Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 131: Chương 131: Thân thể bẩn thỉu?




"Cha sao có thể giết em, chúng ta là con của người nha." Sói con số một nói.

Lãnh Dạ trong lòng rất áy náy, lúc nãy đã dọa đến các con, lúc đó chỉ biết xúc động , xem nhẹ mấy đúa trong bụng , may mà ngày ấy Bạch Tuyết ăn vào máu của hắn, nếu không hắn thật đúng là không hiểu biết con của mình ra sao?

Nếu như có thể nhìn thấy bọn chúng thì tốt bao nhiêu!

Không biết bọn chúng trông giống mẹ , hay là giống hắn? Hoặc là giống tổ tiên, có đuôi, là tiểu sói con.

Bất kể là loại nào hắn đều thích, bởi vì hắn và hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử rốt cuộc cũng có đứa nhỏ, như vậy có thể ngăn cản phong ấn Ma Vương không bị phá giải, hóa ra đứa nhỏ của Lang Vương và Mẫu Đơn tiên tử có thể phá giải phong ấn của Ma Vương , lại có thể ngăn cản Ma Vương xuất hiện.

Năm đó Mẫu Đơn tiên tử đem Ma Vương phong ấn, đã từng nói, phong ấn này chỉ có thể duy trì một ngàn năm, chỉ cần một ngàn năm sau, phong ấn của Ma Vương sẽ tự động phá giải. Thế nhưng, chỉ cần Lang Vương có thể yêu hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử , hơn nữa khiến hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử mang thai đứa nhỏ, mà đứa nhỏ bình an sinh ra, sau đó trưởng thành, liền đem phong ấn Ma Vương kéo dài một ngàn năm.

Mặc dù như vậy có thể vĩnh viễn vây khốn Ma Vương, thế nhưng, hài tử của bọn họ còn có một nguy hiểm, chính là đứa nhỏ có thể kéo dài phong ấn Ma Vương , lại có thể phá giải phong ấn Ma Vương .

Nên đứa nhỏ của Lang Vương và hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử ngàn vạn không thể bị người của Ma Vương bắt được, nếu như sói con bị bắt được, Ma Vương sẽ uống máu của bọn chúng là có thể phá giải phong ấn, thu được tự do.

Đáng sợ chính là, Ma Vương uống máu sói con còn có thể nâng cao ma pháp lực của mình, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm , hắn sẽ diệt tất cả Lang giới , còn có thể phá hủy tất cả nhữ gì Mẫu Đơn tiên tử lưu lại .

Lúc này, tại cấm địa yêu giới.

"Các ngươi là một đám phế vật, còn không có tìm được hậu nhân cảu Mẫu Đơn tiên tử sao? Bản tôn đã cảm giác được con của Lang Vương trưởng thành, bản tôn tuyệt sẽ không để cho bọn họ sinh ra, phải tìm được bọn chúng, sau đó đem bọn chungs từ trong bụng hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử moi ra, cấp bản tôn mang đến, bản tôn muốn uống máu của bọn chúng, bản tôn phải rời khỏi đây, sau đó đem Lang yêu hết thảy giết chết." Trong Băng trụ truyền ra thanh âm âm trầm khủng bố .

"Vâng, tiểu yêu nghe lệnh, Ma tôn yên tâm, chúng ta đã kiểm tra xem Lang Vương ở đâu trong không gian, chỉ cần có biết được địa phương nhất định có thể tìm được hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử ."

"Khốn khiếp, một đám phế vật, thời gian dài như vậy các ngươi một mực tìm Mẫu Đơn tiên tử ở nơi nào ? Phế vật, phế vật, Mẫu Đơn tiên tử năm đó bị biếm hạ nhân gian , lúc đó là ở nhân gian , còn cần ngươi các tra không gian sao? Ngươi còn ở đó lãng phí thời gian của Bản tôn , qua đây Bản tôn cho ngươi pháp bảo, ngươi sẽ trở nên rất lợi hại." Thanh âm âm trầm lại lần nữa vang lên.

Tiểu yêu vừa nghe ma tôn muốn thưởng pháp bảo khác, lập tức mừng rỡ như điên, đi lên phía trước, ai ngờ!

"A --" Ngay khi tiểu yêu tới gần băng trụ , tiểu yêu bỗng nhiên bị hút đến băng trụ , thân thể và Ma Vương chỉ cách một tầng băng.

"Ngươi bỏ lỡ thời gian của bản tôn , nếu như hài tử của bọn họ sinh ra, bản tôn sẽ phải đợi một ngàn năm nữa mới có thể đi ra, cho nên ngươi đáng chết." Ma Vương âm ngoan nói, tiểu yêu bị băng hút lại đã không thể nhúc nhích, trong ánh mắt tất cả đều là không tin được cùng sợ hãi, hắn sẽ không nghĩ tới chính mình trung thành và tận tâm hầu hạ Ma Vương lâu như vậy, Ma Vương sẽ giết hắn, hắn lại càng không nghĩ tới Ma Vương ở trong Băng trụ vẫn có thể giết được hắn.

Lúc này, hắn bỗng nhiên hiểu ra một chuyện, chín trăm năm nay thường thường sẽ có mấy con yêu nhỏ mất tích, hơn nữa đều không có tìm được, chẳng lẽ là Ma Vương ăn bọn chúng? Hắn biết mình sắp chết, hắn không thể tưởng nổi nhìn Ma Vương, ý là ta vẫn trung thành và tận tâm thuần phục ngươi, vì sao?

Ma vương tựa hồ hiểu ánh mắt của hắn, thế là.

"Ngươi đã muốn chết, bản tôn không buồn nói cho ngươi biết, trong chín trăm năm tới nay, ngươi không hiểu chuyện gì, những tiểu yêu đều là bản tôn ăn , bản tôn thích uống máu của bọn chúng, nóng hầm hập , bản tôn ở trong này rất lạnh, cho nên máu của bọn chúng có thể cho bản tôn thoải mái, ta uống trước máu của bọn họ, lại ăn thịt bọn họ , cái này không thể trách bản tôn, nếu như bọn họ không tiến vào sẽ không phải chết, cho nên tiểu yêu đáng chết, chỉ cần có thể đi vào, bản tôn cũng sẽ không cho bọn hắn ra cơ hội! Hiện tại bản tôn cũng làm cho ngươi biết một chút bị hút khô máu sẽ như thế nào, ha ha ha ha ha..." Tiếng cười khủng bố truyền khắp toàn bộ cấm địa.

Tiểu yêu thậm chí ngay cả cơ hội hối hận cũng không có, liền bị Ma Vương bắt đầu hút máu, hắn cảm giác đỉnh đầu mình mở ra một vết thương, bắt đầu sùng sục sùng sục chả ra máu, giống như là suối phun ra ngoài , máu đem băng trụ một mảnh nhuộm đỏ, máu theo băng trụ chảy vào , hắn còn giống như nghe thấy Ma Vương sùng sục nuốt xuống, lại một tiểu yêu tiến vào trong bụng Ma Vương , thế nhưng, chỉ có Ma Vương tự mình biết hắn muốn nhất chính là máu của ai, chính là sói con trong bụng Bạch Tuyết , như vậy Ma Vương mới có thể rời khỏi băng trụ, rời khỏi cấm địa, lấy được tự do, đến lúc đó hắn sẽ tiếp tục nắm trong tay yêu giới, thậm chí là nhân gian!

Lúc này, trong thế giới nhân loại.

Mấy người Lãnh Dạ trở về đến biệt thự, nhưng mà, Bạch Tuyết lại không thấy đâu .

"Đều là do tên khốn khiếp này, mẹ nó, cậu không ở yên một chỗ , cư nhiên dám chạy trốn, hiện tại tốt rồi, Bạch Tuyết lại không thấy, vạn nhất Bạch Tuyết có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu!"Lãnh Hạo chỉ vào Cung Hàn quát

Lãnh Dạ không nói gì, ai cũng cảm giác được hắn tức giận, trán hắn nổi gân xanh, tròng mắt hướng Cung Hàn bắn ra hàn quang, hận không thể giết người, thế nhưng, hắn lại không thể động vào một sợi lông của Cung Hàn , bởi vì thân thể kia là của Bạch Tuyết , hắn không thể động!

"Con mẹ nó , tôi hiện tại mặc dù là thân thể Bạch Tuyết , thế nhưng tôi có tự do , các người thế nhưng giam lỏng tôi là phạm pháp có biết hay không, cẩn thận lão tử đi kiện các người!" Cung Hàn đâu chịu được Lãnh Hạo oán trách , tức giận phản bác.

"Khốn khiếm, nếu như không phải do anh, Bạch Tuyết sẽ biến thành như vậy sao? Anh có nghĩ tới cô ấy hiện tại thống khổ thế nào hay không , mỗi ngày đều đối mặt với thân thể bẩn thỉu này, buồn nôn cũng đến chết!" Lãnh Hạo thở phì phì quát. .

"Mẹ nó -- thân thể bẩn thỉu? Lão tử thân thể rất quý giá, cậu nghĩ rằng tôi cao hứng như vậy sao? Tôi hận không thể lập tức biến trở về , rời khỏi các người !" Cung Hàn không nghe theo quấy nhiễu quát.

"Con Quỷ đáng ghét? Chọc vào tiểu gia, tiểu gia liền..." Lãnh Hạo rống giận, hắn muốn nhắm vào Cung Hàn, nhưng nhìn đến Lãnh Dạ bắn qua hàn quang, kịp thời thắng lại!

"Liền cái đầu cậu! Cậu ít hướng về phía tôi rống to đi! Lão tử không bỏ qua cho cậu!" Cung Hàn không tỏ ra yếu kém gào thét.

Lãnh Dạ một bước tới gần Cung Hàn, nắm lấy cổ áo của hắn, căm tức nhìn hắn.

"Ngậm cái miệng thúi của cậu lại, nếu không hiện tại tôi liền cho cậu lên giường! Không tin liền thử xem!"

Cung Hàn bị dọa tới, hắn cũng không thể bị đàn ông động vào được! Vẫn là giết hắn đi!

"Hiện tại đi tìm Bạch Tuyết, tìm không được Bạch Tuyết ai cũng không cho phép trở về. Cung Hàn, Bạch Tuyết nếu có chuyện gì , tôi nhất định sẽ giết cậu." Lãnh Dạ buông hắn ra, nói xong liền đi ra ngoài.

Lãnh Hạo đi tới trước mặt Cung Hàn , dùng ngón tay trỏ chỉ vào hắn nghiêm nghị nói: "Anh chết chắc rồi! Tự cầu phúc đi!" Sau đó cũng đi tìm Bạch Tuyết .

Cung Hàn đương nhiên cũng lo lắng Bạch Tuyết sảy ra chuyện, hắn còn muốn trở về chính mình cơ! Hắn mặc dù thích Bạch Tuyết, thế nhưng, hắn nhưng không thích chính mình biến thành Bạch Tuyết, hắn muốn là ở cùng Bạch Tuyết , mà không phải đổi thân!

Hắn vẫn không thể hiểu, ngày đó ở vách núi vẫn tốt, vì sao ngã xuống liền biến thành như vậy?

Hắn thế nhưng là yêu, ở nơi này có thể nói là không gì không làm được, thế nhưng chuyện này hắn cái gì cũng không cảm giác được?

Ba con sói yêu nhao nhao rời biệt thự đi tìm Bạch Tuyết.

Kỳ thực, Bạch Tuyết rời biệt thự là đi đến đồn cảnh sát, bởi vì cô ở nhà nhận được một cuộc điện thoại, là Bạch Lan gọi tới , cô ta muốn tìm Lãnh Dạ , ở trong điện thoại cô nói: Bạch Tuyết theo Lãnh Dạ lâu như vậy, hi vọng Lãnh Dạ cứu giúp cha của mình, cha cô hiện tại bị cảnh sát hành hạ rất lợi hại, tuổi tác lại lớn như vậy, không chịu được dày vò...

Bạch Tuyết không biết cha bị cảnh sát bắt đi, sau khi cô nghe được rất bất ngờ, cũng có chút lo lắng cho cha, mặc dù cha từng thương tổn cô, thế nhưng,cô vẫn như cũ ngoan không ít lần nhớ đến, thế là, liền đi đến đồn cảnh sát thăm cha.

Đi tới đồn cảnh sát mới phát hiện, cha cũng không có như lời Bạch Lan nói thảm như vậy , mặc dù tóc có bạc một ít, thế nhưng, cái khác cũng không có cái gì bất đồng, cô biết trước đây tóc cha cũng bạc nhưng vì nhuộm tóc đen nên hiện tại ở đây đương nhiên không thể nhuộm tóc, Bạch Tuyết vốn đề tâm buông xuống, cha hiện tại thảm như vậy đều do cha một tay tạo thành , nên chẳng trách người khác được!

Bạch Tuyết ngồi trong phòng, nhìn thấy cha bị cảnh sát đưa vào.

"Cậu là?" Bạch Hàn sửng sốt.

"Tôi là bạn của Bạch Tuyết, muốn đến xem ông ra sao."

"À, cảm ơn, con bé có khỏe không?" Bạch Hàn đơn giản hỏi một câu, sau đó ngồi xuống.

"Cô ấy rất tốt! Bác trai bác có lời gì muốn chuyển cho cô ấy sao?" Bạch Tuyết mong đợi hỏi, mấy năm nay cô vẫn hi vọng đạt được cha quan tâm, hi vọng trong mắt cha có cô, hi vọng cha có thể đặt sự yêu thương Bạch Lan như với cô, thế nhưng...

"Cậu nếu như có thể gặp con bé, phiền chuyển cho nó rằng, để nó nghĩ biện pháp đem tôi ra khỏi đây, ở đây một ngày cũng muốn ngây người!" Bạch Hàn bất đắc dĩ nói.

Bạch Tuyết không ngờ cha sẽ nói như vậy, rất thất vọng, chẳng lẽ cô ở trong lòng cha chỉ coi như giá trị vật phẩm sao?

"Bác trai, cô ấy chỉ là một đứa bé, sợ rằng không có bản lĩnh lớn như vậy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.