Editor: Nguyễn Yên Thương
Thấy con trai đau lòng nhấc áo Bạch Tuyết lên kiểm tra vết thương của mẹ cậu.
Lang Vương lúng túng xoay người, ho khan hai tiếng.
Vậy mà, khuôn mặt trắng xanh của Bạch Tuyết bỗng chốc đỏ bừng.
Phải nói với con trai thế nào đây? Nói là do ba cậu cắn sao, sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!
Nếu như nói là do người khác, nhất định con trai sẽ đi tìm người đó báo thù.
Bạch Tuyết khó xử quay đầu lại nhìn về phía Lang Vương, ai ngờ chỉ thấy một bóng lưng!
Vì vậy, đôi mắt nghịch ngợm nhìn về con trai.
“Con trai à, những vết thương ở trên người mẹ là là do. . . . . .” Bạch Tuyết cố ý kéo dài tiếng nói.
“Tuyết Nhi ——” Lang Vương xoay người, lo lắng rống lên một tiếng. Nếu như cô vợ nhỏ nói thật, sau này ở trước mặt con trai làm sao anh có được sự uy nghiêm chứ!
Bạch Tuyết đắc ý cười. Hừ! Đàn ông thối, đã không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, lại còn xoay người trốn tránh!
Thật ra thì, Lang Vương không phải là không muốn nghĩ biện pháp, ngày hôm qua đối với cô vợ nhỏ vừa hôn vừa cắn đúng thật có chút quá độc ác, tình huống lúc đó đã đến “cảnh giới vong ngã” (ý chỉ Lang Vương không thể nhịn thêm được nữa), hoàn toàn không để mắt đến việc bọn nhỏ còn phải bú sữa mẹ!
“Mẹ! là ai đã cắn mẹ vậy?” Ức Ức đang say đột nhiên lại tỉnh táo rất nhiều, ai cũng không thể ăn hiếp mẹ cậu, nếu như ai dám ăn hiếp mẹ cậu, nhất định cậu sẽ không tha cho kẻ đó.
Lang Vương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai đóng băng lạnh lùng, không khỏi buồn cười, khí thế lạnh lùng hà khắc của nhóc con này thật là giống anh, anh tự hào nở nụ cười.
Trong lòng có một âm thanh đang reo hò.
Con ruột ——
Đây là con ruột của anh——
“Ba! tại sao ba lại cười? Mẹ bị người khác ăn hiếp, ba đã không bảo vệ tốt cho mẹ, lại cười rất hứng thú——” Ức Ức lạnh giọng nói.
“Khụ khụ!! Con trai, là ba không tốt, ba không bảo vệ tốt cho mẹ. Chỉ là, vết thương trên người mẹ con không phải là do người xấu gây nên.” Lang Vương ngồi ở bên giường, vuốt ve cái ót con trai một chút, cưng chìu nhìn con trai.
Mặt của Bạch Tuyết càng ngày càng hồng, cũng có nét hốt hoảng, nếu như để con trai biết rõ chân tướng thì sẽ rất xấu hổ!
“Dạ ——” Cô hốt hoảng kêu một tiếng Dạ, hi vọng anh sẽ không nói bậy, tuy rằng họ không nên nói dối, nhưng mà với những tình huống khó xử thì vẫn rất cần thiết, cũng như hiện tại vậy.
“Ba, Ức Ức đã biết là người nào!” Ức Ức từ trong ngực Bạch Tuyết trượt xuống, đi tới trong ngực Lang Vương, ngước đầu, tò mò nhìn ba, cậu không hiểu tại sao ba lại muốn cắn mẹ?
Từ trong vẻ mặt của ba, Ức Ức biết là ai đã cắn mẹ, cho nên cậu đi tới trong ngực Lang Vương muốn tìm hiểu nguyên nhân.
“Ba thật có lỗi!” Lang Vương có chút xấu hổ nói, anh biết con trai không dễ bị lừa, nếu như nói là người khác, làm sao anh có thể cho phép người phụ nữ của mình bị người khác chiếm tiện nghi! Cho nên anh không muốn nói dối.
“Tại sao? Tại sao ba lại muốn cắn mẹ? Hơn nữa còn là dúng miệng cắn nhiều như vậy, nhất định sẽ rất đau. . . . . .” Ức Ức có chút đau lòng nói.
“. . . . . .” Lang Vương không nói, con trai nói sẽ rất đau, ngay lúc đó vẻ mặt của người phụ nữ này làm sao là đau chứ, rõ ràng là rất thoải mái.
Thấy ba không nói.
“Mẹ? Ba cắn mẹ, tại sao mẹ lại không phản kháng?” Mặc dù Ưc Ức biết ba và mẹ yêu nhau, nhưng mà cậu cũng không cho phép baa ăn hiếp mẹ. Ở thời điểm ở nhà của ông ngoại, có lúc ông ngoại sẽ xem một số chương trình hạn chế, ở bên trong sẽ có người đàn ông sẽ đánh vợ mình sưng mặt sưng mũi, ông ngoại nói rồi, đó chính là bạo lực gia đình.
Cậu không cho phép ba bạo lực gia đình với mẹ cậu, cho nên lần này mới có thể hỏi ngọn ngành vạch rõ nguyên nhân.
Bạch Tuyết thầm nghĩ: dĩ nhiên là cô có phản kháng nha..., hơn nữa còn là hung hăng phản kích, chỉ là không thể nói cho con trai biết được!
“Con trai, mẹ con so với ba còn hung ác hơn, trên người ba so với trên người mẹ con còn thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn!” Bạch Tuyết không nghĩ tới Lang Vương sẽ nói như vậy.
Xong rồi!
Hình tượng của mình hoàn toàn bị người đàn ông thối phá hỏng!
“Hả?” Ức Ức thật bất ngờ.
Chẳng lẽ ba và mẹ cũng giống như chương trình đã diễn trên TV như vậy, bạo lực gia đình lẫn nhau?
“Ba, mẹ. Các người bạo lực gia đình lẫn nhau sao?” Ức Ức tò mò lúng túng nhìn về phía hai người.
“Bạo lực gia đình?” Lang Vương có chút ngoài ý muốn, thì ra là con trai muốn nói đến phương diện này.
“Ha ha!! Con trai, thật ra thì, chuyện không phải như con nghĩ đâu, có một loại phương thức yêu chính là cắn!” Lang Vương không biết phải nói cho Ức Ức như thế nào, vì thế liền nói đơn giản mà rõ ràng là bởi vì thương mẹ cậu cho nên mới có thể cắn mẹ cậu .
“Yêu?” Ức Ức ngoài ý muốn, chẳng lẽ yêu thì có thể cắn sao? Thật không hiểu nổi trong đầu người lớn suy nghĩ cái gì?
“Ừ, Đúng vậy nha, ba yêu mẹ, vì vậy mới có thể cắn mẹ con. Mà mẹ con cũng yêu ba, cho nên mới phải cắn ba.” Lang Vương nhìn người phụ nữ nhỏ đang thẹn thùng, kiên nhẫn giải thích cho con trai.
Thì ra là sinh ra một đứa con trai thông minh cũng là một chuyện buồn rầu, nó không dễ bị lừa!
“Dạ ba, Ức Ức đã hiểu rồi.” Ức Ức đưa ra cánh tay nhỏ bé, ý muốn ba khom lưng cúi đầu.
Lang Vương không biết con trai muốn làm gì, có lẽ là muốn nói nhỏ gì đó cho anh nghe, trước kia con trai có cái gì đó bí mật đều là làm như vậy, ôm cổ anh, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ. Đoán chừng lần này là bí mật nhỏ mà mẹ cậu không thể nghe.
“A ——” Lang Vương a một tiếng thật thấp, không ngờ con trai cắn gương mặt của anh, răng nhỏ nhọn cắn thật đúng là đau!
Bạch Tuyết không thẹn thùng, nở nụ cười ha ha, con trai lại muốn dùng phương thức cắn này để bày tỏ cậu yêu thương cha cậu.
Ức Ức hài lòng rời khỏi gò má của Lang Vương, “Thì ra là hiện tại đang thịnh hành cắn nha. Thật ra thì, Ức Ức rất thích ba, muốn dốc sức cắn ba. Ức Ức lo lắng sẽ cắn gò má của ba chảy ra máu! Cho nên không thể làm gì khác hơn là cắn yêu ba một cái nho nhỏ! Chỉ là, ba nhất định phải biết Ức Ức cũng yêu ba nha. Mặc dù Ức Ức không có cắn ba ác giống như ba cắn mẹ, nhưng mà, Ức Ức cũng yêu ba giống như mẹ.” Ức Ức bập bẹ nói.
Bạch Tuyết cười lợi hại hơn.
Lang Vương vừa nhìn cô vợ nhỏ ở một bên hả hê, rất vô tội nói: “Con trai, con chỉ thích ba sao? Mẹ con sẽ ghen tị đó?” Trong nháy mắt Bạch Tuyết ngưng cười một tiếng, người đàn ông giảo hoạt.
Mắt đẹp trợn thật to nhìn Lang Vương một cái.
“Vợ chồng vốn nên có phúc cùng hưởng.”
“Ức Ức rất thích rất thích mẹ, đối với mẹ là yêu, đều ở đây trong lòng nha. Ức Ức không cắn mẹ, mẹ cũng sẽ hiểu mà.” Bạch Tuyết ngoài ý muốn, Lang Vương ngoài ý muốn.
Ức Ức rời khỏi ngực Lang Vương, chân ngắn nhỏ bước đi, lạnh lùng đứng ở trước mặt Lang Vương.
“Ba, về sau đừng uống trộm sữa nữa, Ức Ức có thể yêu ba nhiều hơn nha.” Ức Ức nói xong, lạnh lùng rời đi.
Con trai rời đi, Lang Vương và Bạch Tuyết cũng ngây ngẩn cả người, vốn dĩ là đang trêu chọc con trai như vậy, lại có thể bị con trêu đùa ngược lại!
Trước khi đi khi tới cửa, Ức Ức đứng lại, xoay người, lạnh lùng nói: “Ba, thỉnh thoảng mấy khẩu phần lương thực vốn là không giàu có, làm thế nào mà ba có thể ăn trộm được chứ!” Nói xong, xoay người, xấu xa cười một tiếng, bước đi.
“Này này? ? Con trai, con trai. . . . . . Không phải giống như con nghĩ đâu. . . . . . “ Ức Ức đã đi xa.
Lang Vương bi ai kêu một tiếng, vẻ mặt uất ức nói.
Anh thừa nhận anh hôn, nhưng mà anh có thể bảo đảm tuyệt đối không có uống trộm sữa, ba đứa con nhưng chỉ có hai cái bánh bao, khẩu phần lương thực cũng không phải là rất giàu có, Lang Vương cũng hiểu rất rõ ràng chuyện này, cho nên làm sao anh có thể nữa uống trộm sữa chứ!
Làm sao con trai có thể nói anh như vậy chứ, nói thế nào đi nữa anh cũng là Lang Vương nha, đâu phải anh không có tiền đồ?
“Dạ, anh phải nhớ lấy lời của con đó, ngàn vạn lần không được nữa uống trộm sữa đâu đó. Hazzzi! Anh cũng trưởng thành rồi, nên ngừng uống sữa rồi!” Bạch Tuyết trêu đùa nói.
“Người phụ nữ này, em ——” Lang Vương bi thương quát.
Anh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!
“Anh đã là ba của ba đứa con rồi, cũng không thể giống như đứa bé diễn trên TV: anh (xưng hô trong tiếng Trung “ni” với “wo” giống với tiếng Anh dùng “I” với “You”, nên ở đây có thể hiểu là anh) muốn bú sữa mẹ. . . . . .” Bạch Tuyết nhại theo tiếng nói trên TV trêu chọc Lang Vương.
Lang Vương đen mặt!
Một tay ôm lấy người phụ nữ nhỏ vào trong ngực.
“Con trai, ba con lại muốn uống trộm. . . . . . Ưmh. . . . . .” Lang Vương cúi đầu cắn Bạch Tuyết, không để cho cô gọi ra, tránh cho con trai nghe thấy mà chạy đến.
Lúc này, ở chỗ tối có một đôi mắt tà ác đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lang Vương hôn người phụ nữ nhỏ, khóe miệng nhếch lên, trong nháy mắt con mắt sắc lạnh xuống.
Thật là to gan, lại dám ở trong phủ Lang Vương giở trò quỷ.
Lát sau, Bạch Tuyết bị hôn đến chóng mặt, hốt hoảng chỉnh sửa quần áo một chút, “Đừng làm rộn, ngộ nhỡ có người đi vào thì sao?”
“Người đâu ——” Lang Vương đi trong đại sảnh, hô một tiếng, một người làm cung kính đi tới.
Bởi vì Bạch Tuyết không thích có người phục vụ bên cạnh, rất không quen, cô cần không gian tự do, cho nên Lang Vương không thể làm gì khác hơn là để người làm đi ra bên ngoài hết, nếu như có chuyện cần họ, chỉ cần kêu một tiếng, sẽ có người đi vào phục vụ.
“Bổn Vương đói bụng rồi, cậu đi chuẩn bị một chút thức ăn đi.” Lang Vương lạnh giọng nói.
“Vâng.” Cậu người làm kia ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, chuẩn bị đi phòng bếp.
“Chờ một chút, để em đi chuẩn bị đi.” Bạch Tuyết cũng có chút đói bụng, nghĩ đến việc Ức Ức uống rất nhiều rượu, vì vậy, muốn tự mình đi làm một ít thức ăn cho những người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, một bên là con trai, một bên là người đàn ông của cô.
Vì người thân của mình mà làm ra những món ăn ngon thật ra thì đó cũng là một niềm hạnh phúc.
“Vâng, tôi sẽ đưa người xuống bếp.” Người làm ngoan ngoãn theo sau lưng Bạch Tuyết rời đi, trong nháy mắt con mắt sắc của Lang Vương lạnh xuống.
Chốc lát, Bạch Tuyết bưng chén đi tới, cậu người làm kia cũng bưng hai chén nhỏ.
Bạch Tuyết làm mỳ thịt băm. Cô nhớ, có một lần Lang Vương, Cung Hàn, còn có Lãnh Tĩnh, ba người bọn họ cũng thích ăn mỳ thịt băm mà cô nấu, cho nên cô lại làm cái này cho anh.
Bạch Tuyết kêu người làm đem đến cho ba đứa con mỗi người đưa đi một chén, cô cũng giữ lại một ít để ăn cùng với Lang Vương.
Lang Vương nhìn tô mì, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
Hình như món sở trường nhất của người phụ nữ nhỏ này chính là nấu mì. Trước kia, Lâm Giang giở thủ đoạn muốn có được Bạch Tuyết, lừa gạt Bạch Tuyết đưa đến gia đình anh ta, người phụ nữ nhỏ của anh cũng là nấu cho Lâm Giang một chén mì như vậy!
Lúc ấy người phụ nữ nhỏ này vẫn chưa hoàn toàn thuộc về anh, hôm nay nhớ lại, trong lòng vẫn chua xót như cũ!
Lúc này, thấy chén mỳ thịt băm này, mà cô chỉ có thể làm cho anh ăn, cô là của anh, cô vĩnh viễn thuộc về anh.
Lang Vương hạnh phúc ăn xong một chén mì, ngay tại lúc uống nước mì, tô mì chợt rơi xuống đất, ngay sau đó Lang Vương cũng té xuống đất.
Bạch Tuyết nghe được tiếng vang, từ bên trong vội vả chạy đến.
“Á —— Dạ, Lãnh Dạ, có ai không, người đâu mau tới tới, mau tới đây nhanh lên——”
Chỉ chốc lát sau, trong phủ Lang Vương đứng đầy người, những người quan trọng trong Lang Tộc đều tới.
Tất cả các phi tử cũng tới, mọi người cũng bị dọa sợ đến khóc sướt mướt, không ngừng gạt nước mắt.
Lúc này, Đại Vương Phi đứng ra, đi tới trước mặt Bạch Tuyết.
“Bốp ——”
Trong nháy mắt khóe miệng Bạch Tuyết chảy ra máu tươi.
“Dừng tay ——tại sao bà lại đánh mẹ tôi?” Ba đứa nhỏ không hẹn mà cùng đứng ở trước mặt Bạch Tuyết, che chở cho mẹ.
“Tại sao? Đại Vương chính là ăn thức ăn của mẹ mày nấu nên mới bị trúng độc, mày nói có đáng đánh hay không?”