Mẹ kế của Bạch Tuyết có tật giật mình, nghe Tuyết Hoa nói muốn ra tòa án thì liền bị dọa sợ, ngoan ngoãn im miệng, ỉu xìu chạy về phòng mình.
Cuối cùng Bạch Tuyết và mẹ cũng nhận được nhau, cô cũng không oán hận mẹ, biết năm đó mẹ là bất đắc dĩ phải rời bỏ cô, cũng biết những năm này mẹ vẫn chưa từng xuất hiện là do có giao ước với ba.
Ban đêm.
Mặt trăng rất khác so với mọi ngày, vừa mới xuất hiện liền lộ ra vẻ sáng ngời, hơn nữa còn phủ thêm một lớp màu bạc mỏng, làm cho mọi người cảm thấy rất phấn khởi! Mặt trăng vừa lớn vừa tròn, giống một cái bánh trung thu, khiến người ta thèm thuồng chỉ muốn ăn ngay lập tức! Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên mặt sông, trên mặt sông là sóng gợn lăn tăn, thêm vào đó là ánh hào quang. Ánh trăng màu xanh đậm chiếu sáng cả bầu trời đêm.
“Chủ nhân, chủ nhân...” Từng tiếng ngọt ngào gọi tới, khiến Bạch Tuyết bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra, đập vào mắt là một cô bé có dáng dấp cực kỳ xinh đẹp.
“A...” Bạch Tuyết giật mình a một tiếng, lập tức đánh một cái vào gương mặt của mình, xác định là cô đã tỉnh.
“Chủ nhân, chủ nhân...” Giọng nói ngọt ngào lại truyền đến một lần nữa.
“Mình nằm mơ sao?” Bạch Tuyết cười ha ha tự hỏi.
“Chủ nhân, tôi đã tu thành chính quả, tôi là tiểu tiên tử nè.” Trong giọng nói ngọt ngào tràn đầy vui sướng.
“Cô...cô, cô chính là trái táo đỏ kia?” Bạch Tuyết cuống quýt ngồi xuống, nhìn bé gái trước mặt từ trên xuống dưới, trên người là trang phục cổ đại, tóc rất dài, kiểu tóc cũng là kiểu tóc cổ đại, giống hệt như tiên nữ được vẽ từ trong tranh bước ra.
“Dạ, Dạ, mau tỉnh lại!” Đôi mắt của Bạch Tuyết nhìn chằm chằm vào tiểu tiên nữ, tay thì lay Lãnh Dạ nằm bên cạnh.
“Đừng lay nữa, anh cũng sớm bị em đánh thức rồi!” Lang Vương xoa mắt, cũng ngồi dậy.
“Tiểu tiên bái kiến Lang Vương.” Táo tiểu tiên tử cúi chào trước mặt Lang Vương.
“Đứng lên đi.” Lang Vương rất có khí thế nói một câu.
“Phụt - làm cái gì vậy? Nơi này là thế giới loài người đó!” Nhìn hai người bọn họ như vậy, Bạch Tuyết che miệng muốn cười.
“Táo bái kiến chủ nhân.” Tiểu tiên tử lại hành lễ với Bạch Tuyết. Bạch Tuyết cuống quýt kêu ngừng.
“Đừng, đừng như vậy, tôi, tôi không phải là người lợi hại gì, cô cũng đừng bái tôi như vậy, tôi không quen!” Bạch Tuyết cười ha ha nói.
“Ngài là chủ nhân của tôi, về sau tôi sẽ đi theo ngài.” Táo tiểu tiên tử nói đầy ngọt ngào.
“Cô gái nhỏ, nếu về sau cô sẽ đi theo tôi, vậy thì tôi muốn đặt cho cô một cái tên, nếu không tôi sẽ gọi cô là gì đây, cũng không thể gọi là Tiểu tiên tử được, mọi người sẽ cười mất! Gọi cô là táo, đó là tên một loại quả, như vậy cũng không được! Cô gái nhỏ, cô họ gì?” Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi.
“Họ?” Tiểu tiên tử lắc đầu, không biết Bạch Tuyết đang hỏi cái gì!
“Xem ra tiểu tiên tử không có họ, như vậy đi, nếu cô không phiền thì cứ theo họ của tôi, họ Bạch. Sau đó, tôi sẽ đặt cho cô một cái tên... Quả Quả thì sao. Bạch Quả Quả có được không?” Bạch Tuyết hưng phấn hỏi.
“Được, chủ nhân nói cái gì thì chính là cái đó. Về sau cứ gọi tôi là Quả Quả.” Tiểu tiên tử vui vẻ nói.
Lang Vương không hứng thú nằm xuống, không thèm để ý đến lối suy nghĩ của Bạch Tuyết, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Quả Quả, thời gian không còn nữa, hôm nay cô ngủ cùng tôi ở chỗ này đi.” Bạch Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, hình như trong nhà không còn thừa giường ngủ nữa, thế là thuận miệng mời Quả Quả ngủ cùng.
Lang Vương vừa định ngủ bỗng nhiên mở đôi mắt lạnh lùng ra.
Người phụ nữ này muốn làm gì cơ?
Vốn anh còn muốn làm vài chuyện, bây giờ bỗng nhiên có thêm một người đến, anh làm việc thế nào đây?
Còn may Quả Quả là một cô nương thông minh.
“Chủ nhân, tôi qua ngủ cùng Thiên Tầm.” Sau đó rời đi.
Bỗng nhiên Bạch Tuyết xoay người, dùng đôi mắt thật to trừng Lang Vương.
“Tại sao anh lại như vậy, sao lại lườm Quả Quả? Quả Quả muốn ngủ cùng em, dựa vào cái gì mà anh lại không vui cơ chứ?” Bạch Tuyết giáo huấn.
“Bà cô của tôi ơi, bây giờ là ai trừng ai đây? Nằm xuống ngủ đi - anh đói bụng rồi.” Một tay Lang Vương kéo Bạch Tuyết vào trong ngực.
“Anh...” Bạch Tuyết líu lưỡi.
Hơn nửa đêm anh lại nói đói bụng, quỷ cũng biết anh muốn ăn cái gì!
Cái đầu nhỏ vừa mới ngẩng lên, chú thỏ nhỏ liền bị cắn.
“A, khốn kiếp, nhẹ thôi.”
“Nhẹ thì đâu có cảm giác.” Một tay Lang Vương vuốt ve, một tay bắt đầu hành động. Chỉ chốc lát Bạch Tuyết liền bị Lang Vương xoa nắn đến mức thở hồng hộc.
“Đồ khốn kiếp, anh đừng chỉ ăn ở một chỗ, phía dưới cũng cần anh quan tâm mà!” Bạch Tuyết bị Lang Vương gợi lên hỏa dục, thẹn thùng nói ra.
“Phía dưới?” Lang Vương làm bộ muốn xuống dưới ăn.
Bạch Tuyết đưa tay nắm chặt lỗ tai Lang Vương.
“Người đàn ông này, nếu anh dám dùng miệng, em liền vặn đứt lỗ tai anh.” Bạch Tuyết uy hiếp.
“Vậy thì dùng cái gì?” Lang Vương vô tội hỏi.
“Anh - khốn kiếp, anh cố ý đúng không? Em cho anh một cơ hội nữa, nếu như anh không tiến vào, em liền, em liền không bao giờ cho anh vào nữa.” Bạch Tuyết phồng má thở phì phò quát nhẹ, khuôn mặt trẻ con xấu hổ đỏ bừng.
“Không chịu nổi nữa hả?” Lang Vương xấu xa hỏi.
“Ai không chịu nổi!”
“Ồ, chịu được sao.” Lang Vương ra vẻ không có chuyện gì nói, thực ra, phía dưới bị cô gái nhỏ kích thích căng lên rất đau, anh vẫn cố gắng chịu đựng, cố ý nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô gái nhỏ, rất đáng yêu.
“Anh, anh, anh không muốn đúng không, em muốn ngủ!” Trên mặt Bạch Tuyết không nhịn được nữa, giận dữ nói.
“Nơi đó không ngứa sao?” Lang Vương quan tâm hỏi.
“Ngứa cái đầu anh, em, em có ngứa cũng là do cái tên khốn như anh trêu chọc!”
“Nếu là do anh trêu chọc, vậy anh liền giúp em bớt ngứa.” Lang Vương nói xong, hung hăng nhấp một cái, toàn bộ đều đi vào.
“A! Khốn kiếp, anh, anh không nói trước mà đã vào rồi - đau chết em mất!”
“Đau? Phía dưới em rất ướt, em không biết sao?”
“Anh? Mặc kệ anh, làm mau lên, làm xong em muốn đi ngủ.” Bạch Tuyết uốn éo nói.
Lang Vương không chút khách khí kéo hai chân Bạch Tuyết ra, Bạch Tuyết nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của Lang Vương, dường như là đã đạt được quỷ kế.
Hiện tại cô cũng không phải Bạch Tuyết trước kia, bỗng nhiên nhấc mông lên, khiến cho dương vật của anh đi ra. Lang Vương vừa mới nếm được ngon ngọt, bỗng nhiên dương vật lại ra bên ngoài, trong lòng rất sốt ruột.
“Người phụ nữ này, không được lộn xộn!”
“Ai lộn xộn, em tốt rồi, bên trong không ngứa nữa. Ngủ đi.” Bạch Tuyết rất ngoan ngoãn nói.
“Cái gì? Chỉ mới nhấp hai lần mà bên trong em đã không ngứa nữa?” Lang Vương khó tin nhìn Bạch Tuyết, trong lòng sốt ruột, lúc nãy trướng rất đau, bỗng nhiên mới nếm được ngon ngọt liền không cho ăn nữa, sao anh có thể nguyện ý được?
“Ngoan, người phụ nữ này, em không ngứa nữa. Thế nhưng anh ngứa lắm rồi. Nhanh giúp anh một chút, ngoan, cho anh.” Lang Vương thở hổn hển, trong lỗ mũi thở ra toàn là khí nóng.
“Nhưng em thật sự không ngứa nữa! Anh nhịn một chút, để lần sau đi.”
“Không được!” Lang Vương vội vàng quát, lập tức trong lỗ mũi chảy ra máu tươi. Nhìn mà giật mình, phối hợp với gân xanh trên trán, bỗng nhiên dọa sợ Bạch Tuyết, vậy mà anh lại chảy máu mũi.
“Anh, anh thật sự không chịu nổi nữa?” Bạch Tuyết hoảng sợ hỏi, cô chỉ muốn trừng phạt nho nhỏ với anh, không nghĩ rằng anh lại chịu giày vò như thế!
Thực ra, đàn ông để lộ chỗ đó ra bên ngoài thường rất dễ bị sát thương. Phụ nữ thì không như vậy, năng lực tự kiềm chế vẫn rất tốt.
“Nói nhảm! Em còn muốn thiêu chết anh!” Lang Vương lau máu mũi, oán giận nói.
Bạch Tuyết cuống quýt nằm lại vị trí vừa rồi, lo lắng nói: “Anh, anh, anh mau vào đi!” Vừa nói vừa phối hợp tách hai chân ra, quấn lấy eo của Lang Vương.
Lang Vương nghe xong lời này, lại nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ, mắt lập tức liền đỏ lên. Nhìn cô gái nhỏ đáng yêu từ tận đáy lòng, anh hung mãnh hôn lên cô, đồng thời cũng hung mãnh chiếm lấy lãnh địa.
“Đau!” Lang Vương nghe thấy cô gái nhỏ nhỏ giọng kêu đau thì hơi thả chậm tiết tấu, chủ yếu là vì cũng đã đỡ thèm nên có thể nhịn.
Vừa rồi đã đi vào, bỗng nhiên chỗ đó lại lộ ra bên ngoài, anh nào chịu được!
Sau khi sóng to gió lớn qua đi, Bạch Tuyết vùi vào trong ngực Lang Vương.
“Dạ, còn ba ngày nữa là sinh nhật của ba, em nghĩ sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho ông.” Nghĩ đến về sau sẽ theo Lang Vương đến Yêu giới, Bạch Tuyết rất quý trọng khoảng thời gian hiện tại.
“Yên tâm, về sau cho dù em về Yêu giới với anh, em vẫn có thể thường xuyên trở lại thăm ông ấy. Anh sẽ để em về nhà ngoại một thời gian.” Lang Vương biết suy nghĩ trong lòng Bạch Tuyết, mỗi lần cô gái nhỏ suy tính chuyện gì thì đều trong suốt giống như là nước suối, trong lòng cô nghĩ cái gì anh đều nhìn thấy rõ ràng.
“Vâng.” Bạch Tuyết ngoan ngoãn vâng một tiếng.
“Việc tổ chức sinh nhật chúng ta cùng làm với nhau, mở một buổi tiệc sinh nhật thật to. Khiến nó trở nên náo nhiệt.” Lang Vương dịu dàng ôm Bạch Tuyết nói.
“Vâng.”
“Nếu như cha anh nghĩ ra biện pháp khiến bọn nhỏ có thể trở về Yêu giới, em có nguyện ý theo anh trở về đó không?” Trong lòng Lang Vương vẫn lo lắng Bạch Tuyết chịu oan ức, đau lòng hỏi.
“Vâng.”
“Đến Yêu giới, mọi việc đều có anh, bọn nhỏ lớn lên ở nơi đó sẽ rất tốt, bọn chúng có thể tu luyện, nói không chừng đến khi các con trưởng thành còn lợi hại hơn anh đó.” Lang Vương nói, nghĩ đến anh và các con của Tuyết nhi, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, giống như là cảm giác lần đầu tiên làm cha, không thể không yêu đối với bọn nhỏ.
“Vâng.”
“Tuyết nhi, ở Yêu giới còn có những người phụ nữ của anh, chẳng qua, sau khi anh gặp được em thì đã không còn chạm vào bọn họ nữa! Em có thể đừng chú ý đến quá khứ của anh có được không?” Lang Vương lo lắng hỏi.
“Vâng.”
Bạch Tuyết lại vâng một tiếng.
“Tuyết nhi, em vẫn để ý đến việc trước kia anh có người khác sao?” Lang Vương lại lo lắng hỏi lại.
“Vâng.”
Lại là một tiếng vâng, Lang Vương cảm thấy không đúng, ngoại trừ vâng, cô gái nhỏ cũng không nói gì khác!
Cúi đầu nhìn xem, cô gái nhỏ đã sớm ngủ, thì ra những từ vâng kia đều là phản xạ có điều kiện, thì ra cái gì cô cũng không nghe, anh nói nhiều như vậy cũng vô ích!
Ba ngày sau, trong bữa tiệc sinh nhật của Bạch Hàn.
Tất cả mọi người đều ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện ở đó, rất nhiều bạn tốt của Lang Vương cũng đến mừng thọ Bạch Hàn. Một số người đương nhiên không biết quan hệ của Bạch Tuyết và Lãnh Dạ, có nhiều người đều cho rằng Lãnh Dạ là đối tác trước kia của Bạch Hàn, hoặc là bạn tốt, cho nên mới đến dự bữa tiệc sinh nhật của Bạch Hàn.
Thực ra, bọn họ cũng không biết người lo liệu tổ chức bữa tiệc này là Lãnh Dạ, nếu như biết thì nhất định sẽ chạy tới nịnh bợ Bạch Hàn.
Ba đứa trẻ cũng được ăn mặc rất đẹp, trang phục của Thiên Tầm là công chúa nhỏ, trang phục của Quả Quả cũng là công chúa nhỏ.
Ở đây, ba đứa trẻ đều trực tiếp gọi tên của Bạch Tuyết, Tuyết Hoa cũng bị bọn nhỏ kéo tới, đương nhiên cả cha của Khang Cốc cũng được mời tới dự.
Hai người Khang Cốc và Khang Giai đương nhiên sẽ không vắng mặt.
Bạch Tuyết cũng có vài người bạn học tới, trong đó cũng bao gồm cả Lâm Giang.
Gần đây Lâm Giang vẫn rất an phận, anh ta biết sau khi Đại Vương của Yêu giới quy phục Ma vương, anh ta liền không còn quan hệ với Đại Vương nữa, anh ta cũng không muốn trở về Yêu giới, cảm giác ở chỗ này rất tốt, nhất là nơi này có Bạch Tuyết, gặp được Bạch Tuyết, thế giới của anh ta liền không còn bản thân nữa, tất cả đều vây quanh Bạch Tuyết.
Lâm Giang nhận được thư mời của Bạch Tuyết thì rất vui vẻ, chắc chắn là ăn mặc đẹp đẽ để xuất hiện.
“Không nghĩ rằng cậu vẫn chưa trở về Yêu giới, cậu thích cuộc sống ở đây vậy sao?” Lang Vương nhìn thấy Lâm Giang thì trầm thấp hỏi.
“Lang Vương có thể ở chỗ này, đương nhiên tôi cũng có thể ở lại nơi này.” Lâm Giang như không có chuyện gì xảy ra nói.
“Rất tốt, chơi vui vẻ.” Lang Vương cụng chén với anh ta một cái.
Lâm Giang sững sờ, Lang Vương đổi tính lúc nào vậy? Trở thành một người tốt như thế, chẳng lẽ lấy nhu thắng cương là thật sao? Lang Vương đã bị Bạch Tuyết mềm hóa ư?
Niệm Niệm cùng Thiên Tầm nhấm nháp đồ ăn ở bốn phía, Ức Ức ngồi một mình trên ghế.
Tiểu Long Nữ cũng tới, cô ta còn dẫn theo một đứa bé tới đây, đứa bé này là con của anh trai của cô ta, gọi là Ngọc Ngọc.
Tiểu Long Nữ nói nhỏ vài câu bên tai của Ngọc Ngọc, sau đó chỉ về phía Ức Ức.
Ngọc Ngọc gật gật đầu, thì ra đây chính là đứa nhỏ đã ức hiếp cô, nói cô là thối.
Nói trên người của cô có mùi khai!
Ngọc Ngọc chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu đi tới.
“Này! Thằng nhóc con.” Ngọc Ngọc không chút khách khí nói.
Ức Ức không vui quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn đứa trẻ trước mắt ăn mặc theo phong cách Tây, trên đầu lại đội một cái mũ ô sa(*), bọn họ quen nhau sao? Dám gọi cậu là thằng nhóc con? Nhìn con bé này cũng không lớn hơn cậu mà!
(*) Mũ ô sa: Mũ cánh chuồn, còn gọi là mũ ô sa (chữ Hán: 烏紗帽, âm Hán Việt:ô sa mạo), là tên thông dụng gọi loại mũ của quan lại thời phong kiến Việt Nam và Á Đông dùng làm một phần trong trang phục khi chấp sự hoặc dự việc có tính cách nghi lễ.
“Nhóc lớn, chị là ai?”
Giọng nói của cậu không ấm áp, bởi vì thái độ của chị gái trước mặt rất không tốt. Cậu không phải một người vô lễ, nhưng do thái độ của đối phương không thân thiện trước, vậy nên cũng đừng hy vọng cậu sẽ vui vẻ chào hỏi!
“Không cho phép gọi tôi là nhóc lớn, tôi tên là gì nhóc không cần thiết phải biết!” Ngọc Ngọc làm ra vẻ khinh thường phất tay áo.
“Tôi là thằng nhóc con, vậy thì chị đương nhiên là con nhóc lớn. Còn việc chị tên gì, bây giờ cho dù chị có chạy tới nói cho tôi biết, thì tôi cũng không có hứng thú! Bởi vì tôi chán ghét việc làm quen với một con nhóc lớn như chị.” Ức Ức khinh thường nói.
“Tôi mặc kệ nhóc là con hoang từ đâu tới, sao nhóc có thể so sánh cùng tôi cơ chứ, ba tôi là lão đại ở nơi của chúng tôi, người nào nhìn thấy ba tôi cũng đều nịnh bợ ông ấy.” Ngọc Ngọc đắc ý nói.
“Tôi mặc kệ cha của chị lợi hại như thế nào, dù sao tôi cũng sẽ không nịnh bợ ông ta, nhìn loại người như chị liền biết cha của chị thất bại đến dường nào rồi! Giáo dục con cái thành cái hạng này.” Ức Ức tức giận nói.
“Hừ! Tin hay không thì tùy nhóc, cái đồ con hoang. Đừng tưởng rằng tôi không biết, nhóc là đứa trẻ được người phụ nữ tên Bạch Tuyết kia nhặt được, mỗi ngày các người và Bạch Tuyết đều dính lấy chú Lãnh. Bạch Tuyết là người phụ nữ đáng ghét, còn nhóc là đứa trẻ đáng ghét!” Ngọc Ngọc uy hiếp Ức Ức, cô bé thấy Ức Ức nhỏ bé, đoán chừng sẽ bị dọa đến phát sợ.
“Muốn đánh tôi? Chị vẫn nên quay trở về bụng của mẹ chị trước đi, nếu không tôi sẽ đánh chị nhừ tử đó, nhìn thấy con vịt nướng trên bàn kia không? Đó chính là kết quả của chị đó. Còn nữa, về sau không cho phép gọi tôi là đồ con hoang, nếu như hôm nay không phải là sinh nhật của ông ngoại tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho chị!” Ức Ức lạnh lùng nói.