Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 134: Chương 134: Biến cố bất ngờ




Long Y Hoàng cũng không đi đâu, đứng gần thi thể cứng đờ kia chờ đợi hoàng hậu đến, chuyện cung nữ chết truyền đi rất nhanh, thủ lĩnh Ngự lâm quân dẫn người đến muốn mang thi thể đi bị Long Y Hoàng cản lại.

Chúng tướng sĩ Ngự lâm quân khó hiểu, Long Y Hoàng hời hợt nói: “Đây dù sao cũng là cung nữ bên cạnh mẫu hậu, tốt xấu gì cũng để cho người nhìn cô ấy một lần cuối.”

Chúng tướng sĩ Ngự lâm quân đều đồng loạt câm miệng.

Quả nhiên hoàng hậu vừa nghe thấy tin này vội vàng chạy đến, thấy cung nữ đã chết, khóe miệng giật giật, vẻ mặt nặng nề khó coi.

Phượng Trữ Lan hơi hơi thở dài, không có biểu hiện gì, Long Y Hoàng lại rất phối hợp ra vẻ khiếp sợ: “Mẫu hậu, Y Hoàng cũng biết làm sao nữa, vừa nãy khi cô ta đến vẻ mặt rất quái lạ, Y Hoàng chỉ khẽ chạm vào vai cô ta, thì cô ta… Cô ta… tắt thở.”

"Đủ rồi!" Hoàng hậu quát một tiếng, vội ngồi xuống kiểm tra thi thể, một con trùng màu đen từ từ bò ra khỏi móng tay cô ta, hoàng hậu tái mặt vội vã rụt tay về.

Long Y Hoàng hảo tâm giải thích: “Phỏng chừng bản thân mình nuôi cổ trùng không cẩn thận bị cắn lại, mới rơi vào kết cục bi thảm thế này, đơn giản, toàn thây.” Long Y Hoàng vuốt tay áo, rất may mắn.

Sắc mặt hoàng hậu từ tái nhợt chuyển sang xanh mét, bỗng nổi cơn thịnh nổ trừng mắt liếc xéo Long Y Hoàng: “Y Hoàng, ngươi…”

"Mẫu hậu có chuyện gì sao?” Long Y Hoàng tươi cười đối mặt.

"Không!” Hoàng hậu lưỡng lự, phủi tay: “Chết thì chết, chỉ là một cung nữ! Ngươi về đi, Bổn cung muốn nghỉ ngơi!”

"Y Hoàng cáo lui." Long Y Hoàng không nán lại thêm nữa, cung kính hành lễ.

Thấy Long Y Hoàng muốn đi, Phượng Trữ Lan cũng chắp tay nói: “Nhi thần cáo lui.”

Hoàng hậu rất bực bội, khoác tay, bước vào trong Tê Phượng các, Long Y Hoàng đứng thẳng lưng, nụ cười không biến mất.

Đó là nụ cười gì... Hơi nham hiểm, đắc ý còn có khoái cảm trả thù.

Hoàng hậu vừa biến khỏi tầm mắt, Long Y Hoàng nhanh chóng quay lại, đôi tay ôm cổ Phượng Trữ Lan, cười nói: “Trữ Lan, chúng ta về nhà thôi!”

"Y Hoàng, nàng vừa này đã làm gì vậy?” Phượng Trữ Lan thực sự không hiểu về độc, đành hỏi nhỏ.

"Không có gì, dù sao vài ngày nữa chàng sẽ biết, giờ chúng ta về phủ Thái tử đi, mấy ngày nữa sẽ nhàn rỗi đây…” Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn vết sẹo giữa chân mày hắn: “Mờ hơn rồi, chắc vài ngày nữa sẽ biến mất thôi, ừm, đến lúc đó Trữ Lan sẽ xinh đẹp như xưa.”

Bị nàng nói thế Phượng Trữ Lan phì cười, cúi đầu muốn hôn nàng, Long Y Hoàng lại né rất nhanh: “Được rồi, về rồi nói tiếp,” Long Y Hoàng chỉ cười cười: “Ở đây nhiều người lắm.”

"Được, chúng ta về." Phượng Trữ Lan mỉm cười đồng ý.

Long Y Hoàng thoát khỏi lòng hắn, xoay người nói với Ngự lâm quân đang đứng đó: “Các người mang thi thể xử lý đi, cung nữ này chết do bị kẻ thần bí dùng độc ám toán, với tình huống này, những tên đó chắc chắn đều có chuẩn bị cả, cũng có thể là người của võ lâm minh… Gần đây trong cung không yên ổn, ta lo sẽ có kẻ trà trộn vào trong, các ngươi phải tăng cường canh gác, với kẻ lạ, tiền trảm hậu tấu.”

Thủ lĩnh Ngự lâm quân suy nghĩ cảm thấy quái dị, nhưng cũng không biết quái dị ở chỗ nào, đành đáp: “Vi thần tuân lệnh.”

"Chắc Kỳ Hàn đang chờ chúng ta ở nhà, chúng ta về nhanh thôi, ta nhớ nó quá.” Long Y Hoàng tiếp tục kéo tay Phượng Trữ Lan làm nũng, Phượng Trữ Lan bị nàng lắc lắc, choáng váng gật đầu: “Được được, chúng ta về, về.”

Tâm trạng Long Y Hoàng rất tốt, vui vẻ kéo tay Phượng Trữ Lan bước đi.

Sau một canh giờ, hai người đã bình an về phủ, hậu viện, thấy Long Diệp Vũ dẫn Kỳ Hàn đi cầu thang, hơn nữa hắn chỉ giữ một tay Kỳ Hàn

Kỳ Hàn mới bảy tháng, Long Y Hoàng vừa thấy Long Diệp Vũ cho Kỳ Hàn làm động tác nguy hiểm này thì sợ hãi không thôi, hấp tấp lao đến ôm Kỳ Hàn, quát: “Ca! Kỳ Hàn mới bảy tháng! Sao huynh lại cho nó đi ở chỗ nguy hiển này, chẳng may ngã thì sao? Bậc thềm đều là đá!”

Dứt lời, nàng khẩn trương kiểm tra Kỳ Hàn từ trên xuống dưới, nếu có vết bầm chắc chắn sẽ nhéo Long Diệp Vũ gấp mười lần để bồi thường.

Long Diệp Vũ không để tâm, khởi động cánh tay nhức mỏi: “Không phải lỗi của ta, hôm nay thằng oắt này đột nhiên hào hứng la hét đòi muốn tập đi, ở đây đi được hai vòng, đang định thử đi bậc thang thì muội về tới, không hao tổn gì mà.”

Long Y Hoàng nghi ngờ nhìn Long Diệp Vũ, lại nhìn Kỳ Hàn, Kỳ Hàn híp mắt cười, Long Y Hoàng hỏi: “Kỳ Hàn muốn đi nữa không?”

Phượng Kỳ Hàn rất ngoan ngoãn gật đầu.

"Thằng nhóc này rất tiến bộ nha, đi lâu thế cũng chỉ có người hơi nghiêng nghiêng thôi, căn bản không bị ngã, ta cũng sợ nó ngã nên mới nắm một tay nó, nắm hai tay nó sẽ khóc om sòm.” Long Diệp Vũ bất đắc dĩ nói.

Kỳ Hàn dựa vào ngực Long Y Hoàng, bám chặt lấy nàng không buông, Long Y Hoàng sờ đầu con, nói: “Ta mệt, đi nghỉ trước, ca ca huynh cũng nghỉ sớm đi, mai chúng ta ra ngoại ô chơi.”

"Sao đột nhiên có hứng thú này?” Long DIệp Vũ cười, khoanh tay nghiêng người dựa vào bàn đá hỏi.

"Huynh đừng quản nhiều, chúng ta đi chơi thoải mái, chuyện gì cũng không quản nữa, thời cơ chín muồi sẽ về thôi.” Long Y Hoàng cười cười, hôn một cái trên mặt Kỳ Hàn, ngoảnh đầu nhìn Phượng Trữ Lan: “Hôm nay đi suốt cả ngày, ta muốn đi nghỉ sớm, còn chàng?”

"Ta cũng nghỉ cùng nàng." Phượng Trữ Lan trả lời thật thẳng thắn, Long Y Hoàng gật đầu.

"Ca, huynh cũng nghỉ sớm đi, cả ngày nay huynh cũng rất mệt,” Long Y Hoàng thùy mị cười với Long Diệp Vũ: “Sau khi đi về, nhờ huynh giúp muội chăm sóc Kỳ Hàn một chút.”

Long Diệp Vũ chỉ cảm thấy buồn nôn, cả người nổi da gà, vội nói: “Các ngươi muốn nghỉ thì nghỉ thôi, đừng ở đây mà châm biếm ta… Buồn nôn chết đi…” Nói xong, còn chà xát cánh tay tỏ vẻ coi thường.

Nụ cười của Long Y Hoàng cứng ngắc, xoay người muốn đi.

"Y Hoàng," chưa đi được vài bước, đột nhiên Long Diệp Vũ khẽ lên tiếng: “Đến hôm nay, hắn đi bao lâu rồi?”

Long Y Hoàng vừa nghe thấy giọng điệu bất thường, nhẹ nhàng hờ hững, hơi đau lòng, không hề muốn một ca ca ngày thường hay cười nói náo nhiệt —— nàng hiểu rõ, Long Diệp Vũ đang nhớ đến người đó.

"Ba năm, ca ca." Vì thế nàng đáp.

"Y Hoàng, giờ muội còn nhớ rõ hắn sao?” Trong lời Long Diệp Vũ nói có chút ý cười nhạt.

Phượng Trữ Lan thấy hắn đột nhiên thay đổi khẩu khí làm cho mơ hồ, chớp mắt nhìn hắn khó hiểu.

Long Diệp Vũ vốn không ưa gì Phượng Trữ Lan nên làm như không thấy.

"Đương nhiên nhớ rõ, ca ca cũng chưa từng quên, Y Hoàng làm sao dám quên." Long Y Hoàng cười đáp: "Cho đến hôm nay... Không nhiều không ít, vừa đúng ba năm."

"Y Hoàng, nếu rảnh thì theo ta về Huyền quốc một chuyến, ta kể cho hắn nghe muội đã thành thân, còn có con trai, hắn không để ý tới ta, hắn giận,” Long Diệp cười khổ: “Muội biết hắn thích muội, hắn nói… Hắn luôn luôn thích muội.”

"Đại ca," Lòng Long Y Hoàng đau đớn, không hiểu tại sao Long Diệp Vũ lại nhắc đến đề tài thương cảm này: “Người hắn yêu là huynh, không phải muội, hắn chỉ lấy muội làm bình phong."

"Ừm… Ta biết… Muội đi nghỉ sớm đi, ta đi một lúc rồi nghỉ sau.” Long Diệp Vũ nhìn về phía chân trời, ánh mặt trời làm đôi mắt hắn hơi đau xót, bất giác hắn nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon, ca ca." Long Y Hoàng liếc nhìn hắn một cái, rồi ra hiệu cho Phượng Trữ Lan, sau đó bước đi.

Về tới phòng, Long Y Hoàng nhìn Kỳ Hàn, hỏi: "Kỳ Hàn còn muốn chơi sao?"

Kỳ Hàn lắc đầu: "Ngủ... Ngủ..."

"Ừm, vậy Kỳ Hàn đi ngủ nha.” Long Y Hoàng cực kỳ yêu con, hôn lên hai gò má mũm mĩm trắng mềm của nó, Phượng Trữ Lan đứng bên cạnh nhìn thấy trong lòng không thoải mái, Long Y Hoàng đặt Kỳ Hàn vào giường nhỏ, Kỳ Hàn đạp hai cái, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

"Hôn con nhiều thế mà cũng không chủ động hôn ta cái nào?” Long Y Hoàng đang nhìn Kỳ Hàn ngủ say, Phượng Trữ Lan đột nhiên ôm lấy eo nàng từ phía sau, cười khẽ nói.

Long Y Hoàng hơi giật mình, sau đó cười bảo: “Ngay cả con trai cũng ghen nữa, Trữ Lan, chàng không thấy mình nhỏ mọn sao?”

"Ừm, ta đang ghen." Phượng Trữ Lan cười khẽ.

Long Y Hoàng muốn thoái khỏi vòng tay vủa hắn, ngón tay vừa chạm vào mu bàn tay hắn, thình lình hắn thả lỏng tay, không chờ nàng phản ứng, bỗng cảm thấy chân nhẹ bẫng, cả người bị Phượng Trữ Lan bế lên.

"Này! Thả ta xuống!" Long Y Hoàng dở khóc dở cười.

Phượng Trữ Lan phớt lờ nàng, đi thẳng đến giường mới đặt nàng xuống.

Long Y Hoàng muốn đứng dậy Phượng Trữ Lan lại nhanh hơn, hắn nhanh chóng buông rèm, sau đó đè Long Y Hoàng xuống….

"Đừng làm bừa, Trữ Lan!" Long Y Hoàng khẽ kêu, hai tay chống lên ngực hắn.

"Ta không đùa, hôm nay trên xe ngựa chưa làm xong giờ phải bù lại!” Phượng Trữ Lan bắt lấy tay nàng kéo sang hai bên, trước tiên đầu đặt trên búi tóc nàng hít mùi hương thơm mát, chuyển đến gò má rồi dần đến môi, ban đầu chỉ chạm nhẹ sau đó lại nồng nhiệt hơn, khiến Long Y Hoàng không còn sức chống cự.

Long Y Hoàng cong hai chân theo bản năng, vô thức làm cho cả người Phượng Trữ Lan càng dựa sát mình.

Cảm giác rõ hắn đang biến hóa, gò má nàng từ từ đỏ hồng, nhưng lại từ từ vứt bỏ chống cự.

Chiều mùa hè yên bình, chỉ có duy nhất căn phòng của nàng và Phượng Trữ Lan là liên tục phát ra tiếng động.

Sau khi ân ái qua đi, hai người cũng rất mệt mỏi, Long Y Hoàng tựa vào lòng Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan vuốt ve tóc nàng, chợt hỏi: “Ca ca nàng lúc nãy biểu hiện của hắn hơi kỳ lạ, hắn bị gì vậy?”

"Không có gì, hôm nay là một ngày rất đặc biệt, là ngày giỗ của người đó tròn ba năm.” Long Y Hoàng trả lời lấy lệ.

"Ồ, hóa ra ca ca nàng cũng có người trong lòng.” Phượng Trữ Lan cười cười.

"Có, có rất sớm, mất cũng sớm…” Long Y Hoàng thở dài, ngửa mặt nhìn Phượng Trữ Lan, sờ vệt sẹo giữa mày hắn: “Trên người ca ca cũng có sẹo, ở sau lưng ngay bả vai, rất đẹp, giống như hai cánh bướm, là do người ấy để lại, vài lần ta hỏi hắn có muốn xóa đi không, hắn nói không.”

"Người ấy rất hận ca ca nàng sao?" Phượng Trữ Lan nhíu mày.

"Không phải hận... Chẳng qua, có nỗi khổ tâm… Để xem, cũng đã ba năm rồi, nhưng ca ca vẫn không bỏ xuống được thôi, ta không muốn nhắc đến người đó.” Long Y Hoàng vùi mặt vào ngực Phượng Trữ Lan, ngáp: “Buồn ngủ quá, ngủ đi.”

"Ừm... Nàng ngủ đi." Phượng Trữ Lan khẽ nói, Long Y Hoàng cũng không thắng được cơn buồn ngủ, từ từ thiếp đi.

Mọi thứ vẫn còn yên bình như trước.

Trưa hôm sau, Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan thu thập đồ dùng đơn giản, ôm Kỳ Hàn, dẫn theo Long Diệp Vũ, cùng vài tùy tùng và thị nữ, một tiểu đội từ từ xuất phát đến ngoại ô du ngoạn.

Long Y Hoàng hoàn toàn ôm tâm trạng muốn đi du lịch, không có chút biểu hiện đầy tâm sự hay bất an gì, còn Phượng Trữ Lan thì lại hơi sầu não.

Địa điểm du lịch là do Long Y Hoàng chọn, là một sơn cốc rất huyền ảo, xinh đẹp, gần sơn cốc có một nhà gỗ nhỏ, Long Y Hoàng mua nó, tạm thời ở lại vài ngày.

Trong sơn cốc có rất nhiều kỳ hoa dị thảo sinh trưởng, rất đẹp rất lung linh, rất nhiều loại Phượng Trữ Lan chưa từng thấy, Long Y Hoàng mặc dù không muốn làm hỏng hứng thú của hắn nhưng cũng phải nhắc nhở: “Hoa cỏ ở đây không thể tùy tiện chạm vào, đều có độc.”

Phượng Trữ Lan cũng đành thu hồi lòng hiếu kỳ, vẻ mặt Long Diệp Vũ không đếm xỉa, tự mình đi dạo trong cốc một vòng, kết quả chưa đến nửa canh giờ đã bưng cánh tay biến thành màu đen của mình đi tìm em gái giải độc.

Nhưng hiếm khi có được ngày nhàn rồi cũng bị người ta quấy rầy, sáng sớm ngày thứ hai, lập tức có vài tên trọng thần tuổi tác đã trung niên không ngại đường xa ngàn dặm nhao nhao đến bái phỏng, mang theo không ít lễ vật, nói không ít lời hay lời van nài, muốn Long Y Hoàng mở miệng, nói những châu báu đó là do nàng tặng, để Vân Phượng Loan sớm thoát tội, để tình trạng của Duệ vương phủ không đến mức phải bị động như hiện nay.

Ngày thường Long Y Hoàng nói rất nhiều, nhưng lúc này lại bắt đầu keo kiệt, không chờ các lão đại thần đó nói được vài câu, lập tức nàng đem bọn họ cả người lẫn vật đuổi ra ngoài, ở lâu càng thấy phiền.

Long Y Hoàng đúng là không muốn mở miệng để Vân Phượng Loan thoát tội, suýt hại chết mình còn là hung thủ gián tiếp hại chết Mộ Dung Xá Nguyệt, nàng sao có thể lại mềm lòng nữa?

Các đại thần đứng bên ngoài ỉu xìu cực khổ chờ nửa ngày, cuối cùng không thể phục mệnh lui về trước.

Ở ngoại ô được năm ngày, cũng bị quấy rầy hết năm ngày, lúc đầu Long Y Hoàng còn có thể cười đối mặt, nhưng từ ngày thứ tư trở đi không cười nổi nữa.

Lúc đầu nàng còn tươi cười chào đón những người đó, trò chuyện, giờ nhìn thấy bọn họ thì hận không thể mắng một trận cho đã.

Mãi cho đến ngày thứ năm, các đại thần không có tới, tới là một tên thị vệ.

Long Y Hoàng cho hắn nửa khắc nói hết những điều muốn nói, không nói thì cút, nhiều hơn một giây cũng không cho.

Thị vệ chạy cả buổi không kịp thở, hổn hển nói một câu: “Hoàng hậu, hoàng hậu ngã bệnh…”

Nháy mắt đôi mắt Long Y Hoàng sáng rực, tựa như thấy vàng, vội vã về phòng tiện tay cầm vài thứ, ôm Kỳ Hàn đi, đuổi Long Diệp Vũ ra ngoài, lôi kéo Phượng Trữ Lan đi theo, ba chân bốn cẳng vội vàng muốn đi ngay.

Phượng Trữ Lan khó hiểu hỏi sao thế, Long Y Hoàng hết sức cao hứng đáp: “Mẫu hậu bị bệnh!”

Phượng Trữ Lan ngây ngẩn cả người, không biết hiện giờ trong lòng mình là vui hay buồn, Long Y Hoàng đẩy hắn lên xe ngựa, sau đó tự mình nhảy lên, bảo phu xe về đế đô với tốc độ nhanh nhất.

Sau khi vội vàng trở lại phủ Thái tử, Long Y Hoàng chẳng nghỉ ngơi, giao Kỳ Hàn cho Long Diệp Vũ trông coi, sau đó lôi kéo Phượng Trữ Lan chạy vào hoàng cung.

Tê Phượng các, an tĩnh quỷ dị.

Long Y Hoàng đứng trước của, giống như mọi ngày để cung nữ gác cổng đi vào thông báo trước, thật lâu sau cung nữ mới đi ra, giọng bình tĩnh: “Mời.”

Long Y Hoàng nhấc váy từ từ bước qua bậc cửa, đi được vài bước chợt cảm giác bất thường, nhìn lại, Phượng Trữ Lan vẫn đứng đó không đi theo.

"Trữ Lan," nàng khẽ gọi, trong lòng hơi bất an: "Chàng sao vậy?"

"Y Hoàng, nàng nghĩ bà ấy có thật là mẹ ruột của ta không?” Phượng Trữ Lan ngẩn ngơ, chợt lên tiếng.

"Nhìn từ quan hệ huyết thống, đích thật là cốt nhục tương liên, nhưng nhìn vào cách bà ta hành xử, ta cũng không nhìn ra chàng là con trai của bà.” Long Y Hoàng lắc đầu đáp.

"Hiện tại ta cũng chợt hoài nghi…” Trên ống tay áo màu xanh nhạt thêu hoa văn mây xanh đậm, tôn lên ngón tay Phượng Trữ Lan ôm nhuận như ngọc, hắn nhẹ nhàng vỗ lồng ngực, trọng giọng nói lộ vẻ khó hiểu mê hoặc: “Trước đây chưa bao giờ nghĩ đến, nếu có một ngày bà ấy ngã bệnh, nhưng bây giờ… Vậy mà một chút cảm giác cũng không có, Y Hoàng, có phải ta đã tê liệt cảm giác...”

"Không có, chàng sao có thể tê liệt cảm giác chứ? Những chuyện bà ấy làm với chàng hoàn toàn quá đáng, chàng không hề có cảm giác thân tình với bà ấy cũng có thể lý giải,” Long Y Hoàng vừa nghe hắn nói thế, luống cống chân tay vội vội vàng vàng đi đến trước mặt hắn, nắm chặt bàn tay lạnh băng của hắn, an ủi: “Chàng vẫn là tốt nhất, là bà ấy vì quyền lực mà vứt bỏ tình thân, chàng không có tình cảm với bà ấy cũng là do bà ấy tự tạo nghiệt.”

"Y Hoàng, bây giờ ta đột nhiên rất sợ." Phượng Trữ Lan lại nói càng nhỏ hơn.

Long Y Hoàng càng luống cuống: "Sao vậy?"

"Nếu có một ngày, khi ta nhìn thấy nàng bị thương… Cũng không hề có cảm giác giống như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?” Phượng Trữ Lan nhếch môi.

Long Y Hoàng nhẹ nhõm, mỉm cười: “Sẽ không có chuyện thế đâu, ta cũng không tin mà, sao chàng lại nghĩ như thế?”

"Mẫu hậu quả thật đã sinh ra ta, nuôi ta, nhưng hôm nay..."

"Suỵt," Long Y Hoàng giơ tay che miệng hắn: "Đừng nghĩ những điều này nữa, chúng ta vào thôi, xem tình trạng của bà ấy ra sao."

Phượng Trữ Lan đành phải gật đầu, đi theo Long Y Hoàng vào điện, một lát sau, chợt dừng bước: “Y Hoàng, rốt cuộc nàng đã làm gì?"

"Không có gì, sẽ không lấy mạng bà ấy, chẳng qua làm cho bà mãi mãi an tĩnh lại,” Long Y Hoàng cười cười nhìn hắn, cuối cùng bổ sung thêm: “Mà thôi.”

Trước phượng sàng của hoàng hậu, mười mấy thái y đang quỳ, hoàng đế ngồi cạnh giường, vẻ mặt lo lắng, nắm bàn tay hoàng hậu..

Cái tay đó không có lực, yếu ớt rũ xuống, hoàng hậu nằm trên giường đã cởi phượng bào, bỏ đi mũ phượng, chỉ còn lại dung mạo thường ngày trôi theo năm tháng, hai mắt trừng trừng nhìn đỉnh giường, cả người không nhúc nhích.

Nhưng, rõ ràng còn hô hấp.

Long Y Hoàng chú ý thấy bên cạnh hoàng đế còn có một quý phụ ăn vận hoa phục, nhìn quen mắt, nàng suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra đây là biểu muội của hoàng hậu, Hoa quý phi.

Nàng và Phượng Trữ Lan rất ăn ý liếc nhìn nhau, cùng bước lên, đồng loạt hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Hoàng đế đầy mệt mỏi, nhìn bọn họ một cái, phất tay: “Miễn lễ, xem ra, các con nghe được tin tức liền chạy đến.”

"Nhi thần rất lo lắng cho sức khỏe mẫu hậu,” Phượng Trữ Lan đáp, nhìn thoáng qua Hoa quý phi, khom lưng nói: “Hoa quý phi.”

Long Y Hoàng hành lễ với Hoa quý phi xong, Hoa quý phu cười gật đầu đáp lại, dáng vẻ rất nhã nhặn.

Bà ta bảo dưỡng rất tốt, dù Long Y Hoàng có đoán sai tuổi bà ấy thế nào thì chắc chắn cũng phải hơn ba mươi, nhưng diện mạo bất quá chỉ hơn hai mươi mà thôi, hơn nữa hình như tuổi tác bà ta càng tăng thì trái lại vóc dáng càng ngày càng thướt tha, so với hoàng hậu suốt ngày chỉ biết âm mưu tính kế thì quả thật tốt hơn rất nhiều.

"Tình trạng của mẫu hậu hiện giờ ra sao?” Long Y Hoàng lo lắng hỏi, lại thấy hoàng đế lắc đầu.

Đã diễn thì phải diễn cho hay, vì thế Long Y Hoàng quay lại chất vấn thái y đang quỳ dưới đất: “Rốt cuộc mẫu hậu ra sao! Các ngươi ai có thể trả lời! Sao cả đám trở nên câm điếc rồi!”

Một vị thái y run rẩy đáp: "Khởi bẩm Thái tử phi nương nương... Vi thần cũng không tìm được tại sao Hoàng hậu lại bị như thế, dù tim còn đập, nhưng toàn thân bất động, hình như không có bất kỳ phản ứng gì."

"Ngươi muốn nói, bây giờ mẫu hậu đã thành người thực vật?” Long Y Hoàng như bị sét đánh, hoảng sợ lùi về sau, Phượng Trữ Lan kịp thời ở sau lưng đỡ lấy nàng.

Thái y lại càng khủng hoảng: “Xin Thái tử phi nương nương giáng tội! Dựa theo phán đoán của vi thần, Hoàng hậu nương nương bởi vì quá mệt mỏi nên trúng gió…”

"Hoàng hậu quả thật đã quá mệt, thường xuyên giúp trẫm giải quyết quốc sự không ít." Hoàng đế lắc đầu thở dài nói.

"Có thể có cách cứu trị!" Long Y Hoàng tiếp tục ép hỏi.

"Vi thần tài mọn... Không tìm được cách trị,” nói xong, cả người vị thái y này như muốn dán chặt vào đất, giọng nói vẫn run run: “Xin, xin Hoàng thượng ban tội!”

"Mẫu hậu, mẫu hậu!" Long Y Hoàng quỳ rạp cạnh giường, nắm lấy tay hoàng hậu: “Người bị sao thế, người rốt cuộc đã bị sao thế? Xin người nhìn Y Hoàng…”

Phượng Trữ Lan thật sự không muốn diễn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Y Hoàng, sau đó cũng nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng vén sợi tóc vương trên má hoàng hậu, giọng đau khổ nói: "Mẫu hậu?"

Hoàng đế lắc đầu thương xót: “Xem ra, bệnh của hoàng hậu không thể trị khỏi trong thời gian ngắn, nhưng hậu cung rộng lớn thế này, không ai quản lý ắt sẽ loạn, phải tìm một người có năng lực vẹn toàn gách vác trọng trách này.”

Long Y Hoàng cũng như những người ở đây đều im lặng, nàng thầm đếm đến năm, Hoa quý phi bên cạnh quỳ xuống trước mặt hoàng đế: “Thần thiếp tự biết mình kém xa tỷ tỷ, nhưng nguyện ý gánh vác trọng trách này, mong Hoàng thượng cho thần thiếp cơ hội, thần thiếp chắc chắn sẽ thay tỷ tỷ quản lý hậu cung thật tốt!” Dứt lời, bà ta dập đầu trước mặt hoàng đế.

Nhìn bộ dáng khẩn thiết của bà ta, chắc đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi.

Long Y Hoàng nhìn bà ta vài lần, đột nhiên cười lạnh nói: “Hoa quý phi nương nương, ngài hà cớ gì lại vội vẫ thế, mẫu hậu vừa mới ngã bệnh, ngài vội vàng yêu cầu phụ hoàng giao quyền lực cho ngài, chẳng lẽ ngài đã mơ ước hậu vị từ rất lâu? Hơn nữa, đột nhiên lúc này mẫu hậu ngã bệnh trùng hợp như vậy, e rằng cũng không đơn giản do mệt.”

Hoa quý phi chấn động, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Long Y Hoàng, ánh nhìn sắc bén, Long Y Hoàng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, nghe thấy bà ta nói thêm: “Thần tiếp tuyệt đối không hai lòng, chỉ mong có thể giúp Hoàng thượng chia sẻ ưu phiền.”

Hoàng đế nhìn Hoa quý phi hoài nghi, nhìn chằm chằm làm bà ta rét run.

Long Y Hoàng mừng thầm trong lòng, nói: “Phụ hoàng, chuyện này có phải hơi trùng hợp đúng không? Chẳng lẽ người không cảm thấy có gì đó bất thường sao?”

"Quý phi, sao lại khẩn trương thế?" Hoàng đế hết sức lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi khi nhìn thấy vẻ mặt hoàng hậu xanh xao, trẫm cũng không thấy ngươi có biểu hiện hoảng sợ gì, hơn nữa nói năng rất lưu loát, chững lẽ có điều bất thường.”

Hoa quý phi chảy mồ hôi lạnh khắp người: “Không phải, không phải! Hoàng thượng, thần thiếp không hại hoàng hậu! Thần thiếp cũng vừa mới biết tin hoàng hậu ngã bệnh, sau đó liền chạy đến đây!”

"Trẫm cũng không có nói là ngươi hại hoàng hậu," hoàng đế hơi ngừng, lại nói: "Trẫm nghe nói nhiều ngày nay người thường đến đây làm bạn với hoàng hậu, đúng không?"

"Bởi vì tỷ tỷ nói một mình một người ở thâm cung rất tịch mịch, thần thiếp mới..."

Nhưng, không đợi Hoa quý phi nói hết câu, hoàng đế đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Người đâu!"

Hai tên thị vệ ngoài cửa chạy vào, nghiêm trang: "Xin Hoàng Thượng phân phó!"

"Giam Hoa quý phi vào Thiên Quỳnh đài, lục soát Hoa Phúc cung!"

"Vâng!" Bọn thị vệ lĩnh mệnh, đứng lên bước đến, một trái một phải giữ chặt tay Hoa quý phi kéo ra ngoài.

"Không phải, không phải, Hoàng Thượng... Xin người nghe thần thiếp giải thích!" Giọng Hoa quý phi càng ngày càng nhỏ, chỉ chốc lát, không nghe được nữa.

Long Y Hoàng bấm bấm đầu ngón tay hoàng hậu, khóe miệng chợt xuất hiện nụ cười quỷ dị: “Mẫu hậu, trận bệnh này của ngài, bệnh đến không sớm không muộn, vừa đúng lúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.