Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 317: Chương 317: Chương 308: Yêu không dễ đến —— Động phòng gây ra chuyện cười




Editor: Nguyễn Yên Thương (Sắp tới là kỳ thi học kỳ, nên chắc ình sẽ ra truyện trễ một chút, mn thông cảm nha. Thanks all!)

Nếu như mà Lang Vương biết rõ tửu lượng của người phụ nữ nhỏ kém như vậy, thì anh đã ngăn cản cô uống rượu mừng của mình rồi. Lần này thì tốt rồi, uống đến chóng mặt, “làm” cũng chẳng được dễ dàng, đứa nhỏ này lại muốn vào phòng, ngộ nhỡ người phụ nữ nhỏ nói những lời không nên nói, suy nghĩ một chút cũng thật xấu hổ!

“Ba, bọn con có việc gấp muốn gặp mẹ, bọn con đi vào nha.” Thiên Tầm hô một tiếng.

“Bảo bối —— đừng ——” Lang Vương vẫn chưa nói hết, bước chân bọn nhỏ đã đến gần, không còn cách nào khác, Lang Vương đành phải lấy chăn quấn thân thể Bạch Tuyết thật chặt lại, còn có nửa người dưới đang “chặt chẽ”.

Lang Vương thật bi thương nha!

Lần đầu tiên làm tư thế ngồi, lại bị bọn nhỏ bắt gặp!

Nhưng mà nghĩ kĩ lại một chút, thật may là lần này ngồi, nếu như là nằm ở trên giường đoán chừng sẽ nhếch nhác hơn!

“Hả? Ba?” Thiên Tầm tò mò nhìn ba ôm mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ đỏ giống như là như anh đào, còn toét miệng cười hì hì.

“Ba? Mẹ làm sao vậy ạ?” Niệm Niệm tò mò hỏi.

Ức Ức không lên tiếng, đi tới ngồi xuống một bên, bưng đĩa trên bàn tới, nhàn nhã ăn.

Lang Vương vừa nhìn Ức Ức đang chuẩn bị nhìn anh thất bại nha!

Hazzzi!

Vốn cho rằng anh là Lang Vương, không dám đi vào náo động phòng, thì anh có thể ân ân ái ái cùng với cô vợ nhỏ rồi. Không ngờ nửa đường nhảy ra ba đứa nhóc này, lửa dưới người đã bị diệt bớt một nửa!

“Các con, các con tìm ba có chuyện gì?” Lang Vương cố ra vẻ bình tĩnh hỏi.

“Ba, ba vẫn chưa trả lời câu hỏi của con, mẹ bị gì vậy ạ? Làm cho mẹ, thỉnh thoảng lại muốn ba ôm.” Thiên Tầm nũng nịu nói.

“. . . . . .”

Quác quác quác! ! !

Lang Vương có cảm giác đỉnh đầu mình có mấy con quạ đen bay qua. Con gái bảo bối muốn ôm, nếu như là bình thường, anh sẽ không chút do dự ôm cô bé, nhưng mà, hiện tại làm sao có thể ôm đây, vũ khí dưới thân vẫn còn kết hợp, mùi vị này có chút đau khổ!

“Ba? Thiên Tầm cũng muốn ôm.” Thiên Tầm thấy ba ôm mẹ, trong lòng liền thấy ghen tỵ, nũng nịu muốn được ôm.

“Bảo bối! Hôm nay là ngày kết hôn của ba và mẹ. Nếu như ba không ôm mẹ, mẹ con sẽ không yêu ba nha!”

“Mẹ? Là thật sao? Ba không ôm mẹ, mẹ sẽ không yêu cha sao?” Thiên Tầm tò mò hỏi.

“Hì hì. . . . . . Uống rượu. . . . . . Rượu mừng cũng. . . . . . Em muốn rượu mừng. . . . . . Uống ngon. . . . . . Chơi thật thích. . . . . . Em thích. . . . . . Chồng à. . . . . . Em muốn yêu yêu. . . . . . Em muốn yêu yêu. . . . . .” Cũng may Bạch Tuyết nói phía trước rất tốt, Lang Vương suy nghĩ bọn nhỏ nhìn một cái cũng biết mẹ chúng đã uống say. Nhưng mà, câu nói kế tiếp, cô vợ nhỏ lại muốn yêu yêu!

Nếu như lúc này bọn nhỏ không ở nơi này, cô vợ nhỏ muốn yêu yêu, nhất định Lang Vương sẽ không do dự chút nào cả, thoải mái yêu yêu cô, hung hăng yêu yêu cô. Nhưng mà, hiện tại không được!

“Ba hư! Thiên Tầm cũng muốn ôm, ba không ôm Thiên Tầm, Thiên Tầm sẽ không thích ba nha!”

“. . . . . .” Lang Vương chảy mồ hôi, logic gì đây?

“Ba. . . . . . Thiên Tầm cũng muốn yêu yêu, muốn ba yêu yêu.” Thiên Tầm vừa thấy ba cưới mẹ, đều không thương bọn họ nữa rồi, trong lòng chua chát, trước kia ba thích ôm cô bé nhất, khen cô ngoan. Hôm nay ba không cho các cô đi vào, trong lòng cô cũng có chút khó chịu!

Thật vất vả mới tiến vào, vừa vào từ cửa liền nhìn thấy ba ôm mẹ thật chặt, cũng không đến ôm cô!

Ba cưới mẹ nên không thương bọn họ nữa sao?

Tâm hồn nhỏ bé có chút bi thương!

Lang Vương nghe được lời nói của con gái bảo bối, càng đổ mồ hôi!!

Con gái cũng muốn yêu yêu!!!

“Thiên Tầm! Hôm nay là ngày kết hôn của ba và mẹ, con để cho ba ôm mẹ nha! Con nhìn mẹ một chút, mẹ cũng uống say rồi mà!” Niệm Niệm đau lòng sờ soạng gò má của mẹ.

“Đúng vậy nha, mẹ cũng uống say thật rồi. Vậy thì tốt, ba, ba đặt mẹ lên giường ngủ đi. Vậy thì ba có thể ôm tụi con được rồi.” Thiên Tầm vui mừng, đôi chân ngắn leo lên giường, chuẩn bị giúp ba đặt mẹ xuống.

Lang Vương bi thương!

Âm thầm thề: về sau nhất định phải kết hôn rồi mới sinh đứa bé, nếu không người khác không làm khó động phòng, thì con của mình cũng tới quấy rối.

“Khụ khụ khụ! ! Bảo bối, ba có chuyện nhất định phải nói cho con biết.” Lang Vương rất nghiêm túc nói.

Mắt Thiên Tầm vụt sáng, lông mi cong cong thật dài nhìn Lang Vương. Thật ra thì bình thường Lang Vương thích ôm cô nhất, bởi vì dáng vẻ của cô và mẹ giống như đúc, đáng yêu, xinh đẹp, còn có thể gặp may, biết làm nũng. Con gái à, đoán chừng đều là như thế.

“Ba nói đi.” Thiên Tầm ngồi ở trên giường cũng nghe rất nghiêm túc.

“Ở nơi này, có một phong tục, kết hôn chậm trễ, chú rễ nhất định phải ôm cô dâu, nếu không sẽ có điềm xấu. Điều ba muốn nói chính là cái này.”

“Ồ. . . . . .” Thiên Tầm kéo dài giọng nói ồ một tiếng, đoán chừng là hiểu tại sao ba vẫn ôm mẹ cô rồi.

Nghe được ba nói như vậy, trong lòng Thiên Tầm đã dễ chịu hơn rồi, thì ra là không phải bởi vì ba cưới mẹ mà không còn thương bọn họ nữa, mà bởi vì là ba ôm mẹ là tập tục ở đây nha.

“Vậy thì tốt, con gái sẽ tha thứ cho ba. Ba tiếp tục ôm mẹ đi.” Lang Vương thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ?

Thiên Tầm đứng dậy, đứng lên, từ phía sau ôm lấy Lang Vương.

“Ba ôm mẹ, con gái ôm ba nha.” Thiên Tầm ôm lấy Lang Vương từ phía sau, còn nhõng nhẻo đưa khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ của Lang Vương.

Trong lòng Lang Vương liền thấy ấm áp, đây chính là con của mình, thương anh, thích anh, vậy. . . . . . Không thể rời bỏ anh.

Nếu như không phải là bởi vì lúc này phía dưới không có thuận tiện, anh nhất định ôm cô con gái ngoan này. Mặc dù bọn nhỏ phá hư chuyện tốt của anh, nhưng mà, bọn nhỏ đối với anh và Tuyết Nhi là tình yêu tồn tại rất chân thật.

Thật vất vả mơis giải quyết xong con gái bảo bối, ai ngờ! Cô vợ nhỏ lại không an phận rồi.

Không biết là do rượu cồn quấy phá, hay là hình như cô vợ nhỏ động tình rồi, lắc lắc cái mông nhỏ, trong miệng lại la hét lqd muốn yêu yêu, muốn yêu yêu. . . . . .

Lửa trong người Lang Vương vừa mới đi xuống, cọ xát một cái lại “dậy”.

Không nên “dậy” lúc này!

Bọn nhỏ đều đang đứng trước mặt!

Anh dùng sức đè lại cái mông không an phận của cô vợ nhỏ, cố gắng không để cho cô lộn xộn, tư thế này quá mê người, không nên quá ít nha!

“Ừm. . . . . . Nóng. . . . . .” Lang Vương phát hiện có gì không đúng, mặc dù là Bạch Tuyết uống một chút rượu, nhưng không nên say đến mức như vậy nha!

Ngay cả mình con cũng đều không nhận được rồi, còn la hét muốn yêu yêu. . . . . .

Có lẽ cô vợ nhỏ không bao giờ nhiệt tình đến như vậy, vẫn luôn rất dè dặt.

“Ba, mặt của mẹ nóng quá nha. Có phải là bị bệnh hay không?” Niệm Niệm lo lắng hỏi Lang Vương.

Nhưng vào lúc này.

Bà nội Lang tìm tới, thấy tình cảnh này, mặt liền đỏ một cái, không ngờ con trai lại không nhẫn nhịn như vậy, còn có mặt bọn nhỏ, lại có thể. . . . . .

“Chao ôi! Tổ Tông nhỏ của bà, sao các cháu lại không đi trở về vậy hả? Ông nội cũng muốn gặp các cháu. Ở tại phòng của các cháu chờ các cháu về cùng nhau làm trò chơi đấy.” Bà nội Lang nhìn con trai một chút, cười ha hả nói.

“Các cháu, nhanh, đi theo bà nội đi tìm ông nội thôi.” Lang Vương rốt cuộc cũng thở dài một hơi.

“Bà nội, chúng ta không nên đi về! Tụi con muốn cùng động phòng với ba mẹ. Ba ôm mẹ, tụi con cũng muốn ôm ba.”

“Ha ha. . . . . . Cháu gái bảo bối, cái này không thể được, lúc động phòng không nên có trẻ con nha, người ta sẽ chê cười con nha. Ba và mẹ con còn có việc, ngày mai chúng ta trở lại có được hay không?”

“Dạ, được rồi.” Rốt cuộc Thiên Tầm cũng đồng ý.

“Ngoan, con gái ngoan, khi nào ba hết bận sẽ đi tìm các con.” Lang Vương nhìn con gái lòng không phục, trong ddlqd lòng có chút đau. Bọn nhỏ thích cùng anh chơi đùa cùng nhau, làm cho anh có cảm giác rất hạnh phúc.

Ức Ức đi tới, đứng ở trước mặt bọn họ, mặc dù còn là một đứa bé, nhưng ánh mắt cũng rất thâm trầm.

“Ba, mẹ giống như rất cần ba, chúng ta đi.” Ức Ức cũng đi, Lang Vương thâm thúy nhìn Ức Ức rời đi. Cậu vẫn còn là đứa bé, chẳng lẽ cũng biết chuyện tình giữa người lớn với nhau?

Có thành thục quá sớm rồi không!

Mặc dù bọn họ đều lớn rất nhanh, nhưng vẫn là đứa bé còn đang bú sữ!

Chuyện tình giữa người lớn với nhau, rốt cuộc bọn chúng hiểu được bao nhiêu? Bỗng nhiên có cảm giác có ba đứa bé tinh ranh cũng là một chuyện rất buồn rầu!

“Nóng. . . . . . Em muốn. . . . . . yêu yêu. . . . . .” Bạch Tuyết đã bắt đầu xé rách quần áo lung tung trên người.

Chợt Lang Vương có một loại dự cảm xấu, cô vợ nhỏ bị hạ dược rồi !

Là ai ?

Cô uống rượu, anh cũng uống. Cô ăn món ăn, anh cũng ăn.

Tại sao cô bị người khác bỏ thuốc?

Hôm nay nơi này đề phòng rất nghiêm ngặt, người của Ma Vương rất khó lẻn vào.

Làm sao Tuyết Nhi lại có thể bị bỏ thuốc chứ?

Vội vả cởi quần áo ra, phải nhanh giải độc cho cô vợ nhỏ. Nếu không cô sẽ cháy hỏng.

Không có bất kỳ khúc dạo đầu, Lang Vương trực tiếp tiến vào.

Bạch Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nhìn dáng vẻ rất thoải mái.

Sau khi tiến vào, Lang Vương cũng không khách khí, hung hăng muốn cô vợ nhỏ, một lần, hai lần, ba lượt, bốn lần. Lang Vương đau lòng nhìn cô vợ nhỏ, nghĩ là độc cũng đã giải được không ít rồi, ai ngờ cô vợ nhỏ lại đưa tay, lại một lần nữa nhào tới Lang Vương, lại la hét muốn yêu yêu.

Lang Vương đau lòng cho cô vợ nhỏ, phía dưới đã sưng to lên, lo lắng cô sẽ không chịu nổi!

Nhưng mà, cô vợ nhỏ không chịu nha, nhất định yêu yêu. Bất đắc dĩ, Lang Vương cắn răng một cái, vừa mạnh mẽ muốn cô vợ nhỏ. . . . . .

Sóng to gió lớn rốt cuộc cũng đã qua, cô vợ nhỏ choáng váng nằm trên giường không nhúc nhích, phía dưới sưng vô cùng lợi hại.

Lang Vương sử dụng pháp thuật lướt nhẹ nhàng qua những chỗ sưng đỏ trên người của cô vợ nhỏ, để cho cô dễ chịu hơn một chút.

Anh đứng dậy, rồi lại ngồi ở bên cạnh Bạch Tuyết, một đôi ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bên ngoài cửa.

Trong phủ Lang Vương có nội gián, nhất định là Tuyết Nhi bị chính người làm trong phủ hạ thuốc.

Nhưng mà, mục đích bọn họ làm như vậy là vì cái gì?

Là vì muốn nhìn Tuyết Nhi bị bêu xấu, hay là. . . . . .

Xuân dược đó phát tác vừa lúc là thời gian cơm tối, nếu như Tuyết Nhi phát tác vào thời điểm kia, nhất định cô sẽ bị các trưởng bối nói cô là hồ ly tinh, mê hoặc anh. Trong tộc có quy củ, phụ nữ phóng đãng không có tư cách làm phi tử của Lang Vương.

Hừ!

Thu được châu chấu nhảy lên về không được mấy ngày.

Chỉ cần có anh ở đây, sao Tuyết Nhi có thể trở thành người phụ nữ phóng đãng được chứ. Ngược lại người kia làm như vậy để cho anh ăn một bữa cơm no.

Quay đầu lại nhìn về phía cô vợ nhỏ xinh đẹp, cứ híp mắt nằm ở chỗ này như vậy, nhìn cũng thoải mái, nhìn cô vợ nhỏ ngủ cũng là một sự hưởng thụ.

Bạch Tuyết mơ mơ màng màng cảm giác có người ở nhìn cô chằm chằm, trong tiềm thức mở mắt ra.

“Chồng à. . . . . .” Ngọt ngào mềm mại kêu một tiếng.

“Tỉnh, anh ở chỗ này.” Lang Vương khom lưng, dịu dàng hỏi một câu, thuận tay phất nhẹ gương mặt tóc rối bời của Bạch Tuyết.

“Dạ, mệt quá. . . . . .” Bạch Tuyết yếu ớt dạ một tiếng, cảm giác cả người muốn rời ra từng mảnh.

“Không mệt mới là lạ, vẫn la hét muốn anh yêu yêu em, còn để bọn nhỏ học theo nói muốn yêu yêu, muốn yêu yêu!” Lang Vương nói.

“Hả —— Anh, anh nói cái gì?” Trong nháy mắt Bạch Tuyết liền tỉnh táo, từ từ ngồi dậy.

“Nhìn em kìa, không tin anh sao.” Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của cô vợ nhỏ, đau lòng nói một câu.

“Em thật sự như vậy?” Bạch Tuyết biết tửu lượng của mình không tốt, chẳng lẽ cô lại chơi đùa rượu đến điên rồi!

Trời ạ, đây chính là ngày tân hôn của cô, cứ choáng váng trôi qua như vậy sao!

Chỉ là, nghĩ đến việc uống rượu say cô cũng không hối hận, rượu hôm nay chính là rượu mừng của cô và Lãnh Dạ, cô chính là muốn uống, cũng rất muốn uống, trong lòng vui mừng.

“Ừ, để đứa bé muốn yêu yêu, mà em vẫn còn ở trên người anh uốn qua uốn lại.” Lang Vương tính nói chơi, nhìn mặt cô vợ nhỏ từng điểm từng điểm chuyển đỏ, sau đó lỗ tai cũng đỏ vì xấu hổ.

Thấy cô vợ nhỏ xấu hổ, Lang Vương vui vẻ.

“Chồng à. . . . . . Em thật là mất mặt quá!”

“Ha ha. . . . . . Không có việc gì, bọn nhỏ yêu em còn không hết, làm sao sẽ cười em chứ. Còn nữa, em la hét muốn yêu yêu, trong lòng anh rất thích đấy.” Lang Vương không biết xấu hổ nói, làm cho mặt của Bạch Tuyết đỏ hơn.

“Đó là do em uống say, thật ra thì, thật ra thì. . . . . .” Bạch Tuyết muốn biện minh cho mình một chút, nhưng làm cũng đã làm, giải thích cũng đã chậm!

Hazzzi!

Dù sao là chồng và đứa bé của mình, sẽ không mất mặt!

Ngẩng đầu nhìn Lang Vương, người đàn ông này mỗi lần cũng đều la hét muốn yêu yêu, cô cũng chỉ một lần như vậy, không có việc gì.

Đoán chừng nguyên nhân là do uống rượu, rượu khiến người ta dũng cảm hơn.

“Chồng à, vậy. . . . . . Em muốn yêu yêu. . . . . . Anh có thích hay không?” Bạch Tuyết thẹn thùng hỏi.

Thấy phản ứng của cô vợ nhỏ, Lang Vương thật sửng sốt.

“Khụ khụ! ! Thích.” Lang Vương thành thật trả lời.

“Hì hì. . . . . . Vậy thì tốt, về sau em sẽ không bị động như vậy nữa. . . . . . Em cũng sẽ phối hợp nho nhỏ một chút anh nha.” Bạch Tuyết cười xấu xa nói, giống như mèo con nghịch ngợm.

Lang Vương giật mình vì lời nói của cô vợ nhỏ, cả người tê rần, không nghĩ tới hôm nay cô vợ nhỏ bị hạ dược sẽ mang đến cho anh phúc lợi tốt như vậy. Cô vợ nhỏ muốn yêu yêu, anh thích.

Nếu như không phải bởi vì hôm nay đã ăn bữa tiệc lớn, Lang Vương nhất định sẽ nhào tới đè cô vợ nhỏ thêm lần nữa, lại đến thêm một lần thật tốt.

“Dạ, chúng ta đi xem bọn nhỏ một chút được không?” Bạch Tuyết đề nghị.

Lang Vương cũng đang có ý này, gật đầu đồng ý, mang theo cô vợ nhỏ đi đến Tiểu Lâu của bọn nhỏ.

Thiên Tầm đang chơi đùa trong đại sảnh, thấy ba và mẹ tới, vui vẻ chạy chậm tới đây, một cái nhào tới trong ngực Lang Vương.

Vốn là Bạch Tuyết muốn ôm bảo bối đi lên, ai ngờ con gái lại để cho ba cô ôm.

“Mẹ, đây là ba thiếu nợ con nha, hôm nay tụi con tới cửa đi tìm ba và mẹ, ba còn không cho tụi con đi vào cửa! Thiên Tầm rất tức giận, liền xông vào. Kết quả thấy ba ôm mẹ, trên người mẹ còn mang theo chăn. Ba ôm mẹ, Thiên Tầm cũng muốn ôm, ba không ôm Thiên Tầm, ba nói muốn ôm mẹ, đây là quy củ! Cho nên hiện tại ba phải ôm con một cái nha.” Thiên Tầm bập bẹ nói, trong lòng không khỏi lộ ra mùi dấm chua.

Bạch Tuyết chợt bừng tỉnh hiểu ra, mơ mơ màng màng nhớ thời điểm vừa mới bắt đầu chồng còn muốn ngồi “chơi”, chẳng lẽ là ngồi “chơi” thật, còn bị bọn nhỏ xông vào? Trời ạ!

Mặt vứt vào trong chăn luôn cho rồi!

Lời Lang vương thúi nói đúng là thật, vốn tưởng rằng lời của anh mới vừa rồi chỉ là khoa trương, cố ý nói chuyện để cười cô!

Nhưng vừa nghe Thiên Tầm nói như thế, cô hết chỗ nói rồi!

“Bảo bối của ba, bây giờ ba có thể ôm con. Mẹ con thích ba ôm, con cũng thích ba ôm phải hay không?” Lang Vương hôn lên gương mặt con gái một cái, hạnh phúc nói.

“Dạ, Thiên Tầm thích ba. Thiên Tầm yêu ba.” Lang Vương choáng váng, Hazzzi! Đồng ngôn vô kị (lời của trẻ con thật là khó đỡ) nha.

“Con gái nhỏ, con chỉ thích ba con , không thương mẹ sao?” Bạch Tuyết chua chát hỏi.

“Dĩ nhiên cũng yêu nha. Thiên Tầm là học từ mẹ nha, mới vừa rồi mẹ liền nói với ba như vậy, chồng à. . . . . . Em muốn yêu yêu. . . . . . Em muốn yêu yêu. . . . . .” Thiên Tầm nghịch ngợm học giọng nói của mẹ cô bé.

“Á ——” Lúc này Bạch Tuyết hận không tìm được một cái lổ đễ chui xuống, không còn mặt mũi để gặp người nữa rồi. Thật may là đứa bé vẫn còn nhỏ, nếu không thì còn…!

Bị đứa bé nhìn bản thân đến mất mặt như vậy, quá khó khăn rồi !

“Bảo bối nói không sai, mới vừa rồi mẹ con chính là dáng vẻ muốn yêu yêu này nha.” Lang Vương cười xấu xa.

“Ba, ba cho mẹ yêu yêu rồi hả?” Thiên Tầm ôm cổ Lang Vương bập bẹ hỏi.

“Ha ha, dĩ nhiên. Nếu không mẹ con sẽ không bỏ qua.”

Quá ghê tởm!

Tích tụ lửa để khi dễ cô!

Người đàn ông này chưa từng đáng ghét như vậy, rõ ràng anh cũng thích yêu yêu, lại đổ cho cô thật là không có tiền đồ!

Cái gì Bạch Tuyết cũng không không biết xấu hổ mà nói, cúi thấp đầu, ngược lại hai đứa con trai không bỏ qua được, tại sao nói đến mức làm mặt mẹ đỏ rần!

Ức Ức và Niệm Niệm đi tới, đứng ở trước mặt Lang Vương.

Bọn chúng cũng là đứa bé, tại sao ba lại thiên vị như vậy, chỉ ôm Thiên Tầm, vì vậy, hai người trợn mắt, trước sau đưa tay đâm xuống ở trên đùi ba cậu.

“Ba, chúng con cũng muốn ôm.” Giọng của hai nhóc con kia cũng có chút lạnh lùng, cũng có chút tấn công.

Không vui, rất rõ ràng.

Lang Vương cúi đầu, nhìn Thiên Tầm một chút, ý là anh muốn ôm hai đứa con trai.

Ức Ức và Niệm Niệm ngẩng đầu lên, trừng mắt, đôi môi mím chặt lại hết sức, rất rõ ràng nói cho ba chúng biết, chúng cực kỳ khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Thiên Tầm thức thời leo xuống.

“Ba là ba của các con, ba và mẹ đi qua bên kia chơi nha.

Lang Vương ngồi xổm người xuống, thâm thúy nhìn hai đứa con trai. Thuận thế ôm chúng ở trong ngực.

“Không phải ba đã nói không thể khi dễ phụ nữ sao? Mới vừa rồi mẹ đã bị ba khi dễ nha. Niệm Niệm rất không thích ba như vậy.”Niệm Niệm bỉu môi nói.

“Ha ha. . . . . . Các con cũng là bởi vì chuyện này, mới muốn ba ôm. Thật ra thì, ba không phải đang khi dễ mẹ con, đó cũng là một cách thể hiện tình yêu, chỉ là đùa giỡn đâu với mẹ con, hai tiểu quỷ con còn tưởng là thật.” Đứa bé cũng chỉ là đứa bé, mặc dù chúng thông minh, cũng có thời điểm không chịu được phát cáu.

“Các con nhìn xem, mẹ con bây giờ không phải là rất vui vẻ, mới vừa rồi mẹ con không nói lời nào, là bởi vì xấu hổ, cảm giác ở trước mặt các con mất thể diện.”

“Nha, người lớn như ba mẹ có cách yêu thật kỳ quái, như vậy cũng là yêu sao? Mẹ vẫn cúi thấp đầu!” Niệm d Niệm tò mò hỏi.

“Da mặt mẹ con mỏng, bởi vì cho là uống rượu say sẽ mất thể diện, cho nên mới phải như vậy. Mẹ con là nghĩ là phải là một người mẹ tốt trước mặt các con.”

“Dạ, chúng con đã hiểu.”

Niệm Niệm rời khỏi Lang Vương, đi tìm Bạch Tuyết, ôm lấy mẹ cười, lớn tiếng nói: “Mẹ, mẹ là giỏi nhất, chúng con cũng yêu mẹ.”

Ức Ức không hề rời đi, vẫn còn đang ở trong ngực Lang Vương. Ánh mắt thâm thúy giống ba cậu như đúc.

“Ức Ức, con có lời muốn đối với ba có đúng hay không?” Lang Vương đã sớm nhìn ra con trai có tâm sự.

“Ba, nên trở về thăm ông ngoại một chút rồi, có một lần con thấy được mẹ len lén khóc. Mẹ là muốn về nhà. . . . . .

Bạn bè của mẹ và người thân đều ở nơi đó, mặc dù mẹ là hậu nhân Mẫu Đơn Tiên Tử, mẹ luôn luôn có tình cảm đối với nơi đó. Ba và mẹ đã kết hôn, hay là nên trở về thông báo một tiếng với một vài người hay không? Để những người đàn ông thích mẹ kia. . . . . . cũng cắt đứt suy nghĩ đi!

Có lẽ tương lai không lâu phải có một cuộc đại chiến, Ma Vương sẽ không từ bỏ ý đồ, ba đã loại trừ đi Đại Vương Phi, Ma Vương ; nhất định sẽ rất tức giận. Ức Ức có cảm giác ông ta đang bí mật lên kế hoạch đối phó với chúng ta.

Thừa dịp hiện tại Ma Vương còn chưa có ra tay, không bằng chúng ta cùng với mẹ đi thăm ông ngoại một chút.” Giọng Ức Ức thật thấp nói với Lang Vương.

“Tốt.” Lang Vương chỉ nói một chữ. Con trai đều đã nói rõ ràng như vậy, cũng đã nói ra lời trong lòng anh, thật ra thì, anh cũng là tính toán gần đây nên trở về, từ nhỏ Bạch Tuyết đã lớn lên ở nơi đó, tất nhiên sẽ nhớ nhung nơi đó.

Còn nữa, con trai nói mấy người đàn ông thích mẹ kia. . . . . . Các, con trai còn cố ý tăng thêm một chữ “các”. Đúng vậy nha, đàn ông thích cô vợ nhỏ thật đúng là không ít!

****

Nhân gian.

Bầu trời giống như là giấy màu xanh da trời, mấy miếng Bạch Vân thật mỏng, giống như bị phơi nắng, theo gió khẽ trôi nổi.

Bạch Tuyết và Lang Vương mang theo ba đứa bé xuất hiện tại cửa nhà họ Bạch.

Trong lòng có chút kích động, rời đi khỏi nơi này cũng đã một khoảng thời gian rồi, rốt cuộc cũng đã quay trở lại, ba thấy cô nhất định thật vui mừng.

“Mẹ, chúng ta đi vào trong đi, ông ngoại thấy chúng ta nhất định sẽ rất vui vẻ.” Ức Ức lôi kéo tay Bạch Tuyết ý bảo đi vào.

Bạch Tuyết ừ một tiếng, đi theo bọn nhỏ đi vào, bọn nhỏ đi vào cửa chính liền hô lên.

“Ông ngoại. . . . . . Ông ngoại. . . . . .”

Không có tiếng trả lời!

“Ông ngoại. . . . . . Ông ngoại. . . . . .”

Vẫn không có tiếng trả lời!

“Ông ngoại. . . . . . Ông ngoại. . . . . .”

Vẫn không có tiếng trả lời như cũ!

“Ba. . . . . . Ba. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.