Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 27: Chương 27: Phiền toái




Bạch Tuyết cứ như vậy bị Lãnh Dạ bao vây thân thể, đến một cử động cũng không dám làm, bởi vì lo lắng nếu động chạm đến anh, chính mình sẽ lại mang đến phiền toái!

Tuy rằng Bạch Tuyết trừ những lúc thanh tỉnh ra thì đều thật biết điều, nhưng là khi đang ngủ cô liền muốn tìm chỗ ngủ thoải mái nhất để ngủ, cũng như cô đem cánh tay của Lãnh Dạ làm thành gối đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn còn gắt gao dựa vào trong ngực Lãnh Dạ , một cánh tay thì còn ôm ở phía sau Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết đang ngủ say , trong lòng thực hạnh phúc, người phụ nữ của hắn cuối cùng đã trở lại, mặc dù các cô không có giống nhau, nhưng là, hắn vẫn muốn có cô.

Sáng sớm.

Bạch Tuyết cảm giác như đang bị người khác nhìn chăm chú, chậm rãi mở mắt ra, trong lòng đang suy nghĩ nên cùng Lãnh Dạ chào hỏi như thế nào, thì ai ngờ?

"A --" Bạch Tuyết bị dọa nhanh nhẹn ngồi dậy, vốn tưởng rằng là Lãnh Dạ, ai ngờ lại là Lãnh Nguyệt, đều là con gái, nhưng mà cảm giác vẫn là rất khó sử, Lãnh Nguyệt có thể hay không nghĩ cô là một người không biết liêm sỉ vì nhờ vả anh trai cô mà làm những việc như vậy?

Bạch Tuyết kêu lên sợ hãi, Khiến Lãnh Dạ mở mắt ra, nhìn thấy là em gái tiến vào, thì lập tức lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Kỳ thật, Lãnh Nguyệt vốn ở ngay tại bên dưới lầu ,cô chính là tò mò anh trai mọi hôm luôn luôn dậy sớm hôm nay không biết vì sao mặt trời đã chiếu đến mông rồi mà còn không có dậy, không nghĩ tới là nhìn đến anh trai ôm chặt tiểu bạch thỏ ngủ

Kỳ quái là anh trai vốn không thích đem cánh tay làm gối đầu cho phụ nữ nằm, nhưng lần này rốt cuộc là làm sao? Cho nên cô mới tò mò như vậy nhìn đánh giá Bạch Tuyết không dời mắt , cũng bởi vậy Bạch Tuyết mới cảm giác được.

Bạch Tuyết hoang hốt ngồi dậy, chẳng biết rằng khuôn mặt cô bây giờ đang đỏ ửng, đợi cho cô kịp phản ứng ,thì cô lại cuống quít chui vào trong ổ chăn , Lãnh Dạ liền thuận thế ôm eo nhỏ của cô , Bạch Tuyết tuy rằng thật không hiểu anh ra sao, hiện có người thứ ba ở đây vậy mà anh còn làm như vậy, nhưng mà cô cũng không dám làm trái ý là bảo anh mau bỏ cánh tay không an phận ra, hoá ra Lãnh Dạ không chỉ có ôm, mà một tay còn cầm lấy một bên ngực, lại vừa xoa lại vừa nắm.

"Hai người cứ tiếp tục, thật có lỗi vì đã quấy rầy, em sẽ biến mất, biến mất!" Lãnh Nguyệt cúi đầu khom lưng đi nhanh ra ngoài, Bạch Tuyết rất muốn giải thích điều gì đó, nhưng mà lại không biết nên nói cái gì ? Miệng vốn mở ra rồi lại ngậm lại !

Sau khi Lãnh Nguyệt rời khỏi phòng, Lãnh Dạ liền nhìn cô. Chẳng lẽ đàn ông đều thích nơi đó, trừ bỏ có thịt là nhiều, ngoài ra cũng không có cái gì đặc biệt ?

Bạch Tuyết hiện tại rất là khó hiểu, cô bỗng nhiên thực thích cứ như vậy, bị anh thưởng thức, nhất là bị anh làm vậy.

Chẳng lẽ mình lại thích bị ngược đãi nhỉ !

Nội tâm thực rối bời!

Anh sẽ không bao giờ để ý đến cô, Anh hẳn chỉ là nhất thời cao hứng!

Bạch Tuyết nghĩ đến đêm qua anh thực dịu dàng, nhưng mà nhìn lại anh hiện tại, bỗng nhiên mới thấy cảm giác tất cả đều không chân thật!

Đơn thuần Bạch Tuyết hiểu , đàn ông khi đến thời điểm chinh phục người phụ nữ thì đều sẽ thực dịu dàng!

Nhất là Lãnh Dạ, anh vốn có bản tính của dã thú, cho nên mơi thường thường hay doạ nạt Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết tuy rằng rất sợ hãi, nhưng là vẫn nhỏ giọng hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

"Tôi làm sao có thể lại quay trở về đây nữa chứ?" Bạch Tuyết nhớ rõ cô đã đi ra khỏi nơi này , hơn nữa là đi về nhà , cô không nhớ rõ mình tại sao lại đến nơi đây ?

"Vì sao muốn tra tấn chính mình?" Lãnh Dạ ngẩng đầu hỏi.

"Ai sẽ làm vậy chứ!" Bạch Tuyết trả lời. Lãnh Dạ ngập ngừng một chút, trong lúc đó lập tức đem mặt dựa vào ngực của Bạch Tuyết , Bạch Tuyết nhìn không tới vẻ mặt của anh lúc này, nguyên lai người đàn ông này ở trước mắt chỉ để ý chính là thân thể của cô!

Cô chính là loại con gái vì tiền, có lẽ anh căn bản là rất khinh thường cô!

Lúc trước vì cha chủ động tìm đến amh, nên có phải hay không anh thực xem thường cô, bởi vì cô là vì ích lợi mà đến, khó trách anh luôn nói cô luôn đi quyến rũ anh!

Nếu anh nghĩ như vậy về cô, thì cô cũng không thể trách anh, việc này dù sao cũng là sự thật! Cô ngay từ đầu đơn thuần tiếp xúc với anh cũng là vì có mục đích, lúc này cô làm sao có thể hy vọng xa vời anh sẽ xem trọng cô dù chỉ liếc mắt một cái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.