Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 144: Chương 144: Sói tới




Cô gái khiến Khang Nghị động tâm lại có thể là bạn nhảy của em họ hắn, có lẽ còn có quan hệ với em họ?

Tâm không khỏi đau nhức!

Ông trời rất biết giày vò con người, hơn ba mươi năm, hắn rất bận rộn trong sự nghiệp, người nhà cũng vì hôn nhân của hắn mà lo lắng, thế nhưng hắn chính là miễn dịch đối với tất cả phụ nữ, không có cảm giác!

Kỳ thực, trong cuộc sống của hắn, hắn biết cũng không ít cô gái, đủ loại kiểu dáng, đủ phong tình vạn chủng, cũng có rất nhiều thanh thuần đáng yêu, lấy địa vị xã hội của hắn bây giờ, muốn cô gái gì không thiếu, nhưng hắn không có cảm giác!

Thế nhưng, ngay vừa rồi, tâm hắn bỗng nhiên dao động, bởi vì bạn nhảy của em họ mà động !

Đáng chết!

Nhịp tim đáng chết!

Hắn không muốn để em họ tổn thương, nhưng tâm của hắn giống như bị cái gì đó níu lại!

Khi vừa nhìn thấy Bạch Tuyết, tầm mắt của hắn chỉ có cô, tất cả mọi người bị hắn xem nhẹ .

Có lẽ là vừa ấn tượng đầu tiên của Khang Nghị đối Bạch Tuyết quá sâu khắc, cho nên khi Khang Cốc nói tới Bạch Tuyết, hắn không khống chế được vểnh tai nghiêm túc nghe tất cả về Bạch Tuyết, mặc dù biết hôm nay cô gái này có chuyện muốn phiền hắn, thế nhưng, hắn cũng không chán ghét, thậm chí là chờ mong.

"Anh? Bạn nhảy của anh đâu? Mang ra cho em nhìn với?" Khang Cốc nhìn bên người không Khang Nghị có cô gái nào, tò mò hỏi, hắn cũng biết ánh mắt anh mình cao hù người, cho nên hơn ba mươi còn chưa có kết hôn, nếu không đứa nhỏ cũng đã có!

"Anh... Không có bạn nhảy, em biết anh không thích khiêu vũ, nếu như hôm nay không phải ngày đặc biệt, anh sẽ không mở vũ hội này." Khang Nghị nói.

"Đây là việc đặc biệt gì mà khiến anh họ vĩ đại của em mở vụ hội vậy? Chẳng lẽ là có bạn gái?" Khang Cốc cười nói.

"Anh có bạn gái hay không em còn không biết?" Khang Nghị lạnh lùng đảo qua, ý là Khang Cốc biết rõ còn hỏi.

"Anh, rốt cuộc lúc nào anh mới cho tìm chị dâu cho em?"

"Trước kia là không có động tâm với cô gái nào! Hiện tại đã tuổi này, đâu còn cảm xúc mãnh liệt đó!" Khang Nghị có chút thất vọng, vẫn không có cô gái khiến hắn dộng tâm, hiện tại có, lại là bạn nhảy của em họ! Ông trời thật đùa giỡn.

"Làm cái gì? Bây giờ anh còn rất đẹp trai, chỉ là anh chướng mắt với những người đẹp đấy thôi! Anh là anh em, chẳng lẽ anh không nhìn thấy mấy con bươm bướm bay lượn xung quanh anh sao? Vì sao không bắt một con mang về nhà?" Khang Cốc hỏi.

"Muốn bắt, đã sớm bắt!"

"Đáng tiếc anh lại không thừa hưởng gen truyền lại!" Khang Cốc tiếc nuối nói.

"Tiểu tử thối, nói nhăng gì đấy!" Khang Nghị bị em họ chọc cười.

"Anh, em phải qua đó, lát nữa sẽ mang Bạch Tuyết đến tìm anh." Khang Cốc nói.

"Đi đi." Khang Nghị mỉm cười trả lời. Trong tròng mắt không khỏi tiện hâm mộ em trai ưu tú tìm được cô gái như vậy.

Khang Cốc xuất hiện, đương nhiên thành người bảo hộ Bạch Tuyết. Những người có ý đồ đối với Bạch Tuyết đều tránh xa, cũng đều hâm mộ ghen ghét nhìn thằng nhóc nhỏ tuổi này, xem ra cậu ta cũng có chút địa vị, vừa mới nhìn thấy cậu ta và Khang Nghị có quan hệ không bình thường, cho nên không người nào dám trêu chọc Khang Cốc.

Bỗng nhiên, hội trường vang lên tiếng vỗ tay, chỉ thấy Khang Nghị thân sĩ đi lên trước mic.

"Các phu nhân, các tiên sinh, Khang Nghị ở đây cảm ơn mọi người đã bỏ ra thời gian bận rộn để tới tham gia vũ hội, hôm nay mục đích của vũ hội chủ yếu là vì cảm tạ một nhân vật thần bí, qua nhiều năm anh đã luôn luôn ủng hộ công việc của chúng tôi, đã cống hiến rất nhiều đối với xã hội, tôi để tỏ lòng cảm tạ, mở ra vũ hội này, hi vọng mọi người thỏa thích chơi đùa, không cần gò bó, cảm ơn mọi người."

Nhưng vào lúc này, ở cửa dẫn tới một hồi xôn xao, dưới tình huống này, gây nên xôn xao, không phải là có người xấu mặt, chính là có nhân vật lớn tới. Xuất phát từ hiếu kỳ, Bạch Tuyết và Khang Cốc nhìn sang, hai người lập tức trợn tròn mắt.

Lãnh Dạ?

Anh tới?

Làm sao anh lại tới đây?

Khang Cốc nhìn người đàn ông bước vào, trong lòng có chút ảo não, sao người đàn ông này có thể xuất hiện? Hắn thật vất vả cùng Bạch Tuyết ra ngoài, người này lại có thể xuất hiện! Thực sự là âm hồn không tan!

Khang Cốc không ưa bộ mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ! Hờ hững, cao ngạo, bộ dạng ở trên cao! Anh ta đã bao nhiêu lâu không có xuất hiện ở những nơi này, giá trị con người anh ta rất cao, như vậy sợ là nơi này không vào mắt anh ta, anh ta vì sao lại đến? Chẳng lẽ anh ta chính nhân vật thần bí mà anh họ nói? Sẽ không trùng hợp như thế chứ!

Nhớ hai ngày trước hội trưởng thương nghiệp quốc tế tiếng tăm lừng lẫy mời Lãnh Dạ tham gia một yến hội, đều bị anh ta bỏ qua, như vậy vũ hội nhỏ này cũng nên trở về! Giá trị con người của người này rất cao, bình thường chưa bao giờ tham gia yến hội, mặc dù có việc không thể không tham dự, anh ta đều đơn giản lộ diện một chút, sau đó vội vã rời đi, không biết lần này anh ta sẽ ở lại bao lâu? Lúc này Khang Cốc, rất hi vọng anh ta mau rời khỏi.

Anh họ lại có thể mời Lãnh Dạ tới, anh ta thật đúng là tới, không ngờ mặt mũi anh họ lại lớn như vậy! Khang Cốc không ngừng kinh ngạc, người ở đây cũng đều kinh ngạc, không ngờ Lãnh Dạ sẽ đến vụ hội nhỏ này?

Không khỏi cảm thấy gia trị con người mình theo Lãnh Dạ đi lên .

Mỗi người đều nhếch miệng lên, lộ ra mỉm cười, hi vọng được ánh mắt Lãnh Dạ nhìn đến, để lại cho anh ta ấn tượng tốt.

Lãnh Dạ mặc một thân tây trang, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc, tuấn mỹ làm cho người ta khó có thể bỏ qua, có thể làm đàn ông hâm mộ, phụ nữ đố kỵ, ông trời thực sự là không công bằng, người đàn ông tuấn tú lạnh lùng như thế lại là người đàn ông hoàng kim, tài sản giàu có! Quá không công bằng, một ít người hận không thể đi gặp, cảm thấy mình ở trước mặt anh ta xấu hổ vô cùng!

"Các phu nhân, các tiên sinh, hôm nay quý khách đã đến, mọi người cũng đều thấy được, tôi vừa mới nói chính là tổng giám đốc tập đoàn Lang thị -- Lãnh tổng." Khang Nghị cũng có chút giật mình, bởi vì hắn nhận được điện thoại của trợ lý Lãnh Dạ, nói Lãnh tổng có khả năng không tới!

Không ngờ, anh ta vẫn tới, có chút ngoài ý muốn.

Bạch Tuyết kinh hãi, cô nhìn thấy Lãnh Dạ, thế nhưng, cô cũng nhìn thấy cánh tay nhỏ bé trên tay Lãnh Dạ.

Long tỷ lại có thể vô cùng thân thiết ôm cánh tay Lãnh Dạ đồng thời lên sân khấu, xem ra đêm nay cô ta là bạn nhảy cua Lãnh Dạ! Nhìn thấy Long tỷ rất vui vẻ, cười rất ngọt ngào, tâm Bạch Tuyết mơ hồ đau!

Hôm nay cô tới, gặp phải trường hợp này, có phải nếu cô không đến, anh cũng như vậy, anh ở bên ngoài đều thế này phải không? Bạch Tuyết trong lòng ê ẩm .

Nhìn thấy cánh tay kéo Lãnh Dạ, tròng mắt Bạch Tuyết giống như bị Long tỷ đam vào, đau đớn!

Ánh mắt Lãnh Dạ đảo qua toàn trường, hắn liền nhìn thấy có gái mặc xinh đẹp, thế nhưng, hắn lạnh lùng không có dừng lại trên người cô, chỉ liếc qua mà thôi.

Bạch Tuyết nhìn anh bị một số người nhiệt tình vây quanh, đương nhiên trong đó cũng có Long tỷ! Bạch Tuyết có chút mất mác, trong lòng bỗng nhiên có chút chán ghét, cô không còn tâm tình quản chuyện của cha, rất muốn rời đi! Muốn lập tức rời đi, ly rời khỏi nơi dối trá này,rời khỏi nụ cười giả dối!

Khang Cốc biết Bạch Tuyết khó chịu, săn sóc vỗ nhè nhẹ lên vai Bạch Tuyết, chẳng ngờ tay hắn vừa đụng tới Bạch Tuyết, một anh mắt lạnh lùng bắn tới, hận không thể bắn rơi cái tay trên vai Bạch Tuyết.

"Bạch Tuyết? Em không sao chứ?" Khang Cốc quan tâm hỏi.

"Xin lỗi, em có phải thất lễ hay không?" Bạch Tuyết si ngốc hỏi, lòng của cô, người của cô giống như khi Lãnh Dạ xuất hiện liền bị câu đi mất,bây giờ cô giống như cái xác không hồn!

"Anh cả,anh xem mẹ như vậy sao được? Như vậy làm thế nào đánh bại người phụ nữ kia!" Sói con số ba không phục nói.

"Đừng có gấp, có chúng ta đây!" Sói con số hai tàn khốc nói.

Thế là, vốn Bạch Tuyết mất mát, bỗng nhiên lên tinh thần gấp trăm lần, ưỡn ngực vểnh mông, giống như diễn viên muốn chuẩn bị lên đài biểu diễn, lòng tin gấp trăm lần.

"Khang Cốc, em không sao, yên tâm."

"Em thật không có chuyện gì chứ?" Khang Cốc hiếu kỳ hỏi, đây Bạch Tuyết hắn quen sao? Tám phần là bị Lãnh Dạ kích thích!

Lãnh Dạ bị mời lên đài nói chuyện, Long tỷ theo sát phía sau, kỳ thực, để Long tỷ làm bạn nhảy của Lãnh Dạ là Khang Nghị an bài, bởi vì Long tỷ khiêu vũ rất tuyệt, cho nên Khang Nghị cứ như vậy an bài, Long tỷ đương nhiên trong lòng mừng thầm đáp ứng. Chỉ là, mọi chuyện phức tạp bên trong không phải Khang Nghị biết, nếu như hắn biết Long tỷ và Bạch Tuyết còn có Lãnh Dạ giữa bọn họ có quan hệ phức tạp, Khang Nghị nhất định sẽ không an bài như thế, khiến Bạch Tuyết thương tâm!

Chỉ là!

Người không biết không có tội!

Lãnh Dạ nói chuyện, Bạch Tuyết không có nghe thấy, tròng mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay Long tỷ kéo tay anh, người phụ nữ này có ý gì? Cô ta không phải phụ nữ của Cung Hàn sao? Đáng ghét!

Mà Long tỷ biết quan hệ của cô và Lãnh Dạ, hiện tại cô ta làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô ta cũng thích Lãnh Dạ?

Lông mi Bạch Tuyết vụt sáng, trong lòng cấp tốc tự hỏi.

Nhưng vào lúc này.

Có người nói: "Khang tiên sinh, bạn nhảy anh đâu? Hôm nay anh là nhân vật chính, sạo có thể không mang theo bạn nhảy? Như vậy rất không lễ độ! Mọi người nói có đúng hay không a?" Người nói chuyện là một cảnh tư, trong lòng vẫn không phục Khang Nghị, thế nhưng hắn cũng có bối cảnh lớn, cho nên mặc dù xuống ngựa, cũng không sợ cảnh sát mới nhậm chức -- Khang Nghị.

Hắn ta nói như vậy, là cố ý, hắn biết Khang Nghị không biết khiêu vũ, hơn nữa không có bạn gái, cố ý cười nhạo anh ta ăn chay.

Ý là bên người không có phụ nữ!

"Này?" Khang Nghị hơi sững sờ, hôm nay hắn không tính sẽ nhảy, cũng không có muốn khiêu vũ, cho nên cũng không có tìm bạn nhảy, người tới đều mang một bạn nhảy, không có người nào thừa.

"Ha ha... Hóa ra cảnh tư của chúng ta không có cô gái nào nguyện ý nhảy cùng!" Hắn ta không khuất phục, tròng mắt Khang Nghị bắn ra lạnh lùng, người này thường xuyên cùng hắn đối nghịch, Khang Nghị vẫn biết người này là con trai của ân sư, cho nên vẫn nhường nhịn, hôm nay cậu ta thật sự là quá phận, thầm nghĩ: Đã cậu ta đã không cho mình đường lui, vậy dứt khoát sẽ không cho cậu ta đường đi, Khang Nghị đi xuống đài.

Hắn là chuẩn bị giáo huấn kẻ không biết trời cao đất dày này! Năm đó bằng vào cha mình cậu ta có lợi ngồi lên vị trí cảnh tư, về sau vẫn không có công, bị cách chức, hiện tại do hắn tiếp nhận chức cảnh tư, không ngờ từ đó cậu ta bắt đầu oán hận Khang Nghị, nơi chốn khó xử, Khang Nghị hôm nay không muốn nhịn nữa, hắn muốn thay ân sư giáo huấn tên khốn này.

Thế nhưng, ngay khi Khang Nghị đi xuống đài, Bạch Tuyết chậm rãi đi tối chỗ hắn. Cô nhợt nhạt cười, mỉm cười của cô chân thành, hơi nâng chân mày, phối hợp với đôi mắt hút hồn, tỏa ra sự phong tình khiến người kinh ngạc, trong nháy mắt, tâm Khang Nghị lại động, tâm hắn đã vì Bạch Tuyết mà động hai lần, trái tim đáng chết, động không phải lúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.