Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 271: Chương 271: vượt qua ngàn năm yêu em




“Cảm ơn. Tuyết Hoa ưu nhã ngồi xuống, mỉm cười nhìn bọn nhỏ đang dùng cơm.

“Chào bà ngoại.” Ức Ức vừa cười vừa nói.

“Ức Ức, vì sao phải gọi là bà ngoại? Vì sao không kêu bà nội?” Thiên Tầm hỏi.

“Không nên gọi như vậy, để cho anh nhớ tới lão vu...” Ức Ức chỉ mới nói nửa câu, bỗng nhiên nghĩ đến cha ở đây liền ngừng lại, trước kia ba người bọn chúng ở cùng một chỗ đều gọi mẹ của Lang Vương là Lão Vu Bà, cho nên quen thuộc.

“Ừm, đồng ý, chào bà ngoại.” Thiên Tầm tán đồng nói, cũng kêu lên theo Ức Ức.

“Được rồi, bà ngoại thì bà ngoại, dù sao chúng ta cũng không có bà ngoại! Bà ngoại, nhận biết bà thật vui.” Niệm Niệm lễ phép gọi.

“Bọn nhỏ ngoan.” Tuyết Hoa cảm động nước mắt rưng rưng.

Lang Vương nhìn bọn nhỏ, trong lòng thấy xin lỗi, bọn chúng không có bà nội yêu thương, luôn cảm giác nợ bọn nhỏ.

Nhưng mà, Bạch Tuyết vẫn cúi đầu, chậm rãi ăn.

“Tuyết tổng, muốn ăn cái gì?” Lang Vương dịu dàng hỏi, dù sao đây là mẹ của cô, lịch sự là nhất định.

Bạch Tuyết rất hiếu kỳ, khi nào thì người đàn ông này học tốt như vậy?

“Chúng ta không cần khách khí, Lãnh tổng cứ gọi tôi dì Tuyết đi, tôi thật sự có thể ăn một chỗ với mọi người sao?” Trong mắt Tuyết Hoa không cách nào che giấu vui sướng.

“Đương nhiên có thể, dì Tuyết đã nói như vậy, vậy cũng đừng gọi tôi Lãnh tổng, gọi tôi Lãnh Dạ đi.” Lang Vương thầm nghĩ, tuy Bạch Tuyết là Mẫu Đơn tiên tử hạ phàm, nhưng dù sao vẫn là mẹ đẻ cô, Bạch Tuyết mượn bụng của bà xuất thế. Phải gọi mẹ cũng không quá đáng. Nhưng lúc này, còn không thể gọi.

“Cảm ơn, xem ra nghe đồn không phải chân thực, Lãnh Dạ tôi nghe nói và Lãnh Dạ tôi gặp được hoàn toàn không giống.” Tuyết Hoa cười nói.

Lãnh Dạ thâm trầm nhìn Tuyết Hoa, bà không hổ là mẹ của cô, quả nhiên là có mẹ tốt sẽ có con gái tốt.

Bà giống như một nhánh mai kiêu ngạo, đứng ở trong sơn cốc u tĩnh, trực tiếp nở rộ, vô luận quanh người có bao nhiêu người nhìn chăm chú lên, bà đều đặt mình ở nơi không có bóng người, khóe mắt đuôi lông mày, đều tràn đầy tự do lãng mạn. Không biết phải hình dung như thế nào mới tốt, giống như kiêm đủ đặc điểm đẹp, lại có một loại người khác không thể có được, thật sự là hoa không cùng quần phương, chính là bà cho hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử —— sinh mệnh.

Lại nhìn về phía cô gái nhỏ, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, nhìn qua giống như chỉ lớn hơn bàn tay một chút, con người giống như tiêu chuẩn mỹ nữ ở trong manga; so với mỹ nữ bình thường mắt to khác biệt, đôi mắt của cô có thần, giống như trong con ngươi có sóng nước dập dờn, phảng phất không giây phút nào yên lặng; sống mũi kiên nghị thẳng tắp, kiêm sự nữ tính của phái nữ lại có chút tài hoa phái nam mới có, môi anh đào hơi bạc mềm mại, giống như một bảo thạch đỏ, tùy thời nhẵn mịn, có thể khiến người ta say mê; mái tóc dài đen nhánh như thác chảy nghiêng xuống, xõa ở trên đôi vai.

Bộ dạng mẹ con họ rất giống.

Bạch Tuyết cho là có lẽ bọn họ hợp tác, cho nên mới sẽ quen như vậy. Kỳ thật, Lang Vương và Tuyết Hoa là lần đầu tiên gặp mặt, sở dĩ anh nhiệt tình như vậy là bởi vì đây là mẹ của cô.

“Phục vụ——” Lang Vương giúp Tuyết Hoa chọn món.

Bạch Tuyết một mực không nói!

Ức Ức nhìn mẹ, nhìn xem bà ngoại, trong lòng sốt ruột!

Lúc nào mẹ lại không học lễ phép như vậy, tại sao không nói gì?

Ức Ức nhìn cha nhờ giúp đỡ, Lang Vương nhún vai.

Tuyết Hoa lại đang suy nghĩ là ba đứa trẻ là con Bạch Tuyết, vì sao chúng lại ở cùng một chỗ với trợ lý Lãnh?

Bọn họ có quan hệ như thế nào?

Ngay lúc Tuyết Hoa hoang mang.

“Phụ nữ ngốc, vì sao không lễ phép như vậy, sao không chào hỏi?” Ức Ức lạnh lùng nói.

Bộ dạng giống như nó mới là gia trưởng của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết bất đắc dĩ phải ngẩng đầu, nhìn con trai, trong lòng xoắn xuýt!

Gọi thế nào?

Gọi cái gì?

Người này rõ ràng là người cô nhớ đêm mong, nhưng hiện tại cô không muốn gọi bà, cũng không muốn nhận bà! Trong lòng có chút nghĩ không thông, sao bà có tiền như vậy, còn ra nước ngoài, nhưng sao mười tám năm qua cũng không tới tìm cô!

Cô cũng nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì?

Tuyết Hoa nghe được Ức Ức gọi phụ nữ ngốc, trong lòng rất ngạc nhiên, đứa trẻ nhỏ như vậy mà gọi trợ lý Lãnh là phụ nữ ngốc? Đây là chuyện gì? Sao trên thế giới có thể có đứa trẻ kỳ lạ như thế?

Mà bọn họ lại đều biểu hiện rất bình thường.

Lãnh Dạ giống như cười mà không phải cười, con trai thật cừ, thế mà học giọng điệu của anh giáo huấn mẹ chúng.

“Ha ha! Thằng nhóc con, hiện tại có khách, tại sao có thể gọi ta phụ nữ ngốc? Rất ngại đó!” Bạch Tuyết lễ phép ngẩng đầu, gật đầu về phía Tuyết Hoa, xem như chào hỏi.

“Ức Ức, gọi tốt, cha đều gọi mẹ như vậy.” Thiên Tầm cười ha hả nói, một đôi tay nhỏ đang ôm một chiếc bánh bao gặm.

Tuyết Hoa hoang mang, con bé nói cha là ai? Chẳng lẽ là Lãnh Dạ.

Bọn chúng gọi mẹ hẳn là Bạch Tuyết mới đúng.

“Thiên Tầm, con cũng khi dễ ta!” Bạch Tuyết lúng túng nhìn tiểu gia hỏa một chút.

“Cô bé, thì ra con gọi Thiên Tầm, tên thật dễ nghe.” Tuyết Hoa xuất thần nhìn Thiên Tầm, con bé gọi Thiên Tầm, chẳng lẽ là ý ngàn dặm tìm thân? Cái này nhất định là mẹ của chúng đặt tên.

Trong lòng Tuyết nhi vẫn còn có bà.

Kỳ thật, Tuyết Hoa hiểu lầm, tên Thiên Tầm là Lãnh Dạ đặt, ý là vượt qua ngàn năm tìm kiếm tình yêu.

“Hì hì, cám ơn bà ngoại.”

“Các con, tại sao mẹ của các con không có dùng bữa cùng?” Tuyết Hoa tò mò hỏi, chẳng lẽ?

Mà ba đứa trẻ này thật sự là con của Bạch Tuyết (Tuyết Hoa nhìn thấy Bạch Tuyết là Bạch Lan giả mạo).

“Có cha và người phụ nữ ngốc ăn cơm cùng là tốt rồi.” Ức Ức cười ha hả nói.

Lang Vương nhíu mày, tiểu gia hỏa này học giọng điệu của anh nói chuyện, để nó gọi mẹ thành người phụ nữ ngốc tới nghiện!

“Ức Ức, con mà gọi ta là người phụ nữ ngốc ta sẽ nổi nóng với con!” Bạch Tuyết uy hiếp.

“Được, con không gọi người phụ nữ ngốc, con gọi tên tốt hơn? Hay là gọi xưng hô tốt hơn?” Ức Ức làm bộ trầm tư.

Bạch Tuyết tưởng tượng: Gọi Bạch Tuyết không được, ngày đó cô nói với Tuyết Hoa cô họ Lãnh. Gọi xưng hô, gọi mẹ càng không được.

“A? Không muốn, Ức Ức, ta vẫn thấy con gọi người phụ nữ ngốc dễ nghe. Kêu to lên, kêu to lên, ta thích! !” Bạch Tuyết khổ cực nói.

Chính mình là tìm người chọc sao?

Giờ phút này mới hiểu được, tuyệt đối không nên nói dối, nói dối một cái, lại phải dùng một lời hoang ngôn khác che lấp!

Vất vả nói xong!

Giống như hiện tại, trong lòng thật lạnh, một người là mẹ vứt bỏ mình từ nhỏ, một người là con trai ruột của mình, cả hai cũng không thể thừa nhận.

Thiên Tầm và Niệm Niệm đều không kỳ lạ, bời vì trong nhà mẹ thường xuyên nói: Sau khi đi ra ngoài đừng gọi mẹ là mẹ, cố gắng gọi tên, cha của các con là danh nhân, cẩn thận những bát quái, còn không thể không phòng đám ký giả!

Cho nên mọi người đối với phản ứng của Bạch Tuyết, vui vẻ tiếp nhận.

Hiện tại Tuyết Hoa xem như thấy rõ, ba đứa trẻ là Bạch Tuyết và Lãnh Dạ sinh không sai. Nhưng hiện tại Lãnh Dạ đã rời Tuyết nhi, hiện tại ở cùng với trợ lý Lãnh, cho nên bọn nhỏ mới gọi như vậy: Người phụ nữ ngốc.

Vậy Tuyết nhi của bà có phải rất thảm hay không, con trai không có, chồng cũng mất!

Nhớ kỹ mẹ kế Bạch Tuyết nói qua, Tuyết nhi làm tình nhân cho người ta, chẳng lẽ chính là Lãnh Dạ? Tuyết nhi làm tình nhân cho Lãnh Dạ, sau đó sinh con, chẳng lẽ vị trợ lý Lãnh này là vợ kết tóc của Lãnh Dạ?

Rất giống, ánh mắt Lãnh Dạ nhìn trợ lý Lãnh rất thâm tình.

Thật là đúng dịp, bọn họ cũng đều họ Lãnh?

“Xin hỏi, trợ lý Lãnh và Lãnh Dạ có quan hệ như thế nào?” Tuyết Hoa tò mò hỏi.

Bạch Tuyết xém chút bị sặc!

Ức Ức sững sờ!

Lang Vương đã biết nội tình trong này, nên không hiếu kỳ.

Thiên Tầm và Niệm Niệm coi đây là cách mẹ đối phó với ký giả, không cảm thấy kinh ngạc!

Mẹ của bọn chúng vốn giống đứa bé, có đôi khi còn để mấy người bọn chúng chiếu cố! Cho nên cho dù mẹ làm ra chuyện ly kỳ, trong mắt bọn chúng đề là thức nhắm, là chuyện rất bình thường.

“Chúng tôi, chúng tôi là, chúng tôi là anh em, Lãnh Dạ là anh của tôi.” Bạch Tuyết ấp a ấp úng nói.

Lang Vương nghe được cô nói, vừa uống canh, xém chút phun ra!

Cô gái nhỏ điên gì vậy? Sao anh lại thành anh của cô, chẳng lẽ cô thích loạn luân!

Có loại anh trai mỗi đêm cưỡi em gái làm việc sao? Đáng chết! Người phụ nữ ngốc chính là người phụ nữ ngốc!

Ức Ức không rõ ràng cho lắm?

Thiên Tầm và Niệm Niệm cười trộm, mẹ thật sự là giảo hoạt, vì bảo đảm danh tiết lại còn nói là anh em với cha, chẳng lẽ xung quanh thật sự có ký giả? Hay là, bà ngoại này là ký giả?

Không giống!

Mặc kệ, dù sao nói thế nào đều được, chỉ cần đừng để mẹ và cha lâm vào cảnh không đốn là được rồi.

Thế là.

“Bà ngoại, đúng vậy, vị đẹp trai là cha con, vị xinh đẹp kia là, là! Em gái của cha.” Thiên Tầm duỗi tay nhỏ ra giới thiệu.

Tuyết Hoa thở dài một hơi, nói như vậy Tuyết nhi không có bị Lãnh Dạ vứt bỏ.

“Bà ngoại nhìn xem, xem bộ dạng bọn họ rất giống anh em, một lão suất ca, một tiểu mỹ nữ.” Niệm Niệm vừa cười vừa nói.

Mặt Lang Vương tối sầm, sao anh lại thành lão suất ca, mẹ của bọn chúng thành tiểu mỹ nữ rồi! Cái bối phận gì vậy?

Niệm Niệm nhìn thấy mặt cha tối sầm, đắc ý cười một tiếng.

“Cha chớ trách, bọn con là anh chàng đẹp trai, đương nhiên cha là lão suất ca, và lại không phải tuổi cha lớn hơn nhiều tuổi em gái sao?” Niệm Niệm có ý riêng hỏi.

Khóe miệng Lang Vương giật một cái, đúng vậy, anh so với Bạch Tuyết thì lớn hơn nhiều rất nhiều!

Lão suất ca thì lão suất ca đi!

Lang Vương lạnh lùng nhìn về phía Bạch Tuyết, ý là: Em thích bị anh trai cắm sao?

Đương nhiên Bạch Tuyết lĩnh hội ý trong mắt Lang Vương, nhưng mà, không có cách, hiện tại cô đâm lao phải theo lao!

Ánh mắt cô dịu dàng Lang Vương, ý là: Trở về giải thích cho anh, hiện tại xin nhờ phối hợp một chút?

Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của cô, sao Lang Vương lại thấy đau lòng như vậy.

Được rồi! Ai kêu cô là người phụ nữ của anh, cứ tùy làm ẩu đi!

Nhìn thấy Lang Vương khuất phục, Bạch Tuyết vô cùng cảm kích, chỉ cần không làm lộ, chuyện gì cũng dễ nói, trở về đành phải để anh làm thịt, ai kêu cô bị anh bắt lấy bím tóc, có điểm yếu ở trước mặt anh!

Khốn kiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.