Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 276: Chương 276: Chương 267: Điên cuồng phản kích (1)




Câu nói của Bạch Tuyết: Nhận lấy con của anh.

Trong câu nói mang theo giọng ra lệnh, khiến trong lòng Lãnh Tịnh cảm thán. Dám đạp Lang Vương, lại còn dám răn dạy gào thét với Lang Vương, hơn nữa còn không kiêng nể gì cả, lại còn rất tự nhiên, là một bà cô nhỏ khiến mọi người sợ hãi! Ngay cả trong mắt yêu nữ cũng hiện lên một tia kinh ngạc? Dù sao mấy trăm năm qua, uy danh của Lang Vương cô ta cũng hiểu rõ nhất, ai dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với Lang Vương chứ, đó chính là muốn tìm cái chết! Càng không cần phải nói là dùng chân đạp Lang Vương, cái này coi như là đã sống đủ rồi!

“Con đàn bà kia, cô lại dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với Đại Vương, đây chính là tội chết!” Yêu nữ dùng tư thế của nữ chủ nhân giận dữ hét, cô ta nhớ rõ, chỉ cần người nào dám mạo phạm Lang Vương cũng sẽ không có kết cục tốt. Người phụ nữ này đạp Lang Vương, lại dùng giọng điệu bất kính hét lên với Lang Vương, cô chắc chắn sẽ chết.

Lấy sự hiểu biết về Lang Vương của cô ta, người phụ nữ này nhất định sẽ bị xử tử, hoặc là đưa đến chỗ con trai cô ta, đến lúc đó người phụ nữ này sẽ càng thảm hơn! Nhất định con trai sẽ dạy dỗ lại con tiện nhân này.

Tuy con trai đang bị Lang Vương hạ lệnh giam giữ, thế nhưng, chỉ cần cô ta nhanh chóng tìm tới bà nội, con trai sẽ được cứu, bà nội yêu nhất là những đứa cháu của mình, bà nhất định sẽ không cho phép cháu trai ruột bị giam lại như vậy.

Cho nên con trai bị Lãnh Tịnh khống chế, cô ta lại không hề lo lắng, đây chỉ là tạm thời, bởi vậy cô ta mới bình tĩnh như vậy.

Nhưng không biết rằng, bây giờ thứ duy nhất cô ta trông cậy vào đã là bọt nước, hiện tại mẹ của Lang Vương là điều tối kỵ, mẹ của Lang Vương phản bội Lang Vương, làm sao Lang Vương có thể tha thứ cho bà được.

“Yêu nữ, câm miệng...” Bây giờ tức giận trong bụng Bạch Tuyết còn chưa trút hết, yêu nữ này còn không thức thời mà ngoan ngoãn lại, lại còn ở đây làm mưa làm gió, đúng là tìm đường chết!

Nghĩ đến vừa rồi Ức Ức gặp nguy hiểm, trong lòng Bạch Tuyết sao có thể dễ chịu! Tất cả đều do yêu nữ này.

“Cô mới là người phải thắp nhang cầu nguyện mình không có chuyện gì mới đúng...” Bạch Tuyết lạnh lùng nhìn yêu nữ, mạnh mẽ quát.

Tốt lắm, người đàn bà phách lối!

Yêu nữ phát sợ!

Trước mặt Lang Vương, từ trước đến nay những người phụ nữ như cô ta luôn phục tùng, đây đã là tập quán suốt mấy trăm năm qua.

Nhưng mà, người phụ nữ này...

Quá đáng sợ, hoàn toàn vượt qua dự liệu của cô ta, nhìn Bạch Tuyết nhỏ nhẹ như vậy mà lại có sức mạnh hung hãn đến thế! Hóa ra, vừa nãy cô khóc lóc sướt mướt nói muốn chia tay với Lang Vương là giả?

Bị lừa rồi!

Uổng phí pháp lực mấy trăm năm của cô ta, vậy mà bị một phàm nhân lừa!

Con đàn bà đáng ghét này!

Chỉ là, vì sao Lang Vương lại để con đàn bà này làm càn?

Yêu nữ chán ghét đánh giá Bạch Tuyết, đồng thời, Bạch Tuyết cũng nhìn chằm chằm cô ta bắt đầu đánh giá. Chỉ là, càng nhìn yêu nữ càng khiến cho người khác cảm thấy chán ghét!

Thở hổn hển quay người, trợn mắt giận dữ nhìn Lang Vương.

“Lãnh Dạ, chuyện anh là Lang Vương, về sau em sẽ tính sổ với anh. Thế nhưng, hôm nay anh khiến em khinh thường, cái loại nữ nhân tâm địa độc ác mà anh cũng muốn, đây quả thực là làm nhục em! Anh nhìn xem người phụ nữ kia từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ độc ác, cả bụng toàn ý xấu! Chẳng lẽ đây chính là đồ ăn của anh? Hả?” Bạch Tuyết chỉ vào yêu nữ rồi chất vấn Lang Vương.

Lúc đầu Lang Vương vui mừng khôn xiết, bởi vì cô gái nhỏ đã biết anh là Lang Vương, vậy mà không hề có sóng to gió lớn, xem ra cô không sợ hãi, mà cũng không hề trốn tránh.

Đặc biệt là, dáng vẻ phách lối vừa rồi của cô thể hiện rõ sự ghen tức của một người phụ nữ dành cho người đàn ông của mình, chỉ cần cô còn quan tâm đến anh thì đều là chuyện tốt.

Nếu như một người phụ nữ không thèm để ý đến người đàn ông của mình, vậy thì trong lòng người phụ nữ, người đàn ông kia không hề có địa vị, cho nên Lang Vương mừng thầm.

Vừa rồi cô gái nhỏ đưa con trai cho anh, còn dùng giọng điệu thân mật như vậy để quát, Lang Vương rất là hài lòng.

Tuy câu nói: Nhận lấy con của anh. Trong mắt người ngoài chính là mệnh lệnh, là gào thét.

Thế nhưng, trong mắt Lang Vương, đây lại là tiếng thét rất thân mật, cô gái nhỏ không coi anh như người ngoài mới như vậy. Trong lòng Lang Vương vô cùng mừng rỡ.

Nhìn cô gái nhỏ quay đầu chất vấn, môi mỏng của Lang Vương càng mím chặt, để lộ sự cao ngạo sắc bén, đôi con ngươi thì lại có ánh sáng sâu sắc, khóa chặt lấy Bạch Tuyết.

Cô gái nhỏ nói khinh thường anh, ở yêu giới chẳng lẽ anh lại không xử lý được những người phụ nữ kia sao? Lại để cho cô gái nhỏ phách lối chất vấn trước mặt anh như vậy!

Bạch Tuyết trừng mắt nhìn Lang Vương, lại quay người nhìn về phía yêu nữ.

“Tuy là người phụ nữ của Lang Vương, cô cũng không thể lên mặt như vậy, nhưng, cho dù có phải cô đã đi theo Lang Vương nhiều năm hay không? Thì không có công lao cũng có khổ lao!” Bạch Tuyết nói chuyện đồng thời quay đầu trợn mắt giận dữ nhìn Lang Vương, nghĩ đến đây là người phụ nữ của Lang Vương, nghĩ đến con của bọn họ là cô lại nghĩ tới vô số lần trên giường của hai người, trong lòng Bạch Tuyết liền không chịu được!

Hận không thể hét lên, lớn tiếng nói: Lãnh Dạ anh là đồ khốn nạn, tại sao anh cần phải có nhiều phụ nữ như vậy!

Bạch Tuyết biết nếu Lãnh Dạ là Lang Vương, cũng đã nghĩ đến Lang Vương có rất nhiều phụ nữ, có lần linh hồn xuyên thẳng đến tương lai, cô cũng đã biết ở Yêu giới Lang Vương có rất nhiều yêu phi.

Cho nên lúc nói câu này, cô trợn mắt giận dữ nhìn Lang Vương, ý tứ trong đôi mắt, đương nhiên Lang Vương hiểu, thế nhưng, đây đã là sự thật không cách nào có thể thay đổi.

Mặc dù anh và Mẫu Đơn tiên tử yêu nhau là do trời định, thế nhưng, anh cũng không thể vì một mình Mẫu Đơn tiên tử mà thủ tiết được, có đúng không?

Anh là đàn ông, cần phải phát dục.

Anh là Lang Vương, cần người nối dõi tông đường.

Anh không phải hòa thượng, anh không có cách nào không ăn thịt được!

Thế nhưng, từ khi có Bạch Tuyết, anh thề, anh không đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài nữa, bao gồm cả những phi tần ở bên trong, anh cũng không hôn hít quá thân mật.

Trước kia lúc ở với Bạch Tuyết, anh cố gắng kiềm chế dục vọng của bản thân, sợ cô không chịu nổi dục vọng to lớn của anh, mỗi lần đều chỉ chơi đến no một nửa, rồi gượng ép bản thân phải kết thúc. Mặc dù là thế, anh đều không chạm đến những người phụ nữ khác! Thậm chí có đôi khi không thể nhịn được, anh đều tự lấy tay giải quyết mà không hề đi tìm những người phụ nữ ở bên ngoài.

Những người phụ nữ trước kia đều là quá khứ, không có cách nào thay đổi!

Thế nhưng, chuyện sau này anh có thể làm chủ, kiếp này anh chỉ cần cô, chỉ cần Bạch Tuyết là người phụ nữ của anh.

Bạch Tuyết thấy trên mặt Lang Vương đầy biểu hiện phức tạp, quay đầu lại lần nữa nhìn về phía yêu nữ, mắt nhìn, nét mặt biểu hiện một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi tới gần yêu nữ, để lộ vẻ xinh đẹp, trên gương mặt đẹp đẽ đã không còn sự tức giận.

Đồng tử Lang Vương hơi co lại, con ngươi rũ xuống một nửa, bộ dáng vừa giống thở dài bất đắc dĩ, lại giống như đầy phiền não trong lòng!

Yêu nữ nhìn chằm chằm Bạch Tuyết dò xét, con đàn bà này có ý gì? Vừa rồi còn vô cùng tức giận, lúc này giống như cam chịu số phận, dường như là thông cảm cho cô ta giúp đỡ Lang Vương lâu như vậy, giống như cô nói không có công lao cũng có khổ lao.

Nhìn bộ dáng bây giờ với khí thế lúc nãy thật là một trời một vực, cô ta cho là Bạch Tuyết đã mềm lòng. Nhưng, cô ta đã sai, cô ta hoàn toàn không hiểu rõ Bạch Tuyết.

Vừa rồi thiếu chút nữa là cô ta giết Ức Ức, Ức Ức chính là đứa con Bạch Tuyết yêu quý nhất, sao Bạch Tuyết có thể để yên được!

“Dù thế nào tôi cũng hầu hạ Đại Vương sớm hơn, cũng coi như là chị của cô đi?” Yêu nữ thử nói, cô ta còn chưa biết trong lòng Bạch Tuyết nghĩ như thế nào, cô cũng nhìn ra Lang Vương để ý đến người phụ nữ trần gian này, yêu quái tốt thì không chịu thiệt thòi trước mắt, cứ nhịn trước đã!

Chỉ là, cô ta tuyệt đối không ngờ rằng!

“Chị?” Bạch Tuyết vẫn đang cười, chỉ là nụ cười này có ý tứ rất khác.

“Ừm.” Yêu nữ ra vẻ rộng lượng lên tiếng trả lời.

“Cô còn chưa xứng - sao tôi có thể có loại chị như cô chứ? Vừa rồi thiếu chút nữa là cô giết con tôi, sao tôi có thể quên được?” Trong nháy mắt nụ cười của Bạch Tuyết biến mất, ngay sau đó chính là ánh nhìn lạnh lẽo u ám.

Như thế vẫn chưa đủ.

“Bốp!”

Sau đó, với tốc độ ánh sáng, chỉ thấy Bạch Tuyết giơ tay lên, một bàn tay đánh xuống, cái tát vang dội rơi xuống mặt yêu nữ. “Bốp” một tiếng vang lên.

Lúc cái tát rơi xuống, ánh mắt Lang Vương sáng lên, sự lạnh lùng trên mặt cũng tan dần, theo đó là tình cảm ấm áp, cô gái nhỏ nổi giận, cuối cùng cô gái nhỏ cũng nổi giận, rõ ràng là để ý đến anh, một trận ấm áp xông lên đầu.

Người phụ nữ của Lang Vương, thì phải dứt khoát.

Đây mới là khí thế của sói mẹ.

Bọn họ còn phải đối mặt với tương lai, huống hồ là hiện tại...

Nếu Bạch Tuyết không mạnh mẽ thì sao có thể đối mặt với những chuyện sắp xảy ra trong tương lai.

Yêu nữ quả nhiên là yêu nữ, gặp nguy hiểm cũng không loạn, bị Bạch Tuyết tát cho một cái, mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, trong mắt hung ác không cần nói cũng biết.

“Tiện nhân, đừng có quá đáng, hôm nay tôi nể mặt Lang Vương mới không tính toán với cô, cô đánh tôi, chuyện hôm nay coi như hòa nhau.” Yêu nữ lạnh lùng nói.

Ai ngờ!

“Hòa nhau? Đừng hòng, Lang Vương là Lang Vương, tôi là tôi, hiện tại tôi là đang ra mặt cho con trai, cô không cần giữ mặt mũi cho Lang Vương, mặt mũi của anh ấy ở chỗ tôi không đáng tiền...” Bạch Tuyết hét lên giận dữ.

Bạch Tuyết khiến Lang Vương nhíu mày, cô gái nhỏ quá phách lối, một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho anh! Lừa cô là anh sai, thế nhưng cũng phải cho anh một cơ hội để giải thích chứ, chẳng lẽ chỉ bởi vì anh lừa cô, nên liền trực tiếp phải chịu phạt!

Quá độc ác mà!

“Đại Vương, ngài nhìn xem, cô ta thật sự xứng đáng để ngài yêu thương như thế sao?” Yêu nữ tỏ vẻ oan ức nói.

Không thể phủ nhận, Lang Vương quan tâm Bạch Tuyết, những người có mắt đều nhìn ra.

“Cô rất không lễ phép có biết hay không? Ở thế giới của chúng tôi, người khác còn chưa nói hết, cô lại cướp lời của người ta như vậy là rất quá đáng!” Bạch Tuyết lạnh lùng nói.

“Đừng quên tôi không thuộc về nơi này, đừng có mang quy củ ở đây ra để bắt ép tôi!” Yêu nữ phản bác.

“Tôi có xứng để được Lang Vương yêu hay không thì chưa nói, nhưng mặt mũi Lang Vương không phải là thứ dùng để bán! Cho nên tôi không cần mặt mũi của anh ấy, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng về cho con trai. Nhân tiện nói cho cô biết, hành vi mà cô vừa làm đối với con trai tôi, ở chỗ chúng tôi sẽ bị xử bắn, cô có biết xử bắn nghĩa là gì không? Chính là giết cô đó.”

Để về sau người phụ nữ này không còn dám hạ độc cô và con trai, hôm nay Bạch Tuyết nhất định phải hung ác, nếu không, để yêu nữ này biết Bạch Tuyết cô dễ bị ức hiếp, tương lai sẽ còn tìm cơ hội trở lại giết cô.

Cho nên, hôm nay cô nhất định phải ra đòn phủ đầu với cô ta, để về sau cô ta có muốn quay lại hại bọn họ thì còn phải cân nhắc có nên hay không.

Tuy cô là người thường, thế nhưng, ba đứa con của cô cũng không hề dễ bắt nạt!

Lang Vương và Lãnh Tịnh lúc này đều bị Bạch Tuyết làm cho hoảng sợ.

Lúc này Bạch Tuyết rất phách lối ngang ngược, cũng rất hung ác.

Bạch Tuyết dừng một lúc, lại nói thêm.

“Đừng tưởng tôi là người thường mà sẽ sợ cô, không ngại nói cho cô biết, Bạch Tuyết tôi không sợ cô chút nào. Đây là thiên hạ của chúng tôi, cô là người ngoài xâm nhập vào, không nên đánh giá thấp sức mạnh của loài người chúng tôi như vậy. Vừa rồi nếu như không phải cô giở thủ đoạn với con trai tôi, cô cho rằng cô có thể bình yên vô sự ở chỗ này được à? Tuy vóc dáng con tôi nhỏ bé, thế nhưng cũng không hề dễ bị bắt nạt. Nhân tiện nói cho cô biết, tại sao vóc dáng con tôi lại nhỏ thế, bởi vì nó mới sinh ra có mười ba ngày, mười ba ngày cô có biết không, đoán chừng con của cô lúc được mười ba ngày chắc cũng chỉ nằm trên giường đi ị đi tè mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.