Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 199: Chương 199: Khốn khiếp, người đàn ông của tôi rất lợi hại




Chương 199 : Khốn khiếp, người đàn ông của tôi rất lợi hại.

Edit: Míp ( Choco)

Chương 199.1

Quản lí Lý nói với cô : cô là người mới, rất thích hợp làm việc này, giúp tổng giám đốc sắp xếp lại tài liệu, còn quét dọn văn phòng một chút, bởi vì tổng giám đốc không thích người quét dọn vào phòng làm việc của anh.

Lúc Bạch Tuyết vào phòng làm việc của tổng giám đốc báo cáo, tổng giám đốc ra ngoài vẫn chưa về, cho nên Bạch Tuyết đành phải thu dọn một chút trước.

Nhìn văn phòng được trang trí rất có cá tính, giám đốc không có ở đây, cô cũng không có việc gì để làm, chỉ là quét dọn một chút, sắp xếp cho căn phòng trở nên thu hút hơn, là phong cách mà cô yêu thích , thở dài một hơi, e rằng vĩnh viễn mình cũng sẽ không có cơ hội có một gian văn phòng như thế này!

Haiz!

Càng so càng cảm thấy bực bội, thật không nên so sánh!

Ngay lúc Bạch Tuyết đang xuất thần, bỗng nhiên một giọng nói của đàn ông vang lên.

"Anh là ai?" Tuyết trắng lại càng hoảng sợ.

Người đàn ông này? Tại sao đôi mắt của anh ta lại giống Niệm Niệm như vậy?

Chẳng lẽ anh ta là?

Nhưng mà, cô không biết người đàn ông này!

Chỉ là, màu mắt của anh ta rất giống của Niệm Niệm? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Nhưng mà màu mắt xanh cũng không nhiều!

"Tôi là..."

Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông rất giống con trai lớn của mình, chân tay Bạch Tuyết có chút luống cuống, nhất thời không biết cư xử như thế nào! Chỉ có thể kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt này.

Người này là tổng giám đốc của công ty -- Đoan Mộc, là một vị thần mặt lạnh, làm kinh doanh, làm PR (quan hệ xã hội), một chút cũng không không qua loa, rất là lợi hại.

Đoan Mộc kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy có chút không hiểu , phòng làm việc của hắn từ khi nào người khác có thể tùy tiện đi vào?

Đoan Mộc quan sát Bạch Tuyết, vẻ mặt của người phụ nữ này giống như gặp phải quỷ, hắn trưởng thành khó coi như vậy sao? hắn tự cho là tướng mạo của mình không hề phụ lòng mọi người, coi như là đẹp trai phong độ.

Vậy mà, vẻ mặt của người phụ nữ này là như thế nào ? không khỏi có chút bất mãn!

"Ai cho cô vào đây?" Đoan Mộc nhíu lông mày, lời nói có chút lạnh như băng, .

Bạch Tuyết thu hồi vẻ kinh ngạc , nở nụ cười ngọt ngào: "Ngài khỏe chứ, tôi là trợ lý mới tới."

Đoan Mộc có chút thắc mắc nhìn Bạch Tuyết, thì ra chính là cô, anh hai muốn mình chiếu cố cô gái này, không nghĩ tới vẫn là một cô gái nhỏ, rất đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, khiên cho người ta kìm lòng không được chìm đắm trong giọng nói của cô!

Lúc này Đoan Mộc bắt đầu dò xét Bạch Tuyết, cô bé này ngoại trừ dáng vóc nhỏ bé đáng yêu, thật ra cũng không có cái gì đặc biệt!

Bạch Tuyết bị anh ta nhìn chằm chằm, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi, Niệm Niệm cùng người đàn ông này có đôi mắt rất giống nhau.

Chẳng lẽ là người đàn ông này đã làm cô mang thai?

thật ra, đôi mắt của Đoan Mộc vốn dĩ không hề giống Niệm Niệm, là do Bạch Tuyết nuốt Kim Đan, sinh ra ảo giác, bây giờ cô là người phàm, đối với Kim Đan một mực bài xích, nên mới có thể sinh ra ảo giác, cũng vì thế mà tính cách của cô cũng thay đổi rất nhiều.

"Là anh?" Bạch Tuyết nghi ngờ hỏi.

"Là tôi, làm sao vậy?" Đoan Mộc không hiểu tại sao Bạch Tuyết lại hỏi hắn như vậy? Nhưng vẫn không quan tâm trả lời một câu.

"Tại sao phải làm vậy?" Bạch Tuyết hỏi.

Nụ cười ngọt ngào ban nãy biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, điều này khiến cho Đoan Mộc khẽ giật mình!

Đây là tình huống gì?

Bọn hắn biết nhau sao?

Hay là anh hai đã từng nói cho Bạch Tuyết về chuyện của hắn? Nếu không thì tại sao cô ấy lại hỏi như vậy? Dường như ý nói một việc nào đó.

"Là việc gì ?" Đoan Mộc có chút không hiểu hỏi.

"Là việc gì? Anh thật khốn khiếp -- "

Theo sau đó chính là.

"BA~ --" trên khuôn mặt đẹp trai của Đoan Mộc in năm ngón tay.

Đoan Mộc tỉnh mộng!

Cái gì?

Người phụ nữ mà anh hai yêu thích thật dã man!

Mới vừa rồi còn làm bộ dáng thục nữ, như thế nào chớp mắt một cái lại biến thành một người phụ nữ bưu hãn như vậy!

"Chị dâu, vì sao lại đánh em?" Đoan Mộc chưa bao giờ chịu ủy khuất như hôm nay! Nếu như không là vì cô là chị dâu, hắn sẽ lột…lột sạch quần áo của cô! Lột da thì không được!

Đại ca quan tâm tới người phụ nữ này như vậy, hắn mà lột da chị dâu, đại ca sẽ giết hắn!

"Cái đầu anh, tại sao anh lại muốn vứt bỏ vợ con?" Bạch Tuyết phẫn nộ nhìn Đoan Mộc, cô một mực nhẫn nhịn, vì sao khi cô sinh ra đứa nhỏ, người đàn ông này liền không thấy tăm hơi? cô đã thề, nếu có một ngày nhìn thấy người đàn ông làm cho cô mang thai, cô nhất định sẽ cho hắn một cái bạt tai! Trước phải hả giận rồi sau đó mới nói chuyện!

"Vợ con? Trước tiên chị hãy nguôi giận, em ra gọi điện thoại. " Đoan Mộc không hiểu, vợ con cái gì! Mặc dù hắn đẹp trai mười phần, con gái thích hắn cũng kết bè kết đội. Thế nhưng, đến nay hắn vẫn chưa kết hôn ! Vợ con ở đâu ra?

Chương 199.2 : Khốn khiếp, người đàn ông của tôi rất lợi hại.

Edit: Míp ( Choco )

Quản lí Lý nói với cô : cô là người mới, rất thích hợp làm việc này, giúp tổng giám đốc sắp xếp lại tài liệu, còn quét dọn văn phòng một chút, bởi vì tổng giám đốc không thích người quét dọn vào phòng làm việc của anh.

Lúc Bạch Tuyết vào phòng làm việc của tổng giám đốc báo cáo, tổng giám đốc ra ngoài vẫn chưa về, cho nên Bạch Tuyết đành phải thu dọn một chút trước.

Nhìn văn phòng được trang trí rất có cá tính, giám đốc không có ở đây, cô cũng không có việc gì để làm, chỉ là quét dọn một chút, sắp xếp cho căn phòng trở nên thu hút hơn, là phong cách mà cô yêu thích , thở dài một hơi, e rằng vĩnh viễn mình cũng sẽ không có cơ hội có một gian văn phòng như thế này!

Haiz!

Càng so càng cảm thấy bực bội, thật không nên so sánh!

Ngay lúc Bạch Tuyết đang xuất thần, bỗng nhiên một giọng nói của đàn ông vang lên.

"Anh là ai?" Tuyết trắng lại càng hoảng sợ.

Người đàn ông này? Tại sao đôi mắt của anh ta lại giống Niệm Niệm như vậy?

Chẳng lẽ anh ta là?

Nhưng mà, cô không biết người đàn ông này!

Chỉ là, màu mắt của anh ta rất giống của Niệm Niệm? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Nhưng mà màu mắt xanh cũng không nhiều!

"Tôi là..."

Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông rất giống con trai lớn của mình, chân tay Bạch Tuyết có chút luống cuống, nhất thời không biết cư xử như thế nào! Chỉ có thể kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt này.

Người này là tổng giám đốc của công ty -- Đoan Mộc, là một vị thần mặt lạnh, làm kinh doanh, làm PR (quan hệ xã hội), một chút cũng không không qua loa, rất là lợi hại.

Đoan Mộc kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy có chút không hiểu , phòng làm việc của hắn từ khi nào người khác có thể tùy tiện đi vào?

Đoan Mộc quan sát Bạch Tuyết, vẻ mặt của người phụ nữ này giống như gặp phải quỷ, hắn trưởng thành khó coi như vậy sao? hắn tự cho là tướng mạo của mình không hề phụ lòng mọi người, coi như là đẹp trai phong độ.

Vậy mà, vẻ mặt của người phụ nữ này là như thế nào ? không khỏi có chút bất mãn!

"Ai cho cô vào đây?" Đoan Mộc nhíu lông mày, lời nói có chút lạnh như băng, .

Bạch Tuyết thu hồi vẻ kinh ngạc , nở nụ cười ngọt ngào: "Ngài khỏe chứ, tôi là trợ lý mới tới."

Đoan Mộc có chút thắc mắc nhìn Bạch Tuyết, thì ra chính là cô, anh hai muốn mình chiếu cố cô gái này, không nghĩ tới vẫn là một cô gái nhỏ, rất đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, khiên cho người ta kìm lòng không được chìm đắm trong giọng nói của cô!

Lúc này Đoan Mộc bắt đầu dò xét Bạch Tuyết, cô bé này ngoại trừ dáng vóc nhỏ bé đáng yêu, thật ra cũng không có cái gì đặc biệt!

Bạch Tuyết bị anh ta nhìn chằm chằm, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi, Niệm Niệm cùng người đàn ông này có đôi mắt rất giống nhau.

Chẳng lẽ là người đàn ông này đã làm cô mang thai?

thật ra, đôi mắt của Đoan Mộc vốn dĩ không hề giống Niệm Niệm, là do Bạch Tuyết nuốt Kim Đan, sinh ra ảo giác, bây giờ cô là người phàm, đối với Kim Đan một mực bài xích, nên mới có thể sinh ra ảo giác, cũng vì thế mà tính cách của cô cũng thay đổi rất nhiều.

"Là anh?" Bạch Tuyết nghi ngờ hỏi.

"Là tôi, làm sao vậy?" Đoan Mộc không hiểu tại sao Bạch Tuyết lại hỏi hắn như vậy? Nhưng vẫn không quan tâm trả lời một câu.

"Tại sao phải làm vậy?" Bạch Tuyết hỏi.

Nụ cười ngọt ngào ban nãy biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, điều này khiến cho Đoan Mộc khẽ giật mình!

Đây là tình huống gì?

Bọn hắn biết nhau sao?

Hay là anh hai đã từng nói cho Bạch Tuyết về chuyện của hắn? Nếu không thì tại sao cô ấy lại hỏi như vậy? Dường như ý nói một việc nào đó.

"Là việc gì ?" Đoan Mộc có chút không hiểu hỏi.

"Là việc gì? Anh thật khốn khiếp -- "

Theo sau đó chính là.

"BA~ --" trên khuôn mặt đẹp trai của Đoan Mộc in năm ngón tay.

Đoan Mộc tỉnh mộng!

Cái gì?

Người phụ nữ mà anh hai yêu thích thật dã man!

Mới vừa rồi còn làm bộ dáng thục nữ, như thế nào chớp mắt một cái lại biến thành một người phụ nữ bưu hãn như vậy!

"Chị dâu, vì sao lại đánh em?" Đoan Mộc chưa bao giờ chịu ủy khuất như hôm nay! Nếu như không là vì cô là chị dâu, hắn sẽ lột…lột sạch quần áo của cô! Lột da thì không được!

Đại ca quan tâm tới người phụ nữ này như vậy, hắn mà lột da chị dâu, đại ca sẽ giết hắn!

"Cái đầu anh, tại sao anh lại muốn vứt bỏ vợ con?" Bạch Tuyết phẫn nộ nhìn Đoan Mộc, cô một mực nhẫn nhịn, vì sao khi cô sinh ra đứa nhỏ, người đàn ông này liền không thấy tăm hơi? cô đã thề, nếu có một ngày nhìn thấy người đàn ông làm cho cô mang thai, cô nhất định sẽ cho hắn một cái bạt tai! Trước phải hả giận rồi sau đó mới nói chuyện!

"Vợ con? Trước tiên chị hãy nguôi giận, em ra gọi điện thoại. " Đoan Mộc không hiểu, vợ con cái gì! Mặc dù hắn đẹp trai mười phần, con gái thích hắn cũng kết bè kết đội. Thế nhưng, đến nay hắn vẫn chưa kết hôn ! Vợ con ở đâu ra?

Quản lí Lý nói với cô : Cô là người mới, rất thích hợp làm việc này, giúp tổng giám đốc sắp xếp lại tài liệu, còn quét dọn văn phòng một chút, bởi vì tổng giám đốc không thích người quét dọn vào phòng làm việc của anh.

Lúc Bạch Tuyết vào phòng làm việc của tổng giám đốc báo cáo, tổng giám đốc ra ngoài vẫn chưa về, cho nên Bạch Tuyết đành phải thu dọn một chút trước.

Nhìn văn phòng được trang trí rất có cá tính, giám đốc không có ở đây, cô cũng không có việc gì để làm, chỉ là quét dọn một chút, sắp xếp cho căn phòng trở nên thu hút hơn, là phong cách mà cô yêu thích , thở dài một hơi, e rằng vĩnh viễn mình cũng sẽ không có cơ hội có một gian văn phòng như thế này!

Haiz!

Càng so càng cảm thấy bực bội, thật không nên so sánh!

Ngay lúc Bạch Tuyết đang xuất thần, bỗng nhiên một giọng nói của đàn ông vang lên.

"Anh là ai?" Tuyết trắng lại càng hoảng sợ.

Người đàn ông này? Tại sao đôi mắt của anh ta lại giống Niệm Niệm như vậy?

Chẳng lẽ anh ta là?

Nhưng mà, cô không biết người đàn ông này!

Chỉ là, màu mắt của anh ta rất giống của Niệm Niệm? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Nhưng mà màu mắt xanh cũng không nhiều!

"Tôi là..."

Đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông rất giống con trai lớn của mình, chân tay Bạch Tuyết có chút luống cuống, nhất thời không biết cư xử như thế nào! Chỉ có thể kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt này.

Người này là tổng giám đốc của công ty -- Đoan Mộc, là một vị thần mặt lạnh, làm kinh doanh, làm PR (quan hệ xã hội), một chút cũng không không qua loa, rất là lợi hại.

Đoan Mộc kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy có chút không hiểu , phòng làm việc của hắn từ khi nào người khác có thể tùy tiện đi vào?

Đoan Mộc quan sát Bạch Tuyết, vẻ mặt của người phụ nữ này giống như gặp phải quỷ, hắn trưởng thành khó coi như vậy sao? Hắn tự cho là tướng mạo của mình không hề phụ lòng mọi người, coi như là đẹp trai phong độ.

Vậy mà, vẻ mặt của người phụ nữ này là như thế nào ? Không khỏi có chút bất mãn!

"Ai cho cô vào đây?" Đoan Mộc nhíu lông mày, lời nói có chút lạnh như băng, .

Bạch Tuyết thu hồi vẻ kinh ngạc , nở nụ cười ngọt ngào: "Ngài khỏe chứ, tôi là trợ lý mới tới."

Đoan Mộc có chút thắc mắc nhìn Bạch Tuyết, thì ra chính là cô, anh hai muốn mình chiếu cố cô gái này, không nghĩ tới vẫn là một cô gái nhỏ, rất đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, khiên cho người ta kìm lòng không được chìm đắm trong giọng nói của cô!

Lúc này Đoan Mộc bắt đầu dò xét Bạch Tuyết, cô bé này ngoại trừ dáng vóc nhỏ bé đáng yêu, thật ra cũng không có cái gì đặc biệt!

Bạch Tuyết bị anh ta nhìn chằm chằm, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi, Niệm Niệm cùng người đàn ông này có đôi mắt rất giống nhau.

Chẳng lẽ là người đàn ông này đã làm cô mang thai?

Thật ra, đôi mắt của Đoan Mộc vốn dĩ không hề giống Niệm Niệm, là do Bạch Tuyết nuốt Kim Đan, sinh ra ảo giác, bây giờ cô là người phàm, đối với Kim Đan một mực bài xích, nên mới có thể sinh ra ảo giác, cũng vì thế mà tính cách của cô cũng thay đổi rất nhiều.

"Là anh?" Bạch Tuyết nghi ngờ hỏi.

"Là tôi, làm sao vậy?" Đoan Mộc không hiểu tại sao Bạch Tuyết lại hỏi hắn như vậy? Nhưng vẫn không quan tâm trả lời một câu.

"Tại sao phải làm vậy?" Bạch Tuyết hỏi.

Nụ cười ngọt ngào ban nãy biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, điều này khiến cho Đoan Mộc khẽ giật mình!

Đây là tình huống gì?

Bọn hắn biết nhau sao?

Hay là anh hai đã từng nói cho Bạch Tuyết về chuyện của hắn? Nếu không thì tại sao cô ấy lại hỏi như vậy? Dường như ý nói một việc nào đó.

"Là việc gì ?" Đoan Mộc có chút không hiểu hỏi.

"Là việc gì? Anh thật khốn khiếp -- "

Theo sau đó chính là.

"BA~ --" Trên khuôn mặt đẹp trai của Đoan Mộc in năm ngón tay.

Đoan Mộc tỉnh mộng!

Cái gì?

Người phụ nữ mà anh hai yêu thích thật dã man!

Mới vừa rồi còn làm bộ dáng thục nữ, như thế nào chớp mắt một cái lại biến thành một người phụ nữ bưu hãn như vậy!

"Chị dâu, vì sao lại đánh em?" Đoan Mộc chưa bao giờ chịu ủy khuất như hôm nay! Nếu như không là vì cô là chị dâu, hắn sẽ lột…lột sạch quần áo của cô! Lột da thì không được!

Đại ca quan tâm tới người phụ nữ này như vậy, hắn mà lột da chị dâu, đại ca sẽ giết hắn!

"Cái đầu anh, tại sao anh lại muốn vứt bỏ vợ con?" Bạch Tuyết phẫn nộ nhìn Đoan Mộc, cô một mực nhẫn nhịn, vì sao khi cô sinh ra đứa nhỏ, người đàn ông này liền không thấy tăm hơi? Cô đã thề, nếu có một ngày nhìn thấy người đàn ông làm cho cô mang thai, cô nhất định sẽ cho hắn một cái bạt tai! Trước phải hả giận rồi sau đó mới nói chuyện!

"Vợ con? Trước tiên chị hãy nguôi giận, em ra gọi điện thoại. " Đoan Mộc không hiểu, vợ con cái gì! Mặc dù hắn đẹp trai mười phần, con gái thích hắn cũng kết bè kết đội. Thế nhưng, đến nay hắn vẫn chưa kết hôn ! Vợ con ở đâu ra?

Đoan Mộc rời khỏi .

"Này? Anh hai, chuyện này là như thế nào? Chị dâu chào hỏi bằng phương thức quá đặc biệt ! Cho em một cái bạt tay! Trừ anh ra, chị dâu là người thứ hai đánh vào mặt em! Hai người thật sự là trời sinh một đôi. Đều kỳ lạ cổ quái!"

Đoan Mộc sờ lên mặt ủy khuất nói. Chỉ khi ở trước mặt anh hai hắn mới nói nhiều như thế, trước mặt người ngoài hắn chính là một vị thần mặt lạnh, cùng Lãnh Dạ là người như nhau, chỉ là vị thần mặt lạnh gặp Lãnh Dạ liền không chống lại được ! Xem ra sau này ở trước mặt Bạch Tuyết cũng không thể chống lại được !

"Không được phép gây rắc rối cho anh, không được phép để cho cô ấy biết quan hệ của hai chúng ta, cô ấy, giao cho em , rèn luyện cô ấy thật tốt. Thế nhưng, không cho phép làm cô ấy mệt mỏi, nếu không em sẽ biết tay!"

Đối phương nói xong, liền cúp máy.

Đoan Mộc bi thúc nhìn điện thoại di động, nhiệm vụ này cũng quá khó khăn rồi! Còn không bằng để hắn làm nhiệm vụ ám sát còn thoải mái hơn mái.

Hừ!

Anh hai tự xử lý được cô gái này, liền giao cho hắn? Đây không phải là hại hắn sao!

Lại một lần nữa, trở lại phòng làm việc, vẻ mặt hắn hết sức nghiêm nghị, bản thân cố gắng bình tĩnh.

"Cô, nếu là nhân viên mới tới, phải làm việc cho tốt, chuyện vừa rồi quên đi!" Đoan Mộc trong lòng thấp thỏm không yên!

Không ngờ.

"Cảm ơn tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ làm thật tốt." Bạch Tuyết nhìn Đoan Mộc mỉm cười ngọt ngào, Đoan Mộc sợ tới toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, chẳng lẽ lại muốn như vừa rồi? Trước mỉm cười, sau đó chính là một bạt tay!

Hắn cảnh giác lui về phía sau một bước, tìm cho mình một khoảng cách an toàn.

"Ừ, đã biết, đi làm việc đi." Đoan Mộc giả vờ bình tĩnh lạnh giọng nói.

"Vâng, tổng giám đốc." Bạch Tuyết xoay người đi làm việc .

Lúc này, Đoan Mộc là bó tay, không hiểu gì cả!

Thật ra, Bạch Tuyết đã không còn bị ảo giác nữa, bởi vì kim đan gây lên ảo giác, nhưng mà thời gian gây ra ảo giác rất ngắn liền biến mất.

Bạch Tuyết trải qua ngày đầu tiên làm việc rất vui vẻ.

Đoan Mộc cũng len lén quan sát Bạch Tuyết một ngày, nhân viên phía dưới ai ai cũng đều biết tổng giám đốc bị trợ lý mới đánh, bọn họ cũng đem mối quan hệ của hai người ra bàn tán, đoán già đoán non!

Là nhân tình của nhau!

Nếu không, ai dám đánh người lãnh đạo trực tiếp của mình!

Trừ khi là không muốn tiếp tục làm việc !

Chẳng ai có thù oán với tiền cả!

Cho nên chỉ có một cách giải thích, chính là Bạch Tuyết là người con gái mà tổng giám đốc yêu, không ngờ vị thần mặt lạnh mà cũng có khắc tinh, lại là một cô gái còn nhỏ tuổi, chẳng biết rằng, cô gái còn nhỏ tuổi trong mắt bọn họ đã là mẹ của ba đứa nhỏ.

Sau khi Bạch Tuyết trờ về , nhìn thấy một bàn món ăn ngon , trong lòng rất hài lòng.

"Lãnh Dạ, anh làm rất tốt, tôi quyết định, tiền lương mỗi tháng sẽ cho anh thêm 500 đồng, tổng cộng là 1500 đồng." Bạch Tuyết cười ha hả đi rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn, cô đã đói bụng.

"Vì sao tăng thêm tiền lương cho anh?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.

"Tổng giám đốc nói tôi làm việc chăm chỉ, mỗi tháng cho tôi 6000 đồng, tôi tính toán một chút chi phí nuôi bọn nhỏ, lại bỏ tiền sinh hoạt, đem tiền tiêu vặt chia ra, còn dư ra 500 đồng, liền cho anh ." Bạch Tuyết rất hào phóng nói, sau đó cùng bọn nhỏ dành giật đồ ăn, bởi vì Lãnh Dạ làm cơm thật sự là ăn rất ngon , cô không dành giật thì sẽ không được ăn, thật không hiểu nổi mấy đứa nhỏ này tại sao lại tham ăn như vậy?

Bạch Tuyết chia tiền lương ra làm đôi, lấy ra để chi trả phí sinh hoạt, bọn nhỏ cần dinh dưỡng, hơn nữa lượng cơm ăn cũng rất nhiều, cô không thể bạc đãi bọn nhỏ.

Sau khi ăn xong.

"Không ngờ có loại công ty như thế này, phát tiền lương trước rồi mới làm việc, bọn họ không sợ tôi cầm tiền bỏ chạy! Đương nhiên tôi sẽ không chạy, chẳng qua người khác lại rất khó nói!

Anh xem, đây là 6000 đồng tôi kiếm được, đây là 1500 đồng tiền công của anh, 3000 đồng này anh cũng cầm đi, đây là tiền sinh hoạt một tháng của chúng ta, anh nhất định phải nhớ thật kỹ, không được phép bạc đãi các con của tôi, đương nhiên các con của tôi cũng không phải là dễ khi dễ , cái này tôi yên tâm 100%." Bạch Tuyết cười ha hả đếm còn lại 1500, trong lòng hạnh phúc , không thể không vui, đây là lần đầu tiên cô kiếm được tiền.

Trong lòng Lãnh Dạ đau xót, bọn họ là vợ con của anh, từ khi nào cuộc sống cần phải tiết kiệm như vậy!

Thứ anh không thiếu chính là tiền!

Thế nhưng, cô gái nhỏ đã muốn tự lực cánh sinh, để cô ra đời rèn luyện bản thân! Tích lũy thêm một chút kiến thức bên ngoàicũng không phải là chuyện xấu.

Trên lầu.

Bạch Tuyết đang ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ khoảng khắc thoải mái.

Bỗng nhiên, trong đầu xuất hiện một hình ảnh, Lãnh Dạ và rất nhiều cô gái trẻ đẹp ở cùng một chỗ với nhau, chỉ là, những cô gái đó mặc đồ rất kỳ quái, hình như không phải thời đại bây giờ. Thế nhưng, mỗi người đều có dáng người xinh đẹp, khuôn mặt mỹ lệ, Lãnh Dạ trái ôm phải ấp, hôn hết người này đến người kia.

Bạch Tuyết bỗng nhiên mở to đôi mắt, tức giận rời khỏi bồn tắm, cầm một cái khăn tắm quấn quanh người, đi xuống lầu.

Lãnh Dạ đang xử lý công sự, bọn nhỏ đều ở trên lầu chơi đùa, gần đây anh luôn ở bên vợ con, nên còn rất nhiều công sự đều chỉ có thể gom góp lại xử lý một lần.

"Lãnh Dạ —— anh là tên khốn khiếp! Hỗn đản, sau này không cho phép anh *** tôi, buồn nôn!" Bạch Tuyết phát bực một trần, xoay người chuẩn bị rời khỏi, Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, tóc ướt sũng, đuôi tóc còn đang nhỏ nước. Bàn chân trần trụi, hai tay chống nạnh, giống như người đàn bà chanh chua.

Lãnh Dạ sao có thể để Bạch Tuyết mắng xong liền bỏ đi như thế!

"Sao vậy? Mắng người xong liền muốn bỏ đi?" Lãnh Dạ ngửi một chút mùi thơm trên cơ thể của cô.

"Lấy cái miệng thối của anh ra ——" Bạch Tuyết thở phì phò quát.

"Cô gái nhỏ, tại sao em lại nổi điên?" Lãnh Dạ phát hiện cô gái nhỏ càng lúc càng kiêu ngạo!

"Tôi chưa từng thấy qua loại đàn ông không biết xấu hổ như anh, một lúc chơi đùa nhiều người phụ nữ như vậy, năm? Không, là sáu —— anh không sợ bị AIDS sao? Không được, tôi muốn đi gặp bác sĩ, thật không nghĩ tới bề ngoài anh đẹp như thế nhưng bên trong lại bẩn thỉu như vậy!"

Lãnh Dạ nhíu nhíu chân mày, cô có ý gì? Sáu? Sao cô có thể biết anh có sáu người phụ nữ?

Không tệ, ở yêu giới, có sáu vị phi tử được anh sủng ái. Cô là làm sao mà biết được?

"Anh trầm mặc thì chuyện này đúng là có thật, vì sao anh lại ác tâm như vậy?" Bạch Tuyết hối hận ngày đó ở trong phòng tắm bị anh ***, bây giờ hối hận muốn chết!

Lãnh Dạ im lặng! Mặt trở nên đen!

"Anh xem tôi là dạng phụ nữ tùy tiện như vây đúng không? Tôi hận anh chết đi được, tôi có người đàn ông, người đàn ông của tôi rất nhanh sẽ trở về đây, người đàn ông của tôi rất lợi hại, anh đi đi, nếu không anh ấy sẽ đánh chết anh, mau cút ——" Bạch Tuyết càng nói càng tức giận.

" Đủ chưa?" Lãnh Dạ lạnh giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.