Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 128: Chương 128: Thả hổ về rừng




Lãnh Hạo lái xe, Lãnh Dạ và Bạch Tuyết ngồi phía sau, Cung Hàn thì ngồi phía trước.

"Cung Hàn, chờ một chút nữa nói chuyện thì đàng hoàng một chút, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi cảnh cáo cậu, nếu muốn sống lâu một chút, thì không nên nói hươu nói vượn! Tôi Lãnh Dạ hôm nay vì người phụ nữ của mình mà hạ mình cùng cậu, hi vọng tự cậu giải quyết cho tốt, nếu không... Hừ!" Ý Lãnh Dạ là nếu không chờ bọn họ đổi trở về, hắn sẽ làm cho Cung Hàn sống không bằng chết! Nhưng mà bởi vì Bạch Tuyết ở bên cạnh, nên hắn vẫn là nuốt xuống những lời như thế, vì thấy được Bạch Tuyết rất khẩn trương, nên hắn không muốn lại dọa đến cô!

"Đồ tự đại, tôi cũng là vì Bạch Tuyết mới cùng anh ở đây phí miệng lưỡi, chúng ta là nước giếng không phạm nước sông, anh nghĩ rằng tôi muốn cùng anh giao tiếp sao, tôi là muốn tiếp xúc với Bạch Tuyết, còn anh? Không có hứng thú!" Cung Hàn trả lời một câu.

"Hai người đều không cần nói nữa, nói chung đều là lỗi của anh, tôi căn bản là không biết anh, anh là ai tôi cũng không có hứng thú, mà tôi biến thành như vậy hoàn toàn là bởi vì anh, mà hiện tại tôi ngồi ở đây cùng anh đi gặp người kia? Anh nghĩ rằng tôi nguyện ý sao? Dừng xe, tôi muốn xuống xe, ai đi đường đấy!" Bạch Tuyết đột nhiên nóng nảy đứng lên.

"Tuyết nhi, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, ngoan, tôi sai rồi có được không?" Cung Hàn bỗng nhiên quay đầu lại nói, lúc này Lãnh Dạ và Lãnh Hạo đồng thời bắn qua hàn quang, hận không thể bóp chết cái tên mặt dày mày dạn này!

"Không được gọi tôi là Tuyết nhi, tôi và anh không quen!" Bạch Tuyết cơ hồ muốn khóc lên.

"Được được, tôi không gọi, tôi không gọi!" Cung Hàn nâng tay lên, biểu hiện bộ dáng rất nghe lời , mà Bạch Tuyết không hề nhìn hắn, hướng hai mắt nhìn ra ngoài.

Xe dừng lại ở bờ biển , nơi đàm phán lại là ở trên tàu.

Lãnh Dạ giúp Bạch Tuyết đeo một chiếc kính râm, sau đó mình và Lãnh Hạo cũng đeo một bộ, chủ yếu là lo lắng bị người khác nhận ra, mà hắn cũng không muốn cùng Cung Hàn có dính dáng!

Nói chung là, tất cả vì Bạch Tuyết.

Cung Hàn kéo Bạch Tuyết đi lên trên thuyền, đối phương nói rằng không muốn làm cho cảnh sát chú ý, cho nên chỉ có thể để mấy người đi theo lên thuyền, những người khác đều ở trên bờ chờ.

Thế là, Cung Hàn kéo Bạch Tuyết đi lên phía trước, Lãnh Dạ và Lãnh Hạo theo phía sau, nhìn lại chính là hai hộ vệ.

Bọn họ tổng cộng bốn người đi lên thuyền.

Lãnh Hạo lúc này, trong lòng cực kì bội phục Lãnh Dạ, trước đây Lãnh Dạ là người cuồng ngạo như vậy ,bây giờ vì một Bạch Tuyết, mà buông tha giá trị con người, cam nguyện trở thành hộ vệ, có thể thấy vị trí của Bạch Tuyết ở trong lòng anh có bao nhiêu nặng, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Lãnh Dạ vì Bạch Tuyết một mực đến thế giới nhân loại mà không trở về yêu giới, thậm chí là chờ cô chậm rãi lớn lên. Xem ra anh đối Bạch Tuyết yêu không phải người thường có khả năng tưởng tượng được! Lúc này, hắn cảm thấy không bằng!

Bọn họ đi vào khoang thuyền, nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở trên ghế, trong miệng ngậm xì gà, nhìn thấy bọn họ tiến vào, ánh mắt nhìn lướt qua, không có đứng dậy.

"Trước đây chỉ nghe nói Hàn ca thích muộn, ta còn chưa tin, hôm nay vừa thấy, quả là thế, nhưng mà... thời gian của tôi là vàng bạc, hôm nay tôi ở trong này đã lãng phí rớt một giờ, nên anh dù sao cũng phải cho tôi một lý do!" Người đàn ông nói xong một chân dùng sức đạp, một cái ghết xông thẳng qua Bạch Tuyết .

Lãnh Dạ nhanh trước một bước tiến lên nắm lấy.

"Đại ca mời ngồi." người đàn ông sửng sốt, nhìn lướt qua Lãnh Dạ.

"Tại sao không nói chuyện? Có phải sợ rồi hay không ? Không có việc gì, tôi là người rất dễ nói chuyện, chỉ cần anh đem cô nhóc bên cạnh cho tôi chơi đùa một chút, chuyện hôm nay coi như xong!" Vị hắc bang lão đại kia nói, một đôi mắt tam giác không ngừng nhìn chằm chằm thân thể Bạch Tuyết , cũng chính là Cung Hàn hiện tại .

Bạch Tuyết phẫn nộ, lại không biết như thế nào cho phải, chỉ là phẫn nộ nắm chặt quyền!

"Haizz-- xem ra ngài là coi trọng tôi ?" Không ngờ Cung Hàn đi lên phía trước, Lãnh Dạ cũng theo sau.

Hắn là không cho phép thân thể sạch sẽ của Bạch Tuyết bị người đàn ông đó sờ soạng được!

"Vẫn là cô nhóc thức thời! Không giống vài người kia..." Người đàn ông nói xong, liền hướng Cung Hàn đưa tay ra, chuẩn bị sờ khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng kia.

Lãnh Dạ vừa định ngăn lại, ai ngờ!

"Dừng tay -- "

Theo tiếng rống to.

Lãnh Dạ và Lãnh Hạo còn có Cung Hàn đều sửng sốt, người nói chuyện lại là Bạch Tuyết.

Trong giọng nói mang theo phẫn nộ, trong ánh mắt mang theo hung dữ! Lãnh Dạ sửng sốt, đây là ánh mắt mà Tuyết nhi nên có sao?

Kỳ thực, dù dàng hoàng cũng có lúc sinh khí, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người ! Huống chi Bạch Tuyết hiện tại đối mặt là thân thể của mình sẽ bị mắt tam giác kia sờ soạn, cô làm sao có thể cho phép!

Cô không thể nào cho phép!

Nhất là còn có người cô thích!

Cho nên cô phẫn nộ!

Cô xác thực nổi giận!

Bạch Tuyết đi qua, một phen đem Cung Hàn kéo lại, sau đó ôm vào trong ngực, mặc dù cảnh tượng này ở trong mắt Lãnh Dạ rất chói mắt, thế nhưng, hiện tại dưới tình huống như vậy, cũng chỉ đứng nhìn! Tuyết nhi lại khó có khi phẫn nộ, nên hắn đương nhiên phải phối hợp !

Cung Hàn vẫn luôn là người ôm phụ nữ, hôm nay bỗng nhiên bị Bạch Tuyết lôi kéo , vừa mới bắt đầu còn có chút không thoải mái, cảm giác mình như là nắm cơm mềm, thế nhưng vừa nghĩ tới người ôm hắn là Tuyết nhi nên cũng dễ chịu hơn, dù sao hắn cũng thích cô, vì cô, liền chấp nhận một lần được! .

Lãnh Dạ nhìn thấy Cung Hàn có biểu tình không thoải mái , trong lòng rốt cuộc có một ti an ủi, khiến hắn một hắc bang lão đại bị Bạch Tuyết ôm như thế , cảm giác cũng là không tệ !

"Đó là người phụ nữ của tôi, trừ tôi, ai cũng không cho phép động vào." Bạch Tuyết lẫm lệ nói, ánh mắt rất lạnh rất khốc.

Lãnh Dạ nghe thấy câu này, tựa hồ cảm giác rất quen thuộc? Kỳ thực, đây là Bạch Tuyết học lại lời nói của hắn , trước đây Lãnh Dạ cũng đã nói lời như thế, hắn nói: Người phụ nữ của hắn sao có thể cho người khác động vào, chỉ cần theo hắn, liền vĩnh viễn là người của hắn, ai cũng không cho phép động!

Mũi Cung Hàn đau xót, thẳng thắn ôm lấy Bạch Tuyết, Bạch Tuyết mặc dù không thích, thế nhưng, hiện tại cũng không thể đẩy hắn ra, làm bộ bình tĩnh nhìn người đối diện .

Lãnh Dạ nhìn thấy Cung Hàn thừa cơ động chạm, thế là muốn dơ tay tóm lấy. Vừa định dùng sức, phát hiện đây là thân thể của Bạch Tuyết, quên đi! Đành phải nhịn!

"Tốt -- nếu Hàn ca đã nói vậy, vậy thì chúng ta liền giải quyết việc chung, hôm nay anh tới muộn một giờ, sẽ phải bù đắp tổn thất cho tôi!" Tên lão đại không chiếm được mỹ nữ, liền trở mặt.

Bạch Tuyết không nói gì, bởi vì cô không biết phải làm như thế nào, thế là, cô xoay người, ôm Cung Hàn chậm rãi hướng chỗ ngồi đi đến. Mà khi xoay người một phút, liền ám chỉ Cung Hàn tiếp nên làm như thế nào?

Cung Hàn nghĩ: Thế nào khiến Bạch Tuyết làm mới có thể không bị lộ? Nếu như là hắn, hắn sẽ tiến lên nắm lấy cổ áo, sau đó hung hãn nói: Muốn tổn thất? Không có cửa đâu, tốt nhất là ở đâu tới thì về lại đó! Nếu không sẽ đưa hắn chở lại trong bụng mẹ đi!

Thế nhưng, những lời này không thể nói cho Bạch Tuyết, cô nhất định nói không nên lời!

"Những chuyện nhỏ nhặt này, không nhọc phiền Hàn ca, tôi liền có thể trả lời ." Lãnh Dạ đi lên phía trước.

"Anh không phải là muốn thâu tóm vụ buôn bán sao? Tôi hiện tại liền nghiêm túc nói cho anh biết, đừng mơ mộng hão huyền, ở đây tất cả cùng anh không có vấn đề gì, anh nếu muốn cướp, lão đại của chúng tôi sẽ phụng bồi --" Thanh âm Lãnh Dạ rất lạnh, trong giọng nói lộ ra âm ngoan, hắn vốn bởi vì chuyện của Bạch Tuyết mà vẫn nghẹn khuất, nhìn Cung Hàn không thể đánh, trong lòng một mực nhẫn nhịn, lúc này, trong lòng hắn đang từng chút từng chút phát tiết ra bên ngoài .

"Mày là ai, dám cùng tao đàm phán!" Tên lão đại tức giận, mặc dù hắn bị khí thế người mang kính râm trước mắt chấn trụ, thế nhưng, nói như thế nào hắn cũng đã vào nam ra bắc là đại ca hắc bang , kiến thức tự nhiên không ít, người xấu hắn cũng đã gặp, nhưng người đàn ông trước mắt này khiến hắn có một chút nao núng! Thế nhưng, hắn là lão đại, cũng không thể đánh mất mặt mũi!

Nếu như bị người ngoài biết hắn đường đường là lão đại, bị một thủ hạ dọa sợ, thì vị trí lão đại liền ngồi không yên!

"Tôi và anh đàm phán là còn coi trọng anh, không nên không biết sống chết tìm đường chết --" Lãnh Dạ giơ một chân lên, giẫm nát trên đùi hắn ta, sau đó dùng sức một chút, chỉ nghe được tiếng răng rắc, chỉ thấy trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Mày, mày không muốn sống sao, dám động thủ với tao? Người đâu, đến..." Tên lão đại kêu cứu, tiến vào rất nhiều người, thế nhưng, đều không phải người của hắn, vì bọn chúng đã bị Lãnh Hạo tiêu diệt!

Tên lão đại trợn tròn mắt, không ngờ một thuyền người của hắn cư nhiên bị hai người bọn họ hạ gục, mà người của Cung Hàn cũng không mang theo, đồn đại bản lãnh của Cung Hàn cũng được, không ngờ hộ vệ của hắn cũng lợi hại như vậy.

"Bây giờ còn có muốn đàm phán hay không ? Hả? Nói --" Lãng Dạ giận dữ.

"Họ Cung kia, anh dám đề hộ vệ của mình làm xằng làm bậy sao?"

Bạch Tuyết đứng lên, đi tới, có Lãnh Dạ ở đó, cô cũng an tâm hơn, bởi vì cục diện đã định , nàng chỉ cần kết thúc công việc là được.

"Tôi Cung Hàn luôn luôn không phải quả hồng mềm, một ít kẻ không biết sống chết nếu không sợ bị thương tay, thì xem như như hôm nay cho anh một bài học, nếu như còn dám không thành thật, cũng không phải là hiện tại được may mắn như vậy !" Bạch Tuyết không muốn giết người, cho nên nói như vậy, Lãnh Dạ cũng biết chuyện, mà nếu như để cho hắn chạy thoát, người này nhất định sẽ quay đầu trả thù, thế là, hắn dùng lực giẫm một phát.

"Rắc -- "

Tiếng xương đùi của hắn bị chặt đứt, có thể thấy độ mạnh có bao nhiêu, mà lòng bàn tay Bạch Tuyết cũng đổ mồ hôi, cô là bị dọa sợ, may mắn mang theo kính râm, nếu không nhất định sẽ bị lộ, bởi vì tên đó sẽ không tin tưởng Cung Hàn chưa từng thấy mau me thế này, chỉ là xương đùi bị gãy, trong mắt Cung Hàn nếu có sợ hãi, đến lúc đó ai sẽ tin tưởng đây là Cung Hàn thật sự!

Sự tình cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết.

Vì vậy Cung Hàn và Lãnh Dạ đều đã nhìn ra, nhưng để coi chừng Bạch Tuyết, bọn họ không thể ra tay hơn, lo lắng dọa đến cô, nên liền bỏ qua cho hắn!

Thật ra thì thả hổ về rừng, tất sẽ có hậu hoạn!

"Bạch Tuyết, em nên cùng tôi trở về, ở đây quá nguy hiểm, không thích hợp với em, còn có cậu, cũng cùng tôi trở về." Lãnh Dạ nghiêm nghị nói, hắn không thể để cho Tuyết nhi ngây thơ , ở chỗ nguy hiểm như vậy.

"Tôi tại sao phải đi?" Cung Hàn gầm nhẹ.

"Vì bây giờ cậu đang dùng là thân thể của Bạch Tuyết , lên xe --" Lãnh Dạ ra lệnh, Cung Hàn nhìn thấy Bạch Tuyết lên xe, bất đắc dĩ, cũng theo lên xe, hắn cũng muốn đổi trở về a, làm Phụ nữ một chút cũng không tốt, đây là chân thật mới hiểu ra, mỗi lần tiểu tiện không ngừng phải ngồi xổm xuống, hơn nữa còn bị người ta bịt kín mắt không cho phép nhìn lén, quả thực so với ngồi tù còn khó chịu hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.