách đó không xa, Nhu phi cũng chậm rãi đi đến bên cạnh ao hoa sen, nhìn thấy nàng ngồi ở nơi đó, trên mặt lộ vẻ âm hiểm cười, đi đến gần, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của nàng, trong lòng thầm đắc ý, nghĩ đến nhất định Vương không còn thích nàng nữa, nếu không cũng sẽ không xoá bỏ đứa nhỏ của nàng.

“Muội muội, đang ngắm hoa hay sao?”Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh của nàng, hỏi một cách nhiệt tình kỳ lạ, khiến người ta có cảm giác không thoải mái.

“Nhu phi ngươi cũng đến ngắm hoa sao?”Nguyễn Nhược Khê liếc nhìn nàng một cái, nàng không muốn cứ nguỵ trang gọi nàng ta là tỷ tỷ.

“Xem ra là ta tự mình đa tình, muội muội hiện tại hưởng sủng ái, làm sao còn gọi ta là tỷ tỷ chứ?”Nhu phi như là tự giễu nói.

Nguyễn Nhược Khê không để ý tới châm chọc khiêu khích của nàng.

“Chỉ là ta thật sự nghĩ không ra, Vương sao lại đi xoá bỏ đứa nhỏ của ngươi như thế? Xem ra lòng quân vương thật sự là khó dò, hoa nở thì phải tàn, thật đúng là có đạo lý.”Nhu phi mỗi một câu đều mang theo châm chọc.

“Nhu phi ngươi thông minh như vậy, làm sao cũng giống như người khác nghe thiên hạ nói nhảm, có lẽ ta cũng giống như ngươi thì sao.”Nguyễn Nhược Khê cười nhạt một cái, cũng trào phúng ám chỉ nàng giả mang thai.

Sắc mặt của Nhu phi thay đổi trở nên khó coi, đột nhiên cười châm chọc nói:

“Vũ Khuynh Thành, ngươi không nghĩ tới cũng sẽ có cùng kết cục giống như ta đúng không? Thế nào? Cảm giác thất sủng có phải là rất khó chịu hay không? Nhìn sắc mặt ngươi tiều tụy tái nhợt thế này, ta nhìn vào thấy cũng thật đáng thương.”

“Nhu phi, ngươi đây là bỏ đá xuống giếng sao? Đáng tiếc làm cho ngươi thất vọng rồi.”Nguyễn Nhược Khê chỉ ảm đạm cười.

“Ngươi còn giả vờ nữa sao, thế nào? Đứa nhỏ không còn, có phải đau lòng lắm hay không?”Nhìn thấy nàng vẫn lãnh đạm như thế, Nhu phi ác độc cố ý hỏi.

“Nhu phi nương nương, nương nương nhà ta là bởi vì thân thể không được khoẻ, mới không cần hài tử này. Còn nữa, Vương thực sủng ái nương nương, nói đợi cho nương nương khôi phục sức khoẻ lại hoàn toàn, sẽ cho nương nương sinh hài tử.”Tiểu Ngọc đứng một bên nhịn không được mở miệng nói.

“Con nô tì đáng chết, ai cho phép ngươi ở đây mở miệng ra nói chuyện hả?”Nhu phi một bụng tức giận, vừa lúc trút vào trên người của nàng, nói xong liền giơ tay lên đánh cho Tiểu Ngọc một cái tát vào miệng.

“Nhu phi, ngươi làm gì?”Nguyễn Nhược Khê tức giận, lập tức nhìn xem mặt của Tiểu Ngọc như thế nào?

“Chỉ là một cái nô tì mà thôi, đáng giá ngươi khẩn trương như vậy hay sao?”Nhu phi làm ra một bộ dáng không cần, trào phúng nói.

“Ở trong mắt của ta, ngươi ngay cả một cái nô cũng không bằng?”Nguyễn Nhược Khê lạnh lùng nhìn nàng.

“Ngươi………………….”Sắc mặt Nhu phi âm trầm biến hóa, không nghĩ tới nàng có thể vì một nô tì mà làm cho mình mất mặt như thế.

“Tiểu Ngọc, chúng ta đi.”Nguyễn Nhược Khê không muốn nhìn thấy nàng nữa, kéo Tiểu Ngọc nói, xoay người bước đi

Trong khoảnh khắc nàng vừa xoay người, Nhu phi đưa chân ra ngán chân của nàng.

“Nương nương, cẩn thận.”Tiểu Ngọc sợ hãi thét lên, lập tức muốn đưa tay giữ chặt nàng.

Nguyễn Nhược Khê nghe Tiểu Ngọc kêu lên sợ hãi, đã cảm giác không xong, không chút do dự đưa tay giữ chặt Nhu phi đứng bên cạnh, bắt nàng cùng mình cùng nhau ngã xuống.

“A…….. Ngươi làm gì?”Nhu phi bị nàng nắm lấy cùng nhau té xuống, người rơi lộp bộp trên bậc thang, nàng nhịn không được kinh hô ra tiếng.

“Nương nương, người sao rồi?”Cung nữ loạn thành một đoàn, đều muốn đỡ nương nương của mình đứng lên.

“Các ngươi đang làm gì?”Giọng nói của Tiểu Lí Tử đột nhiên vang lên ở phía sau.

Mọi người ngây ngốc một chút, quay đầu lại, lập tức quỳ trên mặt đất hành lễ nói:

“Nô tì tham kiến Vương.”

“Nhược Khê, nàng làm sao vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới nhìn thấy Nguyễn Nhược Khê ngã xuống trên mặt đất, từng bước đi qua khứ, nâng nàng đứng lên, quan tâm hỏi, nhìn cũng chưa nhìn tới Nhu phi đang nằm trên mặt đất.

Nhu phi sợ hãi sắc mặt trắng bệch một chút, xem dáng vẻ của Vương giống như là thực thích nàng, nàng muốn cáo trạng phải làm sao bây giờ?

“Không có việc gì, không cẩn thận ngã sấp xuống.”Nguyễn Nhược Khê nói, nhìn xem Nhu phi nằm sấp trên mặt đất, mình đã giáo huấn nàng.

Thấy nàng không khai ra mình, Nhu phi thoáng buông tâm, nhờ vào cung nữ giúp đỡ, nhẫn đau đớn hành lễ nói:

“Thần thiếp tham kiến Vương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.