Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 152: Chương 152: Thuốc phá thai (2)




Thật đáng buồn!

Lang Vương vĩ đại của chúng ta cuối cùng đã bị Bạch Tuyết hòa tan!

Lấy nhu thắng cương!

Bạch Tuyết nhanh chóng xuống lầu, mở tủ lạnh, lấy một miếng thịt bò lớn bên trong ra, thả vào trong nước để cho nó nhanh chóng tan đông.

Sau đó bắt đầu chuẩn bị thứ khác, cô nên ăn một bữa ngon, đã một ngày cô chưa có ăn uống gì, buổi sáng rời giường đã đói, sau khi rời giường còn chưa chải đầu, vốn định ăn chút gì trước, kết quả Lãnh Dạ bỗng nhiên xuất hiện khiến cho phát khóc, buồn thay là còn bị mẹ anh nhìn thấy mình nhếch nhác! Càng buồn hơn chính là anh lại có thể không thừa nhận đứa bé trong bụng của cô! Cho nên đã đến buổi trưa cô cũng không có tâm tình ăn uống!

Cô nhất định phải làm đồ thịnh soạn chút, khao bảo bảo trong bụng. Chẳng biết rằng, Bạch Tuyết hiện đang tận lực bảo hộ đứa nhỏ căn bản không hoàn toàn là nhân loại, nửa người nửa yêu. Cha đứa nhỏ là Lang Vương tu luyện ngàn năm, cho nên con của bọn họ không hoàn toàn là nhân loại.

Nhẫn nại kích động muốn sờ bụng, cúi đầu quan sát bụng của mình, khóe miệng hơi cong lên, đã đến thì an tâm, đây là đứa nhỏ của Lãnh Dạ, nhất định cô phải giữ lại, đây là đứa nhỏ của người cô yêu, nhất định cô phải bảo hộ tốt, là phúc hay họa, cô cũng sẽ cùng đứa nhỏ đối mặt!

Cô hiểu đứa bé này là dây xích giữa cô và Lãnh Dạ, Lãnh Dạ có gia đình, ngộ nhỡ tương lai cô không thể không rời đi, thì cô còn có một vật kỷ niệm, chính là đứa nhỏ này.

Cô muốn Lãnh Dạ có thể nhìn thấy đứa nhỏ máu mủ của anh, đây là quý giá biết bao, Bạch Tuyết bỗng nhiên rất quý trọng đứa bé này, cô và Lãnh Dạ đã định trước không có tương lai, anh có vợ! Bọn họ sẽ không kết hôn! Cho nên nhất định cô phải bảo vệ đứa bé có huyết thống của Lãnh Dạ này, như vậy cô sẽ cảm thấy Lãnh Dạ vĩnh viễn ở cùng cô, coi giữ cô.

Ý thức được giá trị của đứa nhỏ trong bụng, Bạch Tuyết quay đầu nhìn lên trên lầu, anh không có xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Cố gắng hít hơi sâu, đưa tay sờ lên vùng bụng, lòng của cô căng thẳng, đứa nhỏ sẽ lớn lên, như vậy giấu giếm không phải kế lâu dài, người đàn ông kia khôn khéo dọa người, bụng của cô chậm rãi lớn lên, đến lúc đó không thể giấu giếm được! Cô cẩn thận để mắt nhìn xung quanh, xác định chỉ có mình ở dưới lầu.

Thế là, nhanh chóng lấy thuốc phá thai mới mua từ trong túi áo ra, sau đó ném vào trong bồn rửa, tiếp đến phải nghĩ xem làm sao bây giờ? Chuyện đứa nhỏ không thể giấu lâu!

Thật ra thì, mọi cử động của Bạch Tuyết đều bị Lãnh Dạ ở chỗ tối nhìn thấy hết, Lãnh Dạ an vị ở trên sô pha, chẳng qua là anh không có hiện thân, mà ẩn mình. Cho nên Bạch Tuyết không nhìn thấy, tất cả động tác của cô đều chứng minh cô đang nói láo, cô mới vừa sờ bụng, khóe miệng Lãnh Dạ vểnh lên, hóa ra cô thích đứa nhỏ trong bụng, là anh hiểu lầm cô, anh cho rằng Bạch Tuyết không thích mang thai con của anh, xem ra cô thích, vừa thấy ánh mắt cảnh giác của cô, rõ ràng là bảo hộ đứa nhỏ trong bụng.

Xem ra là lời của mẫu thân đã bị cô nghe thấy, cho nên cô cho là anh cũng không muốn muốn đứa bé này, mới có thể phòng bị anh như thế, lo lắng anh làm tổn thương đứa nhỏ, cũng cự tuyệt uống canh tổ yến anh làm.

Tốc độ Bạch Tuyết rất nhanh, không bao lâu, cơm nước đã làm xong, hài lòng nhìn một bàn đồ ăn, thèm đến nỗi chảy cả nước miếng.

"Lãnh Dạ, mau ăn cơm--" Bạch Tuyết gọi một tiếng, Lãnh Dạ từ trên lầu đi xuống, vì để cho cô yên tâm thức ăn của mình không có hạ thuốc, anh vẫn không có lộ diện, như vậy Bạch Tuyết sẽ cảm thấy an toàn, anh cần thời gian để cô hiểu rõ anh, lâu như vậy, cô vẫn chưa tin anh, không hiểu anh!

Rốt cuộc anh phải làm như thế nào cô mới có thể hiểu anh!

Anh mãnh liệt phản đối cách nghĩ của mẫu thân, thật ra thì, sau khi Bạch Tuyết rời đi, anh và mẫu thân mình nói chuyện, hơn nữa tỏ rõ kiên quyết muốn đứa nhỏ trong bụng Bạch Tuyết, mặc dù mẫu thân anh không đồng ý, anh cũng sẽ kiên trì kiên trì tới cùng.

Anh không biết tại sao mẫu thân muốn phản đối đứa nhỏ trong bụng Bạch Tuyết, trước đây mẫu thân của anh rất thấu tình đạt lý, vì sao lại biến thành như vậy? Ở yêu giới, chỉ cần có phi tử mang thai, mẫu thân sẽ thích cực kì, vì sao đến Bạch Tuyết, mẫu thân lại không tiếp nhận đứa bé trong bụng cô?

Không có khả năng bởi vì Bạch Tuyết là người phàm!

Hơn nữa Bạch Tuyết cũng không phải người phàm bình thường! Cô cũng có bối cảnh, có lai lịch lớn!

Chẳng lẽ mẫu thân đã biết thân phận của Bạch Tuyết?

Đi tới trước bàn ăn, Lãnh Dạ ngẩn ra, tay chân cô thật đúng là nhanh nhẹn, không chỉ làm ớt trộn thịt bò, còn làm mỳ thịt bò chua cay, bọn nhỏ trong bụng của cô thích ăn thịt bò, giống như anh vậy.

Lãnh Dạ ngồi xuống, nhìn Bạch Tuyết sới hai chén cơm, anh một chén, cô một chén.

Bạch Tuyết ngửi mùi mỳ thịt bò chua cay, thực sự là rất mê người, đã không thể chờ đợi được muốn ăn vào trong bụng.

Bạch Tuyết không chút khách khí ăn nhanh, sau đó gắp từng miếng từng miếng thịt bò vào trong miệng, ăn rất ngon.

"Ăn từ từ!" Lãnh Dạ nhìn cô ăn, cũng hoài nghi cô có phải đầu thai thành quỷ đói hay không, chén kia rất lớn gần như bằng đầu cô, xem ra lượng cơm cô ăn ngày càng gia tăng nhanh chóng.

"Hì hì... Em đói bụng, thực sự ăn rất ngon nha, anh ăn nhiều một chút, nếm thử canh này cũng rất tốt, chua, cay, rất yêu thích." Bạch Tuyết ăn rất thỏa mãn, Lãnh Dạ chỉ cười.

Cô cực lực che giấu mình không có mang thai, kết quả lại còn ăn toàn đồ cay, chỉ cần là người cẩn thận sẽ nhìn ra cô mang thai, cô lại còn ngây thơ cho là diễn xuất của mình rất cao siêu!

Bây giờ mẫu thân còn không thừa nhận đứa nhỏ trong bụng Bạch Tuyết, liền nhân tiện diễn cùng Bạch Tuyết!

Cùng cô vui đùa một chút đi!

Cùng lắm thì nói với mẫu thân là Bạch Tuyết không có mang thai, đến anh cũng không nhìn thấy bụng Bạch Tuyết, mẫu thân nhất định cũng không nhìn thấy, chờ mẫu thân làm xong việc, đến lúc đó lại nói với bà Bạch Tuyết mang thai cũng không muộn!

Lãnh Dạ còn hi vọng mẫu thân sẽ vui vẻ tiếp nhận Bạch Tuyết và đứa nhỏ!

Một bên là mẫu thân anh, một bên là người anh thích, hai người phụ nữ anh đều không muốn tổn thương!

Đây chính là Lãnh Dạ, mặt ngoài lạnh lùng, kỳ thực trọng tình trọng nghĩa.

Cuối cùng, Bạch Tuyết không chỉ ăn sạch sẽ đồ, ngay cả canh cũng uống sạch sẽ. Từ trong bát ngẩng đầu lên, trên cái miệng nhỏ nhắn còn bóng nhẫy một lớp dầu!

"Không biết còn tưởng rằng tôi ngược đãi em đấy! Mặc kệ em ăn cơm đấy!" Lãnh Dạ nói, rút một tờ khăn giấy đưa cho Bạch Tuyết.

"Ha ha ha... Anh đương nhiên quản em ăn cơm, chỉ là em quá đói, mới có thể ăn hơi nhiều." Bạch Tuyết cười ha hả nói.

"No rồi sao?" Mặt ngoài nhìn Lãnh Dạ lạnh lùng, thế nhưng ý trong lời nói lại tràn đầy quan tâm và dịu dàng.

"No rồi." Bạch Tuyết vừa nói lại bắt đầu dọn dẹp bát đũa.

"Không nên rửa, theo tôi lên lầu." Lãnh Dạ đau lòng Bạch Tuyết làm những việc này, anh muốn thuê bảo mẫu, Bạch Tuyết lại không đồng ý, thật ra thì trong nhà có người ngoài, thật đúng là bất tiện!

Lo lắng cô vừa chạy ở bên ngoài đến buổi trưa cũng sẽ mệt mỏi, thế là gọi cô đi lên lầu, cố ý cho cô nghỉ ngơi một chút, chờ một lát anh lại xuống len lén thu dọn đi!

"Có việc gì thế?" Bạch Tuyết hỏi.

"Ừ, có chút đau đầu, muốn tìm người trò chuyện!" Lãnh Dạ nói.

"À." Bạch Tuyết theo Lãnh Dạ tiến vào phòng ngủ.

"Ngồi xuống, cùng tôi uống một ly." Lãnh Dạ rót cho mình một ly rượu đỏ, sau đó cho Bạch Tuyết một ly nước sôi, anh cũng không hy vọng bọn nhỏ lại bị Bạch Tuyết chuốc say!

Bạch Tuyết không hiểu vì sao Lãnh Dạ không có rót rượu cho cô?

"Tôi không thích em uống say, em bảo trì tỉnh táo tương đối kém!" Nghe ra là giễu cợt, kì thực xuất phát từ quan tâm.

"À." Bạch Tuyết nhu thuận à một tiếng, ngoan ngoãn cầm nước sôi, đối mặt với anh.

"Có lời muốn nói với tôi hay không?" Lãnh Dạ hỏi, anh hi vọng Bạch Tuyết nói ra lời trong lòng với anh, ý nghĩ trong lòng, giống như chuyện mang thai, thế nhưng, cô nhóc lại không tin anh, luôn luôn tự làm chủ!

Anh không thể ép cô quá, có lẽ Bạch Tuyết cần phải từ từ hiểu biết anh!

"À? Thật ra thì cũng không có cái gì! Hôm nay em gặp bác gái, có phải cô ấy cũng sẽ biết sự tồn tại của em không?" Khuôn mặt Bạch Tuyết nhỏ nhắn nhi trắng bệch, đây là chuyện cô kiêng kỵ, nhìn như không có việc gì, kỳ thực trong lòng cô rất để ý việc này!

"Cô ấy?" Lãnh Dạ không biết trong đầu Bạch Tuyết đang nghĩ gì?

"Chính là vợ anh......" Bạch Tuyết chậm rãi phun ra mấy chữ này.

"Còn chưa biết!" Lãnh Dạ ăn ngay nói thật, anh muốn phụ nữ, còn không cần xin chỉ thị từ phi tử của mình! Cho nên những người ở yêu giới kia ai cũng cũng không biết!

Thật ra thì, sự thật cũng không phải như Lãnh Dạ nghĩ!

Có thể, anh tin cậy nhất, có thể phản bội mình!

Thế sự khó lường!

Độc ác là lòng dạ đàn bà!

Huống chi những họ cũng không phải là người!

Mà một đám yêu tinh!

"Bác gái có thể nói cho cô ấy hay không?" Bạch Tuyết rất muốn biết vợ Lãnh Dạ có ý kiến gì trong chuyện này?

Cô không biết mình có thể theo Lãnh Dạ bao lâu!

Cho nên rất để ý!

"Em không cần phải lo lắng việc này, chuyện trong nhà đều do tôi quyết định, họ chỉ cần nghe theo, em nhớ kỹ mình là người phụ nữ của tôi, mãi mãi vẫn vậy, em chỉ có thể đi theo tôi. Hơn nữa, tôi rất có thế lực, không phải thế lực em có thể tưởng tượng được, có một số việc em có thể tin tôi." Lãnh Dạ nhắc nhở Bạch Tuyết có thể tin tưởng mình, có một số việc có thể cùng chia sẻ cùng anh, chẳng hạn chuyện cô mang thai có thể chia sẻ cùng anh.

Thế nhưng, Bạch Tuyết nghe thấy Lãnh Dạ nói có thê lực, cô càng thêm lo lắng, người đàn ông này giỏi giang như vậy, cô có thể giấu giếm được anh sao?

Anh nói người nhà của anh chỉ cần nghe theo anh, như vậy nếu như hiện tại anh không muốn đứa bé trong bụng của cô, có phải ý là cô cũng phải nghe theo anh?

Không --

Cô không muốn nghe theo!

Những chuyện khác cô có thể nghe anh, thế nhưng, chuyện này cô tuyệt đối không nghe anh!

Cô phải bảo vệ đứa bé có quan hệ với Lãnh Dạ, ngộ nhỡ tương lai rời khỏi anh, cô còn có thứ tưởng niệm!

Nếu không, nghĩ đến tương lai sẽ rời khỏi Lãnh Dạ, hoặc là bị Lãnh Dạ vứt bỏ, cô sẽ không thể sống nổi!

Cô yêu anh!

Cô không thể đối mặt với việc mất đi anh!

Cô không thể không có anh!

Bạch Tuyết nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến người đàn ông mình yêu thương sâu sắc căn bản cũng không phải là người, là Lang Vương tu luyện ngàn năm.

Nghĩ đến Lãnh Dạ đã kết hôn, như vậy đứa bé của anh có thể lấp lại khoảng trống trong lòng cô!

Bạch Tuyết buông cốc nước, cô đi đến giường, sau đó bò lên trên.

"Em hơi mệt, muốn ngủ một chút!" Nghĩ đến có một ngày sẽ phải rời khỏi anh, đau lòng không được, cho nên muốn tìm kiếm điểm tựa, cô còn chưa có bị anh vứt bỏ, cô còn chưa có rời khỏi anh cũng đã đau lòng chịu không nổi!

Lãnh Dạ nhìn ánh mắt đau buồn của Bạch Tuyết, không hiểu trong đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ gì? Có đôi khi thật muốn bổ đầu cô ra, nhìn xem bên trong có phải toàn nước hay không!

Anh cũng có thể dùng năng lực nhìn xem Bạch Tuyết đang suy nghĩ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.