Nguyễn Nhược Khê dùng cơm xong, uống viên thuốc, mới nằm xuống giường. Nàng cần nghỉ ngơi, tuy thuốc của quốc sư rất công hiệu, nhưng dù sao cũng mất nhiều
máu như thế không phải chỉ một ngày là có thể khôi phục được.
Trong lúc mơ mơ màng màng, liền cảm giác có người nhìn mình chăm chú, lập tức mở to
mắt, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở bên giường, nhìn thấy hắn, nàng
định nhắm hai mắt lại.
” Gặp ta, ngươi lại dám vô lễ như thế.” Hắn lập tức kéo nàng đứng lên,
”
Vương, ngươi sẽ không phải quên chứ. Ngày hôm qua, ta vừa mới cho thần
bảo vệ của ngươi uống máu, đầu choáng váng, không có sức lực để hành
lễ.”Nguyễn Nhược Khê cố ý lảo đảo thân thể hướng về phía hắn.
Thân thể mềm mại của nàng tựa vào trên người mình, đột nhiên nhớ tới hình dáng của
nàng đối mặt với sói. Không biết vì sao trong lòng Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên bắt đầu có một chút biến hoá.
Không, hắn sao có thể thương tiếc nữ nhân của Vũ gia, lạnh lùng đẩy nàng ra và nói:
“ Vậy được ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong, cất bước rời khỏi Tử Uyển, hắn cần làm cho bản thân bình tĩnh một chút.
Phía sau Nguyễn Nhược Khê bĩu môi một cái, đi rồi là tốt, đây đúng là điều mà nàng hy vọng.
Tây Môn Lãnh Liệt vừa bước ra Tử Uyển, liền đụng phải Như Phi đang đi đến trước mặt.
” Thần thiếp tham kiến vương.” Như Phi khẽ hành lễ, nàng không nghĩ tới sẽ gặp Vương ở đây, thật sự là thiên ý (ý trời).
” Bình thân đi.” Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay kéo nàng.
” Cám ơn Vương, Vương đang đi nơi nào vậy?” Như Phi thuận thế tựa vào trong lòng ngực hắn. Mặc kệ hắn có thật lòng hay
không, nàng nhất định muốn Vương hôm nay phải ở lại cung của mình.
” Ta đang muốn đi thăm Như Phi nàng đó thôi.” Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nâng cằm của nàng lên, ám muội nói.
” Vậy thần thiếp xin nghênh giá.” Như Phi cười quyến rũ, nàng không phải ngốc, nàng biết Vương là đang diễn
trò với mình, chẳng qua nàng mặc kệ hắn có phải là thiệt tình hay không, nàng cũng không thèm để ý. Nàng chỉ quan tâm hắn sủng hạnh nàng, để
nàng mang thai, để nàng có thể ngồi lên ngôi vị Vương hậu, cho nên nàng
phải tận dụng từng cơ hội có được.
Như Phi cung.
” Vương, đây là trà do chính tay thần thiếp pha nha, Vương uống thử xem.” Như Phi nghiêng nghiêng đôi tay ngọc bưng trà ngồi xuống bên cạnh Tây Môn Lãnh Liệt.
” Được.” Hắn nhấp một ngụm, sau đó khen nói:
” Rât ngon, mùi vị rất tuyệt, kỹ thuật pha trà của Như Phi càng ngày càng tiến bộ.”
”
Vương thích là được, mấy ngày nay Vương không đến đây, thần thiếp một
chút cũng không dám chậm trễ, sợ tay nghề thụt lùi, mỗi ngày điều phải
luyện tập thật nhiều, chỉ mong có ngày Vương đến đây, thần thiếp sẽ tự
tay pha cho Vương uống. Thiếp không dám cầu Vương khen ngợi, chỉ mong
làm Vương vừa lòng là được.” Như phi thật thành khẩn dịu dàng nói.
” Như Phi thật là có tâm.” Tây Môn Lãnh Liệt đem nàng ôm vào trong ngực, hắn hiểu ý tứ của nàng ám chỉ hắn lạnh nhạt với nàng, nàng thật thông minh, chỉ nói có mấy câu mà đem hết ai oán, bất mãn với mình nói ra rất rành mạch, lại làm cho người
khác không nhận thấy tật xấu của mình.
” Thần thiếp lúc nào cũng nghĩ về Vương.” Như Phi thẹn thùng nằm trong lòng ngực của hắn.
” Như Phi, có phải là đang trách ta lạnh nhạt với nàng, sủng hạnh Vũ mỹ nhân không?” Tây Môn Lãnh Liệt không nhẹ không nặng làm như tùy tiện mà hỏi.