Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 220: Chương 220: Chương 219.2




Lang Vương thấy một tầng hơi nước trong mắt cô, cảm thấy đau lòng, thôi, cô cái gì cũng không nhớ rõ, có lẽ cố tìm đường sống ở trong chỗ chết cũng không tác dụng!

Không nên tra tấn bản thân!

Đối mặt với người phụ nữ trong lòng này, anh thà rằng bị dục hỏa thiêu chết cũng không muốn cô!

Bạch Tuyết cũng nhịn vất vả, chuẩn bị xoay người rời đi.

Lang Vương đuqa tay, bắt lây cô, “Muốn đi đâu?”

“Tôi bị anh làm cho bốc cháy, bây giờ muốn đi tìm người đàn ông dập lửa!” Bạch Tuyết cố gắng chịu đựng bản thân không khóc thành tiếng, cô thừa nhận cô không có trí nhớ về người đàn ông này, nhưng mà, lúc người đàn ông này thân thiết với người khác, ncô vô cùng tiếc nuối, giống như tình cảm chân thành của mình bị người ta đoạt đi mất, cô bực tức khó chịu, trong lòng như là bị cái gì đó ngăn chặn, không thể hô hấp!

Tuy rằng cô khó chịu, nhưng mà, cô không thể để người đàn ông này được tiện nghi, cô cố ý nói như vậy, lúc này làm gì còn có dục hỏa, chỉ có tức giận.

“Em dám - - “

“Vì sao tôi không dám? Anh có thể ở cùng người khác, vì sao tôi không được?”

Bạch Tuyết nói xong, muốn hất tay anh ra, nhưng mà, tay anh như kìm sắt kẹp lấy tay cô, cô không vung ra được, cô tức giận trừng mắt, đôi mắt hơi hơi đỏ lên trừng anh.

Lúc này, cô nàng chật vật đứng dậy, đưa tay ôm lấy eo của Lãnh Dạ.

Nhìn người phụ nữ này dựa sát vào Lãnh Dạ, hơn nữa vô cùng thân thiết ôm thân thể anh, máu toàn thân cô như đọng lại, đau lòng không thể làm gì, sụp đổ, nước mắt rơi xuống.

Khóc gào lên!

“Anh là tên khốn- - bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra, không cho chạm vào tôi!”Bạch Tuyết khóc lên, làm sao Lang Vương chịu được, người phụ nữ của anh đang khóc, tâm của anh cũng gần tan nát!

Theo nước mắt Bạch Tuyết rơi xuống!

Anh lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho người phụ nữ bên cạnh, “Lập tức biến mất!” Người phụ nữ này gần như trợn tròn mắt, má ơi, gặp được thần tài, ra tay chính là thẻ vàng, cao hứng càm túi sách lên rời đi.

Loại phụ nữ này có tiền là được!

Lang Vương lại hơi chút nhướng mày, hình như đạt tới hiệu quả anh muốn.

“Khổ sở sao?” Anh thản nhiên hỏi, nhìn người phụ nữ của anh khóc, anh còn khổ sở hơn cô, nhưng mà, anh không thể biểu lộ ra.

Nước mắt Bạch Tuyết ào ào chảy ra, trong lòng thầm mắng: Làm sao trên thế giới có thể có người đáng giận như vậy, quả thực là cặn bã!

“Buông tôi ra, anh khiến tôi ghê tởm!” Bạch Tuyết khóc rống giận, ánh mắt hồng hồng trừng mắt Lang Vương,

“Người là do em gọi tới, thấy ghê tởm cũng là do em tự tìm!”

Lang Vương không buông tay, gắt gao nắm chặt người phụ nữ của anh.

Bạch Tuyết quật cường vũng tay, muốn tránh thoát dây dưa của anh, nhưng mà, tiếc rằng vẫn là phí công!

Dứt khoát cúi đầu, cắn bàn tay nắm tay cô.

Không khiếp!

Không buông tay ra, tôi sẽ cắn anh!

Bạch Tuyết hu hu khóc lên, nước mắt cái mũi chạy cả lên tay Lang Vương.

Anh nhíu mày, nhìn thấy nước mắt nước mũi của cô chảy ra, bộ dạng đáng thương tội nghiệp, lại còn hung hăng cắn tay anh không tha, vừa thấy, cô gái nhỏ này hận thật rồi!

Đủ rồi!

Trình diễn đến đây là đủ rồi!

Anh không thể chịu đựng được nước mắt của cô!

Cái này so với giết anh còn khó chịu hơn!

Bạch Tuyết hu hu khóc, bộ dạng giống con chó nhỏ điềm đạm đáng yêu, cánh tay dài duỗi ra, bế cô lên. Bạch Tuyết bị ôm lấy, chán ghét đụng chạm của anh, cực lực giãy dụa muốn xuống, trong lòng cất dấu bồn nôn, bắt đầu đánh đám người đang ôm cô, nóng nảy như phát điên, cô vẫn không thể hiểu, người đàn ông này luôn miệng nói là người đàn ông của cô, nói là cha đứa nhỏ, lại còn dám ở trước mặt cô qua lại với phụ nữ khác, đây là loại người gì! Anh là cái gì tạo thành!

Anh là ma quỷ!

Là sắc quỷ!

Là tên khốn!

“Tên khốn, anh buông tôi ra, anh là tên sắc quỷ, lưu manh - -” Bạch Tuyết chán ghét mắng.

Anh ôm cô đến cạnh giường, ngồi xuống, hai chân kẹp lấy không hai chân không chịu an phận của cô, gắt gao vây cô ở trong ngực, không muốn cô lại nổi giận!

“Nhìn thấy tôi và người phụ nữ khác thân thiết, khó chịu như vậy hả? Hả?” Khóe miệng Lang Vương nhếch lên, hỏi, cô ghen, chứng minh cô không có quên anh sạch sẽ, tối thiểu biết đau lòng vì anh.

“Tôi không có!” Thân mình Bạch Tuyết cứng đờ, Đúng vậy, vì sao thấy anh ở cùng người phụ nữ khác, cô lại khó như vậy chịu! Tâm rất đau đớn!

Ở trong mắt Lang Vương, lúc này Bạch Tuyết giống như trước khi mất trí nhớ, cũng từng ăn dấm nổi giận với Tiểu Long Nữ.

“Ngươi xem? Nước mắt đã bán đứng em! Trong lòng em có tôi, cho nên không nhìn được tôi thân thiết với người khác.”

“Anh nói bậy, trong lòng tôi không có anh!” Bạch Tuyết quật cường nói.

Lang Vương không nóng không vội, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô nói: “Trong lòng em không có tôi thì sao lại có thể rơi lệ, khóc là vì đau lòng.”

Lang Vương nhìn Bạch Tuyết, suy nghĩ muốn được hôn cô, Bạch Tuyết cuống quít né đầu đi.

“Đừng hôn tôi, miệng thúi của anh vừa hôn người khác! Còn có thân thể này cũng rất bẩn, cút ngay!” Bạch Tuyết nghĩ đến tình cảm mãnh liệt vừa rồi, còn có hình ảnh chọc người này, nàng phẫn nộ giống như con báo con!

“Miệng thúi!” Anh trừng mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, tại sao cái miệng khêu gợi của bản thân lại thành miệng thúi rồi!

“Không là miệng thúi, là miệng bẩn!” Bạch Tuyết chán ghét gầm nhẹ, còn vẫy tay đánh đấm người đang ôm mình, Lang Vương không thấy đau, bời vì cánh tay cẳng chân của cô không khiến anh đau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.