Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 89: Chương 89: Đầu thai thành công 2




Bạch Tuyết bất đắc dĩ, mới sáng sớm không có chuyện gì làm, lại đi búng nơi đó, chọc cho tròng mắt của Lãnh Dạ đều là màu đỏ ! Hiện tại đành phải chịu số phận, chỉ cầu Lãnh Dạ chớ muốn cô quá lâu, mặc dù ngày hôm qua bị một phen lăn qua lăn lại, không khiến cô có cảm giác khó chịu, vì cô có thể chống đỡ được, hiện tại như vậy nữa, sợ rằng sẽ không chịu nổi!

Thân thể của Bạch Tuyết quả nhiên là có hiệu quả, Bạch Tuyết nhìn tròng mắt của Lãnh Dạ từ từ thay đổi bắt đầu bình thường trở lại, đây mới là ánh mắt nên có, mới vừa rồi ánh mắt kia khiến cô có một loại ảo giác, là người đàn ông này không phải là người! Hoàn hảo do đã tiếp nhận giáo dục của con người, nếu không thật đúng là hoài nghi Lãnh Dạ là yêu quái! Bởi vì anh có khí lực kinh người,lại có ánh mắt hồng dị thường, còn có chính là buổi chiều khi cho anh lần đầu của mình, thì quần áo của cô không biết tại sao lại bị cởi ra, đến bây giờ mới nghĩ đến chuyện đó?

A ——

Nhìn Bạch Tuyết phân tâm, Lãnh Dạ hung hăng đụng Bạch Tuyết, ý muốn trừng phạt cô.

Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ tại sao mới vừa rồi lại kịch liệt như vậy, vì vậy không dám suy nghĩ lung tung nữa, cố gắng để mình tập trung tinh lực. Cô rất nhanh đã bị Lãnh Dạ dẫn tới cao trào, vậy mà thứ đó vẫn đụng cô, Bạch Tuyết cau mày, có chút không chịu nổi!

Nhưng vào lúc này, thời gian chợt yên lặng.

Một đạo ánh sáng theo hướng Bạch Tuyết, một thanh âm thần thánh từ bầu trời truyền đến.

"Ba người các ngươi còn không mau đi, thời cơ đã đến, nhớ, hãy chăm chỉ tu luyện, mới có thể tu thành chánh quả, , tự giải quyết cho tốt, tự giải quyết cho tốt..."

Lúc này, trong phòng ngủ của Lãnh Dạ, bên mép giường quỳ ba linh đồng khả ái , bọn họ đang dập đầu tạ ơn.

"Đa tạ Bồ Tát dạy, đệ tử nhớ kỹ." Sau đó ba linh đồng nhìn về phía Bạch Tuyết, chỉ thấy bụng Bạch Tuyết chợt hiện lên hồng quang, bọn họ biết đã đến giờ.

"Lão Đại, ngươi tới trước, ta hi vọng ngươi vẫn còn là lão Đại của chúng ta ." Thần bí thứ hai nói thật nhỏ. Trong giọng nói có một ít ưu thương.

"Chúng ta muốn vĩnh viễn nhớ đến dáng vẻ trước khi đầu thai ." Ba linh đồng bắt tay nhau, sau đó lão Đại biến thành một luồng ánh sáng chui vào trong bụng Bạch Tuyết , sau đó là lão Nhị, cuối cùng là lão Tam.

Từng người một bay vọt tới, chui vào trong bụng Bạch Tuyết.

Thời gian lại hồi phục bình thường, Lãnh Dạ vẫn như cũ đang nỗ lực. . . . . .

Cuối cùng, Lãnh Dạ hài lòng nằm ở trên người Bạch Tuyết, vậy mà Bạch Tuyết suy yếu đã hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng có chút trắng bệch, Lãnh Dạ tâm hơi đau nhìn cô ở phía dưới, cô còn nhỏ, lần này là hắn có chút quá đáng, vốn không coi lại mới là buổi sáng mà đã muốn cô nữa. Nhưng tất cả cũng là bàn tay nhỏ bé của cô không an phận, mới có thể khiến cho hắn bốc cháy, mà thân thể mềm mại đó cũng chính là ngòi nổ, hơn nữa bị cô chủ động vuốt ve như vậy, hắn làm sao có thể chịu được!

Đứng dậy xuống giường, vì Bạch Tuyết làm chút thức ăn bồi bổ thân thể , Bạch Tuyết vẫn vùi ở trên giường ngủ mê man, người đàn ông này lại một lần nữa đem cô uy ăn no, cô lại còn ở trên giường bị đánh bại vô số lần, giống như ngủ mê man là việc duy nhất cô có thể làm.

Hồi lâu, Bạch Tuyết mới mơ mơ màng màng mở ra cặp mắt, cô nhớ cô lại bị Lãnh Dạ đoạt lấy vô số lần, nói vậy lần này tỉnh lại cả người sẽ đau nhức, hoặc chân như nhũn ra, thân thể sẽ giống như lão bà tám mươi tuổi có bộ dạng vô lực, ai ngờ, cô cũng không có những cảm giác này, chẳng lẽ là thể lực của cô rất tốt, còn có gần đây thường xuyên cùng anh như vậy nên đã thành thói quen?

Tối hôm qua rõ ràng cô ngủ mê man rất nhiều lần, nhưng là tại sao hiện tại hạ thân không có một chút cảm giác khó chịu ? Chỉ có cảm giác đói bụng thôi à.

Nếu như không phải là Lãnh Dạ thấy đau lòng, nên mới dùng phép thuật chữa khỏi phía dưới cho cô, nếu không bị Lãnh Dạ tà ác muốn cô như vậy, thì hiện tại đoán chừng cô căn bản là không dậy nổi, sẽ xụi lơ ở trên giường, dù sao cô cũng là người phàm, Lãnh Dạ lại là yêu thì dục vọng rất cường đại, nên cô há có thể chịu được!

Nghĩ đến tối hôm qua cùng Lãnh Dạ kích tình, Bạch Tuyết đang ở trong chăn nhe răng trợn mắt cười trộm, lúc ấy tại sao lại đau như vậy ? Nhưng bây giờ lại không có một chút cảm giác, chỉ nhớ rõ cảm giác rất thoải mái, bị Lãnh Dạ đụng, chẳng lẽ là lúc ấy mình sinh ra ảo giác?

Nhìn nhìn trên giường đệm chăn đều thay đổi, xem ra là đã thay mới, nghĩ đến thứ từ trong vật đó phun ra ngoài , khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết liền đỏ lên, thật là kỳ quái những thứ đó ở đâu mà ra vậy?

Bạch Tuyết đơn thuần chỉ biết cười khúc khích, mà chẳng biết những thứ này chính là nòi giống của Lãnh Dạ, mà cô cũng có thể sinh nở hậu đại , nhưng là Bạch Tuyết dù sao vẫn còn nhỏ, không có những ý thứ này, chỉ đem mặt giấu ở trong chăn ha hả nở nụ cười, đây là nụ cười phát ra từ nội tâm , nguyên nhân chính là sau này cô đều có thể cùng anh ở chung một chỗ, không trở về cái nhà đó nữa!

Cô lại vừa cười, suy nghĩ muốn ôm gối đầu của Lãnh Dạ, ngửi thấy mặt trên còn có mùi của anh. Cho là Lãnh Dạ đi làm, Bạch Tuyết to gan lăn qua lăn lại, trong ngực như cũ ôm chiếc gối, cao hứng vẫn cười khúc khích.

Lúc này, trong bụng của Bạch Tuyết .

"Có phải sau này sẽ phải gọi cô ta là tiểu mẹ hay không?" Sói con thứ nhất nói.

"Dĩ nhiên, hơn nữa Lang Vương sau này sẽ là cha của chúng ta ." Sói con thứ hai nói.

"Ta thật thích, bởi vì cha còn rất đẹp trai nga." Sói con thứ ba vui vẻ nói.

"Đẹp trai ư? Chớ quên hắn nhưng là sói, cả người đều có lông!" Sói con thứ nhất hù dọa thứ ba nói.

"Có lông cũng rất đẹp, nói không chừng sau này chúng ta còn có lông đây!" Sói con thứ ba nói.

. . . . . .

Nháy mắt trong bụng Bạch Tuyết liền trầm mặc, chẳng lẽ bọn họ thật sẽ như vậy?

Bạch Tuyết ở trên giường vẫn ha hả cười khúc khích.

Cuối cùng, cảm giác mình như vậy cười có chút dọa người, vì vậy miễn cưỡng ngăn lại, thoải mái duỗi thắt lưng,từ trong chăn chui ra đi tìm quần áo, bởi vì ngày hôm qua quần áo đã bị Lãnh Dạ độc thủ, xé thành mảnh vụn!

Ngây ngốc đứng ở trước gương, nhìn thân thể mềm mại xích loã, làn da trắng nõn, bên trên còn có dấu Lãnh Dạ lưu lại , Bạch Tuyết vuốt ve những vết hôn, đây là anh lưu lại , là Lãnh Dạ lưu lại , và cô rất thích anh làm vậy.

Thẹn thùng cười khúc khích đứng lên, người đàn ông này nhìn lạnh như băng , không nghĩ tới trong thân thể lửa lại mạnh mẻ như vậy! Bạch Tuyết đỏ mặt, nghĩ đến thân thể nóng bỏng của Lãnh Dạ đè lên thân thể mềm mại của cô, hết sức ngượng ngùng! Liều mạng lắc đầu một cái, mới đưa Lãnh Dạ ném ra khỏi đầu, không muốn nghĩ đến anh nữa, thời gian không còn sớm, phải đi học rồi, không biết hôm nay cha có đi tìm cô hay không? Còn có cái Triệu tổng đó sẽ đi đến trường học tố cáo cô không?

Càng nghĩ càng sợ, cô liền quên mặc quần áo, ủy khuất ngồi ở trên giường. Còn Lãnh Dạ vẫn đứng một bên nhìn chăm chú Bạch Tuyết chợt khẽ nhíu mày, cô mới vừa rồi còn thật cao hứng, tại sao chợt khó chịu như vậy? Nhìn cô ở trên giường lăn qua lăn lại, rất vui vẻ, vì vậy không có quấy rầy cô, ẩn thân ở một bên lẳng lặng thưởng thức vẻ đẹp, nhưng vào lúc này lại làm sao ?

Đau lòng đi về phía Bạch Tuyết, sau đó cũng khiến cho Bạch Tuyết có thể nhìn thấy hắn.

"Thế nào" Lãnh Dạ dịu dàng hỏi, Bạch Tuyết nâng lên đôi mắt đẫm lệ, nhìn ra cửa, xem Lãnh Dạ là từ nơi nào chui ra ? Tựa như lần trước ở trong nhà vệ sinh, Bạch Tuyết cũng thấy tò mò, anh làm sao sẽ chợt xuất hiện ở nơi đó?

Quá nhiều nghi vấn, chẳng lẽ là bởi vì mình có tập chung chú ý , nên không có phát hiện anh tới gần?

"Hôm nay có thể nói cho cha em đi, nói em là người. . . . . ." Bạch Tuyết chỉ nói một nửa, ý là sau này cô là người phụ nữ của Lãnh Dạ, nhưng cô đơn thuần không nói nên lời, cũng rất thẹn thùng!

Vậy mà, Lãnh Dạ lại không cho là như vậy, hắn thích trêu cợt cô, thích nhìn bộ dạng thẹn thùng, cho nên.

"Là cái gì?" Lãnh Dạ làm bộ không hiểu hỏi.

"Chính là, chính là. . . . . . Em sau này sẽ ở nơi này, không trở về cái nhà đó nữa. . . . . . Có được hay không?" Bạch Tuyết khó nói.

"Ừ." Lãnh Dạ đơn giản ừ một tiếng, Bạch Tuyết không hiểu là có ý gì? Rốt cuộc anh có đi tìm cha hay không, Bạch Tuyết rất lo lắng hôm nay cha sẽ lôi kéo cô đi ra ngoài xã giao, còn có Triệu tổng nhất định sẽ không bỏ qua!

Nghĩ tới những thứ này cô liền sợ, cho nên chỉ nhắm mắt để cho Lãnh Dạ bảo vệ !

"Anh hiểu có phải hay không?" Bạch Tuyết lo lắng hỏi.

"Ừ." Lãnh Dah vẫn là trả lời một chữ.

"Không phải, em là nói cái kia, em là nói... Anh , anh, đi tìm cha em... Nói cho ông biết... Nói cho ông biết... Sau này em là của anh..." Bạch Tuyết xấu hổ đỏ mặt nói.

"Ừ." Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết đỏ mặt giống như quả táo mê người, hận không được đi lên cắn một cái.

"Anh không nên chỉ ừ thôi, em là muốn anh nói cho cha, em... Em là, em là ngươi phụ nữ... Của anh... Có được không?" Bạch Tuyết thanh âm nhỏ dần chỉ có chính cô có thể nghe thấy, thế nhưng đã bị Lãnh Dạ nghe được tất cả, bởi vì hắn dã thú linh mẫn rất tốt.

"Anh sẽ đi nói."

"Cám ơn anh, còn có một việc, em sợ. . . . . ." Bạch Tuyết ấp a ấp úng nói, cô lo lắng Triệu tổng tìm cô phiền toái, tất cả chỉ cầu Lãnh Dạ giúp một tay đi nói một chút.

"Chuyện gì? Nói."

"Có người ngày hôm qua. . . . . . Ngày hôm qua. . . . . . Em, Em. . . . . . Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . ." Bạch Tuyết sợ khóc, nghĩ đến lời nói của người kia, sẽ để cho công ty của cha đóng cửa, đến lúc đó cha sẽ hận chết cô, nên làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Gấp gáp khóc.

"Là —— người nào ——" Lãnh Dạ hiện tại rất dọa người, trong tròng mắt lộ ra sát khí hung ác .

Bạch Tuyết nghe ra trong giọng của Lãnh Dạ đáng sợ, không dám khóc, mắt rưng rưng nước nhìn Lãnh Dạ.

"Thật ra thì, thật ra thì, cũng không có. . . . . . Nghiêm trọng như vậy, chính là. . . . . . Chính là hắn muốn đối với em. . . . . . Nên em đá nơi đó của hắn, chỉ sợ. . . . . . Hắn có thể hay không tìm em gây phiền toái!" Bạch Tuyết nức nở nói, lo lắng mình lại gây chuyện !

Tại sao cô luôn gây chuyện như vậy?

Ở trong trường học bị bạn học hãm hại nói cô mang thai, còn bị bạn học lột đồ chụp được hình! Hiện tại lại chọc tới Triệu tổng trong giới thương trường nữa. Người đàn ông mập đó vốn không giống như là dễ trêu đùa, có thể hay không trả thù cô?

Lãnh Dạ thấy sự kinh hoảng trong mắt Bạch Tuyết, tựa hồ là muốn che giấu một ít chuyện, người nhát gan như cô luôn để khổ sở trong lòng, ngày hôm qua tại sao không nói cho hắn? Vốn tưởng rằng cô bởi vì thấy hắn mới chạy tới, đem giầy quăng mất, không nghĩ tới là có người khi dễ cô, khó trách cô lại muốn ở cùng nhau , là lo lắng có người tìm mình gây phiền toái.

"Còn có chuyện gì gạt Tôi hay không, nói hết ra?" Lãnh Dạ thấp giọng hỏi. Cô thật ngốc chẳng lẽ không biết hắn có thể bảo vệ cô sao? Tại sao lại nhát gan như vậy chứ? Đừng nói là đại nhân vật nào khi dễ cô, đến thị trưởng khi dễ Bạch Tuyết, hắn cũng sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ cho người khi dễ Bạch Tuyết hung hăng dạy dỗ!

"Không có không có !" Bạch Tuyết không muốn Lãnh Dạ vì mình mà làm quá đáng , vì người đàn ông này tàn bạo đến cô không thể nhận thức!

Những chuyện này Lãnh Dạ sẽ đi điều tra, Bạch Tuyết đã có ý giấu giếm, hắn cũng sẽ không ép cô! Vì cô nhát gan, hắn hiểu!

"Đi xuống ăn chút gì không." Lãnh Dạ chợt chuyển giọng nói, không có hung ác như vừa rồi, tựa hồ có chút dịu dàng, đây là Bạch Tuyết cảm giác được, cô không biết có phải là ý nghĩ kỳ lạ của mình hay không, nhưng gần đây luôn có loại cảm giác, Lãnh Dạ tựa hồ có lúc rất dịu dàng.

Đối với Bạch Tuyết mà nói, chỉ cần Lãnh Dạ không tức giận chính là dịu dàng, hơn nữa chủ động cùng cô nói chuyện cũng là một loại dịu dàng cùng quan tâm, bởi vì từ nhỏ bị vắng vẻ nhiều. Cơ hồ đi tới chỗ nào đều là bị lờ đi, nên hiện tại trong mắt Lãnh Dạ có cô, cô cũng rất hiểu.

Nghe được Lãnh Dạ nói ăn cái gì, tròng mắt Bạch Tuyêt liền sáng lên, bởi vì cô đã đói bụng lắm, từ nhỏ đã thành thói quen, chưa bao giờ dám biểu đạt cảm thụ của mình, bao gồm đói bụng cũng không dám nói!

Vội vàng mặc quần áo tử tế, Bạch Tuyết đi xuống lầu, phát hiện phía dưới có rất nhiều đồ ăn ngon, xem một chút trong phòng bếp, không có người khác a, là ai làm cơm đây?

Bạch Tuyết tò mò ngồi xuống, trong lòng cô nghĩ, chẳng lẽ những thứ này là Lãnh Dạ làm?

Nhìn gương mặt lạnh lùng kia, không giống như anh có thể làm cơm ?

"Thế nào? Sợ tôi hạ độc?" Lãnh Dạ nói, sau đó đem một miếng thịt nhét vào trong miệng nhai .

"A? Những thứ này? Những thứ này là anh làm?" Thanh âm Bạch Tuyết nhỏ đi rất nhiều, Lãnh Dạ cư nhiên sẽ nấu cơm? Rất không giống nha.

"Ừ." Vẫn là đơn giản trả lời, Bạch Tuyết đã có chút thói quen.

"Sau này, chuyện nấu cơm liền giao cho em đi, em không thể ở chỗ này ăn chùa ở đậu như vậy được, nấu cơm, dọn dẹp gian phòng, giặt quần áo liền để em phụ trách, anh chỉ cần để cho em ở lại nơi này là được, sau đó. . . . . . Cho em ăn cơm. . . . . . Giúp em đóng học phí. . . . . ."

Bạch Tuyết nhỏ giọng nói, cô không có gì cả, sau này lại phải dựa cả vào chính người đàn ông này, công việc thì không tìm được, Bạch Tuyết chỉ có thể làm kẻ ăn bám. Gần đây, Bạch Tuyết luôn đi khắp nơi để tìm công việc, hi vọng mình có thể làm ra tiền, sau đó rời đi cái đó nhà.

Nhưng là bởi vì cô mới chỉ có mười sáu tuổi, còn không có chứng minh thư, thật ra thì hiện tại cô dã có thể đi làm chứng minh thư, chẳng qua là mẹ kế vẫn ngăn trở, không biết tại sao?

Mặc dù, không có chứng minh thư, nhưng cô vẫn không buông tha đi tìm việc làm .

Rời đi cái nhà đó, cha sẽ không cho cô tiền đóng học phí, nên cô phải tự mình nghĩ biện pháp đi làm kiếm ra tiền, cô còn nhỏ, hiện tại nhất định phải đi học, tương lai mới có thể tìm công việc tốt, mới có tư cách đi tìm mẹ.

Bạch Tuyết không biết mẹ hiện tại sống như thế nào? Cũng không biết cha tại sao muốn vứt bỏ mẹ? Hoặc là mẹ cũng đối với cha thất vọng nên mới có thể rời đi!

Bạch Tuyết đã đoán rất đúng, mẹ của cô đích xác là bị cha cô thương tôn rất sâu. Mẹ của cô hận Bạch Hàn, hận đàn ông, và càng hận vật dằn vặt phụ nữ kia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.