editor: Nguyễn Yên Thương
Tiểu Tiên Tử đứng đối diện mấy Tiểu Yêu, nhìn chăm chú bén nhọn vào bọn họ, hoàn toàn không có vẻ ngọt ngào ngày xưa.
“Tiểu yêu to gan, dám mạo phạm Mẫu Đơn Tiên Tử.”
“Mẫu Đơn Tiên Tử? Ha ha!! Mẫu Đơn Tiên Tử đã chết hơn nghìn năm qua, trong xe chỉ là hậu nhân của Mẫu Đơn Tiên Tử mà thôi! Tao muốn dùng cô ta trao đổi ba người nghiệt chủng kia để đi cứu Ma Vương ra ngoài. Tránh ra, nếu không sẽ giết mày ——” một Tiểu Yêu trong đó gào thét.
“Hừ —— muốn giết tao, vẫn nên tu luyện thêm mấy trăm năm nữa đi.” Tiểu Tiên Tử vận khí che phủ xe lại, lo lắng Tiểu Yêu chui vào trong xe tập kích Bạch Tuyết.
Chỉ là cô tuyệt đối không ngờ rằng ở trong xe còn có một Tiểu Yêu, đó chính là Cung Hàn.
Tất nhiên Cung Hàn sẽ không tổn thương Bạch Tuyết, nhưng mà, Tiểu Long Nữ sẽ không khách khí.
Ngoài xe đánh nhau khí thế ngất trời, bên trong xe Bạch Tuyết và Tiểu Long Nữ cũng xé rách ở chung một chỗ.
Làm sao Cung Hàn có thể để cho n Bạch Tuyết bị thương, vừa lái xe, vừa quay đầu, nhìn về phía hai người phụ nữ, chỉ thấy Bạch Tuyết nắm tóc Tiểu Long Nữ, đồng thời Tiểu Long Nữ nắm đuôi sam của Bạch Tuyết đánh nhau.
Nếu như là bình thường, Cung Hàn hoàn toàn không cần lái xe chỉ cần dùng một chút pháp lực nho nhỏ, xe sẽ tự động lái.
Xe đã rời khỏi nội thành, anh không cần phải tiếp tục ngồi ở chỗ tài xế, mới vừa rồi ở thành phố lo lắng cảnh sát giao thông sẽ tới, cho nên anh an phận lái xe. Lúc này, nhìn Bạch Tuyết và Tiểu Long Nữ đánh nhau, anh nhất định phải tới tách họ ra.
Vừa định đứng dậy đi ra sau.
Chợt, cảm giác xe bị linh khí bao lại, hơn nữa phía trên truyền đến có yêu khí và tiên khí.
Anh không thể khinh thường, lại một lần nữa quay trở lại chỗ ngồi, tiếp tục lái xe.
Ánh mắt lạnh lùng thỉnh thoảng liếc về phía Bạch Tuyết, xem Bạch Tuyết có thua thiệt hay không?
Không ngờ lại để cho anh thấy Bạch Tuyết bị Tiểu Long Nữ đè ở trên đất đánh, ép anh phải sử dụng pháp lực trợ giúp Bạch Tuyết.
Chỉ thấy một tia điện quang đánh về phía Tiểu Long Nữ, Bạch Tuyết và Tiểu Long Nữ đánh đến mức không thể tách rời ra được, đương nhiên không có chú ý hướng họ đánh lại có nguy hiểm.
Bạch Tuyết một phát bắt được ngực của Tiểu Long Nữ dùng sức ngắt một cái, Tiểu Long Nữ đau cắn răng nghiến lợi.
Tiểu Long Nữ không khỏi khom lưng muốn bảo vệ ngực của mình, lúc này, Bạch Tuyết nhân cơ hội phản công, đẩy Tiểu Long Nữ ngược lại, nhanh chóng ngồi lên bụng cô ta, thời khắc Bạch Tuyết vừa chuyển bại thành thắng, tia điện quang của Cung Hàn đánh tới, đánh trúng Bạch Tuyết.
“A ——”
Kèm theo một tiếng kêu to, là Bạch Tuyết từ trong xe bay ra ngoài.
Cung Hàn không ngờ Bạch Tuyết sẽ chợt xoay người lên phía trên, một kích kia vốn tính toán là trợ giúp Bạch Tuyết , không ngờ lại hại cô!
Đạp gấp thắng xe, vội vàng chạy như bay đi xuống.
Cách không xa chỗ Bạch Tuyết, Cung Hàn ngây ngẩn cả người, chỉ thấy tất cả màu sắc quần áo của Bạch Tuyết đều là vết máu, cô chết rồi?
Tiểu Long Nữ giật mình nhìn thấy tất cả, cô không ngờ Cung Hàn đối với cô trọng tình trọng nghĩa thế này, có thể vì cô mà giết cả người phụ nữ của Lãnh Dạ.
Có lẽ người đàn ông này mới là người cô nên bắt lấy.
Trước kia, chỉ vì cần đàn ông, mới ở cùng anh để bù đắp nội tâm trống không.
Nhìn kỹ thêm nữa, người đàn ông này cũng không có chỗ nào thua kém Lãnh Dạ.
Tiểu Long Nữ bị cảm động rồi,thật ra thì cô không biết sự việc bên trong, vừa rồi người mà Cung Hàn muốn giết chính là cô, chứ không phải là Bạch Tuyết.
Tiểu Tiên Tử từ trên xe xuống, mấy Tiểu Yêu kia đều đã bị cô đuổi đi hết rồi.
“Tại sao anh muốn giết chết chủ nhân của tôi hả?” Tiểu Tiên Tử tức giận vận công đối phó Cung Hàn.
Thế nhưng, Cung Hàn cũng không tránh, bất động, nhìn vũng máu của Bạch Tuyết đến mức si ngốc.
Lang Vương bỗng nhiên xuất hiện, thấy người phụ nữ nhỏ nằm trong vũng máu .
Đầu óc nổ ong ong, không thể nào xãy ra chuyện này! Đây không phải là thật!
Cô là Mẫu Đơn Tiên Tử, làm sao có thể chết?
Một ngàn năm rồi, đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu lần này cô rời đi. . . . . .
Quên mất hô hấp, quên mất đau lòng. . . . . .
Hai người đàn ông này, có cùng một loại vẻ mặt, giống như cái chết là của bọn họ vậy.
Tiểu Tiên Tử vung tay lên, Cung Hàn bay rất xa ra ngoài, trong miệng, trong lỗ mũi máu cũng đã chảy ra.
Lang Vương ngẩng đầu, căm tức nhìn bầu trời.
“Ngọc đế, người đang đùa chúng tôi có phải hay không. Một ngàn năm trước tạo ra tình yêu này, một ngàn năm sau lại muốn hủy nó!
Chẳng lẽ chỉ có Thần Tiên các người là có thể chung tình với người mình yêu sao? Chúng tôi đã yêu nhau như thế nào, chúng tôi có tình yêu, chúng tôi cũng thật lòng yêu thương lẫn nhau, mặc dù đã vượt qua một ngàn năm, nhưng tôi vẫn như cũ không hề thay đổi.
Bạch Tuyết, người phụ nữ ngốc này!
Tuyết Nhi, em phải chờ anh, nếu như sống mà không thể ở chung một chỗ, vậy thì chúng ta hãy chết cùng một chỗ. . . . . .
Tuyết Nhi, anh tới đây. Em phải chờ anh, cho dù là trên đường đi đến hoàng tuyền chúng ta cũng phải ở chung một chỗ. . . . . .
Nếu như em không xa không rời bỏ anh, anh bằng lòng sống chết cùng em. . . . . .”
Lang Vương đưa hai cánh tay ra, muốn tự vẫn.
Tiểu Tiên Tử nhào tới, quỳ trên mặt đất, khóc kêu cầu xin Lang Vương.
“Van ngài, đừng đi theo Tuyết Nhi. . . . . . Bọn nhỏ đã mất đi mẹ, chẳng lẽ ngài. . . . . . Còn muốn cho. . . . . . Bọn họ mất đi ngài. . . . . . Van ngài, van ngài không nên. . . . . . Nếu như Tuyết Nhi còn sống, cô ấy nhất định hi vọng ngài sống tốt. . . . . .
Vì trăm dân thiên hạ, vì ba đứa bé, cũng van ngài vì Tuyết Nhi. . . . . . hãy tiếp tục sống nữa. . . . . .” Tiểu tiên tử ôm lấy chân Lang Vương, cầu xin anh kiên cường sống tiếp.
“Tiếp tục sống? Một ngàn năm rồi, ta sống rất cô độc! Một ngàn năm rồi, ta sống cũng chỉ vì cô ấy! Bởi vì ta biết cô ấy đang chờ đợi ta.
Sau này. . . . . . Cô ấy sẽ không phải đợi ta thêm nữa!
Cô ấy. . . . . . Đã đã trải qua một ngàn năm Sinh Tử Luân Hồi.
. . . . . . Không có cơ hội. . . . . .
Tuyết Nhi đã vĩnh viễn rời khỏi ta, cô ấy đã không còn có kiếp sau. . . . . .
Cô để cho ta sống!
Lòng của ta cũng đã đi theo cô ấy. . . . . .
Cô ấy sống, ta sống.
Cô ấy chết, ta chết.
Bổn Vương không cần sống cô độc nữa, cũng sẽ không còn đau khổ ở trong lòng nữa!
Một ngàn năm tới nay, ta đã nếm hết vô số lần đau khổ khi mất đi cô ấy.
Trước kia, mặc kệ lòng của ta đau đến cỡ nào, ta đều gắng gượng vượt qua. Ta biết rõ cô ấy còn có kiếp sau, cô ấy còn có luân hồi, cô ấy phải đi qua sinh tử sống chết luân hồi mới có thể trở về. . . . . .
Nhưng mà, đây là lần cuối cùng cô ấy luân hồi. . . . . .
Cô ấy rời đi, thì sẽ vĩnh viễn rời đi, sẽ không nữa trở về. . . . . .
Lòng của ta không thể tiếp tục chịu đựng đau khổ trước sự ra đi của cô ấy được. . . . . .
Tiếp tục sống? Cũng chỉ là tồn tại lại một cái xác không hồn. . . . . .
Vậy thì sao không cùng cô ấy rời khỏi, cùng làm một đôi quỷ uyên ương (cùng làm ma với nhau).” Khóe miệng Lang Vương mỉm cười đầy vẻ hạnh phúc, anh không phải là người thích cười. Nhưng mà, lúc này đây, nghĩ đến việc anh muốn đi tìm tình cảm chân thành, mà không phải chờ đợi tình cảm chân thành, anh cười rất hạnh phúc.
Một cuộc tình vượt qua ngàn năm, nếu không có cách nào giữ lại cô ấy, như vậy thì tùy cô ấy đi thôi.
Nghĩ đến Bạch Tuyết đã từng thích hát: anh là một con sói tu luyện ngàn năm Lang Vương, ngàn năm tu luyện ngàn năm cô độc. Sau này anh sẽ không nữa cô độc, bởi vì có em ở cùng với anh để vượt qua. . . . . .
Một hàng nước mắt trong suốt của Lang Vương rơi xuống. . . . . .
Đúng, anh quyết không trở lại làm Lang Vương cô độc, về sau anh muốn có Bạch Tuyết làm bạn với Lang Vương anh.
Tiểu Tiên Tử ngước đầu, đôi tay ôm chân Vương như cũ, chỉ lo lắng anh lập tức biến mất không thấy.
“Lang Vương, van ngài, van ngài lưu lại. . . . . . Van ngài nhìn đứa bé, không nên rời đi. . . . . . Van cầu ngài sống sót. . . . . .” Tiểu Tiên Tử hình như đã cảm thấy Lang Vương đã quyết định đi, không có một chút lưu luyến với thế gian. Cô khủng hoảng, cô vô dụng. . . . . .
“Buông tay. Bọn nhỏ, nhất định ba và mẹ ta sẽ chăm sóc thật tốt cho bọn chúng! Ta không thể để cho Tuyết Nhi cô đơn mà rời đi, ta cũng không cần phải đau khổ mong nhớ cô ấy để sống!” Lang Vương cúi đầu, trong con ngươi tràn đầy sự đau lòng.
“Không —— không —— không thể, không thể. Ngài không thể không chịu trách nhiệm như vậy, không có Tuyết Nhi ngài sẽ đau lòng khổ sở, ngài có nghĩ tới bọn nhỏ không có ngài nữa sẽ có thêm nhiều khổ sở hơn hay không! Bọn họ đều còn nhỏ như vậy, đồng thời mất đi cha mẹ, bọn họ sẽ rất đáng thương. Còn nữa, thủ hạ của Ma Vương cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, chẳng lẽ ngài sẽ yên tâm tương lai bọn nhỏ cũng vượt qua nguy hiểm ở đây! Bọn họ là con của ngài, bảo vệ bọn họ là trách nhiệm của ngài. Ngài không thể cứ đi như vậy, tuyệt đối không có không chịu trách nhiệm rời đi như vậy——” Tiểu Tiên Tử đứng dậy, đối diện với Lang Vương.
“Nếu như ngài cố ý muốn đi theo Tuyết Nhi, ai tới bảo vệ bọn nhỏ? Cha mẹ ngài đều đã lớn tuổi rồi, căn bản không phải là đối thủ của Ma vương! Chẳng lẽ ngài cũng không suy nghĩ một chút nếu mất đi ngài, đối với lão Lang Vương mà nói là đả kích lớn đến cỡ nào! Đến lúc đó, cấp dưới của Ma Vương nhất định sẽ nhân cơ hội đánh lén Yêu Giới, đến lúc đó cái chết chỉ sợ không phải chỉ là một câu chuyện tình yêu, ngài làm không tốt thì cả Yêu Giới đều sẽ bị hủy diệt.
Thủ đoạn của Ma Vương ngài cũng biết, nếu như Ma vương phá giải được phong ấn, điều thứ nhất đối phó chính là mọi người Yêu Giới, ắt hẳn hắn ta sẽ hủy diệt toàn bộ Yêu Giới. Ngài nên suy tính đến sự việc nặng nhẹ có thể xãy ra!” Tiểu Tiên Tử quay đầu lại, liếc mắt khiếp sợ nhìn Tiểu Long Nữ, nơi này chỉ có cô ta là người phàm, lời nói của cô vừa rồi đều bị cô ta nghe được.
Người này không thể giữ lại.
Đang ở thời điểm Tiểu Tiên Tử chuẩn bị ra tay.
Tiểu Long Nữ chợt nhảy xuống xe, lúc này phải chạy trốn không thể đứng đó chờ chết được, thì ra những người này đều không phải là người, đều là yêu quái.
Người đàn ông cô mong nhớ từng đêm từng ngày cũng là yêu quái, là Lang Vương!
Mẹ ơi!
Quá dọa người!
Quá kinh khủng!
Đám người này lại là yêu quái!
Trên TV diễn cảnh yêu quái, họ thật đúng là có tồn tại!
“Cô cho rằng cô có thể chạy ——.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến.
Tiểu Tiên Tử giơ tay lên, chuẩn bị xóa trí nhớ của Tiểu Long Nữ đi.
Thân thể Bạch Tuyết trong vũng máu nằm ở cách đó không xa chợt bay lên.
Chân tay mở rộng, đầu ngửa ra.
Thì ra là mới vừa rồi Bạch Tuyết bị đánh bay về phía sau, cả người chảy máu, ngay lúc đó cô cũng ý thức cho là mình sẽ chết.
Ai ngờ!
Ý thức của cô lại mang theo cô đi đến một nơi khác.
Chung quanh có một chút đen, nhìn kỹ thêm nữa thì hình như là sơn động ...Nơi này, phát hiện trước mặt có ánh sáng hơi yếu, không khỏi hướng về phía ánh sáng đi tới.
Trước mắt xuất hiện bàn đá, trên bàn đá có một hộp đá nhỏ.
Tò mò đưa tay mở ra hộp đá nhỏ, cái hộp mở ra trong nháy mắt, từ trong hộp xuất hiện một hư ảnh, mà Bạch Tuyết thấy rõ người trong ảo ảnh, mồ hôi không nhịn được toát ra, bởi vì ảo ảnh kia và cô giống nhau như đúc.
“Cuối cùng cô cũng tới.” Ảo ảnh lại có thể biết nói chuyện.
Bạch Tuyết kinh hoảng muốn che cái hộp lại lần nữa.
“Không cần phải sợ.”
“Cô, cô là ai? Tại sao lại có hình dáng giống tôi như đúc? Vả lại nơi này là nơi nào?” Bạch Tuyết hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Ảo ảnh nghe được lời nói của Bạch Tuyết, liền cười.
“Ha ha, cô chính là tôi, mà tôi chính là cô. Chỗ này vẫn còn ở Trái Đất, cái này là mật thất nhân gian mà năm đó cô đã rơi vào lúc kiến tạo nơi này, niêm phong trí nhớ trước kia của cô rồi cất vào kho ở chỗ này, tôi chính là ký ức của cô trước kia, hãy lại đây tiếp nhận trí nhớ mà tôi truyền, cô sẽ hiểu rõ ràng tất cả những chuyện đã xảy ra.” Ảo ảnh nói xong cũng đặt tay lên trên đỉnh đầu Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết hoàn toàn bối rối, chưa kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của cô ta?
Cái gì mà rơi vào nhân gian năm đó?
Chẳng lẽ trước kia cô không thuộc về Trái Đất?
Cô lại có khả năng như vậy, niêm phong trí nhớ trước kia cất vào kho!
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Chẳng lẽ cô cũng không phải là người phàm?
Theo ảo ảnh để tay lên trên đầu Bạch Tuyết, Bạch Tuyết cảm giác có một lượng lớn trí nhớ chảy vào đại não, mà cô cũng từ từ hiểu rất nhiều việc, thì ra là cô là hậu nhân của Mẫu Đơn Tiên Tử, một ngàn năm trước bởi vì yêu Lang Vương, bị giáng chức hạ phàm để chịu phạt, đã trải qua một ngàn năm Sinh Tử Luân Hồi cô lại trở lại nơi này.
Một ngàn năm trước, cô yêu Lang Vương, lại không thể cùng Lang Vương ở bên nhau mãi mãi!
Cô chán ghét mình có thân phận là hậu nhân Mẫu Đơn Tiên Tử, bởi vì Tiên Tử và Yêu không thể yêu nhau. Cho nên cô bị cách chức hạ phàm, lại xuất hiện tại nơi này, hơn nữa lấy hết tất cả trí nhớ về Tiên Tử niêm phong cất vào kho, còn có cả 100% pháp lực cũng niêm phong cất vào kho, sau đó đầu thai đến một nhà dân bình thường làm một cô con gái nhỏ.
Cô tuyệt đối không ngờ rằng Lang Vương đối cô là một khối tình si, lại có thể theo đuổi đến nhân gian, hơn nữa thời điểm mỗi một lần Sinh Tử Luân Hồi Lang Vương cũng đều ở bên người cô, bảo vệ cô, yêu cô, một mình yên lặng chịu đựng đau khổ lần lượt từng lần một mất đi cô!
Lúc này, Bạch Tuyết bay lên không tiếp nhận kí ức truyền đến về Mẫu Đơn Tiên Tử.
Cuối cùng, Bạch Tuyết từ từ rơi xuống, rơi vào trong ngực Lang Vương, người đàn ông này làm sao có thể cho phép người phụ nữ của mình té xuống.
“Tuyết Nhi?” Lang Vương nhẹ nhàng gọi, lo lắng âm thanh lớn sẽ làm cho người phụ nữ nhỏ kích động.
Bạch Tuyết mở thật to tròng mắt khóa lại đôi mắt của Lang Vương, đây chính là người đàn ông cô độc một ngàn năm, tìm cô một ngàn năm, cũng đã chờ đợi cô một ngàn năm, Lang Vương.
Mới vừa rồi anh còn muốn đi theo cô. . . . . .
“Đại Vương, chúng ta rốt cuộc cũng ở cùng một chỗ.” Ánh mắt của Bạch Tuyết thay đổi, trở nên có linh khí, cả người cũng tản ra mùi thơm của hoa Mẫu Đơn.
Lang Vương sửng sốt.
Tuyết Nhi của anh sẽ không gọi anh như vậy.
Đại Vương?
Hình như là cách xưng hô thật lâu trước đây.
Cô trở lại.
Cô rốt cuộc cũng trở lại.
Nguyên thần của Mẫu Đơn Tiên Tử đã trở lại.
“Hoan nghênh em trở lại, về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ. Vĩnh viễn không chia cách.” Lang Vương nhẹ nhàng hôn một cái ở trên môi Bạch Tuyết .
“Nếu như anh không xa không rời khỏi em, em cũng sẽ sống chết gắn bó. . . . . .” Bạch Tuyết lặp lại lời vừa nói qua của Lang Vương.
Hai người ôm thật chặt nhau, vào giờ khắc này lòng của bọn họ cũng hòa làm một thể.
Chốc lát.
Bạch Tuyết từ trong ngực Lang Vương xuống, đi về phía quả táo Tiểu Tiên Tử.
“Quả Quả, hôm nay không thể không có công của cô. Nếu như không phải là cô cố hết sức giữ Lang Vương lại, đoán chừng lúc này chúng ta đã bị Âm Dương chia cách. Công của cô, Tuyết Nhi ghi tạc ở trong lòng. Ngày sau nhất định sẽ báo đáp cô.” Bạch Tuyết nhìn Tiểu Tiên Tử cảm kích.
“Chủ nhân, đây là việc Quả Quả phải làm. Chuyện báo đáp, Quả Quả không dám.” Tiểu Tiên Tử cuống quít hành lễ với Bạch Tuyết, cô cũng không biết nguyên thần của Mẫu Đơn Tiên Tử đã trở về vị trí cũ rồi.
Bạch Tuyết đi về phía Tiểu Long Nữ, từ trên cao nhìn xuống ngực của cô ta.
“Nếu cô thích để ngực mình lộ ra như vậy, tôi liền thành toàn cho cô. Hơn nữa còn cho cô nhiều hơn một bộ ngực nữa.”
Không đợi Tiểu Long Nữ cầu xin tha thứ, Bạch Tuyết vung tay lên, trong nháy mắt Tiểu Long Nữ biến thành một con heo mẹ, không chỉ có ngực bị bại lộ, hơn nữa còn thật nhiều ngực.
Tiểu Long Nữ khóc không ra nước mắt, mặc dù bây giờ biến thành heo, nhưng là tư tưởng loài người vẫn còn, cô muốn điên rồi. . . . . .
Đôi chân xinh đẹp biến thành cặp chân ngắn, đôi tay trắng nhỏ bé biến thành móng heo, vóc người khêu gợi biến thành một thân thịt béo, ông trời, giết cô đi. . . . . .
Yên lặng quay đầu lại, nhìn về phía Cung Hàn nằm dưới đất.