8h tối nay, cô cùng Đan Lê tham gia một buổi yến tiệc rất quan trọng, chúc mừng một cái hạng mục khá thành công của Tương Viên. Mà Kiều Sương – một trong những nhà thiết kế nổi tiếng nhất hiện nay, một đối tác
khá quan trọng của công ty, hôm nay mặc một thân váy dài, trễ ngực, đỏ
rực như lửa, nghe đâu đó chính là tác phẩm tự tay thiết kế mà cô ta tâm
đắc nhất. Bộ trang phục ấy đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều nam nhân
trong bữa tiệc đem nay.
Trong lòng cô có chút phỉ nhổ cái dáng vẻ điệu đà dị thường của cô
ta, bản thân cũng cảm thấy bộ váy kia cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
Vì Kiều Sương là đối tác quan trọng trong hạng mục mới của công ty
nên Đan Lê đối với cô ta cử chỉ cũng khá thân mật, điều này khiến cô
thập phần không thoải mái. Trong lòng như bị một viên đá to, đè nặng
xuống. Mặc kệ chân tướng thế nào cô cũng đành tự lừa mình, lừa người
rằng Đan Lê làm vậy chỉ là vì cô ta là đối tác quan trộng của công ty,
đổi lấy một chút thư thái trong lòng.
Cô từng là thiên kim tiểu thư, con gái của người sáng lập Tương Viên, nay lại là phu nhân tổng tài Tương Viên, vậy nên khi cô xuất hiện bên
cạnh Đan Lê cũng kéo theo vô số ánh mắt tò mò nhìn đến. Mà cô thì chẳng
hơi đâu mà để ý, trong đầu chỉ hồi tưởng lại hình ảnh Kiều Sương, trong
bụng tức muốn nhảy dựng lên.
Đan Lê phát hiện biểu tình của cô có chút lạ, liền cười khẽ hỏi: “ Được nhiều người nhìn như vậy nên cao hứng sao ? ”
Nghe đến đây cô không khỏi có chút sửng sốt, tựa hồ như cảm giác được trong giọng nói của anh tràn ngập sự ghen tuông. Nhất định là do gần
đây thức đêm chăm nom ba nhiều quá nên giờ đây cô mới nghe nhầm ra như
vậy.
“ Không có gì, cũng chẳng mấy khi được gặp nhiều người như vậy. ” Cô
ôm lấy cánh tay Đan Lê, dựa sát vào người anh, gần đến nỗi có thể ngửi
thấy mùi hương dễ chịu, quen thuộc của anh.
Thấy cô dựa sát như vậy, anh cũng không có ngăn cản. Chắc anh chỉ là
muốn giữ thể diện, không muốn trước mặt nhiều người như vậy mà cự tuyệt
cử chỉ thân mật của bạn gái, thậm chí là hành động gần gũi của thê tử
đi. Này cũng là do cô suy đoán mà thôi.
Theo sau Đan Lê đến nơi này nơi nọ, hết chào hỏi người này lại quay
sang tiếp chuyện người khác. Không giống như Đan Lê đang bận bịu hàn
huyên với đối tác, khách khứa, cô ở bên cạnh chỉ ung dung nhàn nhã
thưởng thức mỹ thực. Bình thường cô rất ghét những bữa tiệc xã giao đầy
những lời lẽ giả dối, nịnh bợ này, nhưng không vì vậy mà cô không tham
dự. Vì anh, vì công ty, cô chấp nhận tất cả vậy nên nãy giờ bước chân cô vẫn không dừng lại lại chút nào, chỉ ngoan ngoãn đi bên Đan Lê.
Bỗng nhiên Kiều Sương hướng cô đi đến. Bởi vì cổ áo quá thấp nên chỉ
cần là người khác hơi cúi xuống một chút là đã có thể nhìn thấy khe ngực sâu hun hút như ẩn như hiện dưới làn váy rực đỏ.
Đan Lê sắc mặt không đổi, như là không để cô gái nóng bỏng, quyến rũ
đang đi tới vào mắt. Lúc A Cầm gọi đến, cô còn sợ Kiều Sương sẽ tranh
thủ chút thời gian mà cô bận nghe điện, câu dẫn anh. Dù sao trong ấn
tượng của cô, loại người như Kiều Sương cũng chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng là lúc sau Kiều Sương lại đi đến trước mặt cô. Không giống như
bộ dáng chật vật lúc lần đầu gặp mặt, khi mà mặt mày cô xám xịt như tro, lần này xuất hiện trước cô ta, trong buổi dạ tiệc này, cô mặc một thân
lễ phục dạ hội màu đen, tóc dài gợn sóng buông xõa đế thắt lưng, trên cổ còn đeo một chuỗi vòng cổ kim cương lấp lánh do A Cầm thiết kế.
Biểu tình của Kiều Sương đối với cô có vẻ như có chút khinh miệt. Cô
hoàn toàn có thể hiểu được vẻ mặt ấy, bởi lẽ tiếng tăm của cô ở bên
ngoài cũng không được tốt lắm. Một người chỉ biết sống dựa vào phụ thân, rồi trượng phu thì dù vẻ ngoài có xinh đẹp, mỹ miều cỡ nào cũng chỉ là
một cái bình hoa di động mà thôi.
“ Đan phu nhân, tôi kính cô một ly. ” Đưa cô một ly rượu đầy, biểu
tình của cô ta có chút khiêu khích. Cô có thể cảm giác được ngữ khí của
cô có bao nhiêu phần nghiến răng nghiến lợi khi nói ra ba chữ “ Đan phu
nhân ”.
Cô cau mày, không có đưa tay tiếp nhận ly rượu ấy. Cô có tật hễ uống
rượu vào thì sẽ hồ ngôn loạn ngữ, cho nên bình sinh cô ghét nhất là rượu chè. Giấu diếm thần sắc bất ổn, cô miễn cưỡng đáp trả: “ Rất cảm ơn cô, Kiều tiểu thư, nhưng tôi không uống được rượu. ” Cô ghê tởm mà tặng
thêm cho Kiều sương ba chữ “ Kiều tiểu thư ”. Nhìn đến sắc mặt kia có
chút trắng bệch ra, trong lòng cô không giấu khỏi có điểm thực cao hứng.
Kiều Sương không chút kiên nhẫn, nhíu mày nhìn cô nói: “ Đan phu nhân, cô là không muốn nể mặt tôi hay sao ? ”
Nếu có thể không nể mặt cô ta, cô đương nhiên là sẽ rất vui vẻ, nhưng là cô cũng không muốn ảnh hưởng đến mặt mũi Đan Lê.
Tiếp nhận lấy ly rượu từ tay cô ta, uống một hơi, cạn sạch, còn đang
định xoay người tính rời đi, không nghĩ đến lại bị Kiều Sương nắm lấy
tay, giữa lại: “ Đan phu nhân, tôi tôi muốn nói, còn chưa nói xong đâu. ”
Cô ta siết cũng khá nặng tay, đau đớn khiến cô nhịn không được mà nhíu mi.
“ Kiều Sương, cô làm gì ở đây vậy ? ” Thanh âm lạnh như băng của Đan
Lê từ gần đó truyền đến khiến Kiều Sương ngăn không được bản thân có
điểm run rẩy. Bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay cô cũng nhanh chóng rời đi. Nhiếp Như thừa lúc đó rút tay lại, khẽ xoa lên chỗ mới rồi bị nắm,
thầm nghĩ, mới rồi lực đạo của nữ nhân kia thập phần lớn.
Đan Lê hướng chúng ta bước nhanh tới, cau mày nhìn cái ly rỗng trong
tay Nhiếp Như, biểu tình không giận mà uy. Nhìn anh như vậy, cô đoán
chắc bản thân đã làm cho đối tác quan trọng của công ty tức Kiều Sương
giận dỗi, hẳn là anh đang rất hối hận vì mang cô theo cùng đến đây ?
Đan Lê khẽ kéo cô về phía mình, cách xa Kiều Sương một khoảng, ngữ
khí lạnh như băng hướng Kiều Sương nói: “ Nhiếp Như không uống được
rượu, hy vọng là sẽ không có lần sau. ” Anh là muốn bảo hộ nàng. Biết
được điểm ấy trong lòng cô không khỏi có điểm vui vẻ, cao hứng. Nhưng là lại nhìn đến biểu tình thực khủng bố trên mặt anh, dường như là anh
đang rất tức giận vậy, nhưng là anh tức cái gì vậy ?
Anh ngữ khí xem chừng không được tốt lắm, hướng cô nói: “ Về nhà. ”
Vừa nói dứt lời liền kéo ngay cô hướng cửa đi đến, không một lần quay
đầu nhìn lại.
“ Nhưng mà … Yến hội … Còn yến hội mà … Làm sao lại … ” Anh đi quá nhanh khiến cho cô mấy lần thiếu chút là té.
Anh lặng im không nói, sau vì câu nói của cô, cước bộ có điểm chậm lại không ít : “ Không sao cả. ”
Cô đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, mọi thứ xung quanh cứ
hoa hết cả lên, cuối cùng thì cô ngã vào trong một vòng ôm ấm áp, sau
thì không biết thêm điều gì nữa.
Vào tối đó, cô nằm mơ. Vẫn là giấc mơ bấy lâu nay cô vẫn hay mơ về.
Cô mơ về thời điểm gặp Đan Lê lúc còn học đại học. Lại giống như
trước đây chạy đến thổ lộ với anh, nhưng lần này lại có điểm gì đó không giống như trước. Trong mộng cô tựa hồ so với trước đây to gan lớn mật
và đầy dũng khí hơn vậy. Đan Lê cũng không có giống với trước đây, lạnh
lùng nhìn nàng mà nói: “ Cô giỡn sao ? Vẫn là trong cái đầu nhỏ bé này
ngoài luyến ái ra thì cũng chẳng có cái gì khác. ” Hôm nay anh phá lệ mà vô cùng ôn nhu. Khẽ hôn lên cánh môi hồng nhuận của cô, sau đó lại ở
bên tai cô khẽ khàng nói: “ Nhiếp Như, trong trò chơi này, anh thua rồi. Anh thế nhưng lại yêu người như em … ” Trong mộng cô thấy chính mình
hạnh phúc, cười đến ngây ngốc.
Đáng tiếc, mộng vẫn chỉ là mộng mà thôi.
Bốn năm đại học không ngừng thầm mến, lại thêm ba năm hôn phối, tình
yêu của nàng dành cho anh vẫn vẹn nguyên như những buổi đầu.
Say rượu, kết quả là thống khổ dị thường. Lúc cô tỉnh lại thấy mình
đang nằm trên giườn, ở nhà, mà lúc này Đan Lê đang ngồi bên, biểu tình
là lạ.
Đầu có điểm choáng váng, ánh mắt mơ hồ nhìn Đan Lê một bộ dáng ba đầu sáu tay, cô không khỏi cười ra tiếng.
Anh cũng không có để ý đến cô mạc danh kỳ diệu cười, chỉ đi nhanh ra
phía cửa, không ngoảnh đầu lại, nói: “ Ở nhà nghỉ ngơi một chút đi. ”
Tuy là trong ngữ điệu có mấy phần mệnh lệnh nhưng vẫn khiến cô trong
lòng có mấy phần vui vẻ và ấm áp.
Cô không khỏi miên man nghĩ ngợi, phải chăng từ lúc ấy cho tới giờ anh vẫn luôn ngồi tại bên giường, chiếu cô cô ?
Đang nằm nghỉ thì cô bỗng nhận được điện thoại của A Cầm. Theo điện
thoại truyền đến là thanh âm giận dữ của A Cầm, cô ấy đang rất tức giận, nói nam nhân kia có bao nhiêu vô dụng. Chẳng biết đây là nam nhân thứ
bao nhiêu tìm cách tiếp cận cô ấy mà thất bại nữa ? Cô nhịn không được
mà cười cười, một bên cố gắng trấn an: “ A Cầm, yêu cầu của ngươi cũng
thật cao mà … ”
A Cầm tựa hồ có chút bất mãn, cố tình nhắm vào nỗi đau của cô mà nói: “ Hừ, Kiều Sương kia liệu đã đem nam nhân của ngươi câu dẫn đi chưa a? ”
Cô mặc dù chẳng hề để ý, nhưng tâm vẫn nhịn không được mà trầm xuống. “ Yên tâm đi. Không có đâu. ”
Bách Cầm là bạn thân nhất của cô. Cô ấy là một nữ tử rất kiên cường,
lại có năng lực nữa, hiện đang là nhà thiết kế châu báu của Tân Tinh.
Nhìn lại mình, một cái nữ nhân yếu đuối, vô năng vô dụng, một cái bình
hoa, cô không khỏi cảm khái thở dài. Đại khái chắc là do bù trừ cho nhau về tính cách nên từ đại học đến giờ, hai người vẫn luôn là đôi bạn tốt. Tính cách của cô ấy quá mức mạnh mẽ nên nữ cường nhân A Cầm đến bây giờ vẫn chưa tìm được bạn trai. Cô ấy cho rằng Đan Lê đối với cô quá mức
lạnh lùng, căn bản là đem tâm của cô giẫm dưới lòng bàn chân nên cũng
không thích anh lắm.
Cô không khỏi nhớ tới lúc mới kết hôn với Đan Lê, khi đó anh so với
bây giờ biểu hiện có nhiều phần lãnh ý cùng lạnh nhạt, không vui hơn.
Thậm chí còn chán ghét đến không muốn nói với cô một câu, mà cô thì thập phần không thèm để ý đến. A Cầm thấy vậy nhịn không nổi sự yếu đuối của cô mà định muốn ngả bài cùng Đan Lê, nhưng là cô thập phần liều mạng
ngăn lại. Nhưng vẫn là ngăn không được trong một lần, lúc trò chuyện với Đan Lê, A Cầm giận dữ cầm lấy cốc nước trên bàn hướng anh hất tới. Đan
Lê là cái người vô cùng cao ngạo làm sao lại có thể tha thứ cho cái hành động sỉ nhục anh như vậy. Cô là người ở giữa lại càng thêm sợ hãi, một
bên là bạn thân nhất của mình, một bên lại là trượng phu, cô thực không
biết phải làm sao mới tốt. Càng sợ Đan Lê sẽ tức giận mà bảo cô cắt đứt
với A Cầm cho nên mặc dù rất sợ hãi nhưng cô vẫn nhanh nhẹn đứng chắn
trước mặt Đan Lê, nước trong cốc hết thảy đều hất len người cô.
Mặc dù sợ bóng sợ gió một hồi lâu sau, nhưng may mắn là hình như Đan
Lê cũng không đem chuyện này để trong lòng, cho nên coi như là lần đó cô phúc lớn mệnh lớn thoát được một kiếp.