Từ khi yêu Đan Lê, Nhiếp Như đã xác định cả đời này sẽ luôn là người
thua cuộc, cô sẽ không bao giờ thắng được, dù chỉ là một lần.
“ Đan Lê !!! ”
Nhiếp Như chạy vội đến trước mặt anh, gập người, thở hổn hển. Mưa
theo những sợi tóc khẽ lăn dài trên khuôn mặt thanh tú, rồi trượt xuống, ướt đẫm thân người nhỏ nhắn của cô.
Quần áo mùa thu vốn đơn bạc, huống chi dầm mưa lâu như vậy khiến Nhiếp Như cảm thấy trong đầu có điểm choáng váng.
“ Đừng bỏ em mà đi, được không Đan Lê ? ” Thanh âm của cô nhu nhược
vô cùng, kèm theo đó là một vài tiếng ho khan. Mấy ngày trước liên tục
sốt cao vừa mới đỡ được đôi chút khiến cô không tránh khỏi muốn an ổn
nằm nghỉ thêm mấy ngày.
Cô ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt anh. Ánh mắt thâm thúy, sâu lắng
như mặt hồ thăm thẳm khiến cô không thể đoán được suy nghĩ của anh lúc
này. Chỉ thấy anh khẽ hé miệng, biểu tình thản nhiên, lạnh lùng y như
lúc trước nhưng nơi đáy mắt lại phảng phất một nét cười khó nhận ra.
Anh dễ dàng đem cô ôm vào trong ngực, giam giữa cô trong vòng tay
mình. Bởi vì quần áo ướt đẫm nước mưa lạnh như băng khiến cho Nhiếp Như
cả người khẽ run lên, theo sau dịu dàng hưởng thụ vòng ôm ấm áp kia.
“ Đan Lê, em không phải đang nằm mơ chứ ? ” Ở trong lòng Đan Lê, Nhiếp Như nhỏ giọng, rầu rĩ hỏi.
“ Không đâu. ” Đan Lê cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. “ Sao thế, phải chăng là trong mộng vẫn thường mơ thấy anh ? ”
Nhiếp Như đỏ mặt, xấu hổ không nói.
Đan Lê hơi hơi nhíu mày, sau cúi đầu nhặt ô lên che cho cô. “Về nhà đi.”
Bản thân anh là một khối hoàn mĩ, không cho phép chính mình có điểm nào thiếu hụt.
Không thể tha thứ cho bản thân yêu phải một cái nữ nhân không giống
với dạng nữ nhân mà anh thích. Lại càng không nghĩ mình có ngày lại vờ
như sẽ bỏ lại cô ấy.
Nhưng là, tình yêu là một thứ tình cảm mà bản thân mình có thể khống chế sao ?
Nhiếp Như đối với anh, sinh thời không thể buông tha, chung quy là may mắn khi đã không đánh mất.
HOÀN