Edit & Beta : Bích Trâm
Hơi nước, tựa hồ nháy mắt liền lăn xuống trên mặt.
"Đàn ông các người chỉ biết lên giường với đàn bà con gái mà thôi, bọn khốn kiếp các người có nghĩ tới cảm nhận của phụ nữ chúng tôi hay không! Tôi giao trái tim cho tên đàn ông đáng ghét đó, anh ta cư nhiên, cư nhiên hoài nghi tôi, cư nhiên không tin tôi! Tôi hận anh ta, hận anh ta, anh ta hoài nghi tôi, tôi liền lên giường với đàn ông khác cho anh ta nhìn, anh qua đây, hôm nay tôi là của anh ..." Bạch Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở, ủy khuất , thương tâm oán giận nói.
Quan Phàm vừa nhìn, nguy, này thật muốn liều mạng a! Anh cũng nhịn không được nữa, da đầu tê dại một trận trốn đi lấy điện thoại ra, di động reo một hồi, anh lập tức giống như là súng máy bắn phá phun một tràng ra ngoài.
"Đại ca, anh mau tới đi, chị dâu ở bên này em thật sự chịu không nổi rồi , chị dâu muốn trả thù anh, chị dâu muốn ăn em, nếu như anh không đến, huynh đệ của chúng ta liền thiếu máu mà chết, chị dâu với bộ dáng này, là đàn ông đều bị chị dâu làm cho chết ngay lập tức! Anh nếu như không đến, em cũng không chịu nổi nữa rồi !" Lãnh Dạ nghe thấy mà sửng sốt.
Là đàn ông đều bị cô làm cho chết!
Bên kia, Lãnh Dạ không nói hai lời lập tức nhảy dựng lên, bước ra khỏi cửa.
Quan Phàm cảm giác được đại ca nổi giận!
Sợ quá liền nhanh chóng rời khỏi chổ Bạch Tuyết, trốn đến khu vực an toàn, để tránh đại ca nhìn hiểu lầm, cô gái này quá tà, thảo nào đại ca bị cô khiến cho thần hồn điên đảo, anh phải tự bảo vệ chính mình, tránh một chút tất yếu sẽ có chuyện xấu xảy ra, miễn cho đem chính mình biến thành vạn kiếp bất phục!
Mấy phút sau, Lãnh Dạ xuất hiện ở trước mặt Quan Phàm , bàn tay đặt ở trên vai Quan Phàm, siết chặt, con ngươi giận giữ trừng mắt nhìn Quan Phàm.
Quan Phàm có chút xấu hổ, mặt mày còn chưa kịp rửa, dấu vết bị chảy máu mũi nhất định còn trên mặt, dự đoán chắc là đại ca đã nhìn thấy !
"Đại ca, chị dâu thật sự là đứng không yên, không phải tại em!" Quan Phàm ủy khuất , lập tức khiếu nại.
"Ân." Lãnh Dạ lạnh lùng lên tiếng trả lời, xuất kỳ bất ý, trọng trọng một quyền đánh về phía bụng dưới của Quan Phàm, Quan Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, một quyền này là do Quan Phàm nói câu kia: "Là đàn ông đều bị cô làm cho chết!" Thiệt là tai họaa mà.
"Sau này không được nói những lời vô liêm sỉ này nữa! Đi giữ cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào!" Lãnh Dạ lên tiếng gầm nhẹ, tưạ như một trận toàn gió cuốn đi vào.
Lãnh Dạ đi vào, Bạch Tuyết ngồi ở trên một cái ghế, chóng mặt nhưng vẫn ngẩng đầu lên, thấy không rõ lắm người tiến vào là ai? Thế nhưng người đàn ông này trên người có mùi vị quen thuộc không lừa được cô, tên đàn ông đáng ghét này quả nhiên đã tới, nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt cao to khôi ngô.
"Lãnh... Dạ... Vì sao giờ mới tới?" Bạch Tuyết vẫy vẫy tay, nỉ non nói .
Lãnh Dạ đau đớn kêu lên, chuẩn bị đem chai rượu trong tay cô lấy xuống, ai biết!
"Anh đáng ghét..." Bạch Tuyết đôi mắt đẹp mở thật to , giận dữ trừng mắt nhìn Lãnh Dạ, đầu tiên là mắng, sau đó đem bình rượu hướng về phía Lãnh Dạ mà ném, Lãnh Dạ đương nhiên là sẽ không ngoan ngoãn đứng yên để cho cô ném, mắt chợt lóe lên, né tránh khỏi chai rượu đang hướng về phía mình .
Lãnh Dạ chăm chú nhìn Bạch Tuyết, cô gái này nổi điên cái gì đây?
"Cô gái đáng ghét này!" Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết uống say, cũng không biết phải nói gì với cô lúc này nữa đây!
"Cái gì mà cô gái với cô gái? Tôi không tên không họ hay sao? Anh không biết gọi tên của tôi hay sao? Anh đây là đang kêu quỷ hay sao, tôi sau này cũng sẽ không gọi anh Lãnh Dạ nữa, tôi sẽ gọi anh là người đàn ông đáng ghét !" Bạch Tuyết phẫn nộ phản bác.
"Đúng là không thể nói lý mà !" Lãnh Dạ vẻ mặt âm trầm dọa người, thế nhưng, lúc này không phải là lúc để dạy bảo cô, Bạch Tuyết căn bản là không sợ anh!
Rượu đúng là làm cho con người ta có thêm can đảm mà , huống chi Bạch Tuyết cũng không phải thiếu can đảm!
"Anh mới không thể nói lý! Anh mới không thể nói lý!"
"Không biết uống rượu tại sao lại uống nhiều rượu như vậy!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
"Ai uống nhiều? Ai uống nhiều? Anh mới uống rượu nhiều!"
Lãnh Dạ một tiếng kêu đau đớn, khom lưng chuẩn bị đem cô ôm vào trong ngực, ai biết, Bạch Tuyết lại đem cà vạt của anh kéo xuống, kéo Lãnh Dạ tới trước mặt của cô.
"Đàn ông, anh nói? Chuyện tối hôm nay có phải hay không là do anh an bài ? Có phải hay không?" Bạch Tuyết chất vấn.
Lãnh Dạ trầm mặc.
" Đáng ghét, không nói lời nào chính là đồng ý! Vì sao phải đối với tôi như vậy? Tôi có phải hay không là người phụ nữ của anh? Rốt cuộc có tính không là? Tại sao lại không nói, anh cho là anh không nói lời nào là sẽ không có chuyện gì sao? Tôi đã sớm nhìn ra, bọn họ đều là người do anh phái tới bắt nạt tôi ! Anh tên đàn ông đáng ghét này, bắt nạt phụ nữ không ai có thể so sánh được anh, anh quá lợi hại ! Anh chuyên bắt nạt phụ nữ hay sao!
Anh có phải hay không nhìn tôi dễ bị khi dễ như vậy? Nói cho anh biết, tôi sẽ không cùng anh chấp nhặt, đừng tưởng rằng tôi rất là dễ khi dễ , anh là không tin tưởng tôi, tôi ngày mai sẽ đi tìm người đàn ông khác , đem anh đá đi, cái này anh rất hài lòng phải không? Đồ đàn ông đáng ghét, đàn ông xấu..."
"Em dám ——" Lãnh Dạ rống giận.
"Tôi vì sao không dám, dù sao anh cũng là muốn như vậy, anh không tin tôi, hoài nghi tôi, tôi sao không thuận lòng của anh được, không phải là anh muốn tôi tìm người đàn ông khác sao? Trên đường cái có rất nhiều, ngoài cửa có một soái ca không phải sao? So với anh còn mạnh mẽ, là đàn ông tất cả đều hơn anh!"
Lãnh Dạ nhíu mày,
Cô rất không ngoan, cô uống say lại càng không ngoan, những lời này cũng dám nói ra, đã quá say rượu rồi!
Xoay người nhìn về phía cửa, lời nói của Bạch Tuyết đương nhiên Quan Phàm cũng nghe thấy, anh ta còn muốn sống!
"Đại ca, chị dâu uống say, cố ý chọc giận anh và không quan hệ đến em nha, em nào có phải là trai đẹp đâu, có phải hay không?" Quan Phàm bi thương giải thích, trong lòng thầm nghĩ, đêm nay thật không nên tới đây a, lạc đường một bước, lầm lỗi cả đời!
Trễ hĩ!
Bạch Tuyết lôi lôi kéo kéo cà vạt của Lãnh Dạ, Lãnh Dạ bị ép phải quay đầu lại.
"Anh nhìn cái gì vậy, anh trừ việc bắt nạt tôi, còn có thể làm gì? Anh cho là anh rất thông minh có phải hay không, anh phái người giám sát tôi, còn phái người dằn vặt tôi, tên đàn ông đáng ghét! Anh chính là tên đàn ông xấu xa, đàn ông thối, đàn ông háo sắc, trừ những việc như vậy, anh còn có thể làm được gì..." Bạch Tuyết nói nhỏ .
Quan Phàm mặc dù ủy khuất, thế nhưng lúc này vẫn bị Bạch Tuyết nói lời chọc cười , cô gái này thực sự là cực phẩm, khó có ai có được sự đáng yêu như cô.
Cô gái này quả thực là kẻ dở hơi mà, chuyên môn đến hàng phục đại ca cũng là kẻ dở hơi.
Lãnh Dạ chẳng những không có sinh khí, còn thất thanh cười, cô gái này đang oán giận anh không đủ săn sóc cô sao?
"Không nên nói lời say ." Lãnh Dạ chuẩn bị ôm lấy Bạch Tuyết, ai biết cô như là một chú chó, hướng tới Lãnh Dạ nhào lên liền đánh tới tấp, còn giận dữ hét: "Anh mới uống say, cả nhà anh đều uống say!"
Lãnh Dạ suy nghĩ, đúng vậy! Đây là người phụ nữ của anh đang say không biết gì hết, bất quá cũng đúng, hắn tính là người nhà của nàng, đích thực là toàn gia uống say!