Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 216: Chương 216: Lãnh Dạ khom lưng




“Là vậy, khẩu vị cái kia của chị dâu, không đổi không đổi!” Đoan Mộc an ủi.

“Không được! Không thể để cô ấy được tiện nghi, lão Tam, hôm nay em tiếp tục kêu Bạch Tuyết đến công ty của anh, bản thân anh muốn nhìn xem trái tim cô ấy là cái gì mà rốt cuộc lại muốn hạ dược anh!” Lãnh Dạ lạnh giọng nói.

“Đại ca yên tâm, tất cả sẽ dược sắp xếp thích hợp.” Đoan Mộc đứng thẳng dậy, nghiêm người cúi chào.

Lãnh Dạ kéo khóe miệng nở nụ cười

“Nghìn vạn lần không thể để chị dâu em phát hiện ra anh, bằng không em sẽ không tốt.” Lãnh Dạ nhắc nhở nói.

"Đó là, đương nhiên. Chị dâu lợi hại em đã cảm nhận được rồi! Lão Nhị, anh có biết hay không chị dâu lần đầu tiên nhìn thấy em liền cho em đây chính là cha của con chị ấy!" Đoan Mộc vui cười nói xong.

“Đồng cảm đồng cảm, chị dâu là một người phụ nữ lợi hại, bái phục! Đại ca, anh rốt cuộc đem chị dâu từnơi nào tới đây? Quả thực là cực phẩm, một kẻ dở hơi.” Quan Phàm hỏi, trong con ngươi lộ vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Lãnh Dạ không nói!

Bạch Tuyết làm thế nào mà để cho những người như bọn họ biết được, vì người con gái này anh đã hao phímột ngàn năm, lúc này đây nếu không đem cô giấu kĩ, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô! Mẫu Đơn tiên tử sẽ không có cơ hội khôi phục tiên vị!

Cho nên, Bạch Tuyết nhất định phải duy trì một cách chặt chẽ bên cạnh anh, hiện tại cô là con người, chuyệnnày đời đời kiếp kiếp cô đều không biết được, nếu có một ngày toàn bộ nguyên thần của cô trở lại, Lãnh Dạ sẽ vẫn tiếp tục bảo vệ cô, đên khi nguyên thần cô ấy trở về chỗ cũ.

Chỉ là, không biết khi nào ngày đó tới?

“Đại ca?” Quan Phàm khẽ vỗ vai Lãnh Dạ.

“. . . . “ Lãnh Dạ xem hai người bọn họ, ở chỗ này tuy bọn họ là con người, nhưng mà anh không phải không tin tưởng bọn họ, bởi vì bọn họ là anh em của anh. Nhưng mà, mẹ của anh!Vì sao cuối cùng ở thời khắc mấu chốt lại bỏ anh mà đi, còn phản bội lại anh? Mẹ biết rõ Bạch Tuyết đối với anh quan trọng thế nào, mẹ vì sao còn muốn làm vậy?

Lãnh Dạ đau lòng, ngửa đầu, uống môt ngụm rượu lớn.

“Đại ca. . . . trong lòng không thoải mái?” Đoan Mộc đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ lắc đầu, trong lòng không thoải mái chính anh giải quyết không được, huống hồ là bọn họ!

“Đại ca, chị dâu sẽ nhớ ra anh, đừng buồn . . . .” Đoan Mộc biết Bạch Tuyết bởi vì sinh con tạm thời mất trí nhớ, quên đại ca, cho nên đại ca mới đau khổ như vậy?

Thực ra, đó cũng là một nguyên nhân làm Lãnh Dạ đau lòng, anh thương yêu nhất là hai người phụ nữ, trái tim đều xa cách anh!

“Đi thôi!” Lãnh Dạ nói, sau đó xách áo khoác, cô đơn rời đi.

Đoan Mộc và Quan Phàm không hề động, nhìn Lãnh Dạ rời đi không chớp mắt.

“Chuyện tự hại người rất nặng!” Quan Phàm nói.

“Một người đàn ông như thế, vì một người phụ nữ mà khom lưng!” Đoan Mộc đau lòng nói.

Lãnh Dạ yêu Bạch Tuyết, bọn anh có thể tưởng tượng, đây là một phần đã bị vùi lấp hơn một ngàn năm.

Hơn một nghìn năm trước, Mẫu Đơn tiên tử yêu Lãnh Dạ.

Nhưng mà, Ngọc Đế không cho phép, Mãu Đơn tiên tử dũng cảm làm trái lời to gan theo đuổi tình yêu thuộc về mình, cuối cùng, lại bị Ngọc Đế giáng xuống trần chịu phạt.

Tuy là một phần yêu sắc đẹp, nhưng mà, một ngàn năm sau, đây là cơ hội cuối của Mẫu Đơn tiên tử, chỉ cần cô một lần nữa tình nguyện yêu Lãnh Dạ, hơn nữa vì Lãnh Dạ tình nguyện sinh con, đứa bé của bọn họ có thể vĩnh viễn phong ấn Ma vương, đến lúc đó Mẫu Đơn tiên tử liền lập công lớn. Ngọc Đế sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Hơn nữa còn đồng ý cho bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng mà điều kiện trước tiên là Lãnh Dạ muốn thời diểm Bạch Tuyết còn là người phàm phải khiến cho cô yêu anh. Nhưng mà muốn cho cô tiếp nhận chuyện Lãnh Dạ không phải là người mà là sói.

Lãnh Dạ có thể không vội sao?

Nhưng mà, loại chuyện này không thể vội vàng được!

Tim của anh đã bị Bạch Tuyết giam giữ, anh không muốn tổn thương Bạch Tuyết, không muốn hù dọa đến Bạch Tuyết, cho nên anh vẫn luôn che giấu chuyện anh là sói!

Còn nhớ, thời gian mới xuống nhân gian, Lãnh Dạ đặc biệt đi tới âm phủ tra xét sổ sách sinh tử, kiếp này Bạch Tuyết chính là tâm tâm niệm niệm đó, lúc trước Lãnh Dạ còn nghi ngờ, vì Bạch Tuyết nhát gan sợ phiền phức, kiếp trước cô không sợ trời không sợ đất, vừa thấy chính là Mẫu Đơn tiên tử nhân hậu.

Nhưng mà, Bạch Tuyết này không giống Mẫu Đơn tiên tử !

Hiện tại, Lãnh Dạ không cho là như vậy. Bạch Tuyết thay đổi, cô đã không phải là Bạch Tuyết yếu đuối trước kia, cô đã có bóng dáng của Mẫu Đơn tiên tử.

Lãnh Dạ không biết nên vui hay nên buồn!?

Một người con gái, làm cho anh yêu hai lần, hai kiếp, con trai nói sẽ làm cho mẹ yêu lại cha là anh, trong lòng anh chua xót, lại yêu một lần?! Chính là ba lượt rồi!

Tim của anh hơi mệt, nhưng mà, anh nhất định phải kiên trì.

Bời vì từ trước, tim của anh không đủ kiên trì, cho nên Mẫu Đơn tiên tử mới ở thế gian đợi anh một ngàn năm, giờ phút này rốt cục hiểu được cô gái này đáng giá để cho anh trả giá, đau lòng ấy tính là cái gì?

Tim của anh đau cùng Mẫu Đơn tiên tử trải qua cuộc sống này đau khổ như thế nào coi như nhau.

Lúc này Bạch Tuyết mất trí nhớ, nhưng mà, mục tiêu mất trí nhớ chỉ có anh! Lãnh Dạ xác định đây là trên trời gây cho Bạch Tuyết kiếp nạn này, đây là thử ý chí của bọn họ, bọn họ yêu nhau rốt cuộc có trải qua được thử thách này không?

Lãnh Dạ yên lặng gặp Bạch Tuyết cùng nhau đi qua, kiếp nạn mơ tưởng ngăn cản anh yêu Bạch Tuyết.

Trở lại biệt thự, Bạch Tuyết còn đang ngủ.

“Mẹ?”

“Mẹ? Đói bụng.” Thiên Tầm tức giận nói.

“Ừ. . . . “ Bạch Tuyết mơ mơ màng màng ừ một tiếng.

“Mẹ, nên đi làm nha?” Thiên Tầm nhìn đồng hồ trên đầu giường nói.

“Cái gì?” Bạch Tuyết thoáng chốc bật dậy, gãi đầu, nhìn đồng hồ.

“Xong rồi, muộn, muộn . . . . “ Bạch Tuyết hốt ha hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh.

Bọn nhỏ nhìn thấy bộ dạng của mẹ, xem chừng bữa sáng mình phải tự làm rồi.

Đói bụng rồi, xem ra mình phải làm ăn rồi! Dù sao việc này cũng không khó đối với bọn họ, lúc trước mẹ sinh 2 em liền hôn mê bất tỉnh, là chính mình nấu canh gà cho mẹ, xem ra vẫn phải tự lực cánh sinh rồi. Ai ngờ, đi xuống dưới lầu, bọn nhỏ mới phát hiện Lãnh Dạ đang ở dười nhà bếp.

“Chú đến khi nào vậy? Vừa rồi cháu xuống nhà bếp, còn không có ai?” Niệm Niệm tò mò hỏi.

“A, Niệm Niệm hả, chú vừa mới đến, đang chuẩn bị bữa sáng, rất nhanh sẽ xong thôi.” Lãnh Dạ quay đầu cười, sau đó lại tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho vợ con.

“Cảm ơn chú.” Niệm Niệm nói xong liền rời đi, Lãnh Dạ nghe Niệm Niệm đối với anh nói cảm ơn, giật mình, đây là lần đầu tiên Niệm Niệm đối với anh có ấn tượng tốt, nở nụ cười . . . .

Bạch Tuyết vội vàng chạy xuống lầu, nghe được phòng bếp có tiếng nói, vù vù chạy vào.

“Lãnh Dạ, anh có ở nhà hả, tôi đi làm, bye bye, vất vả cho anh.” Bạch Tuyết nói xong liền rời đi.

Sau khi Lãnh Dạ làm xong bữa sáng, đưa Liễu Bạch Hồ tới, để cho hắn chăm sóc bọn nhỏ, anh thì đi đến công ty.

Công ty, trong văn phòng Đoan Mộc.

“Tổng giám đốc, anh nói để cho tôi đi tới tập đoàn Sói thị, có phải là tổng giám đốc họ Sói kia nói với anh cái gì không?” Bạch Tuyết có chút lo lắng chuyện hôm qua bị người đàn ông kia biết được, trong lòng có chút chột dạ.

“Thư kí Bạch, là cô suy nghĩ quá nhiều, chúng ta có một hạng mục bên công ty kia, tôi phải cử người đại diện qua bên công ty kia xem, phương án cụ thể đã nghĩ xong, cô cầm cái này qua bên kia đưa cho họ. Nhớ kỹ, hạng mục này tuy không lớn, nhưng mà đây là thời gian khảo nghiệm của cô, cô hãy làm tốt.” Đoan Mộc nghiêm túc nói.

“Vâng, tổng giám đốc, tôi nhất định làm tốt, ngài yên tâm, tôi đi liền.” Bạch Tuyết tiếp nhận tư liệu, cao hứng cúi đầu, sau đó rời đi.

Sau khi nhìn thấy Bạch Tuyết rời đi, trong lòng Đoan Mộc một lần nữa cảm giác trống trơn.

“Chị dâu, hi vọng có một ngày chị có thể biết được tất cả mọi chuyện xảy ra? Đừng có trách em, em là vì muốn tốt cho đại ca, đại ca thực sự yêu chị, chị nhất định thuộc về một người đàn ông như đại ca!”

Bạch Tuyết đi vào tập đoàn Sói thị, thư kí nói tổng giám đốc đang họp, mời cô đến phòng tiếp tân chờ một chút.

Lãnh Dạ tự nhiên cảm giác được cô gái của anh đến, cho nên cuộc họp rất nhanh kết thúc, anh không lập tức đi tìm Bạch Tuyết.

“Thư kí Lý, cô dẫn Bạch tiểu thư đến đây.” Lãnh Dạ phân phó nói.

“Vâng, tổng giám đốc.” Thư kí Lý cúi đầu rời đi.

Đi vào phòng tiếp tân.

“Bạch tiểu thư, tổng giám đốc mời cô đến phòng thảo luận.” Thư kí Lý lễ phép nói, nhưng mà ngay lúc Bạch Tuyết đứng dậy, thư kí Lý nhìn đầy ẩn ý.

“Làm sao? Vẫn chưa từ bỏ ý định? Còn muốn làm người phụ nữ của tổng giám đốc chúng tôi!” Thư kí Lý châm biếm nói. Bởi vì ngày hôm qua thư kí Lý uống say, tự nhiên cho rằng bởi vì tổng giám đốc ngăn cản rượu mới có thể như thế, sự tình phía sau cô không biết xảy ra chuyện gì? Cho nên mới nói như thế, thử một chút xem tổng giám đốc hôm qua có đem cô gái này ăn sạch?

“Thư kí Lý, tôi tới là vì công việc, chuyện cô quan tâm tôi không thể trả lời, xin mới dẫn tôi tới phòng tổng giám đốc.” Bạch Tuyết không thích cảm giác bị người ta xem là tình địch, mặt lạnh, thản nhiên nói.

Tổng giám đốc đang đợi, thư kí Lý không giám chậm trễ lâu, trái lại dẫn Bạch Tuyết đến phòng tổng giám đốc.

Trong phòng tổng giám đốc, cái đệm giường cũng còn chưa hề rớt ra, màn hình lớn vẫn chưa đóng, phía trước là hình ảnh một người nước ngoài, xem ra vừa rồi là họp cùng người nước ngoài này.

“Tổng giám đốc, Bạch tiểu thư tới.” Thư kí Lý bình tĩnh nói. “Ừ, cô đi xuống đi.” Lãnh Dạ lạnh giọng nói.

“Vâng, tổng giám đốc.” Trước khi đi thư kí Lý lạnh nhạt nhìn lướt qua Bach Tuyết.

Bạch Tuyết đương nhiên không để ý đến người đàn bà bụng dạ hẹp hòi này.

“Tổng giám đốc Lãnh, chào ngài.” Bạch Tuyết lễ phép chào hỏi.

Bạch Tuyết ngồi xuống.

Chỉ có điều, mọi thứ trước mắt đều rất quen thuộc?

Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ nghiêm túc thu dọn tài liệu, còn có phòng tổng giám đốc này . . . .

"Nơi này . . . . " Bạch Tuyết như có điều gì nói.

"Làm sao?" Đang thu dọn tài liệu Lãnh Dạ ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tuyết.

"Hinh như tôi đã từng tới . . . . ."

"Bạch tiểu thư ngày hôm qua không phải vừa tới sao." Lãnh Dạ thản nhiên trả lời, không để ý Bạch Tuyết khóe léo biến hóa.

"Căn phòng của tổng giám đốc, cảm thấy rất quen thuộc . . . . "

Lãnh Dạ dừng lại!

Trầm tư suy nghĩ, cô gái này cư nhiên vẫn còn cảm giác quen thuộc, anh sở dĩ bảo thư kí dẫn cô đến chính là muốn xem cô còn nhớ hay không, tuy rằng không có chút hy vọng, nhưng mà, vẫn chính là cô có thể nhớ ra chút gì đó?

Lãnh Dạ không liếc nhìn Bạch Tuyết, vẫn lạnh nhạt như cũ, đưa tay cầm còn chuột tắt màn hình lớn, người nước ngoài trên màn hình lớn biến mất, màn hình trắng, cái gì cũng không có, Bạch Tuyết nhìn về chỗ trống màn hình lớn.

Tuy rằng màn hình lớn trống không, nhưng mà, Bạch Tuyết hình như bị một mảnh trắng hút vào, cô xem một chút hình ảnh quay về.

Hình ảnh nhanh chóng trở lại, Bạch Tuyết thấy được, thấy được, tuy là trên màn hình cái gì cũng không có, nhưng mà, cô thấy được . . . .

Hình ảnh giữa . . . .

Phòng tổng giám đốc rộng như vậy, người đàn ông ngồi trên ghế, bên cạnh, Bạch Tuyết bưng một ly nước đi tới, đặt bên cạnh anh, chỉ thấy người đàn ông này đưa tay vỗ đầu gối của mình, ý bảo Bạch Tuyết ngồi ở trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.