Đi tới phòng nhỏ của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, hai tay nâng cằm nhìn ra phía ngoài.
“Khi còn bé em cũng chỉ biết ngồi ở chỗ này nhìn ra phía ngoài, hi vọng có
một ngày mẹ sẽ xuất hiện, sau đó mang em đi, rời khỏi nơi này! Nhưng mà, em chờ một năm rồi lại một năm, mẹ vẫn không có xuất hiện, em luôn luôn đau khổ, cho đến đến khi có sự xuất hiện của anh, để cho em rời khỏi
nơi này, rời đi cái nhà này, không nghĩ tới lúc này em lại trở về nơi
này, lúc này tâm tình hoàn toàn khác nhau, em không có cô đơn ở đây,
không có tịch mịch ở đây, bởi vì em có anh, có bọn nhỏ, em rất hạnh
phúc. Tiếc nuối duy nhất mẹ em vẫn không có xuất hiện!
Có
một số việc, em luôn luôn hoài nghi, có thể mẹ cũng giống như em hay
không, bởi vì kiếm sống trải qua chuyện gì? Bên cạnh bà có người đàn ông che chờ cho bà như vậy hay không...
Biết anh, là chuyện đời này em hạnh phúc nhất.
Mà mẹ của em, bà có người đàn ông mình yêu không? Còn ba... Ông ấy không
xứng ... Lấy được tình yêu của mẹ! Khi còn bé em hận ông, hận ông vứt bỏ mẹ, hận ông có dì Mai!
Nhưng mà, hiện tại ông hối hận, em
tin tưởng trời cao có đức, nếu ông đã biết sai lầm rồi, sao emkhông
tha thứ cho ông ấy, cho nên em đã trở về. Ba cũng chưa bao giờ nói để
cho em về nhà, em biết ở trong lòng ông nghĩ, mong đợi em trở lại.
Nhưng mà, ông lo lắng em không muốn, cũng không muốn trở về, cho nên cái gì ông cũng không nói!
Bất kể như thế nào ông ấy cho em sinh mạng!
Em chỉ hy vọng, mẹ sẽ trở lại bên cạnh em, em phải nói cho mẹ là mẹ đã là
bà ngoại, em phải nói cho mẹ, em có anh và bọn nhỏ, nhất định mẹ sẽ vui
vẻ. Từ nhỏ em và mẹ tách ra, cho nên em quyết không cho phép các con của em tách khỏi em, anh sẽ bảo vệ chúng em đúng không?” Bạch Tuyết nâng
mắt ngập nước nhìn Lãnh Dạ.
Trong ánh mắt giống như có sợ hãi, giống như có rối rắm, giống như có mâu thuẫn, còn hỗn trộn đau lòng!
Ánh mắt của cô gái nhở làm cho trái tim Lãnh Dạ nhói đau, chẳng lẽ cô biết trước tương lai sẽ rất khó khăn!
“Mẹ sẽ trở lại...” Con ngươi của Lãnh Dạ thoáng qua một chút ưu thương, mẹ
là người vĩ đại, hơn nữa trong lòng con là tốt nhất. Nhưng mà, tại sao
mẫu thân anh ngay lúc thời điểm quan trọng anh còn tu luyện lại rời khỏi anh?
Lúc này, cũng trong lúc đó, khác biệt nơi ở.
Trong một sơn động.
Tối om một mảnh.
Ngay trong sơn động tối om, vụt lên hai tia sáng.
“Chủ thượng, là tôi vô năng, không thể bắt ba đứa sói con tới, nếu không
hiện tại Lang chủ có thể sống lại.” Nói chuyện là Tà Thần hắc ám, ngày
đó tập kích Lang Vương.
“Nó là con ta, ta không thể vì Lang
chủ, mà thật sự giết nó! Ta không hạ thủ được!” Nói chuyện chính là mẫu
thân của Lang Vương.
“Nhưng mà, chúng ta không có ba linh
đồng để tế cho Lang chủ, Lang chủ vĩnh viễn cũng không tỉnh được!” Hắc
ám Tà Thần bất đắc dĩ nói.
“Những năm này ta vẫn không có
buông bỏ, cho đến khi ba linh đồng kia trốn vào Thiên Sơn tu luyện, ta
không có cách nào bước vào Thánh Địa Thiên Sơn, cho nên ta luôn luôn
đợi, không nghĩ tới ba người bọn chúng lại tới nhân gian đầu thai! Càng
không có nghĩ tới bọn chúng lại đầu thai đến con của Lang Vương, thành
đời sau lang tộc!
Lang chủ ngủ say gần ngàn năm, ta không
thể bỏ qua, giết ba đứa trẻ lang tộc kia, Lang Vương vẫn có con, nó đã
có rất nhiều con, sẽ không quan tâm hy sinh ba đứa bọn chúng!
Bắt ba đứa trẻ kia là bắt buộc, chúng ta ra tay sẽ thành công, nhưng mà,
ngươi không được giết Lang Vương! Dù sao nó cũng là con ta, ta không thể vì cứu cha nó mà giết nó!” Mẫu thân Lang Vương nói.
“Nhưng
mà, Lang Vương sẽ không đứng nhìn, đó là con của ngài, tất nhiên ngài sẽ liều chết che chở, nhất định chúng ta phải nghĩ biện pháp tách bọn họ
ra, như vậy đối phó với ba đứa trẻ kia sẽ dễ dàng hơn!” Hắc ám Tà Thần
lạnh giọng nói.
“Hừ! Ba đứa nhóc con kia không thể xem
thường, lần trước giao thủ bọn họ mới sinh không lâu, pháp lực còn chưa
có khôi phục, hiện tại mỗi ngày ba đứa tiểu quỷ kia đều tu luyện, hiện
tại pháp lực gần như khôi phục bảy phần, mà bản thân bọn chúng ở trên
Thiên Sơn tu luyện ba trăm năm, hiện tại ăn thêm sữa của Mẫu Đơn tiên
tử, pháp lực cũng tăng lên theo không ít. Không thể khinh thường!”
“Vì Lang chủ, Hắc Ám tà thần nhất định sẽ vượt nước sôi lửa bỏng, không chối từ.” Hắc Ô cung kính nói.
“Rất tốt, ngươi đi xuống đi.” Hắc Ô rời đi.
Mẫu thân của Lang Vương đi tới một quan tài đá, mở ra, bên trong là một
khối tượng đá, tượng đá là tướng mạo mỹ nam, đây chính là phụ thân của
Lang Vương, chín trăm năm, Ma vương ra đời, mỗi nơi yêu giới bị hắn lấn
áp, chiếm đoạt.
Cuối cùng, Ma vương đi tới địa giới Lang
Vương, hắn cố gắng chiếm lĩnh cả lang tộc, là phụ thân của Lang Vương
liều chết quyết đấu với Ma vương, ngay thời khắc mấu chốt nhất, Mẫu Đơn
tiên tử xuất hiện, nàng ta thu phục Ma vương đồng phong bế phụ thân của
Lang Vương lại, chỉ vì Ma vương là ma, phụ thân của Lang Vương —— Lang
chủ là yêu, một bị băng ấn ở trong tòa băng, hơn nữa bị chú ngữ, trừ phi hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử và đứa bé tương lai của Lang Vương mới có thể
phá giải chú ngữ của tòa băng.
Vậy mà, phụ thân của Lang
Vương —— Lang chủ lại bị Mẫu Đơn tiên tử phong ấn, từ từ biến thành
tượng đá, hơn nữa cũng nhất định phải dùng máu của hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử và đứa trẻ tương lai của Lang Vương mới có thể cởi bỏ phong ấn, khôi phục hình người.
Mẫu Đơn tiên tử vốn làm phép thu phục Ma
vương, bất đắc dĩ ở dưới tình huống khẩn cấp mới hy sinh Lang chủ, cùng
nhau phong ấn bọn họ, nếu không Mẫu Đơn tiên tử không phải là đối thủ
của Ma vương, cũng là bởi vì lúc ấy Ma vương và Lang chủ đang giao thủ,
mới có thể bị Mẫu Đơn tiên tử thu phục, nếu không Ma vương sẽ đi chém
giết, đến lúc đó hy sinh chính là phụ thân của Lang Vương —— Lang chủ.
“Lang chủ, đã nhiều năm như vậy, người vẫn nằm ở chỗ này, đều vì Mẫu Đơn tiên tử đó làm hại! Năm đó, đại ca người là Lang Vương yêu Mẫu Đơn tiên tử,
Ngọc đế phản đối, bọn họ không nghe khuyên bảo, lại dám công khai làm
trái thiên ý. Vì vậy, chọc giận tới Ngọc đế, mới có thể trừng phạt yêu
giới chúng ta. Nếu không, tại sao người lại biến thành như vậy!
Từ nhỏ Lang nhi đã hỏi ta cha nó là ai? Làm sao ta có thể nói với nó,
người đã biến thành tượng đá! Đây đều là lỗi của Mẫu Đơn tiên tử!
Hi vọng Lang nhi nhà ta không nên trách mẫu thân lòng dạ ác độc, ai kêu
chỉ có máu của ba linh đồng kia mới cứu được người, chỉ cần người sống
lại, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, giết ba đứa trẻ kia, chúng ta có thể đoàn tụ!
Năm đó người bị phong ấn, Mẫu Đơn tiên tử cũng bị cách chức hạ phàm, đại ca người Lang Vương cũng rời yêu giới, đi
chung quanh tu hành, lưu lại cô nhi quả mẫu chúng ta! Cũng may Lang nhi
có chí khí, vẫn nghiêm túc tu luyện, cuối cùng cũng thành Lang Vương.
(=.= hình như tình yêu của Lang Vương và mẫu đơn có chút sai sai)
Nhưng mà, nó lại óc thể, nó lại có thể ở lại thế giới nhân loại không chịu
trở về yêu giới, ta cho là chẳng qua nó ham chơi, không nghĩ tới nó đang tìm hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử! Ghê tởm hơn chính là, hậu nhân Mẫu Đơn
tiên tử lại bị nó tìm được, hai người hoàn sinh đứa bé, ghê tởm hơn
chính là, đứa bé của bọn họ lại có thể là ba linh đông chuyển thế.
Chín trăm năm, ta hỏi thăm chung quanh, mới biết máu linh đồng có thể cứu
người, nhưng mà phải lấy máu của ba linh đồng đó huyết tế người, người
mới có thể sống lại!
Lang chủ, trên thế giới này thật sự có
chuyện trùng hợp như thế sao? Linh đồng ngàn năm hiếm thấy ít có, thật
vất vả tìm được, lại thành con của Lang nhi chúng ta, còn là cháu của
chúng ta!
Tạo hóa trêu ngươi!
Chẳng qua, vì Lang chủ, nhất định ta phải giết bọn họ, để cho người sống lại.” Mẫu thân của Lang Vương âm ngoan nói.
Bà chỉ biết là Lang chủ bị Mẫu Đơn tiên tử thu phục, hơn nữa phong ấn, căn bản bà cũng không biết tình hình lúc đó, là Lang chủ xin Mẫu Đơn tiên
tử động thủ, ông thà hy sinh mình cũng muốn vây khốn Ma vương.
Hơn nữa sau khi Ma vương và Lang chủ bị phong ấn, Lang chủ thỉnh cầu Mẫu
Đơn tiên tử không nên cởi bỏ phong ấn cho mình, nếu không lúc cứu ông
ra, Ma vương cũng sẽ tự do.
Mẫu Đơn tiên tử vì chuyện này,
vẫn đau lòng, nàng không muốn tổn thưuogn người vô tội, nhưng mà, nàng
là bị buộc bất đắc dĩ! Hơn nữa Lang chủ còn là em trai của người nàng
yêu.
Phần tình yêu của Mẫu Đơn tiên tử và Lang Vương, bị
chôn gần một ngàn năm, không biết chín trăm năm sau, Lang Vương tân nhậm cùng hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử có gặp khó dễ nặng nền không?
Mẫu thân của Lang Vương tức giận Lang Vương thích hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử, chẳng biết rằng, khi con trai của bà ngồi lên ngôi vị Lang Vương, thì
nhất định phải sẽ có gắn kết nhân duyên với Mẫu Đơn tiên tử, nhân duyên
của Lang Vương và Mẫu Đơn tiên tử sẽ luôn dây dưa không rõ.
Phần yêu này, đã chôn giấu gần ngàn năm, đã thâm căn cố đế, cũng chống lại sóng to gió lớn.
Ngay lúc mẫu thân của Lang Vương lên kế hoạch giết sói con, Lang Vương và Bạch Tuyết vẫn còn đang ở trong phòng nhỏ của Bạch Tuyết nói chuyện phiếm, Lang Vương nằm ở trên giường nhỏ của Bạch Tuyết, cầm một tập tranh của Bạch Tuyết mà đến ngơ ngẩn.
Bạch Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lát sau.
”Đây là tranh em vẽ sao?” Mặc dù Lãnh Dạ thản nhiên hỏi, nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất thâm thúy.
”Vâng.” Bạch Tuyết mở miệng, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, không chú ý đến sự thay đổi vẻ mặt của Lãnh Dạ.
”Đây là chuyện thật lâu lúc trước, vậy mà em còn nhớ.” Lang Vương cầm tập tranh, trên đó có ghi rõ ngày tháng, câu chuyện trong bức tranh rõ ràng là chuyện tình hai năm trước.
Cô gái nhỏ này lại vẽ lại một đêm kia của hai năm trước.
Đó là một buổi đêm tuyết rơi đầy trời, vì tìm kiếm Mẫu Đơn tiên tử anh đã đến nhân gian.
Anh đã vô số lần ở nhân gian tìm kiếm kiếp sau của Mẫu Đơn tiên tử, không biết lần này có thể như ý nguyện lấy được trái tim của Mẫu Đơn tiên tử, khiến cô cam tâm tình nguyện sinh con cho anh!
Đêm đó, anh cố ý đáp xuống cạnh Bạch Tuyết, hơn nữa còn cố ý biến thành sói con lăn lộn ở trong tuyết. Bạch Tuyết còn nhỏ nên tất nhiên không phận biệt được đâu là chó con, đâu là sói con? Cô ôm Lang Vương trở về nhà, giấu diếm người nhà len lén nuôi anh.
Khi đó Bạch Tuyết mỗi ngày cho anh tắm, sau đó, còn ôm anh ngủ chung, cùng anh làm trò chơi, chơi đùa.
Lang Vương rất là đau khổ, thân thể bị tiểu nữ nhân sờ tới sờ lui, dục hỏa khó nhịn!
Thật may vì mọi chuyện đều đã trôi qua rồi. Hiện tại, điều quan trọng nhất là anh phải nghĩ ra biện pháp làm sao để Bạch Tuyết chấp nhận anh, tình yêu của anh dành cho cô!
”Vâng? Anh nói gì?” Bạch Tuyết thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt hỏi.
”Đằng sau bức tranh này là một câu chuyện xưa đúng không?”
”Đúng vậy. Nhưng lại không có ai chịu tin tưởng câu chuyện xưa này của em!” Bạch Tuyết nhỏ giọng trả lời. Khi đó mặc dù cô còn nhỏ, nhưng cô không phải ngu ngốc, cô biết suy nghĩ, biết hồi tưởng, biết những chuyện cô đã trải qua sẽ không có ai tin tưởng!
Cho nên cô cái gì cũng không nói!
Vẫn giấu ở trong lòng.
”Anh tin tưởng em.” Lang Vương hiểu được ý nghĩ của Bạch Tuyết.
”Đây là chuyện của hai năm trước, em bị Lan Lan hãm hại, dì Mai đuổi em ra khỏi nhà, chưa đến nửa đêm thì không cho phép về nhà. Em không chỗ có thể đi nên lang thang đến gần công viên. Đêm đó tuyết rơi rất dày, trong công viên không có ai, em ngồi một mình trên ghế đá ở công viên thì bất chợt có một con chó nhỏ rất đáng yêu hấp dẫn em. Vì vậy, em đem nó ôm về nhà, giấu nó ở trong chăn, len lén cho nó tắm, chăm sóc nó, còn nó thì cùng em chơi đùa. Chúng em chơi cùng nhau rất vui vẻ.” Bạch Tuyết nhìn về phương xa, từng chút từng chút nhớ lại ký ức năm đó rồi nói.
Lang Vương nhíu mày, thì ra đêm đó cô bị mẹ kế đuổi ra ngoài!
Người đàn bà ghê tởm! Nếu như không vì phải tích đức để sớm ngày tu thành chính quả, anh nhất định bóp chết bà ta! Dám bắt nạt người phụ nữ của của anh!
”Sau đó, nó hình như là muốn mẹ… Ban đêm sẽ cắn... Cắn chỗ này của em...” Bạch Tuyết chỉ chỉ bộ ngực của mình, thẹn thùng nói.
Lang Vương đen mặt. Thật ra thì, nếu như không phải tại khi đó Bạch Tuyết luôn lấy bàn tay nhỏ bé vuốt ve anh, ôm hôn anh, lại còn ôm anh trong ngực cô mỗi khi đi ngủ, anh làm sao có thể không nhịn được mà hôn bánh bao nhỏ của cô!
”Cho đến có một hôm, em tức giận, đạp nó xuống giường, ai ngờ… Ai ngờ…” Bạch Tuyết hoảng sợ nhìn Lãnh dạ.
Lang Vương không chớp mắt nhìn Bạch Tuyết.
”Chó nhỏ chợt biến thành người, biến thành một người đàn ông, sau đó em bị dọa sợ nên ngất đi. Đến lúc em tỉnh lại, người đàn ông kia đã không thấy đâu. Em kể chuyện này cho cha em, ông ấy nói em đấy là do bị đói đến hôn mê, nói hươu nói vượn!”
Bạch Tuyết nghi hoặc nói. Thật ra thì, lúc đó cô cũng rất mơ hồ nên lập tức tin lời của cha. Nhưng theo thời gian trôi đi, cô từ từ hồi tưởng chuyện đó một lần lại một lần, cô mới dám chắc chắn chuyện đó là thật, cho nên cô mới vẽ những chuyện năm đó thành một bức tranh.
Lang Vương không nói lời nào, lâm vào trầm tư.
”Thật ra thì, anh cũng không tin phải không?” Bạch Tuyết thê lương nói, đây là sự thật, nhưng, sẽ không ai tin tưởng!
”Anh tin! Không phải anh đã nói có rất nhiều chuyện đến khoa học cũng không cách nào giải thích. Ví dụ như một số chuyện thần quỷ, yêu ma, khoa học cũng không cách nào giải thích.”
”Nhưng… thật sự có những thứ này sao?” Bạch Tuyết nghi ngờ hỏi.
”Ngay cả chính em cũng hoài nghi, người khác há lại tin tưởng những điều em nói? Tuy nhiên, sau này không cho phép em kể cho ai chuyện này, có biết không?” Lang Vương dặn dò, anh cũng không muốn để cho người khác biết anh lại có thể lúc “bụng đói ăn quàng”, ngay cả cô gái vị thành cũng ăn!
”Tại sao anh lại tin tưởng?” Bạch Tuyết hỏi.
”Bởi vì anh chính là…” Đúng vào lúc này…
”Thùng thùng...” Có người gõ cửa.
Bạch Tuyết tò mò đi mở cửa. Lãnh Dạ đang ở đây, ai lại dám tới gõ cửa? Cô nhìn ra người trong nhà đều sợ hãi anh.
Ai ngờ, mở cửa ra nhìn thì Bạch Tuyết thấy có một cái đầu nhỏ xuất hiện, lại thêm một cái đầu nhỏ, rồi lại một cái đầu nhỏ nữa xuất hiện.
”A? Các con? Các con đến đây bằng cách nào?” Bạch Tuyết giật mình nhìn bọn nhỏ, cuống quýt kéo chúng vào phòng.
”Niệm niệm, Thiên Tầm, vào đây nhanh lên!” Ức Ức đứng ở cửa gọi hai đứa bé còn lại đi vào.
Hai tiểu tử kia quệt mồm không tình nguyện bước đến.
”Niệm Niệm, Thiên Tầm, các con sao vậy? Tại sao không vui?” Thấy Bạch Tuyết mỗi tay ôm một đứa, Lãnh Dạ cũng rất tự nhiên ôm lấy Ức Ức.
”Mẹ, chú đẹp trai này thật sự là cha con sao?” Thiên Tầm không vui hỏi.
”Ừ, đúng rồi, anh ấy là cha các con.” Bạch Tuyết thành thật trả lời.
”Mẹ, vậy nếu chú ta là cha chúng con thì mẹ lấy chứng cứ ra chứng minh đi?” Niệm Niệm chìa tay nhỏ bé ra, chăm chú hỏi.
Chứng cứ?” Bạch Tuyết quẫn bách, chuyện này thì có chứng cứ gì? Cô cũng vừa tiếp nhận người đàn ông này, hiện tại bọn nhỏ muốn chứng cứ, trong lúc nhất thời bảo cô làm sao tìm ra được chứ!
Đúng lúc Bạch Tuyết khó xử không biết làm sao thì…