Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 122: Chương 122: Ký ức




"Tử Tuyển hộ pháp tìm thuộc hạ có chuyện gì?" Kiệt Cơ hỏi.

"Kiệt Cơ, ngươi là một cô nương tốt, nhưng chuyện hôm nay, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bất công sao?" Tử Tuyển cười nói.

"Thuộc hạ không rõ ngài đang nói gì." Kiệt Cơ giả bộ hồ đồ.

"Ngươi là một người khôn ngoan, tại sao lại không rõ ta đang nói gì?” Tử Tuyển hơi cúi đầu: “Vị Ương cô nương đó là một yêu nghiệt, bản lĩnh giỏi nhất của ả chính là quyến rũ đàn ông mà thôi, trước đây minh chủ dù có nhiều thị thiếp nhưng người chỉ thích có mình ngươi không phải sao? Nhưng tối nay xem ra, hắn mở mắt nhìn ngươi mấy lần? Kiệt Cơ, ta thực cảm thấy tiếc cho ngươi, nói chung Vị Ương cũng không tốt hơn ngươi, nhưng minh chủ lại yêu mến ả như thế, ngay cả ngươi cũng quên mất.”

"Thuộc hạ còn có việc, cáo từ." Kiệt Cơ vội vàng nói.

"Ả yêu nghiệt đó không chỉ muốn mê hoặc minh chủ mà còn muốn hại Võ lâm minh,” Tử Tuyển nói to: “Nếu ngươi thật lòng yêu minh chủ, hoặc suy nghĩ cho võ lâm minh thì nên tìm mọi cách khuyên nhủ minh chủ để ả đi.”

"Trước đây, ngài cũng thuyết phục Lâm Nguyệt hộ pháp như vậy sao?” Kiệt Cơ cười khẩy.

“Lâm Nguyệt rất thận trọng, nhưng lại liên thủ cùng con đàn bà ngu xuẩn muốn giết Long Y Hoàng, cũng khó trách minh chủ tại sao lại nổi trận lôi đinh,” Tử Tuyển nâng bội kiếm bên hông lên, phía trên có khắc đường mây vằn mòng tím phản chiếu dưới ánh trăng càng thêm sắc bén: “Kiệt Cơ, ngươi rất lạnh lùng, ngươi biết nên làm thế nào.”

“Thuộc không muốn nối gót Lâm Nguyệt hộ pháp.” Kiệt Cơ lạnh lùng đáp.

"Ai bảo ngươi giết ả? Chỉ làm cho ả từ đâu tới thì trở về đấy thôi, đến lúc đó minh chủ có hỏi thì nói chính ả tự đi, có thể đã nhớ lại quá khứ, thế thì minh chủ còn nói gì nữa chứ?” Tử Tuyển cười lạnh.

"Nơi này cách đế đô hơn trăm dặm," Kiệt Cơ kinh ngạc nói: "Sao ả có thể tự mình đi về đó được? Minh chủ sẽ tin sao? Hơn nữa, giữa đường sẽ bị Minh chủ tìm về! Đến lúc đó, cả ta và ngươi cũng khó thoát tội!"

"Dù sao cũng sẽ có cơ hội để ả đi, sẽ có!" Tử Tuyển xoay người: "Ta không nên ở đây lâu, chỉ muốn tới nhắc nhở ngươi một tiếng, Kiệt Cơ, nếu có cơ hội, đừng cho ả trở lại bên cạnh minh chủ, nhưng nếu ngươi không muốn bị minh chủ căm hận tốt nhất đừng giết ả, có lẽ có thể kích động ả để ả nhớ lại quá khứ, để tự ả rời đi, như thế là tốt nhất."

"Tử Tuyển hộ pháp, hình như ngài rất bất mãn với Vị Ương cô nương.” Kiệt Cơ nghi hoặc hỏi.

"Không chỉ là bất mãn… Ả hại minh chủ tiền nhiệm, cũng hại chết Xích Nhiễm, ta hận ả thế thôi." Tử Tuyển cười nhạo: "Ta phải đi rồi, hoa sen của sông hộ thành ở đế đô đã nở, ngươi đừng bỏ qua cơ hội này dẫn ả đến đó, hiểu chưa?"

"Hoa sen? Ả và hoa sen có quan hệ gì?” Kiệt Cơ vẫn không hiểu được.

"Hoa sen, đối với ả mà nói thì nó là thứ rất thương tâm, khi đó là thời điểm lần đầu họ quen biết nhau, đúng vào mùa hoa nở như bây giờ…” Thân ảnh Tử Tuyển lóe lên, biến mất trong chớp mắt, hiện ra trên nóc nhà đối diện, sau đó dùng khinh công rồi khỏi.

Kiệt Cơ sửng sờ tại chỗ: "Lần đầu quen biết?"

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời ló dạng, ngày mới lại bắt đầu.

Tối hôm qua, bởi tinh lực dồi dào mà Mộ Dung Xá Nguyệt ngủ rất muộn, sáng hôm sau thức dậy rất trễ, sau đó ba chân bốn cẳng chạy vào phòng Vị Ương, không có ai.

Hắn hơi tức giận, vội hỏi thị nữ cạnh đó: "Vị Ương cô nương đâu? Tại sao các ngươi lại để nàng tự đi khắp nơi! Nàng không nhìn thấy gì!"

"Bẩm minh chủ, vừa nãy Minh Yên hộ pháp có đến đây, đã dẫn Vị Ương cô nương ra ngoài." Thị nữ vội đáp.

"Đi nơi nào?"

"Hình như là hậu viện."

Mộ Dung Xá Nguyệt không nói hai lời, lập tức chạy về hướng hậu viện.

Vị Ương ngồi trên tảng đá cạnh ao, quần lụa trắng phủ xuống, đai lưng xanh nhạt, nàng hầu như không nhúc nhích chỉ chuyên tâm nhìn ao.

Ao gợn sóng phản chiếu trong đôi mắt nàng, có vài phần linh động không hề giống người mù.

Minh Yên chắp tay đứng đấy, đứng sau lưng nàng, cũng nhìn mặt nước.

Hình ảnh này hơi quái dị, Mộ Dung Xá Nguyệt ho nhẹ một tiếng, đi tới: "Sao mới sáng sớm đã đến đây rồi?" Hắn hỏi Minh Yên.

"Đến xem tình trạng của cô nương ấy, xem ra trải qua mấy tháng điều dưỡng khôi phục không tệ." Minh Yên thản nhiên đáp.

"Thật không? Ta cũng thấy được thần sắc nàng đã khá lên nhiều... Bất quá, vẫn không nói được lời nào." Mộ Dung Xá Nguyệt hơi uể oải.

Vị Ương cô nương đang ngồi cạnh ao đột nhiên giật giật, quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt một cái rồi quay đi, cúi người xuống vươn tay hất hất nước.

"Nàng..." Mộ Dung Xá Nguyệt cứng lưỡi, chỉ chỉ Vị Ương, rất khiếp sợ nhìn Minh Yên: "Ánh mắt của nàng..."

"Cho nên thuộc hạ nói Vị Ương cô nương khôi phục không tồi, sáng nay khi thuộc hạ đến tìm nàng, phát hiện nàng đã khôi phục thị giác, chúc mừng minh chủ." Minh Yên không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói đạm đạm như nước.

"Nàng đã khôi phục? Khôi phục khi nào!" Mộ Dung Xá Nguyệt rất kích động, suýt nữa đã nắm lấy cổ áo Minh Yên bức cung.

"Có lẽ tối hôm qua, cũng có lẽ sớm hơn, tóm lại, tuyệt đối không phải vừa mới khôi phục hôm nay, ừm... Xem ra cũng sắp đến thời điểm nàng mở miệng nói chuyện." Minh Yên nói.

Mộ Dung Xá Nguyệt chỉ cảm thấy cằm hình như đã trật khớp —— dựa theo lời Minh Yên nói thì tối hôm qua Vị Ương tự dưng xông vào phòng hắn, một màn của hắn và Kiệt Cơ nàng đã thấy? Cho nên mới phản ứng như thế!

"Sao thế? Minh chủ? Có chuyện gì quái gở ư?" Minh Yên phát hiện sắc mặt hắn không đúng, đột nhiên hỏi: "Để thuộc hạ bắt mạch cho người."

"Không cần không cần," Mộ Dung Xá Nguyệt tái mặt, nhanh chóng chối từ Minh Yên, biểu tình xấu hổ: "Ngươi chỉ cần xem cho nàng là được, đừng lo cho ta."

Dù hắn nói gì, Minh Yên vẫn không nể mặt, hảo tâm nhắc nhở hắn: "Minh chủ, thuộc hạ sớm đã nhắc nhở ngài, thể lực dồi dào là chuyện tốt, nhưng phải tránh miệt mài..."

Mộ Dung Xá Nguyệt hận không thể lập tức cắt lưỡi hắn, vì thế nhanh chóng cắt lời: "Minh Yên! Ngươi đi xuống đi!"

Minh Yên vô cùng nghe lời ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi người, lui ra.

Vị Ương vẫn nhìn mặt hồ, im lặng, cũng không nghe được tiếng hít thở.

Mộ Dung Xá Nguyệt lại ho nhẹ một tiếng, hắn nửa quỳ xuống cạnh nàng: "Vị Ương? Nàng nhìn được rồi đúng không?"

Vị Ương không đáp, không nói một lời, thậm chí bất động.

"Vị Ương," Mộ Dung Xá Nguyệt cười phô trương: "Khôi phục là tốt rồi, hai ngày nữa ta dẫn nàng đi ra ngoài chơi, được không?" Hắn nắm chặt tay nàng, ngoại trừ lạnh không có cảm giác gì khác nữa.

Rõ ràng đã là đầu hạ, vì sao tay nàng vẫn lạnh thế này?

"Minh chủ," một thị nữ nhẹ bước đến, nhẹ nhàng cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, rồi ngẩng đầu nói: "Hiện tại đã ở đại sảnh, chờ ngài xử trí."

"Như vậy," một tia tàn khốc thoáng hiện lên mặt Mộ Dung Xá Nguyệt, hắn đứng lên: "Ta sẽ qua đó ngay."

Thị nữ vội nhường đường, nhưng Mộ Dung Xá Nguyệt cũng chưa cất bước, xoay lại, nhẹ nhàng dắt tay Vị Ương, nói cười ấm áp: "Vị Ương, chúng ta cùng đi đi."

Vị Ương không nói lời nào, nhưng khi hắn khẽ lôi kéo tay nàng, nàng vẫn đứng lên, ngoan ngoãn đi theo hắn, mặt không đổi sắc.

Thị nữ nhìn Vị Ương, vẻ mặt hơi hơi ngạc nhiên.

Trước kia cho dù minh chủ có sủng ái cơ thiếp nào nhất thì cũng sẽ không dẫn theo cùng xử lý chuyện trong Võ lâm minh, mà hôm nay, lại muốn dẫn một cô nương mới ở chung chỉ vẻn vẹn ba tháng ra đó, còn là một người vừa mới khôi phục thị giác, thậm chí… Là một người không nhớ gì, cũng không mở miệng nói chuyện, đây là có ý gì? Minh chủ muốn cho nàng ấy một thân phận chính thức ư?

Thị nữ đi theo Mộ Dung Xá Nguyệt vài bước, không khỏi nghi hoặc —— như vậy, Kiệt Cơ cô nương tính sao?

Chuyện giữa nàng ta cùng minh chủ trong Võ lâm gần như không ai không biết, cũng biết minh chủ rất thiên vị nàng ta, nhưng… Cũng không đối xử với nàng ta giống như Vị Ương cô nương, thậm chí có người còn cho là, chuyện Kiệt Cơ cô nương sẽ thành minh chủ phu nhân chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, còn bây giờ thì?

Minh chủ thật sự muốn cho Vị Ương cô nương một thân phận quang minh chính đại thân phận? Nên lúc này, muốn dẫn Vị Ương cô nương đi làm quen trước ư!

Bầu trời trong xanh, ánh nắng ấm áp, trong đại sảnh lại u ám âm trầm, thường ngày nơi này luôn vắng vẻ, hôm nay có rất nhiều người đứng trong này, Minh Yên đứng đầu, một thân hắc y đai lưng bạch ngọc ấm áp.

Người người chỉnh tề đứng ngay ngắn thàng hai hàng trong đại sảnh, mà chính giữa là một nam nhân y phục tả tơi đang quỳ, máu tươi thấm đẫm, tóc rối loạn, luôn cúi đầu, tay bị trói chặt sau lưng, chật vật.

Mộ Dung Xá Nguyệt đi ra khỏi bình phong còn dắt Vị Ương, mọi người ngẩn ra, nhưng cũng giữ lễ tiết, ngoại trừ cấp Hộ pháp ra thì tất cả đều đồng loạt quỳ xuống: “Minh chủ.”

Tử Tuyển bị điều đi, Lâm Nguyệt và Xích Nhiễm đều bị giết, giờ bên cạnh Mộ Dung Xá Nguyệt chỉ còn sót lại một vị Hộ pháp là Minh Yên mà thôi.

Mộ Dung Xá Nguyệt ngồi vào ghế, ôm eo Vị Ương cùng ngồi xuống, nghiêng người kéo Vị Ương vào lòng, Vị Ương không phản kháng, cũng không hùa theo, tâm trạng Mộ Dung Xá Nguyệt hơi suy sụp, chầm chậm nâng mái tóc của nàng cài trâm ngọc, thờ ơ nói: “Lâm Nhẫn, ngươi là Lâm Nhẫn đúng không? Là đệ đệ của Lâm Nguyệt.”

Nam nhân quỳ trên mặt đất không đáp, cả người run run.

Mộ Dung Xá Nguyệt phất tay, màn trúc được kéo lên, Vị Ương quay đầu lại nhìn người trên mặt đất.

Mộ Dung Xá Nguyệt nói: "Ngươi muốn báo thù cho tỷ tỷ đúng chứ? Ngươi hận ta giết ả? Đúng không?”

Lâm Nhẫn hét: “Tỷ tỷ trung thành với ngươi như thế, nhưng ngươi lại vì một con đàn bà mà giết tỷ! Ả ta còn là dư nghiệt của hoàng thất, sao khiến ta phục được!”

Mộ Dung Xá Nguyệt biếng nhác tựa hồ ly, khuỷu tay đặt trên tay ghế, nửa hí mắt, dáng điệu yêu mị câu hồn: “Đó chỉ là ân oán cá nhân giữa ta và nàng ấy, dù Vị Ương là gì, hơn nữa, nếu ngươi hận ta, ta cũng không phản đối ngươi tìm ta báo thù, tìm ta quyết chiến, nhưng ngươi không được quan báo tư thù, đi bán tin tức quan trọng của Võ lâm minh để trả thù ta, ngươi cũng biết, nếu ngươi làm như vậy không chỉ làm hại ta mà còn hại cả hàng vạn huynh đệ trong võ lâm sẽ mất mạng vì tư tâm của ngươi, người muốn làm thế thật ư?

"Không phải!" Lâm Nhẫn vội hét to.

"Chậc chậc, kỳ thật ngươi muốn làm gì ta cũng không quản, cho dù phản bội giống như Phượng Ly Uyên, ta cũng..." Mộ Dung Xá Nguyệt đột nhiên im bặt, nhanh chóng nhìn nhìn Vị Ương, thấy thần sắc đang không thay đổi mới yên lòng, vừa thầm trách mình sơ ý, vừa nói: "Ta cứu nàng, tự có chủ ý của mình, trước đây ta cũng đã ra lệnh không được động thủ với người của hoàng thất, là tỷ tỷ ngươi làm trái lệnh, cũng không trách ai được."

"Không đúng! Không đúng! Rõ ràng ngươi yêu thích con đàn bà đó!" Hai bên bắt đầu có người thì thầm bàn bạc, Lâm Nhẫn quẫn bách muốn xoay chuyển tình thế: “Say đắm sắc đẹp của ả! Sớm muộn gì võ lâm cũng bị hủy trong tay ngươi!"

"Vèo ——" Hàn quang sắc bén hiện lên, cắm thẳng vào trong người Lâm Nhẫn, hắn đau đớn nấc nghẹn, lăn lộn trên mặt đất.

"Bôi nhọ minh chủ là tử tội.” Minh Yên hạ tay xuống, làn da bạch ngọc nổi bật trên y phục đen tuyền.

Mộ Dung Xá Nguyệt đỡ trán, nhăn mặt: “Lại là ngân châm, Minh Yên à… Tại sao ngươi vẫn dùng loại vũ khí như đàn bà thế?”

Minh Yên nghiêng thân, không nói gì.

"Lâm Nhẫn,ta thấy rất đau lòng, ngươi là một nhân tài, tỷ tỷ ngươi cũng rất xuất sắc nhưng lại ngươi trước sau đều cãi lệnh ta, làm ta đau lòng không thôi, nhất là ngươi, ngươi lại đẩy các huynh đệ vào lửa bỏng không quan tâm đến họ..." Mộ Dung Xá Nguyệt lạnh mặt: "Phản bội võ lâm minh, dùng hình phạt gì?"

"Chém đầu." Minh Yên lạnh lùng đáp.

"Lâm Nhẫn, ngươi còn gì muốn nói không?" Mộ Dung Xá Nguyệt cười lạnh.

"Ta không hề sai! Ta thấy bất công cho tỷ tỷ ——" Lâm Nhẫn liều mạng gào thét, ánh mắt Mộ Dung Xá Nguyệt lạnh lùng, làm một động tác ra hiệu, vì thế đao sắc lóe lên, máu văng tung tóe, cơ thể mất đầu ngã xuống, đầu rơi ở một bên.

Đao phủ ra tay rất nhanh, mặt không đổi sắc, thong thả rút đao về.

"Đúng là chấp mê bất ngộ? Có một số việc... Kỳ thật trong lòng hiểu là được rồi, nói thẳng ra thì sẽ mất mạng ngay..." Đôi mắt Mộ Dung Xá Nguyệt mê ly, ngón tay nhịp nhịp, chợt cảm nhận được tay bị Vị Ương nắm chặt, tay nàng run run, vì thế quay đầu lại, ôn nhu nói: "Sao thế? Vị Ương?"

"Sợ..." Vị Ương quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại, mấy tháng không mở miệng, lại nói ra chữ đầu tiên dưới tình huống này.

Mộ Dung Xá Nguyệt chấn động, khẩn trương đứng lên, nhìn thi thể phía dưới… Quả thật rất kinh khủng, vì vậy hắn nhẹ nhàng vươn tay, năm ngón tay thon dài ấm áp khẽ che mắt Vị Ương, giọng nhẹ nhàng: “Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi.” Hắn tranh thủ nháy mắt ra hiệu với thị nữ bên cạnh, chỉ chốc lát màn trúc lại được thả xuống che đi hình bóng Minh Yên, Mộ Dung Xá Nguyệt lại cho người nhanh chóng xử lý hiện trường sạch sẽ.

Trong ấn tượng của hắn, Long Y Hoàng là một người đến chết cũng không sợ, lần ở hầm băng, cũng không thấy nàng hoảng loạn, nhưng lúc này…

Chẳng lẽ từ trong tâm khảm của mình, nàng cũng sợ hãi như vậy? Chẳng qua không thể hiện ra mà thôi? Chỉ là ngụy trang thôi sao? Chỉ là… không có ai biết mà thôi.

Nghĩ đến đây, hắn chợt đau lòng.

Trước đây nàng là người như thế, cao ngạo thì sao?

Có người đem đầu Lâm Nhẫn đến, quỳ gối trước màn trúc nâng lên, Mộ Dung Xá Nguyệt cho hắn lui ra, một lát sau, mới thả tay khỏi mắt Vị Ương: “Được rồi, Vị Ương, không sao nữa rồi."

Vị Ương vẫn không dám mở mắt, Mộ Dung Xá Nguyệt đành nói: “Chúng ta đến hậu viên nhé, không nhìn những thứ này nữa, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn nàng đến ven sông ngắm hoa sen.”

Nhắc tới hoa sen, đôi mắt Vị Ương hình như hơi kích động.

Hoa sen... Hoa sen...

Là cái gì?

Theo Mộ Dung Xá Nguyệt về phòng, Vị Ương vẫn luôn duy trì trầm mặc, sau đó Mộ Dung Xá Nguyệt cho người mang giấy và bút đến, nhẹ nhàng viết hai chữ “Vị Ương”, rồi nói đây là tên nàng, hỏi nàng có cảm nhận được không?

Vị Ương nhìn hai chữ đó thật lâu, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mộ Dung Xá Nguyệt, thình lình phá lệ nói hai chữ: "Mộ Dung..."

Dù tiếng nàng nói rất nhỏ rất nhỏ, Mộ Dung Xá Nguyệt lại xúc động rơi nước mắt, hắn đợi đã lâu thế này, cuối cùng cũng có thể đợi đến ngày nàng khôi phục lại, có lẽ đây là khởi đầu tốt.

"Viết… viết tên của ta đi, Vị Ương," hắn nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, cười nói: "Để ta xem nét chữ của nàng."

Vị Ương rất nghe lời bước đến, nhận lấy cây bút trong tay hắn, đặt nét đầu tiên lên giấy, Mộ Dung Xá Nguyệt liếc mắt thấy không đúng, vội vàng cầm tay nàng, chỉnh đầu bút về đúng nét: “Không phải viết như vậy, là như thế này…”

Chỉ chốc lát, trên giấy hiện lên hai chữ to đậm đen, Mộ Dung.

"Nàng nhìn xem." Mộ Dung Xá Nguyệt thả tay nàng ra, cười nói.

Vị Ương nhấc bút, quả thực là hai chữ “Mộ Dung” chỉnh tề do nàng nắn nót viết ra, chỉ có điều làm Mộ Dung Xá Nguyệt tức đến mức thổ huyết chính là nàng cố tình viết trước hai chữ “Mộ Dung” một chữ nữa, tiểu.

Tiểu Mộ Dung, quả thật là cái tên khiến người ra xúc động...

"Không phải như vậy không phải như vậy," Mộ Dung Xá Nguyệt vội bước đến sửa lại, sắc mặt cuống quít khó coi: “Phía trước không có chữ này! Tuyệt đối không có.”

Vị Ương dừng bút, nàng nghiêng đầu mắt trêu chọc nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt, khóe mắt ẩn chứa tà mị cười mỉm, đáy lòng Mộ Dung Xá Nguyệt phát lạnh.

Vị Ương đột nhiên gằn từng chữ rõ ràng: "Tiểu Mộ Dung."

Mộ Dung Xá Nguyệt hóa đá, sau đó tông cửa đi ra, tìm Minh Yên phân xử.

Minh Yên chưa kịp rời khỏi thì bị Mộ Dung Xá Nguyệt lôi lại, Mộ Dung Xá Nguyệt căng thẳng mồ hôi lạnh đầy người, liên tục hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải Vị Ương đã mất trí nhớ rồi sao, tại sao lại có thể nhớ chính xác nhũ danh nàng đã đặt cho mình trước đây chứ?

Minh Yên chạy đến cạnh Vị Ương, vừa nhìn thấy trên giấy chi chít chữ nàng ấy viết, chữ viết rất thanh tú xinh xắn nhưng cũng đầy cao ngạo.

Mấy chữ đều không khác nhau, cũng chỉ lặp lại một tên mà thôi, Tiểu Mộ Dung.

Mộ Dung Xá Nguyệt vừa thấy Minh Yên ngẩn người khi đứng trước tờ giấy đó thì khẩn trương gom giấy lại, sắc mặt ngượng ngùng: “Bảo ngươi đến không phải để ngươi nhìn cái này! Thử nhìn nàng kìa! Nhìn nàng!”

Minh Yên lại vội vã xem xét tình trạng Vị Ương, nhìn trái nhìn phải ngó trên ngắm dưới, lại thử nghiệm vài lần, cuối cùng rút ra kết luận, nàng ấy căn bản không khôi phục trí nhớ.

Mộ Dung Xá Nguyệt không tin: "Tại sao nàng lại nhớ được cái tên này!” Cái tên này đối với hắn là một sỉ nhục, vô cùng sỉ nhục!

"Có lẽ cái này đã từng mang lại cho nàng những hồi ức vui vẻ tốt đẹp, nên nàng không nỡ quên đi." Minh Yên sờ sờ cằm, lầm bầm.

Mộ Dung Xá Nguyệt giật giật môi, thừa dịp Minh Yên xoay người vo tròn tờ giấy thành cục xé nát, hận không thể ăn hết tất cả.

Vì sao ký ức nàng coi là "Tốt đẹp vui vẻ", cũng là quá khứ hắn đau đớn nhất?

"Tiểu Mộ Dung... Là ai?" Vị Ương hình như vừa mở miệng nói chuyện, vừa nói thành nghiện, giọng không cảm xúc, lạnh băng, thất thường: "Là ai... Nhất thế hồng liên... Trường, Trường Hà... Kỳ Hàn..."

Nàng đột nhiên cảm thấy rất đau đầu, hai tay ôm đầu, sắc mặt đau khổ: "Không nguyện ý... Cái gì..."

Minh Yên đột nhiên trở tay, điểm huyệt ngủ của nàng, lúc này Mộ Dung Xá Nguyệt mới tiến lên, nhìn Minh Yên khó hiểu.

Minh Yên nói: "Hôm nay nàng ấy bị kích động, khó tránh sẽ nhớ lại một chút chuyện."

"Thật không!" Mộ Dung Xá Nguyệt kinh hãi.

"Có lẽ, bởi vì hôm nay nàng ấy chứng kiến Lâm Nhẫn bị chém đầu… Hoặc, trước đây nàng cũng từng chứng kiến cảnh này, cảnh tượng quen thuộc và nàng không muốn nhớ tới những ký ức tương tự, không chú ý, minh chủ, ngài đã chịu đựng lâu như thế giờ lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ." Minh Yên lạnh lùng nói: "Giờ ngài dẫn nàng ấy đi nghỉ ngơi, có lẽ vài ngày nữa sẽ tốt hơn."

Mộ Dung Xá Nguyệt gật gật đầu, hơi ngập ngừng, nhưng cũng làm theo lời Minh Yên.

Hắn ôm Vị Ương, thấy nàng dù đã ngủ vẫn nắm lấy vạt áo mình, nhíu mày thì thầm: “Trữ Lan…”

Mộ Dung Xá Nguyệt biến sắc, ôm Vị Ương đi thẳng đến giường, đặt nàng xuống, ngồi xuống khẽ cầm lấy tay nàng: “Đó là người mà nàng nhớ mãi không quên đúng không?”

Vị Ương không trả lời hắn, sau cùng, hoàn toàn ngủ say.

Mộ Dung Xá Nguyệt lắc đầu, buông xuống tay nàng, cùng Minh Yên ra khỏi phòng.

Đêm khuya, bên giường Vị Ương thình lình xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen điểm huyệt nàng hai cái, giải huyệt ngủ cho nàng, lợi dụng nàng đang mơ mơ màng màng hoàn toàn chưa tỉnh giấc bóng đen cúi xuống thì thầm bên tai nàng: “Thái tử phi nương nương, đã là mùa hè.”

Vị Ương lắc đầu, nhăn mày, sắc mặt khổ sở: "Hè..."

"Ngài nhớ không? Sông hộ thành ở đế đô, hoa sen đã nở." Bóng đen không rõ mặt mũi tiếp tục nói thầm: "Có phải ngài đã hứa với ai đó, khi hoa sen nở sẽ thưởng thức cùng hắn, hoặc đã đồng ý với ai? Cùng thả hoa đăng với người ấy?"

"Ai..." Vị Ương vô thức lầm bầm.

"Thái tử phi nương nương, ngài phải hiểu, ngài có sứ mệnh của mình, không thể ở đây lâu… Ngài còn nhớ mục đích ngài đi hòa thân là gì không?"

"Hòa thân..."

"Ngài đến sông hộ thành ở đế đô nhìn thử, có lẽ người ngài nhớ mãi không quên sẽ ở đó, ngài sẽ nhớ lại mọi chuyện… Ngài, nên trở về là chính mình, về đúng nơi của mình, trượng phu, con trai của ngài đều ở đó… Mà không phải sống phí thời gian ở đây..."

"Con trai..." Vị Ương chảy mồ hôi lạnh đầy trán, mặt trắng bệch, lâm vào đau đớn.

"Đế đô, sông hộ thành, hoa sen... Xin ngài đừng quên." Bóng đen vội vàng nói hết, liền biến mất trong bóng đêm, Vị Ương bừng tĩnh, nhưng suy nghĩ trống rỗng.

Hoa sen... Là ai?

Mới vừa rời khỏi chỗ Mộ Dung Xá Nguyệt, Minh Yên đang đi đến đình viện trong sân, ánh trăng kéo bóng ánh rất dài, xung quanh không bóng người.

Đột nhiên, một bóng đen xẹt qua bên trái hắn, mắt sáng ngời, hắn giơ tay, ngân châm bay ra phóng về phía bóng người đang bay.

Bóng đen dừng lại, dưới ánh trăng hiện ra bóng người màu tím, hắn sửng sốt: “Tử Tuyển hộ pháp không phải phụng mệnh minh chủ đến phân bộ Hàng Xuyên rồi sao?”

"Phân bộ có việc gấp, ta không dám trì hoãn, vì thế lại về," Tử Tuyển cười cười, bàn tay giơ lên, giữa khe ngón tay đều có ngân châm, nghiêm túc: “Xích Nhiễm đã nhiều lần nói với ta, mỗi lần ngươi ra tay đều dùng chiêu này, nàng ấy cũng thấy chán.”

Minh Yên trầm mặc một lát, xoay người bước đi.

Tử Tuyển đứng sau lưng hắn vội vàng nói to: “Ta thấy ngươi luôn giúp minh chủ chăm sóc Vị Ương, cảm thấy bất bình cho ngươi, trước đây nếu không phải Vị Ương, Xích Nhiễm sẽ không chết, ngươi đã theo đuổi Xích Nhiễm từ rất lâu, Minh Yên, chẳng lẽ ngươi cam chịu tiếp tục chăm sóc cho Vị Ương sao? Ngươi muốn chăm sóc cho kẻ đã hại chết Xích Nhiễm ư? Minh Yên, ta nhớ ngươi đã từng nói, nếu ai dám làm hại Xích Nhiễm, ngươi tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó, cho dù là ai.”

"Giết Xích Nhiễm, là Phượng Ly Uyên." Minh Yên lạnh lùng đáp.

"Nhưng Phượng Ly Uyên lại vì Long Y Hoàng mà giết tỷ ấy!"

"Thế nhưng, kẻ giật dây Xích Nhiễm ám sát Long Y Hoàng, là ai?" Minh Yên đưa lưng về phía Tử Tuyển cười lạnh: "Ngươi đừng nói với ta ngươi không biết, thấy tình tỷ muội giữa ngươi và nàng ấy sâu đậm, hơn nữa, ngươi cũng không trực tiếp hại chết nàng ấy, ta mới không ra tay, Xích Nhiễm cũng không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì."

"Ngươi cho là ta giật dây bảo tỷ ấy đi ám sát? Mới làm tỷ ấy mất mạng đúng không!" Tử Tuyển vội la lên.

"Rốt cuộc có phải hay không, trong lòng ngươi rõ nhất," Giọng Minh Yên hờ hững lộ vẻ tang thương: "Ngươi giật dây Xích Nhiễm, đến cả Lâm Nguyệt cũng mất mạng, nhưng họ đều chết, mục đích của ngươi không thành, giờ đến đây thuyết phục ta sao? Không phải ngươi đã đi tìm Kiệt Cơ rồi sao?"

"Ngươi cũng biết." Tử Tuyển sửng sốt.

"Ta biết chuyện này không phải là chuyện gì khó, bởi vì cho tới bây giờ ngươi đều không bỏ qua bất kỳ ai có lợi cho kế hoạch của mình!" Minh Yên nói xong, bước đi nhanh hơn.

"Tất cả ta đều nghĩ cho Võ lâm! Giữ lại yêu nữ đó! Đối với võ lâm không có chỗ nào tốt cả!"

"Vậy ngươi chọc minh chủ, có điểm nào tốt?"

"Minh chủ sẽ thông cảm cho khổ tâm ta."

"Hắn sẽ giết ngươi."

"Chỉ cần có thể giết Vị Ương, giết ta cũng không sao!"

"Nói nghe rất hay, Tử Tuyển hộ pháp, nếu ngươi không yêu quý mạng mình như thế, thì tại sao hết lần này đến lần khác đều tìm người khác chết thay?" Minh Yên cười lạnh như Tu La.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.